Ly khai khỏi đội ngũ, hành trình phía sau cũng chỉ có thể dựa vào nỗ lực chính mình, Lưu Ngọc mặc dù đúng là có lòng tin vào thực lực của mình, nhưng cũng không dám lơ là khinh suất. Ma Vân Lĩnh này rừng sâu núi thẳm khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, vận khí không tốt mất cái mạng nhỏ cũng là chuyện rất bình thường.
Bây giờ Lưu Ngọc đối với thực lực của mình, cũng không biết rõ đến tột cùng thì được tính ở trình độ gì. Bởi vì thực lực nguyên bổn chính là tại phàm cảnh đỉnh, lần này thu được thân thể mới thu được lực lượng cường đại liền tăng mạnh gấp hai ba lần, còn có sự nhạy bén, tốc độ, phản ứng lực trên các phương diện, cũng được đề cao với những mức độ khác biệt, thậm chí so với một số cao thủ nhân cảnh sơ kỳ còn mạnh hơn.
Vốn là phàm cảnh đỉnh thân thể đã gần như hoàn mỹ, chỉ có tiếp tục đột phá tới nhân cảnh mới có thể thăng tiến. Chính là Lưu Ngọc biết thân thể mình bây giờ vẫn không thể coi hoàn mỹ, chỉ có chính thức cải tạo xong mới có thể hoàn chỉnh, như vậy cũng chỉ còn lại một lời giải thích, ý nghĩa hoàn mỹ tại trên người hắn đã chiếm được bản chất đề cao! Nếu như nói người bình thường muốn thân thể đạt đến độ hoàn mỹ khả dĩ chỉ cần đả năm phần, Lưu Ngọc muốn thân thể hoàn mỹ, chí ít cần tới tám chín phần.
Bây giờ Lưu Ngọc thậm chí có chút mong đợi chính mình sau khi hoàn toàn trở thành nữ nhân sẽ có bộ dáng gì, dù sao sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nếu phải làm nữ nhân, vậy dĩ nhiên là càng đẹp càng tốt, cái này với những người khác không liên quan, hoàn toàn là từ nhu cầu thẩm mỹ của mình. Lưu Ngọc không phải là loại đạo đức giả, thích mỹ nữ vậy thì thoải mái thừa nhận, coi như sau này biến thành nữ nhân hắn cũng vẫn là thích mỹ nữ, phạm vi mỹ nữ này, dĩ nhiên cũng bao gồm chính hắn ở bên trong.
Một người thì thoải mái tự do, đi cũng nhanh hơn so với đội ngũ rất nhiều, bất tri bất giác Lưu Ngọc cũng đã đi được mười mấy dặm đường, lúc này hắn chợt phát hiện Vân Thạch giấu trong ngực lần nữa lại chảy xuôi qua một đạo thanh lưu, nhất thời dừng bước lại, đã sớm hiểu rõ thứ này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, bây giờ nếu thanh lưu xuất hiện lần nữa, đó chính là có cơ hội tốt.
Lưu Ngọc tại phụ cận trong phạm vi không lớn đi tới lui mấy vòng sau, rất nhanh liền đoán được, thanh lưu chỉ có khi hắn hướng phía đông đi, cảm giác mới có thể càng ngày càng rõ ràng. Vì vậy Lưu Ngọc quả quyết thay đổi phương hướng.
…….
Lưu Ngọc vừa đi về hướng đông, cũng vừa lúc phát hiện cái phương hướng này căn bản không có đường, rất là khó đi, bất quá thứ này đã không làm khó được thực lực đại trướng của hắn, hai chân thon dài ưu mỹ nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể kiều tiểu không ngừng phóng qua một đạo lại một đạo tàn ảnh mà người bình thường thoạt nhìn giống như đang bước qua mốt cái hào lớn, rất nhanh Lưu Ngọc liền phát hiện mình đi tới một chỗ bên dưới vách đá.
Ngẩng đầu nhìn lại, vách đá bị một tầng thật dầy rêu xanh che phủ, cao chừng trăm trượng. Sương trắng lượn lờ, khiến người ngưỡng mộ mà chiêm ngưỡng, nếu như không nơi này không phải là rừng sâu núi thẳm, vậy nhất định du khách sẽ đến như dệt cửi, có điều Lưu Ngọc không phải tới để du sơn ngoạn thủy, rất nhanh hắn cũng cảm giác được, chỉ cần tới gần chỗ vách đá to lớn kia, dòng khí tức lạnh lẽo chảy qua Vân Thạch sẽ thay đổi trở nên phi thường nồng nặc! Lúc này trong tâm vừa động, Lưu Ngọc như có suy đoán. Vì vậy hai tay sờ vách đá từ từ đi về phía trước, đi được ước chừng năm trăm thước, trên mặt chợt hiện ra thần sắc vui mừng cười nói: “Đúng rồi, chính là chỗ này!”
Giơ tay lên vỗ một cái, phát ra một đạo cự lực, chỉ thấy một đám um tùm mượt mà rêu xanh thật dày bao trùm phía trên thạch bích sau khi nhận một trưởng, liền oanh một tiếng, đất đá bắn ra tung tóe, nổ tung thành một cái động lớn.
Bên trong động đen kịt, từ bên ngoài căn bản không thấy rõ. Lưu Ngọc lại không nghĩ quá nhiều, liền nhẹ nhàng nhảy vào bên trong, cái động lớn này dĩ nhiên không phải là do một chưởng vừa rồi của hắn tạo thành, mà là đã sớm tồn tại, chỉ bất quá bên ngoài bị bùn đất và rêu xanh che lấp, đáng tiếc điều này không thể gạt được Vân Thạch trong tay Lưu Ngọc.
Trong hang động là một mảnh đen nhánh, đưa tay ra không thấy được năm ngón, bất quá sau khi Lưu Ngọc đạt được thân thể mới, năm giác quan đã sớm biến chuyển tốt hơn, mặc dù cảm giác không rõ ràng bằng lúc còn ở bên ngoài, nhưng cũng không đến nỗi biến thành người vừa điếc vừa mù, vẫn có thể từ từ lần mò đi tới. Cái động này cũng không sâu, còn chưa đến năm trăm thước, rất nhanh Lưu Ngọc liền phát hiện một ít vật khác thường, trong bóng tối âm trầm ẩm ướt ngầm ở sâu bên trong, cư nhiên khắp nơi phiêu tán một vài ánh lửa ma trơi, lúc sáng lúc tối, giống như nghĩa địa một loại, làm người ta có chút ớn lạnh.
Bất quá dưới tay Lưu Ngọc cũng đã có vài sinh mạng, mặc dù cảm giác đè nén nhưng tâm thần cũng không đến nỗi vì vậy mà dao động, ngược lại thì trên dung nhan xinh đẹp tuyệt trần lộ ra sắc mặt vui mừng nhè nhẹ, nếu như đi vào sâu trong động sâu như vậy mà hết thảy đều bình thường, đó mới là chuyện làm người ta khó chịu nhất, bởi vì ý nghĩa này hơn phân nửa là phải tay không trở về, bây giờ phát hiện những đốm lân hỏa này, như vậy nếu tiếp tục tìm kiếm mà nói, rất có thể sẽ có thu hoạch.
Đương nhiên đây chỉ là Lưu Ngọc đơn phương suy đoán, hơn nữa nếu quả thật có bảo bối, như vậy cũng có ý nghĩa là sẽ có thủ hộ thú canh giữ, đến lúc đó nói không chừng lại là một hồi ác chiến.
Mà điểu nhi một mực ở trên bả vai Lưu Ngọc, vốn là bị mạnh mẽ thuần phục sau đó vẫn có dáng vẻ đau ốm uể oải, Lưu Ngọc tạm thời cũng không có nhàn rỗi tới điều giáo nó, cũng chỉ có thể tạm thời quên đi sự tồn tại của nó, nhưng mà không biết tại sao sau khi tiến vào huyệt động này nó cư nhiên thay đổi có chút hưng phấn, Lưu Ngọc không dám khinh thường loại biến hóa này, tinh thần càng thêm tập trung.
Không bao lâu sau, rốt cuộc cũng tới chỗ sâu nhất của cái huyệt động này, Lưu Ngọc mới rõ ràng tại sao trong không khí lại phiêu tán ra vài đốm lân hỏa, bởi vì nơi này căn bản là một cái quặng thiết lân nhỏ, sản xuất thiết lân quáng thạch địa phương! Hơn nữa nhìn dáng vẻ đã bị người phát hiện qua, phần lớn quáng thạch cũng bị đào đi rồi, chỉ còn lại một chút khoáng thạch cuối cùng này cũng không biết là nguyên nhân gì lưu lại.
Dĩ nhiên chút khoáng thạch này đối với một đám người mà nói quả là không đáng kể, nhưng đối với Lưu Ngọc chỉ một người mà nói, chỗ thiết lân thạch còn lại này, có thể tính là cả một gia tài to lớn. Thiết lân thạch là một loại vật liệu rèn đúc trân quý mang thuộc tính hỏa, có thể rèn binh khí và khôi giáp cho địa cảnh hay thậm chí là thiên cảnh cao thủ, nếu như dựa trên dáng người của Lưu Ngọc mà chế tạo khôi giáp, số thiết lân thạch còn thừa lại trong động ước chừng có thể chế tạo cả trăm bộ.
Mỗi bộ thiết lân thạch khôi giáp giá trị ít nhất một ngàn lượng, nói cách khác chỗ thiết lân thạch còn lại trong động bây giờ, liền ước chừng trị giá gần mười vạn lượng bạc trắng! Theo tính toán như vậy ngay cả Lưu Ngọc vốn không tính là tham tiền sắc mặt cũng dần thay đổi. Hiện tại hắn cuối cùng cũng chắc chắn trong lòng sinh ra suy đoán: “Mỗi khi Vân Thạch có dòng thanh lưu chảy qua, thì có ý nghĩa là phụ cận khả năng có bảo vật nào đó xuất hiện!”
Bảo vật này có lẽ là sơn tinh thụ quái, có lẽ là kỳ hoa dị thảo, cũng có thể là khoáng thạch quý giá, và còn có rất nhiều thứ khác, nói tóm lại Lưu Ngọc biết mình đã phát tài, hơn nữa còn là đại phát tài, sâu kín trong lòng cũng không nhịn được sảng khoái vô cùng.
Bất quá mọi việc luôn là tốt quá hóa dở, cao hứng quá sớm liền có thể nhạc cực sanh bi, lúc này Lưu Ngọc đã bị cảm giác hạnh phúc cực lớn hoàn toàn bao phủ, đứng ở trên bả vai hắn, một mực bệnh thoi thóp tiểu gia hỏa chợt hét lên một tiếng, hai cánh vung lên xông về các khối quặng lớn nhỏ, khảm khắc ở vách tường bên trong thiết lân thạch, vui mừng vươn ra cái mỏ nhọn nhỏ xíu mổ một cái, phốc một tiếng khoét một mẫu, sau đó nuốt vào trong bụng. Mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột, đợi đến khi Lưu Ngọc ý thức được chuyện gì đang xảy ra, giận dữ muốn bắt tiểu tử kia về, năm sáu khối thiết lân thạch lớn nhỏ cũng đã sớm bị nó ăn mất.
Thiết lân thạch rất là thưa thớt, một khối lớn chừng quả đấm giống như vậy, cũng đáng giá chừng một ngàn lượng bạc. Nói cách khác, tiểu tử trong nháy mắt liền ăn hết chí ít cũng là năm ngàn lượng bạc trắng! “A a a!” Trong tim Lưu Ngọc giờ phút này nhất thời tựa như đang rỉ máu vậy, năm ngàn lượng bạc trắng a! Hắn bao nhiêu năm chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cư nhiên trong một cái chớp mắt liền bị một con tạp mao điểu ăn sạch sẽ, cả một câu cảm ơn cũng không có.
Sát ý trong lòng Lưu Ngọc đãdâng trào không gì sánh được, một cái ánh mắt lúc này hẳn là có thể đem một nghìn con tạp mao điểu cho hoàn toàn phanh thây! Âm trầm u ám trừng mắt nhìn con chim tham ăn trước mắt này, ăn ước chừng năm khối thiết lân thạch lớn bằng quả đấm lại còn tỏ ra thái chưa thỏa mãn, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nghiến răng nghiến lợi nói: “Như thế nào? Ăn có ngon không? Có phải còn muốn ăn nữa hay không!?”
Tiểu tử phảng phất lúc này mới biết mình xông đại họa, nhất thời bày ra một bộ dáng đáng thương, cái đầu nhỏ lôi ra thủ đoạn làm bộ chớp chớp mắt, còn muốn dùng cái miệng nhỏ nhắn tới cọ vào gương mặt trẻ con trắng noãn của Lưu Ngọc, Lưu Ngọc vốn đang đằng đằng sát khí, cũng không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương tiểu gia hỏa này, cư nhiên phát hiện mình lại chưa đủ ngoan độc không đành lòng xử phạt nó, chỉ có thể thở dài lắc lắc đầu nói: “Miễn đimiễn đi! Nể tình ngươi mới vi phạm, tạm thời bỏ qua cho một lần, nhưng nếu như lần sau còn dám tái phạm, hừ hừ! Đừng nói là chỉ giết một con tạp mao chim như ngươi, coi như giết người, vậy ta Lưu lão hổ cũng không phải lần đầu tiên làm đâu!”
Dứt lời, cũng không quản tiểu tử nghe có hiểu hay không, lại giả bộ làm ra một bộ dáng hung ác, dữ tợn uy hiếp nó một phen, mới bắt đầu nghĩ biện pháp, làm thế nào để đem đống thiết lân thạch này đi, nhưng mà suy nghĩ nửa ngày cũng không có chủ ý. Những thứ này thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng trên thực tế nếu moi ra hết ước chừng chất một đống cao nửa thước như một tòa núi nhỏ, Lưu Ngọc cũng không có biện pháp vận chuyển các hòn đá lớn nhỏ rải rác nhiều như vậy.
Vì vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn con vật nhỏ đang giả bộ đáng thương hỏi: “Đừng giả bộ ngu ngốc nữa, ta biết ngươi khẳng định có biện pháp, có đúng hay không?”
Con tạp mao chim này thoạt nhìn cũng không đần, Lưu Ngọc thậm chí hoài nghi nó kỳ thực có thể hiểu chính mình đang nói cái gì. Bất quá tiểu tử kia nghe được câu hỏi của Lưu Ngọc xong vẫn là một bộ dáng vẻ đáng thương như cũ, giống hệt với lúc nó sau khi ăn vụng thiết lân thạch bị hắn trách mắng. Lưu Ngọc nhất thời thở dài: “Thật là vô dụng mà! Hóa ra chỉ là cái đồ ham ăn, không hiểu nổi ngươi nhỏ như vậy, làm sao lại ăn được nhiều đá như thế chứ.”
…….
Lưu Ngọc phát hiện, chính mình biến thành “Nữ nhân” sau tính tình cũng xảy ra biến hóa rất lớn, việc này nếu là đặt ở trước kia trong thời điểm còn là nam nhân, tiểu tử này tuyệt đối sẽ không bị nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua cho như vậy, thế nhưng không biết vì sao sau khi biến thành nữ nhân đối với mấy thứ nhỏ nhắn dễ thương gì đó giống như đánh mất đại bộ phận lực miễn dịch vậy. Mới hai ngày đầu còn không thấy gì khác lạ, bây giờ Lưu Ngọc cũng đã cảm thấy rất rõ ràng, ngay cả thái độ đối nhân xử thế cũng vô tri vô giác ngầm biến đổi, đương nhiên cũng không rõ ràng, Lưu Ngọc đối diện với loại sửa đổi này cũng có chút sợ hãi mờ mịt, không biết mình sau này có thể hay không thật sự so với tính nết nữ nhân không sai biệt lắm.
Vấn đề thiết lân quáng thạch làm thế nào để mang theo trong lúc nhất thời khó có thể giải quyết, đôi mi thanh tú trên khuôn mặt Lưu Ngọc cũng kéo xuống xuất hiện một cái vẻ phiền muộn, nếu như chỉ dựa vào đôi bàn tay bạch nộn nhỏ bé này, vậy tuyệt đối không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui Lưu Ngọc đều không nghĩ ra biện pháp, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đưa ra quyết định: “Cũng được, trước hết đem các ngươi đều moi ra rồi chôn xuống, chờ lần sau có cơ hội lại đến lấy đi.”
Bởi vì một mực suy tính chuyện này, Lưu Ngọc trong lúc nhất thời không có lưu ý đến biến hóa phía sau mình, một cụ đen thùi lùi người không ra người, quỷ không ra quỷ gì đó chậm rãi từ cái hố sâu trong mỏ bò ra ngoài, cả người trên dưới khô cứng, nhìn không ra chút sinh khí nào, khuôn mặt thối rữa biến dạng, trên năm ngón tay tất cả đều mọc ra những cái móng thật dài, khẽ lay động thoáng một cái hướng về phía Lưu Ngọc tới gần, bởi vì thứ đó ngửi thấy khí tức của người sống.
“Rống!” Đợi đến khi cương thi đột nhiên xuất hiện chợt hướng thân thể mình nhào tới, Lưu Ngọc mới giật mình cả kinh, thân thể mềm mại lách qua, khó khăn lắm mới tránh được móng vuốt chứa đầy kịch độc cương thi! Thế nhưng ngay sau đó, cương thi lại mở rộng miệng ra: “Hô!” Phun ra một luồng độc khí, Lưu Ngọc gần trong gang tấc, căn bản có muốn tránh cũng không thể tránh.
“Ghê tởm!” Mắt thấy cổ độc khí này sắp phủ lên gương mặt mình, trong lòng Lưu Ngọc tràn đầy tuyệt vọng, bởi vì hoàn toàn không tránh kịp, mà bị độc khí này phun trúng, coi như mình không chết thì dung nhan vốn xinh đẹp tuyệt trần nhất định cũng sẽ bị hủy hoại! Nếu như không có biến thành nữ nhân Lưu Ngọc còn có thể không để ý đến khuôn mặt của mình, nhưng đã biết mình sắp sửa trở thành thân nữ nhi, hắn đã ý thức được một gương mặt xinh đẹp đối với nữ nhân mà nói muốn nặng bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nếu như dung mạo mình bị hủy trở nên xấu xí, không nói người bên cạnh cảm thấy thế nào, ngay cả đệ đệ cũng khó có thể tiếp nhận.
Bất quá hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng, nếu không phải là ý chí đủ kiên định, nhờ có tác dụng của băng thanh ngọc khiết tâm gia cố, thì sợ rằng đã sớm bị dọa cho ngất đi. Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cái thứ ăn vụng vốn là bị Lưu Ngọc dạy dỗ một phen, luôn lộ vẻ rũ rượi lù đù, cư nhiên “Thì thầm” kêu một tiếng, trong miệng thật nhanh phun ra một hỏa cầu so với đầu người còn lớn hơn.
“Oanh!” Một tiếng, vừa vặn trước lúc độc khí lập tức muốn phun lên mặt Lưu Ngọc, ngay tức khắc va phải hỏa cầu đang tiến vào.
Không có kịch liệt nổ tung, mà là giữa hai nguồn năng lượng không ngừng trùng kích cùng triệt tiêu, mặc dù chỉ có ngắn ngủn trong nháy mắt, bất quá đã đủ rồi, Lưu Ngọc điểm gót chân, lập tức bay ra xa mấy trượng, bởi vì phun ra một khối hỏa cầu lớn này mà tiểu tử ỉu xìu vô lực rơi xuống hắn đành phải ôm nó vào trong ngực, mới vừa nhảy lùi đến hơn mười trượng, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm nổ vốn phát ra từ chỗ mình đứng lúc nãy, hỏa cầu rốt cuộc không cách nào ổn định hình thái mà phát nổ.
Thở ra một hơi thật dài nhẹ nhỏm, Lưu Ngọc hết sức cảm kích nhìn lại tiểu tử trong ngực mình, không nghĩ tới đến giờ phút cuối cùng lại là nó cứu mình một mạng! Bất quá bây giờ còn không phải là lúc nhi nữ tình trường, Lưu Ngọc trong ngực ôm tiểu tử, đồng thời dị thường cảnh giác nhìn về phía vụ nổ khói đang dần dần tản đi, bất quá Lưu Ngọc biết loại sinh vật đáng sợ này không thể nào bởi vì một chút trùng kích này đã bị nổ tan. Quả nhiên nó chẳng qua là thoáng lay động một trận, lại lần nữa đứng lên, thoạt nhìn căn bản không có dáng vẻ như bị thương. (ahaha cũng tính là vị soái ca đầu tiên muốn ăn sạch sẽ tiểu Ngọc của chúng ta, nhưng tất nhiên là ăn theo nghĩa đen rồi)
“Hô!” Lưu Ngọc sâu đậm thở dài, âm thầm nhớ lại các loại kiến giải của mọi người đối với cương thi, mặc dù thứ này cơ hồ chỉ được kể lại có chút khó tin, nhưng mà không phải hoàn toàn là vô căn cứ, ít nhất 《Giang sơn địa lý chí 》quyển thượng đúng là có ghi lại, cương thi có nhiều chủng loại, cho dù là cương thi bình thường nhất, cũng có lực công kích không kém gì nhân cảnh trung kỳ cao thủ, cùng với đó là lực phòng ngự có thể nói kinh khủng phải sánh ngang với cao thủ địa cảnh sơ kỳ! Nơi này là một mỏ quặng thiết lân thạch, tồn tại lâu năm bên dưới, ra đời một con cương thi da sắt cũng không kỳ quái chút nào, cái thứ này lực phòng ngự quá mạnh mẽ, Lưu Ngọc biết mình căn bản không cách nào làm tổn thương nó, vì vậy lập tức nghĩ ra dự định trốn chạy, về phần thiết lân thạch còn dư lại trong mỏ cũng không cần thiết, dù sao cũng không cầm đi được, vì một chút quáng thạch liền bỏ mạng đúng là chuyện ngu xuẩn, Lưu Ngọc còn khinh thường nghĩ đến.
Cương thi mặc dù phòng ngự lực cực mạnh, bất quá tốc độ lại phi thường chậm chạp, coi như đem hết toàn lực cũng không đuổi kịp Lưu Ngọc, chỉ có thể hít một đám bụi gầm thét lui về sâu trong huyệt động, Lưu Ngọc ôm trong ngực tiểu tử còn sống sau tai họa chạy ra khỏi nơi đây, lắc đầu một cái, đưa ra một ngọc thủ trắng nõn, bên trong vậy mà nắm ba bốn khối thiết lân thạch không lớn không nhỏ, những thứ này đều là lúc mới vừa chạy trốn, thuận tiện cầm trên tay. Quay đầu lại một chưởng vỗ lên trên vách đá, đem cái huyệt động này lần nữa bịt kín lại, Lưu Ngọc thở dài xoay người rời đi.
Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên sẽ gặp phải cương thi, còn được tiểu tử cứu một mạng, Lưu Ngọc bây giờ cũng không tức giận, hơn nữa hắn phát hiện mới vừa rồi tiểu tử thực lực lại tiến bộ một chút, nếu như không phải nó phát ra hỏa cầu đột nhiên thay đổi còn to hơn đầu người, hơn nữa lại có kết cấu ổn định, mình cũng tuyệt đối không có khả năng còn sống mà chạy thoát. Nghĩ tiểu tử có thể rất muốn ăn mấy viên thiết lân thạch, Lưu Ngọc dứt khoát đem số thiết lân thạch còn dư lại không nhiều đút cho nó ăn, tiểu tử lập tức cao hứng hoan hô lên, còn đưa mỏ nhọn ra nhỏ nhẹ khẽ mổ lên lòng bàn tay trắng noãn của Lưu Ngọc, quan hệ một người một chim, bởi vì chuyện lần này, rõ ràng đã thân mật hơn rất nhiều.
Kế tiếp trong hai ba ngày, Lưu Ngọc đã phát hiện diệu dụng của Vân Thạch, tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dọc đường đi các loại thiên tài địa bảo, cũng bị hắn cuỗm sạch không còn! Thú giữ nhà đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, thứ tốt tiểu tử muốn ăn liền phân cho nó một nửa, thứ không thể ăn Lưu Ngọc nhặt bỏ túi tiện mang theo, giá trị trân quý giữ lại, những thứ khác tìm một cái địa phương tốt để chôn, còn làm ký hiệu, sau này cũng dễ dàng tìm đến lấy đi.
…….
Bất tri bất giác, Lưu Ngọc liền tiến vào chỗ sâu nhất trong Ma Vân Lĩnh, phiến địa vực này cũng hết sức rộng lớn, phương viên phải có hơn một trăm dặm, các loại cường đại dã thú tung hoành ngang dọc, ngay cả dã thú cùng một cấp bậc với hắc biên bức vương Lưu Ngọc cũng phát hiện vài con, thậm chí còn có dấu vết của yêu thú! Cảnh tượng này khiến hắn càng thêm cẩn thận, có lúc mặc dù Vân Thạch có dòng thanh lưu chảy qua, nhưng nếu như Lưu Ngọc phát hiện chỗ tàng bảo khả năng có nguy hiểm cực lớn mà nói, cũng lập tức quay đầu liền đi, cẩn thận như thế cuối cùng cũng không chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Trong chỗ sâu nhất Ma Vân Lĩnh, tại một phương hướng khác so với Lưu Ngọc, vẫn còn có hai người đang không nhanh không chậm hướng về Thánh Hoàng Thai tiến đến, hơn nữa nếu nhìn gần liền sẽ phát hiện hai người này đều là nữ nhân, hơn nữa còn đều là nữ tử trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp, mặc dù chỉ mặc quần áo đơn giản bằng vải thô, lại không chút nào làm giảm khí chất cao quý bẩm sinh trên người. Nhất là thiếu nữ trẻ tuổi hơn kia, không chỉ có sức sống bắn ra bốn phía, còn giống như đang không ngừng nói gì đó.
“Nhược Lan a Nhược Lan, ngươi đều nói mình là cao thủ thiên cảnh đỉnh, vậy thì còn sợ gì đây? Trong thiên hạ, đại khái cũng chỉ có Tiên Sư môn là ngươi không đối phó được đi? Dù sao đám người đó cũng không thể nào tới nơi sơn dã hoang vắng thế này, có ngươi chiếu cố, ta làm sao có thể sẽ gặp phải nguy hiểm chứ?”
Đối với thiếu nữ cao gầy bên cạnh trong lòng vẫn tồn tại một sự lo âu nhàn nhạt, thiếu nữ vóc người hơi có vẻ kiều nhỏ hơn một chút rõ không cho là đúng.
Thiếu nữ gọi là Nhược Lan lại không có vì vậy mà buông lỏng ý phòng bị, ngược lại cười khổ một tiếng bất đắc dĩ nói: “Thản Nhiên công chúa, lòng người hiểm ác, có lúc cũng không lấy thực lực tới luận cao thấp, nói tóm lại, cẩn thận một chút sẽ không gây ra sai lầm lớn.”
“Được rồi được rồi, ta cuối cùng là phục ngươi.” Thiếu nữ trẻ tuổi này lại là một vị công chúa, nàng không hài lòng bỉu môi nói: “Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì! Không nghĩ tới ra ngoài có một chuyến, ngươi thay đổi so với cha ta còn muốn dài dòng hơn. Ta chẳng qua là muốn đi xem mặt trời mọc trên thánh hoàng đài mà thôi, nghe nói nó rất đẹp, Nhược Lan a Nhược Lan, lẽ nào ngươi lại không cảm thấy hiếu kỳ sao?”
Nhược Lan nghe vậy, cười nhạt nói: “Cảnh rạng đông tuy đẹp, nhưng vẫn là sự an toàn quan của công chúa trọng hơn!” Thản Nhiên nhất thời giả vờ nghiêm mặt, đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, bầu trời lại đột nhiên tối sầm lại, giật mình cả kinh, hai người trong lòng đều cảnh giác. Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết lúc nào, cư nhiên bị một cái hư ảnh vô cùng to lớn của chu hạc chiếm cứ nửa bầu trời, chật vật nuốt xuống một ngụm miếng, Thản Nhiên có chút lắp ba lắp bắp hỏi: “Yêu, yêu quái?!”
Hư ảnh chu hạc kinh khủng này cũng mang đến uy áp tinh thần to lớn, trong nháy mắt toàn bộ Ma Vân Lĩnh vạn thú triều phục, sau một lát khi hư ảnh tản đi, còn có rất nhiều dã thú cả người vẫn phát run như cũ, nơm nớp lo sợ hồi lâu, cái này hoàn toàn là sự chấn nhiếp trên cấp bậc, dã thú bình thường nếu như trực tiếp đối mặt, bị nghiền thành thịt vụn cũng không kỳ quái.
Biểu tình Nhược Lan lúc này bắt đầu thay đổi ngưng trọng dị thường! Có chút sợ hãi nói: “Đúng là thượng vị yêu thú, hơn nữa nó giống như đang nổi giận!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT