“Hắc Tu tử, ngươi vội như vậy là muốn đi đâu?” Tôm binh đang cấp thiết chạy đi, chợt nghe được một cái thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn lại liền run rẩy một cái, quỳ xuống nói: “Quy thừa tướng, không nghĩ tới lão đại nhân ngài hôm nay lại có hứng thú đi ra ngoài dạo chơi một chút, được nhìn thấy ngài thật là muôn vàn vinh hạnh cho Hắc Tu, chúc đại nhân ngài phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn, ân trạch vĩnh miên.”
Quy thừa tướng vừa nghe liền ha ha cười một tiếng, vuốt râu nói: “Ngươi a, tiểu bối nhà ngươi chỉ được cái mồm miệng ngọt như mật, xem bộ dạng ngươi hối hả như vậy, chẳng lẻ nhiệm vụ đại vương an bài, bây giờ đã hoàn thành rồi hay sao?”
Hắc Tu tử nghe vậy con ngươi liền chuyển một cái, Quy thừa tướng này là một trong người thân tín nhất của đại vương, vừa đúng có thể giúp mình thông truyền, vì vậy một năm một mười đem sự tình toàn bộ câu chuyện nói một lần: “Tiểu tử theo nhiệm vụ tuần giang, không nghĩ mới vừa ra khỏi yêu phủ, liền gặp được một mỹ nhân… ”
Sau khi nói xong, còn thận trọng nhìn Quy thừa tướng một cái, chỉ sợ ý quan trên không thích, thật may là Quy thừa tướng sau khi nghe xong thoạt nhìn tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, sờ cái ria mép nhỏ xíu cong vểnh gật đầu nói: “Không tệ, không tệ, nhiệm vụ đại vương giao phó, Hắc Tu nhi ngươi thực sự là để ý, ta đây đã giúp ngươi đi bẩm báo, nhất định khiến đại vương trọng thưởng cho ngươi!”
Hắc Tu tử nghe vậy mừng rỡ, lần này đã biết phần công lao của mình khó có thể vuột mất, dĩ nhiên lúc rời đi còn không quên mồm miệng ngọt ngào, nịnh nọt Quy thừa tướng mấy câu, người đã già đều rất thích nghe tán dương, Quy thừa tướng càng cao hứng hơn, đối với Hắc Tu tử càng thêm tán thưởng.
…….
Lưu Ngọc mơ mơ màng màng, kể từ sau khi bất tỉnh đã cảm thấy thân thể lâng lâng bay bổng, cái gì cũng không biết, sau đó bị tôm binh mang vào yêu phủ Thanh Giang hà, đến khi hít thở không khí mát mẻ mới lần nữa lấy lại được tri giác, bộ ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt dần dần mở ra, nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn xa lạ này.
“Ta… ” Muốn nói chuyện nhưng Lưu Ngọc lại cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, một hơi mới vừa lên tới cổ họng, lại nuốt trở vào.
“Ta… ” Còn muốn nói gì thì một bà lão xấu xí đi tới, bà ta biến hóa còn chưa hết vẫn không thể nói, chỉ ha hả cười ngây dại, lại đem tinh thần Lưu Ngọc vốn đang mơ mơ màng màng dọa cho một cái bay đến chín tầng mây đi! “Oa! Có quỷ a!” Thanh Giang yêu phủ đang yên ắng đột nhiên truyền tới một tiếng kêu sợ hãi bén nhọn của nữ tử, tiếng thét này chẳng những làm bầy yêu quái trong thủy phủ mà cả chính Lưu Ngọc nghe đều run lên một cái, sau đó mọi thứ cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Không trách Lưu Ngọc, quả thực lão thái thái này làm cho người khác sợ hãi, phần thân dưới là người mà phần đầu lại là đầu cá, còn hướng về phía mình cười rinh rích nhìn bộ dáng rất là trẻ con, Lưu Ngọc coi như tin tưởng trên đời quả thật có hạng người mang bộ mặt khiến người khác nôn mửa, nhưng thứ người trước mắt này đã hoàn thành vượt ra khỏi phạm vi con người, nên không thể theo lẽ thường so sánh được.
Bất quá Lưu Ngọc rốt cuộc cũng đã thích ứng dần, mặc dù vừa mới tĩnh lại đã bị dọa cho hết hồn, thế nhưng sau đó cũng hiểu rõ mình là được cứu. Thật sự là một địa phương kỳ quái a! Mới vừa nhìn khắp một lượt chung quanh, Lưu Ngọc liền phát hiện chỗ này so với đáy sông u ám trước kia hoàn toàn bất đồng, khắp nơi đều sáng trưng, không nhiễm bụi trần, còn rất mát mẻ, trang trí đơn giản lại hết sức tinh sảo, còn có bàn trang điểm dùng để trang trí, chiếc gương kia lại dùng thủy tinh chế thành, chẳng biết ở sau lưng quét lên thứ tài liệu gì có thể phản chiếu rất rõ bóng người trong đó, thân thể nằm trên giường lớn cũng vô cùng thư thích, bỗng nhiên giật mình kinh ngạc, quần áo của đang mặc đều đã bị đổi hết, thay thành một bộ cung trang màu đỏ hồng sạch sẻ chỉnh tề, nếu trong phòng không có hai quỷ lão bà người cá xấu xí xa lạ, Lưu Ngọc có lẽ rất thích nơi này.
Nhưng là Lưu Ngọc bây giờ muốn nhất biết rõ chính mình rốt cuộc đang ở chỗ nào, y phục cũng bị đổi, nếu như hai lão bà này sớm phát hiện hắn không phải là thân con gái, thì vì sao lại vẫn cho mình mặc quần áo nữ nhân? Bất quá lúc hắn đặt câu hỏi, mới phát hiện hai lão bà này lại là người câm, hơn nữa xem ra rất ngu ngốc, vừa hỏi ba câu đều không biết, chỉ biết cười khúc khích. Lúc Lưu Ngọc cơ hồ muốn tuyệt vọng, một người trong đó mới tựa hồ hiểu hắn muốn hỏi gì, từ trong lòng ngực móc ra một cái ngọc bài có khắc sáu chữ “Thanh Giang thủy hà yêu phủ”, đưa cho Lưu Ngọc xem.
Lưu Ngọc sau khi xem xong, không những không vui chân mày ngược lại nhíu chặt hơn: “Lần này phiền phức rồi, không nghĩ tới chính mình lại bị thủy yêu sông Thanh Giang bắt lại, nghe nói yêu quái và con người thề không đội trời chung, chẳng lẽ đem ta lăng trì xử tử sao?” Vừa nghĩ đến da gà liền nổi hết lên, đang lúc đó thì hai bà người cá xấu xí chợt nhất tề hướng hắn thi lễ một cái, sau đó thối lui ra khỏi căn phòng. Lưu Ngọc chưa kịp hết buồn bực, một đội cung trang yêu nữ lại tới, bất quá những thị nữ này nhìn qua mặc dù còn có yêu khí rất nặng, tướng mạo đã rất giống với con người, chẳng qua phần lớn là lỗ tai hoặc là ánh mắt cái miệng còn có chút dáng vẻ yêu quái, cũng không khó coi thậm chí có chút khả ái.
Cung trang yêu nữ dẫn đầu đám thị nữ đi vào phòng, liền đối với Lưu Ngọc muôn vàn quyến rũ uyển chuyển thi lễ, dịu dàng nói: “Nương nương kim an, đại vương đang ở Ngân Bình điện, chờ nương nương di giá đến đó nói chuyện.”
“Hả? Nương nương?” Lưu Ngọc vừa nghe, thiếu chút nữa đã muốn hôn mê, thế nào mình chỉ là hôn mê trong một đoạn thời gian, tỉnh lại không chỉ có xuất hiện ở trong động phủ yêu quái, lại còn vô cớ dôi ra một cái thân phận nương nương? Chẳng lẽ yêu vương của thủy phủ này còn muốn cưới ta? Có điều ta không phải là nữ nhân a!? Lưu Ngọc nhất thời liền dở khóc dở cười, lắc lắc đầu nói: “Mặc dù ta muốn cám ơn các ngươi đã cứu giúp, thế nhưng các ngươi dường như nghĩ sai rồi đi!? Ta cũng không muốn làm nương nương, hơn nữa nếu như đại vương các ngươi muốn cưới vợ mà nói, thì càng không thể nào tìm một nam tử được!”
Lưu Ngọc đã nói rất uyển chuyển. Chính là cung trang yêu nữ nghe vậy lại che miệng cười một tiếng, nói: “Nương nương tính lại cực kỳ trẻ con thích nói giỡn như vậy, đáng tiếc nô tỳ thật cái gì cũng không hiểu, nương nương thế nào lại là một nam tử chứ? Đại vương đã không chờ được nữa, kính xin nương nương nhanh lên một chút di giá đi!”
Nghe vậy, trong lòng Lưu Ngọc rốt cục không nhịn được bộc phát ra một cổ lửa giận, đang muốn phát tác, chợt phòng ngoại lại truyền tới thanh âm một nam nhân cười ha ha, cất cao giọng nói: “Không nghĩ tới vị tân phi ta sắp cưới này, tính tình lại cực kỳ không giống người bình thường a, bổn vương cảm thấy rất thú vị, những người khác đều lui ra đi, bổn vương ở nơi này cùng mỹ phi tự nói chuyện được rồi.”
Lưu Ngọc nổi giận đùng đùng, tên đầu sỏ gây nên chuyện chết tiệt này cư nhiên lại tìm tới tận cửa, nếu không phải là thực lực không đủ, Lưu Ngọc thật muốn hung hăng đánh tên này một trận. Bây giờ mặc dù tình thế là kẻ địch mạnh, Lưu Ngọc cũng không có dự định khuất phục, liền đứng dậy, bởi vì phát hiện không mang hài tử, không thể làm gì khác hơn là hai tay chống ở trên giường, yêu vương đi vào vừa lúc nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt nước miếng trào ra, đôi chân Lưu Ngọc thon nhỏ trong suốt như bạch ngọc cả vớ cũng không có mang, tựa giống như một loại côi bảo nguyên vẹn tự nhiên, còn được mấy bà lão hầu hạ tỉ mỉ phết lên móng chân một làn nước màu hồng thủy tinh lấp lánh kim sa, một cặp chân thon dài láng mịn không mang theo nửa phần thịt dư, vóc người gợi cảm như ẩn như hiện tại bên dưới bộ cung trang màu đỏ thẫm che giấu đầy lả lướt, đầy vẻ dụ hoặc không gì sánh được, yêu vương nhìn thấy sắc tâm liền nổi lên, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.
“Phịch!” Lưu Ngọc không muốn để cho yêu vương đến gần, liền nắm lấy cái gối đầu bên cạnh ném tới, đáng tiếc không có vũ khí, nếu không nhất định phải khiến tên yêu râu xanh này đẹp mắt! Lưu Ngọc trong lòng cực kỳ phẫn nộ, cũng cảm thấy mình ủy khuất và bị lăng nhục bội phần, gối đầu căn bản không thể tạo thành nửa điểm uy hiếp với yêu vương, đối phương ngược lại cười ha ha, một chưởng đưa ra, liền đem cặp chân nhỏ xinh đẹp của Lưu Ngọc nắm trong tay tiếp tục tinh tế thưởng thức. (a da gà ta nổi hết cả lên rồi ~”~)
Lưu Ngọc nhất thời trong lòng hoảng hốt, máu nóng xông thẳng lên ót, mặc dù đến nay vẫn không chịu thừa nhận, nhưng từ một công tử văn nhã đã sớm không sai biệt lắm biến thành nữ tử, cũng là sự thật khó tránh khỏi, lúc này chân nhỏ bị nam tử nắm trong tay thưởng ngoạn, hoàn toàn không thể dãy dụa, trong lòng tựa giống như trời long đất lở*, vừa sợ hãi lại vừa khoái cảm, nước mắt lập tức liền lã chả rơi xuống, cầu khẩn nói: “Đừng mà, không nên a!”
Yêu vương nghe vậy trái lại càng thích thú, trước kia bắt được nữ tử loài người, chỉ cần bị hắn chơi đùa đến mức độ này, cho dù là trái ớt nhỏ nóng bỏng, lúc sau đều ngoan ngoãn đầu hàng, đáng tiếc hắn còn đánh giá thấp Lưu Ngọc, đang lúc đê mê sung sướng, Lưu Ngọc rốt cục thừa dịp hắn buông lỏng đề phòng trong chốc lát, một chân giãy ra tránh thoát ma trảo của hắn, binh một tiếng, gót chân hung hăng đạp một cái trên lỗ mũi yêu vương. (trái ớt nhỏ nóng bỏng là chỉ “hot girls” bên đó ~.^)
“Oa!” Cái mũi cơ hồ là bộ vị yếu ớt nhất trên thân thể, bị một đòn nghiêm trọng này, coi như là yêu vương cũng tránh khỏi cảnh máu mũi chảy đầm đìa. “Đau chết ta!” Yêu vương đành buông Lưu Ngọc ra, rống giận nói: “Đàn bà thối tha, đừng tưởng cho ngươi chút mặt mũi đã muốn làm gì thì làm! Nếu lại phản kháng, cẩn thận bổn vương giết ngươi làm mồi cho cá!”
Lưu Ngọc nghe vậy khinh thường xùy cười một tiếng: “Cầu cũng không được! Muốn giết cứ giết, nhưng muốn ta gả cho ngươi, khuyên ngươi sớm chết tâm tư này đi!”
Bây giờ Lưu Ngọc cũng không nói mình là thân nam nhi, tránh cho yêu vương này còn những khẩu vị khác, có điều đúng thật là kỳ quái, yêu vương thấy Lưu Ngọc thà chết chứ không khuất phục, ngược lại rất nhanh liền trở nên bình tĩnh, không chỉ có không gây khó dễ mà còn ôn nhu nói: “Mỹ nhân, bổn vương mới vừa rồi chỉ là vui đùa, ngươi cũng đừng cho là thật, bổn vương làm sao có thể nhẫn tâm giết ngươi đây!? Ngươi nhất định là cảm thấy bổn vương là có mới nới cũ, nên mới kháng cự như vậy phải không? Yên tâm đi, bổn vương sẽ đem tất cả vương phi còn lại đều cho gọi tới, các ngươi tự trò chuyện với nhau, đến lúc đó ngươi sẽ biết bổn bương là người như thế nào.”
Nghe vậy mặt Lưu Ngọc vẫn không biểu lộ tình cảm gì, bất quá trong lòng đã thở phào nhẹ nhỏm, dù sao cùng một đám nữ nhân nói chuyện mặc dù phiền toái, dù sao vẫn an toàn hơn nhiều khi ở chung một phòng cùng cái tên yêu quái này, chính là đợi đến lúc Lưu Ngọc thật sự đối mặt với những nữ nhân này, mới biết là mình mới thoát khỏi miệng hổ, lại rơi vào hang sói.
…….
Trước khi Lưu Ngọc tới, Thanh Giang thủy hà yêu vương đã có tới mười lăm vị nương nương, bây giờ nhất tề ngồi trong một phòng, ngươi một câu ta một câu, lỗ tai Lưu Ngọc nhất thời như muốn nổ tung.
Vị này nói: “Ta vốn là thợ săn trong một ngọn núi, theo cha săn thú gặp thiên tai, đã là cam tâm chịu chết, không ngờ miên lang từ trên trời hạ xuống, thi triển diệu pháp xé tan tai ương, ta gả cho lang quân làm thiếp phòng, đáng tiếc năm tháng không buông tha con người, hoàng hoa già đi thêm tân hoan, mặc dù có ân điển chiếu cố, cuối cùng chỉ đành than thở không chiếm được trái tim của gia*.”
Vị kia lại nói: “Tình lang giống Kim Sơn* nhạc vậy, lòng thiếp giống như nhiễu chỉ nhu; một ngày trong khuê phòng rơi hai hàng lệ, chợt công tử tuấn tú khôi ngô nhẹ nhàng đi tới, hoàng lương nhất mộng* cuối cùng không thành, không bằng theo gối người trước mặt, toại lòng phụ mẫu vứt bỏ mọi thứ tới Thanh Giang thủy yêu phủ này.”
Còn có người nói yêu vương anh hùng khí khái, cũng có người nói yêu vương phú khả địch quốc. Lưu Ngọc nghe đến choáng váng cả đầu óc, thê thiếp yêu vương sông Thanh Giang này lai lịch thật đúng là phức tạp, thợ săn có, hoàng hoa đại khuê nữ có, kỹ nư thanh lâu cũng có, thậm chí còn có một nữ tướng quân. Bất quá đều không ngoại lệ sau khi tới nơi này đều chỉ có thể thuận theo yêu vương dâm uy, bọn họ thật sự cảm thấy còn có chút tương đối hài lòng.
Chính mình nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể thật sự gả cho tên yêu quái này đi? Coi như thật muốn gả, bây giờ thân thể là bán nam bán nữ, người ta còn không dám thu nhận đây! Lưu Ngọc khổ não vạn phần, đang lúc này, bất chợt con ngươi khẽ động, chân mày có chút nhăn lại nói: “Các ngươi bảo hắn có rất nhiều tiền, rốt cuộc là có bao nhiêu vậy?”
Nữ tử ban đầu nói yêu vương phú khả địch quốc liền cười đáp: “Cụ thể bao nhiêu ta cũng không có khả năng biết, dù sao so với quốc khố đại Yến quốc, cũng không kém hơn là bao nhiêu! Chỉ là trong đó có thủy tinh nhất phẩm, mỗi tháng thu vào liền khó có thể đếm hết.”
“Thủy tinh!” Lưu Ngọc ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng âm thầm gật đầu, xem ra chính mình mới vừa rồi là không có nghe lầm, vì vậy lại làm bộ tò mò hỏi: “Nước tinh chất này, còn có cái tên gọi nào khác không?”
Nữ tử nghe vậy có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, mới tiếp tục nói: “Thủy tinh là do yêu tộc gọi như vậy, nghe nói mọi người đều gọi thủy tinh là Thuần Linh Thủy.” Nhưng sau đó lại nhanh chóng xoay chuyển chủ đề, cười quyến rũ nói: “Muội muội chẳng lẽ là lưu ý bảo vật này sao? Ha hả, cũng không kỳ quái, thứ nước thuần khiết này chính là thánh phẩm làm đẹp dưỡng nhan, đại vương bây giờ đối với ngươi rất say mê yêu thích, nếu ngươi muốn thì người nhất định sẽ phân cho không ít.”
Nghe được “Thủy tinh” chính là Thuần Linh Thủy, những câu nói kế tiếp Lưu Ngọc đều thuận tiện cho là gió thoảng bên tai, trong lòng cắn răng nghiến lợi mắng: “Hảo a, thì ra là như vậy, chẳng trách ta tìm ở dưới đáy sông Thanh Giang cả nửa ngày đều không có thu hoạch được gì, nguyên lai là đều bị người này cho thủ hạ vơ vét đi hết rồi!”
Tâm ý vừa động, lại cười hỏi: “Đa tạ tỷ tỷ, vậy ngươi có biết đại vương bình thời đều đem bảo vật của hắn cất giấu ở những chỗ nào không?”
Nữ tử vừa nghe liền cười ha hả nói: “Cái này ta cũng không rõ ràng, cũng khuyên muội muội ngươi tốt nhất đừng hỏi nhiều như vậy, tự bảo vệ bản thân mới là đạo sinh tồn, nếu không trước kia cũng nhiều tỷ muội lắm mồm miệng chọc giận đại vương, đích thật bị hắn đem cho cá ăn!” Lưu Ngọc vừa nghe, trong lòng lúc này mới phát giác, biết mình quả thật có chút lắm mồm, thiếu chút nữa hiển lộ bản ý. Thật may là nữ tử này tâm địa không xấu lên tiếng nhắc nhở một câu.
Biết hỏi nữa cũng không được cái gì, Lưu Ngọc cũng không muốn tốn nhiều tâm lực cùng những nữ nhân này tán gẫu, chỉ gật gật đầu nói: “Được rồi, các vị tỷ tỷ, ta đã hiểu đại vương, ta đáp ứng gả cho hắn là được.” Nói xong nhưng trong lòng cười lạnh, hắn tự nhiên là không muốn thật sự phải gả cho yêu vương, mà là lấy lui làm tiến, chỉ có trước tìm cách đến gần tên yêu quái này, mới có thể moi ra thông tin bảo khố của hắn cất giấu ở nơi nào, nếu không Thuần Linh Thủy bị tên yêu quái này lũng đoạn, chẳng phải là đoạn tuyệt đường tu luyện của mình sao?
…….
Yêu vương hiển nhiên đoán không ra suy tính của Lưu Ngọc, hắn chỉ nghe mỹ nhân nói rốt cục đáp ứng gả cho mình, nhất thời mừng rỡ, luôn miệng nói: “Bày tiệc, bày tiệc! Tối nay bổn vương phải hảo hảo ăn mừng một phen!”
Yêu vương ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ Thanh Giang yêu phủ trên dưới đều lu bù công việc lên, Lưu Ngọc được an trí ở trong điện thạch anh mà yêu vương ban thưởng, tâm tình lại thật là phiền muộn, cơm trưa ăn chút gì qua loa, toàn bộ buổi chiều đều bị một đám cung nữ tại dời qua dời lại, còn đội vào mũ phượng khăn quàng vai, thì ra là yêu vương này ưa thích nhất là một bộ lễ tiết của con người, cũng xem như một tên quái dị bên trong yêu tộc, Lưu Ngọc vốn chẳng qua là giả bộ, tâm tình làm sao có thể tốt lên nổi. Cũng may phía sau cái gì “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái” các loại trình tự mà Lưu Ngọc kịch liệt phản đối cuối cùng cũng bị bãi bỏ.
Nháy mắt đã liền đến nửa đêm, yêu vương được quần thần nịnh bợ, tâm trạng cực kỳ tốt, uống đến say rồi hớn hở vào động phòng, Lưu Ngọc đã sớm không nhịn được, nếu hắn lại không trở lại, để bị chuốc rượu say mèm ngã đầu liền ngủ, làm sao có thế lợi dụng lúc thần trí hắn mơ hồ moi tin tức đây? Thật may là nhìn dáng dấp tên yêu vương hiện tại không đến nỗi tệ, mặc dù đôi mắt đã mông lung nhưng chưa có hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Lưu Ngọc biết lúc này chỉ có nhẫn nại, liền kìm nén lửa giận trong lòng giúp hắn tháo giày vớ, lại đỡ lên giường, yêu vương lại vẫn đắm đuối nhìn hắn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn động tay đông chân, Lưu Ngọc rốt cục rất phiền bất quá liền mở miệng hỏi: “Đại vương, bây giờ ta cũng đã gả cho ngài, ngài cũng nên ban thưởng cho ta chút gì chứ?”
Yêu vương nghe vậy lại sửng sốt, nào có thê tử nào trong đêm động phòng hoa chúc nói mấy lời như thế chứ, thật có chút không đúng lúc, bất quá hắn bây giờ say mê Lưu Ngọc như điếu đổ, vì vậy cũng không quá để ý, ha ha cười khoát tay một cái nói: “Không có vấn đề, nương tử thích cái gì, đại vương ta sẽ cho ngươi cái đó.”
Lúc này đang là Lưu Ngọc muốn cầu cạnh hắn, yêu vương tự nhiên muốn được voi đòi tiên, liền cười hắc hắc hướng Lưu Ngọc ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Nương tử a, mau chóng đến đây nằm vào trong ngực bổn vương đi, chuyện ban thưởng, chúng ta có thể ở trên giường nói tỉ mĩ sau.” Vừa nói đã giang rộng hai cánh tay ra, chờ đợi Lưu Ngọc sà vào lòng mình để ôm ấp yêu thương.
Lưu Ngọc đại quýnh, đây đã là việc cực hạn mà hắn có thể làm được, tiến thêm một bước thật muốn bạo phát, chính là chuyện đã đến lúc mấu chốt, Lưu Ngọc cũng hiểu nếu mình chọc cho tên yêu quái này mất hứng, mọi việc tất sẽ hỏng bét. Không có cách nào, chỉ đành phải cả người cứng ngắc ngồi vào trong lòng yêu vương, nhất thời nhất hai bàn tay to lớn tại trên người hắn sờ loạn cả lên, da đầu Lưu Ngọc tê dại, da gà đều nổi hết cả lên. “Phốc” một tiếng đứng lên nói: “Đại vương, ngươi quên một chuyện a!” (ta muốn khóc quá 囧)
“Chuyện gì?” Yêu vương có chút ngoài dự đoán khó hiểu hỏi, tinh thần vẫn còn quanh quẩn bên thân thể mềm mại không có xương kia, cùng da thịt hoạt nộn nhẵn nhụi, làm gia tăng thêm vài phần men say, chỉ cảm thấy chính mình thật là so với thần tiên còn khoái hoạt hơn.
Lưu Ngọc dịu dàng nói: “Giữa đêm tân hôn hảo hợp của phu thê, làm sao có thể không uống chén rượu giao bôi đây? Chẳng lẽ Đại vương đối với ta không phải thật lòng sao?”
Yêu vương nghe vậy, mặt lão cũng đỏ lên, vỗ đầu một cái nói: “Đúng vậy! Ta thế nào có thể quên việc này chứ? May nhờ nương tử nhắc nhở, lại đây lại đây, chúng ta uống chén rượu giao bôi đi!”
Yêu vương không nghi ngờ gì hắn, Lưu Ngọc lùi bước tính toán, thật ra thì hắn ngay từ lúc yêu vương dự tiệc, trong bình rượu đã hạ một gói lớn độc dược cực mạnh đối phó yêu thú. Thuốc này đối với con người không bất cứ tác dụng gì, nhưng nếu yêu quái uống phải, nhẹ thì tinh thần thất thường, tu vi tận phế, nặng thì thấy máu trào đầy họng, lập tức tử vong! Lưu Ngọc hận chết tên yêu quái này, đem toàn bộ liều lượng mình mua được đều dốc hết vào trong bình rượu. Chính mình lại phục dụng giải dược đặc thù, để phòng ngừa vạn nhất.
Yêu vương đã bị Lưu Ngọc mê hoặc tâm trí, lúc này trong mắt chỉ có mỹ nữ, làm gì để ý những chuyện khác. Ngay cả như vậy Lưu Ngọc cũng không dám chậm trễ, mới vừa rồi lúc ngồi ở trong lòng yêu vương, hắn đã sờ được tới một vật cưng cứng thật giống như một cái chìa khóa bình thường, nhưng mà còn không biết vị trí bảo khố cụ thể ở đâu, hết cách, đành nhắm mắtkiên trì nói: “Đại vương, ta chỉ là vừa mới đến, mặc dù làm phi tử ngài, nhưng cũng biết vương cung trọng địa, có nhiều chỗ không thể xông loạn, nếu không sẽ phá hư quy củ, không bằng liền thừa dịp trước khi uống chén rượu giao bôi này, ngài có thể kể hết cho ta một lượt không.”
Yêu vương nghe Lưu Ngọc nói chuyện oanh thanh yến ngữ như vậy, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, cười híp mắt nói: “Hắc hắc, khó có được người có lòng, thật ra thì nói đến phủ của bổn vương thật sự cũng không có chỗ nào quá đặc biệt, ngươi nói muốn đi nơi nào cũng có thể cả!” Lưu Ngọc nghe cái kiểu đàn ông đáp ứng trên giường này, dĩ nhiên là không hài lòng, thật may là yêu vương lại nói: “Thật sự mà nói chỗ không thể đi, cũng chỉ có một chỗ thôi, hóa phong động chính là chỗ bổn vương bình thường hay thanh tu, cho dù là nương tử của ta, nếu như không được bổn vương truyền gọi, cũng không dễ dàng mà vào được!”
Nói xong, sắc tâm yêu vương liền nổi lên, đã sớm mất kiên nhẫn, bưng ly rượu giao bôi lên nói: “Nương tử a, chúng ta không nên nói nữa những chuyện này nữa có được không. Đêm xuân rất ngắn, ngươi thật muốn đi hóa phong động bổn vương ngày mai liền tự mình dẫn ngươi đi xem, thấy thế nào?”
Vẫn không thể nào moi ra được tung tích thứ mình cần, Lưu Ngọc thầm hận. Chính là hỏi nữa sợ rằng yêu vương liền sinh lòng nghi hoặc, Lưu Ngọc chỉ đành phải cố nén tâm tình khó chịu cùng yêu vương uống vào rượu giao bôi, nhưng trong lòng đem hình nộm giấy viết tên yêu vương dùng đầu châm hung hăng đâm lên trăm vạn lần!
Sau khi uống xong rượu giao bôi, Lưu Ngọc liền âm thầm tính toán nên làm thế nào để thoát khỏi nơi đây. Yêu vương bản lãnh cao thâm, Lưu Ngọc không tin thần độc yêu tán nghe người bán nói rất thần kỳ này thật có thể đem hắn độc chết, chỉ cần hắn tê dại trong một hai canh giờ, liền đủ thời gian để mình thoát thân.
Thật may là độc dược này thật sự có chút hiệu quả, chỉ mới qua mười mấy tức thời gian, yêu vương vừa định ôm Lưu Ngọc lên giường, sắc mặt lại chợt biến đổi, ôm bụng nói: “Ui da! Chuyện gì xảy ra vậy? Bụng của ta sao lại đau quá!” Mới vừa nói xong, một tầng mồ hôi lạnh liền từ trên trán xông ra, cặp môi trên miệng đều biến thành màu đen. Lưu Ngọc lúc này còn không dám xác định yêu vương có phải giả bộ hay không, vội vàng tiến lên đỡ thân thể hắn, kì thực lại thuận tay thử dò xét, đợi đến khi tin chắc yêu vương trúng độc không thể nghi ngờ, sau đó lập tức đưa tay hướng trong ngực yêu vương sờ nắn, lấy chìa khóa rút ra ngoài.
Yêu vương lúc này mới biết mình trúng kế, đem hắn đẩy ra, ánh mắt kinh khủng giống như muốn ăn thịt người, mắng to: “Nọc độc thanh trúc xà, độc châm của hoàng phong, hai thứ đó đều không độc, tối độc phụ nhân tâm!” Dừng một chút lấy hơi lại nói: “Loài người quả nhiên là âm hiểm xảo trá, nếu không phải là ta mới vừa rồi thấy câu hỏi của ngươi có chút không đúng, cố ý giữ lại chút thủ đoạn, ngày hôm nay quyền lực cùng tiền tài đều vô ích cả rồi!”
Lưu Ngọc vừa nghe, thấy dáng vẻ yêu vương quả thật trúng độc như cũ, biết hắn nói không phải là cái này, liền cười lạnh nói: “Ngươi là sợ chết sao? Sợ chết thì thành thật khai ra bảo khố cất dấu ở nơi nào nói cho ta biết, nếu không trước khi đi liền cho ngươi một kiếm, kết liễu ngươi!”
Yêu vương nghe vậy, lại bật cười một tiếng nói: “Chỉ bằng ngươi? Bổn vương tại Thanh Giang hà tu luyện suốt bảy trăm năm! Tám mươi năm trước đắc đạo cởi bỏ yêu thể, tu thành hình người, giống như là kim đan của loài người các ngươi. Hơn nữa bản thể của bổn vương chính là yêu thú, mạnh mẻ vô song! Coi như nhất thời không đề phòng mà bị trúng độc, ngươi lại có thể làm gì được ta sao?!”
Kỳ thực trong lòng Lưu Ngọc lúc này cũng rất buồn bực, yêu vương nói không sai, hắn nếu thật muốn giết chết đối phương thì đã sớm phải động thủ! Đáng tiếc thực lực hai bên chênh lệch cực lớn, coi như dụng độc, Lưu Ngọc cũng khó mà phá vỡ phòng ngự của yêu vương. Yêu vương thấy dáng vẻ Lưu Ngọc vô kế khả thi, hắc hắc cười lạnh: “Như thế nào? Suy nghĩ kỹ đủ chưa? Vẫn nên tiếp tục ngoan ngoãn làm mỹ phi của bổn vương đi, bổn vương có thể niệm tình ngoại hình xinh đẹp của ngươi, xem biểu hiện ngươi sau này, nếu cư xử đúng mực liền chuyện cũ bỏ qua.”
Đối với lời nói nhảm này Lưu Ngọc ngay cả tâm tình trả lời cũng không có, mắt thấy tình trạng yêu vương đang dần chuyển biến tốt, Lưu Ngọc đành phải thầm hận trong lòng, chuẩn bị chuồn đi, nhưng vào lúc này, ánh mắt hắn nhìn liếc qua một cái, chợt nhận thấy chiếc nhẫn trên tay yêu vương kia, không biết vì sao, sau khi yêu vương trúng độc, liền mang chiếc nhẫn đeo trên tay phải này một mực dấu ở sau lưng, lúc này lại do đắc ý mới để lộ ra một chút. Lưu Ngọc tâm niệm vừa chuyển một cái, lần này lỗ nặng! Không thu hồi điểm lợi tức sao có thể dễ dàng bỏ qua được? Nhất thời vọt đến trước người yêu vương đem chiếc nhẫn hắn mang trên ngón tay hung hăng kéo ra, liền tháo được chiếc nhẫn xuống, lúc này nét mặt yêu vương cực kỳ tái nhợt xanh mét, không có biện pháp liền đeo ở trên ngón tay cái của mình, chiếc nhẫn quả thật có chút lớn, Lưu Ngọc sau khi biến thành nữ nhân bàn tay cũng thay đổi trở nên nhỏ nhắn, chiếc nhẫn yêu vương đeo vào trên ngón út thì Lưu Ngọc coi như dùng ngón tay cái mang, cũng cảm thấy vẫn còn hơi rộng.
Sau đó Lưu Ngọc liền hướng về phía yêu vương đang dùng một loại ánh mắt giết người nhìn hắn, yên nhiên cười một tiếng, thật nhanh vọt ra khỏi phòng tân hôn.
Yêu vương sau khi bị đoạt mất chiếc nhẫn, vẻ mặt liền vô cùng dử tợn kinh khủng, đáng tiếc hiệu quả tê dại của độc dược vẫn còn, chỉ có thể nói chuyện chứ căn bản không đứng lên nổi, phía ngoài phòng thị nữ nghe thanh âm phát ra trong phòng giống như hai vợ chồng đang đả tình mạ tiếu* một loại, quay sang nhìn nhau mặt đỏ bừng cười hắc hắc.
Cũng may nhờ tối nay yêu vương thiết đãi hỉ yến, thủy yêu phủ toàn thể đều có ban thưởng, cơ hồ người người đều uống đến say bí tỉ, mới để cho Lưu Ngọc hết sức thuận lợi trốn ra khỏi thủy yêu phủ, sau đó lại bơi lên trên bờ sông Thanh Giang, cái gì cũng không để ý tới, bởi vì Lưu Ngọc nhìn ra từ trong ánh mắt yêu vương phút cuối cùng mơ hồ muốn ăn thịt hắn vậy, chiếc nhẫn này nhất định là món bảo vật không tầm thường! Vì vậy liền tiếp tục đội mũ phượng khăn quàng vai nắm lấy dây leo, trèo lên vách đá Kinh Điểu Giản, sau đó chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bởi vì thời điểm này hắn nếu như lại bị yêu vương bắt lại, nhất định sẽ có thể chết một cách bi thảm nhất!
_______
*Thiên tháp địa hãm: trời long đất lở
*Gia: vợ gọi chồng là gia, cũng như chồng gọi vợ là thất
*Kim Sơn: một ngọn núi trong Ngũ Nhạc
*Đả tình mạ tiếu: tán tỉnh ve vãn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT