Cuộc đời Belie đã đi qua rất nhiều những địa ngục khác nhau, nhưng có lẽ cái địa ngục khủng khiếp và diễn ra nhanh nhất trong đời cô chính là đêm hôm nay. Bên ngoài bầu trời có lẽ hẳn đã có mưa và sấm chớp để tạo một cái nền cho cái đêm bi kịch ấy, hoặc có lẽ do Belie tưởng tượng như thế? Cô không biết, cô chỉ biết kẻ đó miệng mồn thì không ngừng nói câu “xin lỗi! Xin lỗi!”, thế nhưng bàn tay hắn không ngừng vuốt ve cơ thể cô, môi hắn hôn lên người cô, thoảng khi cắn xuống, những nụ hôn thô bạo ấy khiến cơ thể cô đỏ ựng và rướm máu, đôi mắt hắn đau khổ như một kẻ sa cơ lỡ bước rơi vào địa ngục rồi bị tra tấn thống khổ ở đó, thế nhưng từng tất cơ thể hắn có chỗ nào không run lên vì những nhục dục bủa vây lấy từng tế bào, biểu cảm của hắn đau khổ và ân hận, thế nhưng có ngăn được hắn liên tục tiến vào cơ thể cô không?
Mọi chuyện đã diễn ra gần như liên tục, đến tận sáng.
Khi mà những tia nắng hừng đông nhạt nhòa chiếu vào cơ thể được che bằng những mãnh vải nhàu nát của Belie, những vết cắn và dấu hôn vẫn còn lưu lại khắp trên là da trắng ngần, tay chân bằm tím vì bị khống chế bởi đôi bàn tay thô bạo ấy khi cô đã liên tục chống cự, mắt cô đỏ hoe, ngước vô định lên trần nhà, mái tóc bù xù, trông cả thảy như một con búp bê đã bị chà đạp dưới chân người đời một cách không thương tiếc.
Ai đó đã từng nói với cô dục vọng là đỉnh cao của sự sung sướng, thế nhưng đêm qua, tất cả những gì cô cảm nhận được là những cơn đau thấu trời khi cơ thể không có chút ướt át nào mà đã bị xâm phạm, đã chẳng có những tiếng rên rỉ hoan ái nào của người phụ nữ, chỉ có tiếng hét lên vì đau, là nước mắt chảy dài, là những cái bấu víu vào chăn để chịu đựng, đã chẳng có tiếng nói “tôi yêu em” của người đàn ông, mà chỉ có tiếng “xin lỗi” hắn thì thầm để nói với người yêu của hắn khi làm chuyện phản bội sau lưng cô ấy.
Với Belie, đêm qua không phải là một cơn hoan ái khoái lạc, nó là một trận chiến tra tấn đầy đọa, và cô, đã thua trong trận chiến đó rồi.
Belie vẫn cứ nằm im ở đó, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, tay chân cô bất lực buông xuôi trên giường, mệt mỏi đến một đầu ngón tay cũng không buồn nhúc nhích. Mà, nhúc nhích làm gì nhỉ? Raphael đã đạt được mục đích của hắn ta, mọi chuyện đã đi đến mức này, thì cứ để cho cái kịch bản rẻ rách này diễn ra đúng như những gì nó phải thế đi.
Không để Belie đợi lâu, cánh cửa lúc này mở tung ra, Flora trợn mắt nhìn Luan và Belie, lúc này Luan đang ngồi trên giường, áo vẫn chưa mặc vào, còn Belie thì nằm cạnh đó, cơ thể trần trụi được phủ bởi những mãnh vải bị xé rách. Do Luan xoay lưng lại nên Belie không thấy được biểu cảm của anh, và cô cũng không có hứng biết, cô chỉ cố chống tay ngồi dậy, lớp vải che trên người cô rơi xuống, cô chẳng buồn che lấy cơ thể mình, để bộ ngực trần đầy những vết cắn phô ra trước mặt Flora, cô khẽ co một chân, những mãnh vải phủ lên đùi cô chỗ có chỗ không, nhưng chỗ nào cũng có vết sưng tím, cô đặt cánh tay lên đầu gối mình, rồi lại chống cằm, nghiêng đầu, ngã ngớn nhìn về phía Flora, nhếch môi cười nửa miệng:
- Muốn chơi ba cho vui không? Luan khỏe lắm, thêm vài hiệp với hai đứa mình cũng sẽ ổn thôi, nhỉ?
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bàng hoàng của Flora, nàng ta mấp máy câu “xin lỗi vì đã làm phiền” rồi đóng sầm cửa lại, ôm mặt chạy ra ngoài. Thấy thế Luan vội mặc áo vào, hô một tiếng “Flora” rồi tức tốc đuổi theo mặc kệ Belie còn ngồi trên giường với những vết thương chằng chịt trên người.
Hắn làm tổn thương cô đến thế, ấy vậy mà lại không một lời hỏi thăm xin lỗi, không thèm ban cho một ánh mắt thương hại nhìn đến, thế mà chỉ cần một giọt nước mắt của cô ta, hắn lập tức bỏ cô ở lại cái địa ngục này mà chạy theo để cầu xin sự tha thứ. Giờ thì hay rồi, cái kịch bản rẻ rách này đã diễn ra đúng như những gì nó phải thế, tình cảm của đôi nhân vật chính đang mặn mà thì định mệnh lại tạo một bi kịch phản bội chen vào, một con điếm đê tiện dùng thân xác để chia cắt đôi bạn trẻ. Belie cô, cuối cùng vẫn thành một kẻ thứ ba, cuối cùng vẫn thành một con điếm bị người đời và độc giả căm ghét, bây giờ có lẽ chỉ cần nhắm mắt sống tiếp rồi đợi ngày tác giả đưa cô lên làm vai phản diện thực thụ thôi.
Đơn giản nên rẻ tiền thế đấy!
Khi đã không còn ai ở trong phòng nữa Belie mới co gối lại, cô tự ôm lấy chân mình, gục đầu vào đó, nước mắt từng giọt đắng cay rơi xuống bờ má cũng bị bầm, tiếng cô khóc nức nở như một đứa trẻ lạc mất mẹ, thế nhưng chẳng có ai đoái hoài đến cô, chẳng ai ôm lấy cô và nói “ổn rồi”, chẳng ai đỡ cô dậy hay kéo cô ra khỏi vũng lầy này, chỉ có một mình mình tự ôm lấy mình, tự khóc cho cuộc đời mình, tự đứng dậy, tự vấp ngã rồi lại đứng dậy, tự sửa quần áo cho mình, mặc vào rồi chập chững rời khỏi đó.
Khi Belie bước ra khỏi căn phòng đó thì trời bỗng dưng đổ mưa, bình mình buổi sáng phút chốc lại bị cơn mưa nuốt chửng, lúc này còn quá sớm để mọi người thức dậy nên đường phố gần như chẳng có ai, chỉ có cơn mưa không ngừng giáng xuống đem theo cái lạnh thấu xương bủa vây, chỉ có một mình Belie với đôi chân trần và bộ váy tả tơi đầu tóc rối xù, thả những bước vô định xuống cơn mưa lạnh tái tê. Lúc đi ngang qua một vũng nước, soi thấy bóng mình trong đó quá tơi tả, cô liền phất tay chỉnh lại mình, giờ thì mái tóc đã gọn gàng, áo váy đã chỉnh chu rồi, phải rồi, không còn trinh tiết, bị làm nhục, bị chà đạp như một thứ rác rưởi, nhưng cô vẫn còn lòng tự kiêu của mình mà. Làm sao có thể bày ra bộ dáng thảm thương đó ra ngoài được, nhỉ?
Không biết định mệnh đưa đẩy thế nào cuối cùng Belie lại lạc bước trước cổng nhà của Flora, cơn mưa vẫn dằm, cửa nhà khóa chặt, để mặc chàng trai đang quỳ trước nhà trong cơn mưa để cầu xin sự tha thứ từ cô gái anh yêu.
- Flora, xin em, em đừng như vậy nữa, anh biết là anh sai, hãy tha thứ cho anh, lần này thôi!
Belie nghe xong câu đó từ đôi môi Luan mà bật cười thành tiếng, cô che tay lên miệng để cố ngăn ra tiếng cười không hợp trong hoàn cảnh u sầu này, thế nhưng cô không cách nào ngăn được, vừa bật cười, cô vừa bước lại trước mặt Luan, cuối mắt xuống nhìn anh, những giọt mưa đọng lại nơi hàng mi cong rơi xuống như nước mắt.
- Nè! Tại sao anh lại xin lỗi, hả Luan? – Cô vươn tay đến, vuốt ve lấy bờ má lạnh ngắt của anh, chẳng chút sợ hãi mà nhìn vào đôi mắt xanh lạnh giá của Luan – Lẽ ra người anh phải quỳ xuống dập đầu tạ tội là tôi chứ không phải cô ta!
Có lẽ suốt chừng ấy năm đây là lần đầu tiên hai người đối diện nhau bằng hai đôi mắt giá lạnh đến thế.
- Cút đi – Luan đáp lại, hất tay cô ra.
- Hay anh nghĩ tôi đã thỏa mãn sau khi có được anh bằng cách đó? Phải, bây giờ tôi vui lắm, cuối cùng tôi đã có thể chia cắt được hai người rồi – Belie bật cười sằng sặc, rồi cô vung tay lên, dồn pháp thuật vào bàn tay ấy, tát thẳng xuống mặt Luan, cái tát mạnh đến mức Luan đang quỳ liền đó bị hất văng vào nhà Flora, vách tường nứt tung, Luan nằm bệch dưới đất, môi nứt ra, máu chảy bệch xuống miệng.
- Nhưng có lẽ tôi sẽ còn vui hơn nếu anh và cô ta vĩnh viễn biến đi thật xa, cút cho khuất khỏi cuộc đời tôi, đừng làm ung thư cuộc đời tôi thêm giây phút nào nữa.
Nói rồi cô bước thêm vài bước để nhìn rõ vào mắt Luan, đôi mắt cô lạnh giá tột cùng cũng căm hận tột cùng, tay cô siết chặt, nói với kẻ vô tâm đang ở trước mặt mình:
- Đời này, sai lầm của tôi chính là yêu phải một thằng tồi như anh.
Tiếng mưa vẫn rơi đầy trong không gian, Flora hoảng hốt chạy xuống đỡ lấy Lucifer, nàng muốn nói gì đó thế nhưng giây phút nhìn vào đôi mắt lạnh kinh hồn của Belie liếc qua, nàng chỉ biết câm bặt mà nhìn cô ta bước trong cơn mưa rồi rời khỏi.
Đến tận lúc này cô ta vẫn như ngày nào, nói đi là đi, dứt khoác không bao giờ quay lại, áo váy lộng lẫy, khuôn mặt ngẩng cao nhìn đời, dáng dấp hiên ngang như thể từ thuở sinh ra đã chẳng bao giờ biết cuối đầu là gì.
Bởi vì không gian của Thủ Phủ không thích hợp để ở lâu cho nên sau khi rời khỏi nhà Flora, Belie liền đến đó đón bọn nhóc trở về ngôi nhà mới ở thành phố Seruna, tạm trú trong làng chài Vermo hẻo lánh cạnh bờ biển Ganae xinh đẹp. Cư dân ở đây rất thưa thớt, họ sống chủ yếu bằng nghề đánh cá, lại thêm nơi này tương đối xa xôi nên rất ít khách du lịch, Belie nghĩ nó an toàn cho cô và bọn trẻ.
Cuộc sống của cô ở đây hết sức bình lặng và thanh đạm, nói cô sống như một người từ bỏ kiếp trần tục đi ở ẩn cũng không sai. Cô có trồng một mãnh vườn nhỏ với vài loại rau củ và trái cây, trước hiên nhà treo chuông gió và những đóa hoa dại màu tím mọc thành khóm dưới chân cổng, mỗi khi có gió thổi vào chuông gió lại kêu leng keng leng keng hòa cũng những bông hoa xinh đẹp nhảy nhót. Vào buổi sáng sớm cô hay dạo một vòng biển đánh cá, hay sang những thị trấn kế bên để mua đồ ăn cho hai chú chó của cô. Cô vẫn hay mặc đồ đen, mái tóc buông xõa xuống, mỗi ngày đều lẳng lặng ngồi bên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ mà đọc sách. Cô không có ý định trả thù Raphael hay nhà Lauretin, cô không nhớ đến Arthur hay Luan nữa, cố gắng quên đi cái quá khứ dơ bẩn kia mà sống cuộc đời thanh tịnh của riêng mình, dường như đến cả tâm trí của cô cũng đã lãng tránh cuộc đời này rồi, dường như cô đã sẵn sàng dành hết phần đời còn lại của mình để sống trong kiếp sống nhạt nhẽo mà bình an này rồi.
Hình như chẳng yêu chẳng hận, chẳng chạy theo thói đời phù phiếm hay ham muốn quyền lực hóa ra lại có thể khiến cô cảm thanh thản hơn rất nhiều, đến lúc này cô mới nhận ra ngày trước bản thân mình đã quá mệt mỏi rồi. Bằng chứng của việc lòng cô trở nên thanh thản là cô dễ dàng rơi vào giấc ngủ hơn, cũng như có cảm giác thèm ăn hơn, thậm chí là ăn rất nhiều.
- Belie! Belie! – Tiếng Kero quát bên tai Belie khiến cô giật mình tỉnh dậy, đầu cô đau nhói và nặng nề đến mức cô phải chống tay đỡ lấy nó mà ngồi dậy, lúc này cô vẫn ngồi trên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, quyển sách còn đọc dở vẫn, cô thì ụp mặt lên quyển sách mà ngủ quên lúc nào không hay.
- Chị lại ngủ quên nữa rồi? – Belie đáp lại, cô lắc lắc đầu để xua đi cơn choáng.
- Belie, em buộc chị phải đi kiểm tra lại sức khỏe đi nhé! Dạo này chị trông xanh xao cực kì, lại còn hay ngủ gật nữa – Kero vừa nói vừa bay lại rót cho Belie ít nước.
- Chị thành bất tử rồi thì kiểm tra sức khỏe làm gì!
- Ngày trước chị thậm chí còn không cần ăn ngủ gì, làm gì có chuyện chị cảm thấy mệt khi mà cái năng lượng vô tận ấy luôn cung cấp đầy đủ sức khỏe cho chị, kiểm tra đi cho chắc.
Belie thở dài không đáp, cô cầm lấy ly nước Kero trao cho, thế nhưng một cơn choáng ập đến khiến cô trượt tay, ly nước rơi xuống, vỡ tanh bành dưới chân cô. Belie cau mày, lẩm bẩm câu “có lẽ em đúng” rồi cuối người xuống để nhặt những mãnh vụng. Thế nhưng chỉ vừa cuối người xuống một tí thì cô đã ập xuống đất, cánh tay bị mãnh thủy tinh cắm vào, máu ứa ra hòa cùng nước lọc phút chốc hóa thành thứ chất lỏng đỏ lênh láng ra nhà.
Belie cắn răng rút hết mãnh thủy tinh ra, cô nhăn mày khi thấy vết thương của mình không lành lại ngay lập tức được.
- Chị phải thành thật trả lời cho em biết ngày hôm đó ở buổi tiệc nhà Laurentin chị đã gặp phải chuyện gì?
Belie chống tay đứng dậy, một linh cảm xấu ập đến cô, ôm lấy cánh tay vẫn nhiễu máu, bước lại trước gương, ngước mắt nhìn vào bóng mình soi trong gương mà ngạc nhiên đến mức khó tin. Từ khi nào mà cô đã gầy guộc hốc hác đến mức này rồi? Từ khi nào mà cô trông thành như bà cô bốn mươi tuổi thế này? Từ khi nào mà mái tóc đen óng của cô lại xơ xác như cỏ khô và đôi môi căng mọng xinh đẹp của cô trở nên khô khốc nứt nẻ như thế này? Có phải dạo gần đây cô như người mất hồn ít khi soi gương nên bị hoa mắt rồi hay không? Làm sao lại tệ đến thế này?
- Từ hôm trở về chị không kể gì với em, nhưng chị có khác nào người mất hồn, em đã cố nói với chị nhiều lần rồi nhưng chị cứ ngơ ngơ ở đâu ấy, giờ thì nhìn rõ mình đi! Chỉ mới có hai tháng thôi, thế mà chị lại thành thế này, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
- Lẽ nào là tác dụng phụ của thuốc độc ức chế năng lượng Sovereign? – Belie lẩm bẩm, nhưng cô biết khả năng đó không tồn tại, vì chỉ sáng hôm đó thôi cô đã hoàn toàn lấy lại sức mạnh và khả năng phục hồi vết thương rồi mà, chẳng lẽ…?
Belie loạng choạng ngã, cô bám lấy tấm gương trước mặt để cố đứng vững, không ngừng lẩm bẩm với đôi mắt sợ hãi đến đơ dại:
- Không thể nào… không thể nào…
- Em cũng đang nghĩ như chị đấy – Kero nghiêm túc nói, rồi thằng bé phất tay xé toạt phần váy che ở bụng của Belie, đến lúc này thì sự thật đã ở ngay trong tấm gương soi lấy dáng của cô, soi lấy cái bụng đang nhô cao của cô.
Belie đưa tay lên ôm bụng mình, nó không quá to nhưng rõ ràng đã có dấu hiệu nhú lên, da bụng xung quanh nứt đi, những sợi gân xanh nổi lộm cộm trên bề mặt da.
- Chỉ có mang thai một đứa con khác loài mới khiến cơ thể con người của chị kiệt quệ đến mức này, nếu không phải có năng lượng Sovereign thì chị đã chết từ ngày đầu của quá trình thụ thai rồi – Kero phẫn nộ quát lên – Em biết chị không phải kiểu người đó, là thằng nào dám làm ra chuyện này với chị?
Belie chỉ biết ngồi gục xuống nền nhà, hai tay cô ôm chặt bụng mình, ngẩn người nhìn xuống đứa bé đang dần lớn lên đang nằm im dưới lớp da kia mà nói:
- Con của một Lost Generation hệ 1 và một con người, làm sao chị có thể mang thai nổi? Lại còn là một Lost Generation mạnh hơn Lucifer, làm sao chị có thể bảo vệ được nó đây? – Nước mắt tuôn rơi trên má Belie, cô khóc nấc lên, cố bụm tay lên miệng mà nuốt tiếng khóc vào trong – Làm sao chị có thể bảo vệ được con của chị đây? Các thiên thần sẽ lùng sục mà giết nó, Luan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó, mà chưa cần kể đến chuyện đó thì chị đã không đủ năng lượng để hoài thai nó rồi, Kero, chị phải làm sao? Phải làm sao đây? Tại sao những chuyện này lại xảy ra với chị? Tại sao vậy?
Một khoảng im lặng chìm xuống hai người, Kero lẳng lặng nghe tiếng Belie khóc, rồi nó đảo một vòng, lúc trở ra đã mang theo một con dao bếp, hướng thẳng về bụng Belie:
- Chị phải giết nó, hoặc nó và lũ săn đuổi nó sẽ giết chị.
Belie sửng người trong giây lát rồi hất con dao ra, cô ôm lấy bụng mình lùi lại phía sau, vừa khóc vừa quát lên:
- Em cũng là một đứa trẻ bị bỏ đi khi chưa kịp chào đời, chẳng lẽ em còn không hiểu cảm giác đó đau đớn như thế nào sao? Em bảo chị cầm dao đâm chết con mình? Em điên à?
- Vậy chị tính làm sao? Đứa bé này rút năng lượng của chị hàng ngày nhưng nhiêu đó vẫn không đủ, nó cần thêm năng lượng thiên sứ từ cha nó, dù chị không giết nó bây giờ thì nó cũng sẽ tự chết thôi, cao lắm chỉ giữ được tầm hai tháng nữa. Hay chị muốn đi cầu xin Arthur? Cho dù ngài ấy có yêu chị, chấp nhận làm cha đứa bé này, nhưng Belie, chị hiểu việc này sẽ thành gánh nặng cho ngài ấy mà, phải không? Nghe lời em, GIẾT NÓ!
Kero vẫn chĩa mũi dao hướng về phía Belie, trong giọng điệu của nó chứa đầy sự kiên quyết khiến Belie cảm thấy sợ hãi mà ôm bụng bỏ chạy như thể cô đang chạy khỏi cái thực tế phũ phàng này.
Sóng biển vỗ rì rào vào bờ cát trắng, có vài con cua vô tư bò ở đó, bầu trời đã vào đông, u buồn mà lạnh lẽo, gió từ biển thổi vào buốt giá từng cơn, như hóa thành từng thanh đao một chém vào làn da và cõi lòng của Belie, cô cứ thế bước đi trên biển với đôi chân trần và chiếc váy rách nát, tay cô vẫn ôm lấy bụng mình, đầu tóc xác xơ bết vào khuôn mặt đẫm nước mắt.
- Tại sao? Tại sao? Tôi chỉ muốn sống trong bình an thôi, tại sao lại ép tôi đến mức này? – Rồi cô nhìn xuống bụng mình, khẽ vuốt ve nó, dường như trong phút chốc cô đã cảm nhận được một mạng sống ở đây, và điều đó chỉ làm cô đau đớn thêm – Con nói cho mẹ nghe làm sao để mẹ bảo vệ được con? Làm sao có thể nuôi được con đến năm 18 tuổi như ông bà ngoại con đã từng nuôi nấng mẹ đây?
Belie ngước mặt lên nhìn trời, nước mắt vẫn rơi từ khóe mi, đau thắt đến tận cõi lòng:
- Cha mẹ, làm ơn nói cho Bell nghe, làm sao để cứu lấy con của con đây? Chẳng lẽ con chỉ có thể bất lực nhìn nó chết thế này sao?
Thật sự trong cuộc đời Belie từ khi đến thế giới này, cô cảm thấy tình cảm quý giá nhất là tình mẫu tử, mẹ Selafin đã hi sinh quá nhiều cho cô, đến cả người mẹ trên danh nghĩa kiếp này cũng hi sinh cho cô, vì thế mà tự trong bản năng của Belie đã sớm muốn trở thành một người mẹ tốt rồi, mà phàm ở đời, có người phụ nữ nào lại không thương con. Vậy mà nghiệt ngã làm sao bây giờ cô chỉ có hai con đường duy nhất, một là bất lực để đứa bé chết ngày qua ngày, hai là tự tay giết nó, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa cũng không thể chịu đựng được nỗi đau này.
Sau khi khóc xong một hồi, đau đớn ngơ dại một hồi Belie cũng bình tĩnh lại ít nhiều, ngoài này khiến cô cảm thấy lạnh nên quyết định sẽ về nhà, bình tĩnh và suy nghĩ cho kĩ càng lại rồi hành động. Thế nhưng vừa về gần tới nhà thì một cảnh tượng ập vào mắt cô, khiến cô hớt hãi mà chạy gần đến. Lúc này trước mắt cô, ngôi nhà nhỏ của cô đã bốc cháy dữ dội.
Belie phất tay dập lửa nhưng vô ích, bây giờ chuyện dùng pháp thuật đã không còn dễ dàng như xưa nữa vì đứa bé này đang hút năng lượng của cô. Cô nghiến răng, đang khi cố gắng tạo ra pháp thuật thì thấy một tảng đá nằm kế bên ngôi nhà đang cháy, trên tảng đá có ghi dòng chữ:
“Muốn cứu bọn súc vật này thì hãy đến Loreto quận 10, nhớ đến sớm không khéo lại nhặt xác về”.
Belie sợ hãi tột cùng, cô không còn thời gian để đi tìm vũ khí hay gọi sự giúp đỡ, trong đầu cô chỉ có quay cuồng với ý nghĩ rằng chỉ cần cô đến muộn một giây thôi cô sẽ không cứu được bọn trẻ. Vì thế ngay tức khắc Belie triệu hồi ra một tấm thảm, bất chấp tình trạng sức khỏe lại còn ôm cái bụng bầu, vắt hết sức lực còn xót lại bay thẳng đến Loreto.
Bay hết tốc lực có thể cũng phải mất đến tám tiếng đồng hồ mới được Loreto, thế nhưng cô lại không biết tìm bọn trẻ ở đâu, Loreto là thành phố lớn nhất của Romilda, diện tích của riêng thành phố này thôi đã bằng một số nước nhỏ trên bản đồ Nhân giới rồi, cho nên dù đã khoanh vùng quận 10 rồi thì Belie cũng không thể tìm được tụi nhỏ ở đâu cả. Cô chỉ biết đứng giữa đám đông, tay ôm lấy bụng mình, cố giữ cho bản thân không ngã gục do mất sức vì bay qua lâu, trán và lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi vì sợ, tay cô đặt trên bụng mình, khẽ siết lấy.
Trời đã chập choạng tối, tuyết từng đợt rơi xuống, nhẹ nhàng, bồng bềnh, mà lạnh buốt.
Belie chẳng biết mình đã chạy khắp nơi trong bao lâu, cô chỉ biết đến khi cô mệt lử mà ngồi gục xuống phố thì xung quanh đã chẳng còn ai, mọi người đã về tổ ấm của họ cả rồi, chẳng ai thiết ở lại trên cái đường phố lạnh lẽo này cả, chỉ có duy nhất mình Belie ngồi dưới cây đèn đường, cô ôm lấy gối mình, tuyệt vọng mà ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt cô chẳng rơi nhưng lòng cô như chảy máu từng cơn:
- Ai đó, làm ơn, trả tụi nhỏ lại cho tôi đi…xin đấy!
Thế nhưng không ai đáp lại Belie cả, chẳng một ai, không gian im lặng như cái chết, cái lạnh quánh lại trong không khí như thể chỉ cần đưa tay ra sẽ chạm đến được, tuyết cứ rơi, rơi mãi, tuyết vương trên mái tóc đen rối xù của cô, tuyết ướt trên vai áo cô, tuyết khiến khuôn mặt cô trắng bệch, cô muốn tìm lấy một nơi bình an trú ẩn nhưng lại không có lấy một ngôi nhà để về, cô muốn tìm lấy một hơi ấm nhưng không có lấy một người cho cô, cô thấy mình nhỏ bé, bất lực và yếu đuối, ngu si và vô dụng.
- Arthur, em mệt, thực sự rất mệt – Cô ngẩng đầu lên, nhìn ngắm bầu trời, vươn tay ra đón lấy một bông tuyết rơi xuống – Nếu bây giờ em trở về, anh có còn chấp nhận em không? – Rồi cô nhếch môi cười, tự giễu mình – Sao em có thể vô liêm sỉ và không sạch sẽ như thế chứ?
Belie lại đứng dậy, cả người cô lạnh ngắt, cô đưa tay áp lên miệng mình thổi hơi vào đó cho ấm, tới giờ cô mới nhận ra mình thậm chí còn không có giày, nhưng cô không quan tâm, triệu hồi ra thảm thần, cô lại tiếp tục bay, lần này là thẳng đến nhà Laurentin, phía sau lưng cô, Chaos như những con rắn vươn ra bọc lấy cơ thể cô, khối kim loại đó trong giờ phút này hóa thành lớp áo giáp bảo bọc cho cô khỏi cái lạnh tái tê đến yếu đuối này.
Một cơn gió thoảng qua mang theo tuyết kéo vào đại sảnh nhà Laurentin khi Belie đạp tung cánh cửa chính của căn tư dinh này, mười đầu dao Chaos lăm thẳng về phía trước, trong phúc chốc cô đã hạ hết hàng vệ sĩ bảo vệ bên ngoài, cô vẫn không giết họ, chỉ chém bị thương họ mà thôi. Mái tóc cô bay trong gió, đôi mắt nâu trầm lắng, bộ váy rách nát và đôi chân không có giày cùng với vũ khí trong tay – thứ duy nhất cô có lúc này – cô từng bước từng bước giẫm lên những nấc thang của ngôi nhà mà bước vào.
Công tước Laurentin và phu nhân từ trên phòng ngủ hốt hoảng chạy xuống, nhìn thấy sắc mặt của Belie, họ không khỏi xanh xám mặt mày, còn chưa kịp nói gì thì Belie đã dịch chuyển tức thời, xô công tước Ludovic ngã lăn từ đầu cầu thang xuống, cô tóm chặt lấy cổ phu nhân Alison, ép chặt bà ta vào tường, ánh mắt cô như muốn băm dằm bà ta ra làm hàng trăm mãnh mà hỏi:
- Gia đình tôi đâu?
- Ta.. ta không biết – Alison run rẩy đáp, bà ta bị bóp cổ đến lè lưỡi, tay ôm lấy tay Belie mà đánh vào.
- Không biết? – Belie nhếch mép – Vậy bà đến gặp Chúa hỏi dùm tôi có được không?
Nói rồi Belie dùng Chaos đâm thẳng vào chân của Alison, lưỡi dao xuyên từ đùi trước ra đùi sau, máu tuôn ra bắn vào làn váy của Belie. Alison thét lên mà ngã gụy, Belie cũng ngồi xuống theo bà ta, cô rút dao ra rồi nhéc ngón tay mình vào đó, xoắn một vòng, Alison lại gào lên trong thống thiết, rồi, Belie rút tay ra, mang bàn tay dính đầy máu đó mà vuốt ve khuôn mặt Alison, vẽ lên môi bà ta, lên mắt mũi bà ta, những vệt máu ấm nóng tanh tưởi:
- Đừng thách thức cơn điên của con, dì ạ!
- Ở đường Duke Row… số nhà 27…hẻm 3 - Alison yếu ớt nói lại, bà ta đau đến sắp ngất, thế nhưng Belie con điếm này nào có để cho bà ta yên ổn thế, nó dám thực hiện ma pháp can thiệp vào hệ thần kinh của bà, ngăn cho bà rơi vào giấc ngủ.
Belie buông tay ra khỏi cổ Alison, cô đứng lên, máu nhỏ giọt từ tay xuống đất, cô nhìn Alison:
- Bà nên cầu nguyện cho đứa con gái cưng của bà chưa làm gì bọn nhóc nhà tôi, bằng không, nhà Laurentin các người, từ trên xuống dưới, đừng-mong-chết-toàn-thay!
Nói rồi Belie bước thẳng lên thảm bay vụt đi để lại phía sau Alison bò lết trên hành lang vì đau, nước mắt lã chả trên khuôn mặt đầy máu mà khóc than:
- Hỡi ôi đức thánh thiên thần Raphael, xin hãy đoái thương nhìn đến kẻ hèn hạ này, hãy nghĩ đến kẻ hèn hạ này vì tuân theo lời ngài truyền mà đoái hoài đến kẻ già đáng thương này.
Lời vừa dứt thì vết thương của Alison liền khỏi, cả cơ thể thoát khỏi máu nhơ tội lỗi và được lành sạch.
Raphael đã đứng ở xa mà quan sát, mái tóc bạc dài của hắn buông đến tận hông, phất phơ như tuyết, hắn mặc trên người huyền bào uy nghi của một tổng lãnh thiên thần, vạt áo bay trong gió kéo theo cây thập giá thêu trên đó phập phồng bay, nước da hắn trắng như tuyết và đôi mắt xanh ngát màu da trời, hắn có vẻ đẹp thuần khiết và cao sang của các thiên thần, dĩ nhiên, hắn đẹp hơn các thiên thần với hào quang chói lọi và ánh mắt tri thức của mình, đôi cánh hắn trắng còn hơn tuyết và vầng hào quang trên đầu lấp lánh hơn cả mặt trời.
Thế nhưng tất cả những gì ở hắn đều bị lu mờ trước chàng trai đứng cạnh hắn – Luan Luciano – kẻ mà hắn đã tạo ra, đứa con tinh thần của hắn – dù rằng Luan đang bị phong ấn, thế mà đường nét khuôn mặt kia thế gian làm sao có ai bì nổi, nét mày kia như họa từ tranh và đôi mắt thẳm sâu như chứa cả bầu trời, đôi cánh kia bị xích mà trông còn đẹp đẽ và hùng dũng biết bao!
- Con có cảm nhận được gì không? Con trai ta? – Raphael hỏi, hắn vừa phất tay chữa thương cho Alison xong.
- Một sinh mạng mới trong bụng cô ta, thưa cha! – Luan đáp lại, anh thành kính đến mức luôn đặt tay trước ngực trước những câu hỏi của cha mình.
- Không, đó không phải là sinh mệnh, con ta! Nó là một thứ rác rưởi mới mà chúng ta – những đấng công lý nhân danh Chúa, phải dọn dẹp cho sạch.
- Con hiểu thưa cha!
- Đó là lỗi lầm của con, tự tay dọn cho sạch đi, và giết luôn con nhỏ đó, Luan, tất cả và vì Đức Chúa của chúng ta.
- Con luôn sẵn sàng làm theo thánh ý của cha, thưa cha! – Luan đáp lại, tay đặt lên ngực, đầu cuối xuống.
- Hãy chắc rằng con sẽ dùng đến tuyệt kỹ của Thập Tự kiếm.
Luan hơi cau mày, trước nay cha chưa bao giờ đề nghị xử tử bất cứ ai bằng Thập Tự kiếm, đơn giản mà nói đó là vi phạm luật của sự Tuần Hoàn. Như đã biết, thiên thần chết sẽ thành thần chết, thần chết chết sẽ trở lại thiên thần, tương đương đó con người và quỷ cũng có một vòng tuần hoàn, tất cả mọi thứ trong thế giới này diễn ra đúng theo định luật “năng lượng không tự mất đi mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác”, đó là một quy luật chặt chẽ đến nỗi dù cho thiên thần có thù ghét ác quỷ đến cỡ nào cũng không bao giờ làm trái đi. Thế nhưng hôm nay cha anh lại đưa ra mệnh lệnh buộc anh phải giết Belie bằng tuyệt kỹ của Thập Tự Kiếm – Xóa Sổ, điều này có phải là sai trái quá không?
- Ta biết đây là lần đầu ta đưa ra một mệnh lệnh như thế, nhưng Luan, hãy hiểu, trong thế giới này, hoặc chúng ta, hoặc Ildes, chỉ có một đế chế được phép tồn tại mà thôi.
Luan giãn lại đôi mày của anh, cuối người nhận lệnh:
- Sẽ chính xác như lời cha nói!
Một cơn gió thổi qua khiến mái tóc và lông vũ của Raphael run khẽ, hắn nhếch môi cười:
- Arthur Solomon, ta “ăn” quân hậu của ngươi nhé?
Belie đã đến được đường Duke Row số nhà 27, ngôi nhà này nằm sâu trong hẻm số 3, đường vào hẻm tối tăm mù mịt không có lấy một ánh đèn, nhưng bóng tối ở đây vĩnh viễn không thể sánh được làn tóc của Belie lúc này, càng không cô đặc lạnh lẽo bằng đôi mắt cô.
Mùi thơm bốc ra từ căn nhà khép cửa ấy khiến tim Belie như quặng lại, thế nhưng cô vẫn cố hi vọng mặc dù người cô run rẩy cực độ, run đến từng sợi lông tơ đến từng sợi tóc trên đầu, bàn tay cô bấu chặt lấy chân váy mình, môi cô cũng run đến độ không tài nào khép được miệng vào, hơi thở cứ thế phả ra, trắng xóa cả một góc tối.
Cô tiến lại gần hơn, từ từ, từng bước chân, cô không biết tại sao cô lại di chuyển chậm như thế trong khi đáng lý ra cô nên đạp mạnh cửa hùng hổ xông vào càng nhanh càng tốt, có phải là do lạnh quá khiến người cô bị tê lại, hay vì một sự thật nào đó đang trùm lên cô mà cô cố gắng chối bỏ?
Bên trong có tiếng cười, khúc khích của gái, phóng khoáng của trai, và cả tiếng nói của Alina vọng ra:
- Không biết em mèo Mimi của ta có thích loại thịt dai thế này không nhỉ?
Belie như chết đứng tại chỗ, cô cảm thấy như mặt đất dưới chân đang sụp đổ, bầu trời như sập xuống và hết thảy mọi tạo vật xung quanh cô đều hóa thành những con quỷ gớm ghiếc sâu xé lấy từng tấc da cô,
Vài giây
Cô chết lặng
Rồi cô tiếp tục nhích đôi chân trần nặng trĩu đã sớm lạnh cóng của mình, từ từ bước vào căn nhà đó,
Tiếng cười gần cô hơn
Mùi hương của gia vị rõ hơn bên mũi cô
Và nỗi đau đập nát hơi thở cô
Cùng với hơi lạnh giá như phá nát từng tế bào xúc giác dưới lớp da cô
Hình ảnh chúng vui vẻ ngã ngớn tổ chức một tiệc bên bếp lửa đập vào mặt cô, truyền từ dây thần kinh thị giác về não theo cách nhanh nhất
Chúng đang uống rượu, ngã ngớn trên tràng kỹ, quây quần bên cái nồi to được bắt trên đống lửa to đốt giữa nhà
Chúng giăng một màn pháp thuật để ngăn lửa, chỉnh vừa đủ độ để cho ấm áp da thịt chúng
Và chúng ôm lấy bạn tình của mình, lả lơi mà hôn vào đôi môi, cuốn quýt
Rượu và bánh ngọt, trên môi miệng và cơ thể chúng
Chúng liếm láp cho nhau như những con thú hoang
Belie đứng trước cánh cửa, mắt cô nhìn đăm đăm vào cái nồi đang sôi sùng sục ở giữa căn phòng, thoáng thấy lớp lông nhô lên, và đôi tai cô từng vuốt ve, đôi tai mà từng dỏng lên mỗi khi nghe tiếng bước chân của cô
Cạnh đó là xác của một con khác, nó đã bị cắt cổ từ lúc nào rồi, máu của nó lênh láng ra nhà, mắt nó vẫn mở trừng to ra, hướng về phía Belie, cái đuôi đã luôn lắc như điên mừng cô trở về giờ rũ rượi ở dưới đất, tay chân nó không còn sức sống nữa,
Nó không còn sống nữa ư?
Belie mặc kệ lũ thú hoang kia hốt hoảng nhìn cô, cô lê từng bước chân trần về phía gia đình của cô, cô lay lay tay trên xác con chó bé nhỏ của cô:
- Nè, Mina, nè, dậy đi, chị có thức ăn cho em nè – Cô vuốt ve lấy nó, cầm lấy bàn chân của nó mà hôn lên môi mình – Nè, dậy đi, đừng ngủ mãi như thế, em luôn thích ngủ chung giường với chị mà, phải không? Nè, dậy đi mà…
Belie lại vuốt ve đầu nó, nhưng con chó tội nghiệp cứ nằm im ở đó, nó chẳng nhúc nhích, mắt nó cứ trơ ra nhìn về phía cánh cửa như nó đã luôn đợi sự cầu cứu từ đó, cứ mỗi lần Belie lay nó, máu ở cổ nó lại tuôn ra một tí, phút chốc đã đẫm bàn tay cô.
Bọn thú kia thấy vậy liền cười lên, giọng cười chúng như thú hoang gào rú, cách chúng di chuyển như lũ giòi bọ nhảy múa tìm đến rác rến.
Belie để con chó nhỏ lại, đúng lúc này ngọn lửa vụt tắt, căn phòng trở nên tối tăm, bọn chúng giật mình sợ hãi như lại ỷ mình đông nên ngồi im đó, một trong số chúng búng tay thắp nến lên, và chúng cười phá lên khi thấy Belie nhúng hai tay mình vào nồi nước đang sôi.
Nước sôi nhanh chóng ăn sạch da tay của Belie, chín luôn cả phần thịt bên ngoài, ấy thế mà khuôn mặt cô cứ đơ ra, cô cuối sâu người xuống đến ngập cả vai, hai tay cô ôm lấy con chó của cô, bế nó ra khỏi nồi nước sôi đó.
Cô bế nó vào người, nước sôi trên người nó vẩy lên người cô để lại vô vàn những vết bỏng nhưng cô nào có quan tâm, cô quỳ xuống để đầu nó tựa lên cánh tay mình, dùng bàn tay đã chín kia mà vuốt ve nó, những ngón tay run run chẳng biết vì nỗi đau nào.
Trên người Mino không có bất cứ vết thương nào, chứng tỏ chúng đã luộc sống nó.
Belie có thể tưởng tượng nó đã giãy giụa thế nào để chờ cô đến.
Lúc này ai đó ném thẳng ly rượu vào trán Belie, ly rượu vỡ tan, trán cô tóe máu, máu chảy thay nước mắt, hoen qua má mà nhỏ xuống, thấm lên bộ lông của Mino.
Rồi sau đó thì trái cây, củi, bánh ngọt, đẩy đủ mọi thứ có trong căn phòng đều bị ném vào người Belie, máu túa ra khắp nơi trên cơ thể cô, cùng bánh ngọt và rượu tắm ướt cô, nhưng cô không thể thấy hay cảm nhận cái gì hết, trong đầu cô chỉ là hình ảnh con chó tội nghiệp của cô đã giãy giụa trong nồi nước sôi cho tới chết, là hình ảnh Mina tội nghiệp của cô đã ngóng cô đến cứu nó, cho đến khi nó bị cắt cổ mà chết tươi.
Một cái ghế được ai đó cầm lên đập thẳng vào gáy Belie khiến cô ngã gục xuống, cô ở ranh giới giữa tỉnh và mê, cô choáng váng thấy nhiều bàn chân không ngừng đạp lên người cô, chúng nhổ nước bọt vào cơ thể cô, đâu đó có những bàn tay gớm ghiếc thừa cơ chạm bóp vào ngực cô.
Belie ngước mắt nhìn lên, nhìn cho kỹ từng khuôn mặt này, rồi ai đó đạp thẳng vào bụng cô, cái đau này nhói này khiến cô tỉnh táo lên chút đỉnh, hất tung bọn chúng ra, cô ôm bụng mình đứng dậy, lại đảo đôi mắt mình nhìn sang một vòng, rồi trên tay cô xuất hiện một ngọn lửa.
Chúng sợ hãi, chúng giật mình mà lùi lại mà cảnh giác, nhưng ngọn lửa đó không phải cho chúng, mà là cho hai chú chó.
Belie ném thẳng nó vào cơ thể hai chú chó, sức lửa cực kì mạnh.
Cô khép mắt lại, trấn tĩnh mình.
- Không phải lúc này… không phải ở đây… không phải bằng cách nhân từ này.
Rồi cô bỏ lại tất cả, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt nhơ nhớp bẩn thỉu của cô, chiếu lên đôi mắt đã mất đi ánh sáng của cô, cô chạy vụt ra ngoài sân.
Vừa rồi, chỉ một giây thôi cô đã cảm nhận được sức mạnh của Kero.
Đôi chân trần đẫm máu vì giẫm phải đá, máu rướm ra cả cơ thể, hai bàn tay với phần thịt ngoài gần như chín đỏ, cô nâng váy chạy nhanh thật nhanh về hướng đó.
Sẽ kịp, cô sẽ đến kịp…
Tuyết vẫn rơi, rơi mãi
Trắng xóa, đuộm buồn, và bi thảm cho một kiếp người
Bầu trời đen tối, u ám, như bức nền cho một tấn bi kịch
Và một vầng hào quang cản đường cô, với thanh kiếm trên tay
Phía sau kẻ đó, Kero nhỏ bé của cô đang ra sức chống chọi với thần chết
Hắn cản đường cô, với thanh kiếm công chính của hắn, với đôi mắt lạnh giá của hắn, với thần thái vô tình như thể vạn vật trên đời này vốn là vô nghĩ với hắn
Hắn đứng đó, như núi non như trụ cột
Cản đường cô
Belie dừng lại, váy chấm dưới lớp tuyết mỏng, đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn, môi kéo lên thành một nụ cười nhạt như tuyết tan thành nước, tay ôm lấy bụng mình
- Anh đã từng cho tôi tất cả, và giờ, anh đang đòi lại tất cả, phải không?
Bên ngoài trời tuyết đang rơi, ở Ildes này lạnh giá hơn rất nhiều, băng đóng trên bậu cửa sổ, tuyết rơi vào những dãy hành lang, phất theo làn váy của Letizia khi cô đi vội, hành lang bên trong cung điện rộng thênh thang và sâu hun hút, Letizia ôm lấy bụng mình, cố gắng đi nhanh nhất có thể, mặt cô tràn đầy nét lo lắng.
Sau một hồi đi bộ cô đã đi đến được nơi mình cần đến, cô mệt mỏi mà thở dài, cô đang ở trong tình trạng hạn chế sử dụng sức lực nhưng vẫn cố can thiệp vào chuyện này cho được. Gõ mạnh vào cửa, cô gọi lớn tiếng:
- Arthur! Arthur, ra đây đi, lần này Belie thật sự không ổn rồi, chỉ có cậu mới cứu được cô ấy thôi.
Bên trong chẳng có tiếng động gì khiến Letizia lại càng thêm sốt ruột, không thể chờ thêm được nữa, cô đạp tung cửa.
Bên trong tối thui như bầu trời lúc này, không có tuyết trong này nhưng cả căn phòng lại trắng xóa như tuyết
Bởi giấy và bởi những vết rạch trên tường
Letizia bước một bước vào, cô nhanh chóng thấy được Arthur, có lẽ đấy là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng vật vờ như xác chết của tên bạo chúa đó. Anh ngồi ở một góc tường, giữa một căn phòng toàn giấy là giấy, trên mỗi tờ giấy đều ghi chi chít chữ và bản đồ, biểu đồ, sơ đồ tư duy, bản tóm tắt, đầy các hình ảnh minh họa, không những thế trên tường cũng khắc đầy những hình ảnh đó.
Arthur Solomon đã quay lại Ildes được một năm nhưng lại không hề công khai, anh dành hết thời gian cho của mình cho việc đôn đốc lại đất nước, đẩy mạnh vào vũ khí, và thời gian còn lại anh tự nhốt mình trong phòng, giờ thì Letizia đã biết Arthur đã làm gì.
Nhặt một mãnh giấy lên đọc sơ qua nội dung, rồi lại một tờ khác, Letizia mệt mỏi buông cả xuống, thở dài:
- Cậu chắc là mính tính đúng không? Tương lai là điều không ai có thể nói trước cả, Arthur, đừng cố quá sức nữa.
Arthur ngồi bó gối trong một góc phòng, rải rác quanh anh là giấy trắng, làm bậc lên sự u ám bủa vây quanh anh, giọng anh vang lên, nghe như đã chết rồi:
- 6554, tôi không chắc chính xác, nhưng khoảng 6554, đó số lần tôi bị đem ra làm quân tốt thí cho trận chiến của Metatron năm đó.
- 6554 lần chết – Letizia cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại - Phải không?
- Tôi đã chứng kiến Bell chết trước mặt tôi ba lần, cảm giác ôm xác cô ấy trong tay còn đau đớn bất lực hơn 6554 cái chết kia, hơn cả 19 tỷ năm bị giam cầm. Cô nói tôi đừng cố quá sức sao? – Nói đến đây, Arthur vung mạnh tay, con tốt trên tay anh bị ném mạnh đến mức cắm thẳng vào vách tường đối diện:
– Nếu tôi không cố gắng đánh cho thắng ván cờ này thì lịch sử sẽ lập lại, người tiếp theo phải hứng chịu hàng ngàn cái chết trong thế giới bất tận này sẽ là người tôi yêu.
Letizia im lặng, bởi vì cổ họng cô nghẹn ứ lại, thế nhưng nghĩ đến tình cảnh của Belie, cô vẫn cố nói, nhưng Arthur đã cắt ngang cô:
- Hãy để cô ấy nhận thức được rằng trong thế giới này kẻ vô dụng sẽ thành quân tốt thí.
Letizia cuối đầu sâu, im lặng bước ra khỏi phòng.
Arthur đứng dậy từ vực sâu của tuyệt vọng sau khi nhớ đến động lực của mình, lại ngồi vào bàn, lại vẽ phát họa ra kế hoạch, để mặc cái lạnh và nỗi đau sâu xé cõi lòng mình.
“Thế giới này là một hệ thống, và mọi hệ thống đều có cách vận hành của nó.
Thế giới này là một trò chơi và mọi trò chơi đều có luật chơi của nó.
Thế giới này là một câu chuyện và mọi câu chuyện sẽ đi theo đúng lộ trình của nó, hướng về cái kết mà nó đã định sẽ kết thúc
Dựa vào luật lệ để tính toán bước đi
Đã có hơn 4000 ngàn tương lai mà tôi có thể tính
Nhưng không có lấy một cái nơi chúng ta có thể bình an ở bên nhau
Bởi thế tôi phải để em học cách tự bảo vệ mình
Lần này, tôi sẽ không can thiệp vào định mệnh, hay chính xác hơn - cốt truyện của em
Em cần phải trở thành một vai phản diện thật sự
Vì chỉ có như thế
Em mới có thể sống
Như một nữ hoàng cao quý, một vai phản diện quyền lực
Vì tôi không thể bên em, vì sẽ không thể tồn tại một tương lại nơi chúng ta có thể khải hoàn cùng nhau
Hoặc tôi, hoặc em, phải có một kẻ để người kia giẫm lên xác mình mà tiến tới
Tôi sẽ xây một cái tháp bằng xác người để em trèo lên đến Araboth,
Và tôi sẽ thành nấc thang cuối cùng trong cái tháp xác cao đó cho em
Để đưa em lên được Araboth
Để đặt dấu chấm hết cho cái Thế Giới Bất Tận này
Để em được sống
Trong một thế giới thực sự
Em sẽ không phải là một con tốt trên bàn cờ,
không phải một bánh răng trong cổ máy
Em sẽ là một chủ thể tự do
Sống trong một thế giới tự do đích thực”.
Tuyết hình như rơi nặng hạt hơn, sớm đã khiến lớp máu trên người Belie đông lại, bàn tay chín thịt của cô đang bắt đầu lành, một cách chậm rãi, đằng sau cô, Kero đang dần thất thế bởi thần chết, thế nhưng thằng bé không ngừng hét về phía cô:
- Belie, xin chị, chạy đi, làm ơn chạy ngay đi, hắn sẽ giết chị.
- Chị sẽ không chạy, không phải bởi vì em còn ở đây, mà là vì đến lúc chị phải trả cho hết món nợ với kẻ này rồi – Belie đáp lại, cô tuyệt vọng đến mức chỉ còn biết nhìn Kero và cười nhẹ - Xin lỗi, vì lời hứa bảo vệ em chị đã không làm được rồi.
Khoảnh khắc đó Kero đã đứng im để mặc lưỡi hái thần chết chém xuống, gió thét gào, tuyết nổi như vũ bão, cuộn tròn như vòi ròng, mái tóc và váy của Belie bay tung, cô khẽ đưa tay về phía trước, mĩm cười vẫy tay.
- Chào bé con, chúc em kiếp sau bình an
- Về với Arthur đi Bell, chị biết là chị không thể một mình mà.
- Em yên tâm, cái họ của Arthur rồi chị sẽ mang, ngôi hoàng hậu của Ildes, chị chắc chắn sẽ ngồi vào, quyền lực của ngai vàng đó, chắc chắn sẽ nắm trong tay chị, em cứ yên tâm nhé, bé con!
Lưỡi hái chạm xuống mặt đất, linh hồn của Kero hoàn toàn tan biến, những mãnh bụi vụn theo gót thần chết biến đi.
Một linh hồn khi bị ép siêu thoát bằng lưỡi hái thần chết chắc chắn phải chịu đau đớn, thay cho hình phạt vì tội dám chống lại.
Từ đầu đến cuối Belie không chớp mắt lấy một cái mà cố mở mắt to ra, chứng kiến cho hết, cho sạch, cho nhớ kỹ cái hình ảnh này vào đầu, vào tim, vào từng giọt máu từng thớ thịt xương tủy của cô. Rồi cô quay sang Luan, nghiêng đầu nhìn anh, tay cô đặt lên bụng mình:
- Hiểu rồi, chỉ cần nó chết là được, phải không?
- Một sai lầm không đáng có.
Belie bật cười, nói hay thật đấy, hắn bị trúng thuốc rồi hiếp cô, cho cô đứa bé này rồi giờ hắn nói nó là một sai lầm. Nếu không phải hắn sai lầm thì cô đã không có đứa bé này, nếu không có đứa bé này cơ thể cô đã không yếu dẫn đến kết giới ngôi nhà không yếu thì cô đã kịp cứu bọn trẻ của cô từ khi chúng còn chưa bị mang đi kìa.
Trong tầm nhìn của cô lúc này là Luan đang bước lại gần tới, Thập Tự kiếm trên tay phát ra ánh sáng màu vàng chứng tỏ hắn đang dùng đến tuyệt kỹ của thanh kiếm này, hắn muốn giết cả mẹ lẫn con như thế sao? Hắn tàn ác đến mức không cho cô lấy một phần hồn để chuyển kiếp tiếp sao? Tội lỗi của cô từ khi nào đã đáng phải biến mất vĩnh viễn như thế?
Đang khi Belie sợ hãi lùi lại phía sau, khẽ lắc đầu không chấp nhận sự thật phơi ra trước mắt thì Luan đã vung thanh kiếm lên ngang vai mình, dứt khoát chém xuống, ánh mắt vẫn bình thản, không có lấy một tia xót thương ấy náy.
Belie kinh hoàng đến mức không nhắm mắt lại nổi, hai tay cô ôm chặt lấy bụng mình, cắn răng nhìn đường ánh sáng lao đến.
Thế nhưng trong lúc đó tầm mắt của cô trở nên tối mù, bởi vì một bàn tay đã che mắt cô lại, cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy hơi ấm của người đó truyền đến, và độ ấm của máu tạt lên người cô.
Rồi tay người đó trượt khỏi mắt cô khi cơ thể người đó gục xuống.
Nhát chém vừa rồi Luan đã sử dụng tuyệt kỹ của Thập Tự kiếm, cô bàng hoàng ôm lấy Killiam gục vào lòng mình, sợ hãi mà run rẩy ôm lấy cơ thể cậu:
- Cậu điên hả?
- Không sao đâu con đần!
Belie nhớ ngày Luan giết Phid, Killiam đã đưa tay che mắt cô lại.
Belie nhớ, ngày Livia chết, Letizia cũng che mắt cô lại.
Và hôm nay, người này lại tiếp tục che mắt cô lại.
Hình như người này luôn nghĩ rằng chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không tổn thương?
Belie chỉ còn biết ôm lấy Killiam mà ngước lên nhìn Luan, ánh mắt cô lạnh như màn tuyết đang giăng trong không gian, nói rõ từng chữ, khẽ khàng nhưng tuyệt đối dứt khoát:
- Đời này của tôi, việc ngu si dốt nát nhất là đã chọn yêu anh.
- Phải, lẽ ra cô không nên yêu tôi – Luan đáp lại Belie, giọng anh khinh bỉ như thể Belie phải biết cái sự thật này từ lâu lắm rồi, một lần nữa, anh cầm chặt lấy thanh kiếm, bước đến gần.
Chính trong giây phút đó thì một luồng sáng màu tím phủ lấy Killiam, cậu chậc lưỡi đứng dậy, xoa xoa lưng mình chỗ vừa nhận lấy vết chém, lập tức vết thương lành lại, mà không những thế từ phía sau lưng cậu, bốn chiếc cánh rộng mọc ra, một đôi cánh dơi của thiên thần sa ngã và một đôi cánh quạ đen của quỷ, trên đầu cậu vừa có sừng của quỷ lại vừa có vòng thánh đen của thiên thần sa ngã.
Belie tròn mắt nhìn bóng dáng ấy chắn trước mình, cùng thanh rìu chiến Hurricane trên tay, hất mặt lên nhìn Raphael đang đứng phía xa:
- Có thể khiến ta lộ ra hình dạng này đúng là chỉ có thể là con cáo già hạng nhất ngươi, tổng lãnh thiên thần Raphael!
- Hurricane? Azazel? – Raphael cau mày, bay lại gần hơn, đáp xuống đất mà quan sát.
- Thật ra Azazel người cha già của ta chết lâu rồi, nhưng vì sợ sẽ gây ra mất cân bằng trong giới thiên thần sa ngã nên ta luôn sống dưới cái tên của lão đấy mà.
- Cái…? – Raphael nghiến răng điên tiết – Con của Azazel? Nếu là hình dạng này thì hẳn mẹ ngươi là một Lost Generation hệ 2?
- Phải đấy – Killiam nhếch môi cười, lưỡi rìu vung lên cầm chắc trong tay – Cha ta là thiên thần sa ngã, cùng với mẹ ta một nửa quỷ một nửa người, cho ra đời ta mang cả ba dòng máu và ba sức mạnh này, tuy không được gọi là hệ ba như Belie Satan nhưng cũng là hệ 2S đấy nhé. Vậy, có muốn thử loại đặc biệt này xem nó mạnh thế nào không?
Raphael nhếch môi cười, đưa mắt nhìn Luan:
- Thử một ván xem con của ta và con của tên phản bội đó ai hơn?
Belie hít lấy một hơi thở đầy mà nhìn theo bóng lưng của Killiam, có lẽ Raphael không biết nhưng cô thì hiểu con người cậu ta, Killiam tuyệt đối sẽ không lấy thân làm bia cho cô khi cậu ấy có thể chống lại được nhát chém đó đâu, rõ ràng ngay từ đầu cậu ta đã không có khả năng chiến đấu, nếu không phải cậu ta mạnh đến thế e là ban nãy đã chết vì nhát chém kia rồi.
- Vậy ông có muốn thử xem liên minh Ildes và giới thiên thần sa ngã với thiên đàng bên nào mạnh hơn không? – Belie lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện, cô bước lên phía trước, chắn trước Killiam.
- Cô nên nhớ bây giờ cô không còn sức để chiến đấu – Raphael nhếch môi cười khinh miệt – Cô cho rằng hắn ta sẽ đến vì cô?
Belie cũng cười lại, hai tay cô đặt trước bụng mình, đoan trang mà toát ra khí chất áp đảo người nhìn qua đôi mắt nâu:
- Cứ thử xem! – Belie nghiêng đầu cười rất đỗi xinh đẹp – Vừa hay tôi cũng đang muốn xem người đó yêu tôi đến mức nào đây.
Thấy Raphael vẫn trực nụ cười thánh thiện trên mặt nhưng rõ ràng đã im lặng rơi vào thế bí, Belie lập tức chớp lấy thời cơ mà dỏng dạc:
- Ông cút khỏi đây và Killiam cũng sẽ thế, đứa con này là sai lầm của Luan và tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết với nhau, các người không cần phải xen vào.
- Belie, thằng tồi này sẽ giết cô – Killiam quay sang Belie, nắm lấy cổ tay cô định kéo cô xuống đứng sau mình, thế nhưng Belie vẫn kiên quyết đứng đó, nhìn thẳng về phía Raphael chờ đợi câu trả lời, ánh mắt cô vẫn kiên quyết đến không có cảm xúc nào.
- Được thôi! Nếu Azazel cũng rút – Raphael phải thừa nhận là hắn bị ánh mắt của Belie dồn ép đến mức không muốn phải đưa mình vào thử thách, sắc nâu trầm lắng kiên định dưới hàng mi cong ấy kiêu ngạo mà tuyệt tình, như một nữ hoàng quyền lực đã sớm thâu tóm thế cục ván cờ trong tay đủ để đối phương đi nước nào cũng sẽ bị chiếu bí ngay lập tức.
- Đi đi – Belie hơi nghiêng mặt về phía Azazel – Tôi yêu cầu cậu với tư cách là một người bạn.
Azazel không nói gì thêm, xoay lưng vỗ cánh bay đi, cùng đó Raphael cũng biến mất.
Không gian phút chốc chỉ còn lại gió và tuyết, sự im lặng và những nỗi đau.
Luan bước tới gần Belie hơn, nhìn vào khuôn mặt cô rồi nhìn xuống bụng:
- Nó là một sai lầm thì hãy giải quyết như một sai lầm.
Luan đã ngỡ Belie sẽ nói gì đó vì bao nhiêu lần khác khi hắn làm tổn thương cô, cô luôn nói những câu cay đắng cùng với ánh mắt đau đớn thắt cả cõi lòng người đối diện, sẽ cầu xin anh như lúc anh phá nát sợi dây chuyền của cô, thế nhưng, lần này cô đã không nói một lời nào với anh, không có nước mắt khóc lóc cầu xin, chỉ đưa tay xoa bụng mình một lần, nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm đượm buồn, nhẹ giọng:
- Hắn đã cướp đi quá nhiều thứ của mẹ rồi, mẹ sẽ không để hắn cướp đi con đâu, nên con đừng sợ…
Luan cau mày, hắn không đoán ra được Belie sẽ làm gì với lời tuyên bố hùng hồn đó, chống lại hắn ư? Cô không thể!
Nhưng hắn đã biết câu trả lời ngay sau đó khi hai mươi đầu dao của Chaos đan lại với nhau thành một mũi khoan xoáy thẳng vào bụng Belie, Luan bàng hoàng nhìn máu từ bụng Belie bắn ra tạt vào mặt mình, nhìn đôi mắt đỏ hoe đau đớn đến mức không còn một từ ngữ nào, một thảm cảnh nào có thể diễn tả được biểu cảm trong ánh mắt ấy, khuôn mặt đẫm máu của cô, khóe môi đẫm máu của cô, cả một vùng bụng nát tan đâm xuyên qua đến tận lưng.
Giây phút đó thanh kiếm trên tay Luan như muốn buông lơi, mắt hắn mở to nhìn Belie giết chết đứa con của mình, cũng như con của hắn, con của hai người họ.
Belie ngã xuống trước mặt hắn, cơ thể cô nằm trên lớp tuyết mỏng, máu tuôn ra như suối phút chốc thành một vũng lớn quanh cơ thể cô, tay cô run run hướng về phía bụng mình, mắt cô nhìn lên bầu trời tối đen như mực, môi đỏ khẽ cười:
- Thế này thì mẹ cũng đau, chúng ta cùng đau, sẽ…không ai một mình hết…
Luan nhắm mắt lại trước sắc đỏ như muốn đâm mù mắt anh trước mặt, anh chỉ biết quay đi, đến cả sức cầm thanh kiếm trên tay cũng không còn, lưỡi kiếm lết theo gót chân anh.
- Cứ hận tôi bằng tất cả sức lực mà em có để sống sót, đến ngày chính tay tôi sẽ giết em.
Không còn đứa con trong bụng hút lấy năng lượng của Belie để sống nữa nên vết thương của cô cũng nhanh chóng lành lại, làn váy rách nát cùng tuyết phủ lấy tấm thân tàn tạ, bóng tối phủ lấy đôi mắt như đã mất đi ý niệm tồn tại, cô chỉ biết nằm im ở đó, để mặc gió rét cào cấu xác thân mình. Rồi cô khẽ chớp mắt, dòng lệ nhẹ nhàng buông từ khóe mi xuống mái tóc, cô đưa tay chạm xuống cái bụng phẳng của mình, giọng cô khẽ gọi, nhẹ nhàng âu yếm đầy tình yêu thương:
- Con của ta, con của ta đâu? Ai đã mang nó đi đâu rồi?
Cô ngồi bật dậy, như thể chẳng còn biết cái gì vừa xảy ra, cô sờ lên bụng mình, sờ khắp nơi nhưng nó vẫn phẳng lì, chẳng có sự sống nào trong đó nữa, cô hoảng loạn đứng dậy nâng váy chạy đi, đầu cô nhìn về bốn phương tám hương, giọng cô như khản đặc đi vì cứ gọi mãi:
- Con của ta ở đâu? Là ai dám mang nó đi? Nó ở đâu?
- Trả lại con cho ta, trả lại đây….
- Con ơi, bé con của mẹ, con đang ở đâu vậy?
Giữa đêm đông gió rét tuyết rơi, Belie như một kẻ điên nâng váy chạy khắp nơi, băng qua đường này phố nọ, bàn chân trần giẫm trên tuyết lạnh, đầu đội bầu trời và thân mang cái lạnh, cô cứ thế chạy mãi chạy mãi mà đi tìm đứa con đã thất lạc của mình.
Chẳng biết đã chạy bao lâu rồi đến khi cô mệt mỏi gục xuống đường, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô vốc lấy nắm tuyết cố nặn ra thành hình một đứa trẻ, nước mắt rơi vào tuyết rồi mất hút trong sắc trắng đến rợn người ấy, trên người cô vết máu vẫn còn, máu của Mina, máu của Killiam, máu của con cô, hòa cùng sắc đen trên áo bê bết cả tấm da nhợt nhạt.
Đúng lúc này Belie cảm thấy nhoi nhói ở ngực, cô khẽ cuối đầu xuống ngực mình, thì thấy từ khi nào nơi đó đã bị một cây kiếm đâm xuyên qua, cô quay đầu lại thì thấy Alina đã đứng sau lưng cô, tay ả cầm thanh kiếm, cắm từ lưng cô xuyên qua trước ngực.
Đầu óc Belie quay cuồng, Alina rút thanh kiếm ra, cô ngã ập xuống đất, ả lập tức đạp cho cô nằm ngửa ra, đối mặt với ả, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt ả đầy sự căm ghét và kinh tởm:
- Đồ thứ con hoang, mày, chết đi!
Lời vừa dứt Alina lại cầm chặt thanh kiếm trong tay chém hết nhát này nhát khác lên người Belie, ả nhắm thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mà ả luôn căm ghét kia, hết nhát này đến nhát khác, ả chém đến nát bấy khuôn mặt Belie.
Như thế này còn chưa thỏa cơn tức giận của nhà Laurentin đâu, từ phía sau Alina, Alison mẹ cô ta bước đến, trên tay bà ta là một cái rìu chặt củi nhỏ, bà ta cười sung sướng vô cùng khi thấy Belie bị chém nát mặt như thế.
- Mày đã dám hâm dọa tao sao? – Alison bước gần lại, Alina nhường đường cho bà ta, bà ta tiến đến gần Belie, nện thẳng gót giày đạp vào Belie, đế guốc cao chọt thẳng vào tròng mắt cô, xoáy mạnh vào đó, tan nát đi một con mắt phải của cô.
Rồi bà ta vung rìu lên, bổ thẳng vào ngực Belie như bổ một khúc gỗ,
- Mày dám đẩy ngã chồng tao
BỤP
- Mày dám đập gãy cửa tao
BỤP
- Mày dám phá hư bóng đèn nhà tao
BỤP
- Mày dám đâm vào chân tao
BỤP
Với mỗi một lời chửi rữa bà ta lại giáng cho Belie một rìu, đến khi bà ta kết tội xong thì cơ thể Belie đã bị chặt ra làm ba mươi ba mãnh, trong đó cái đầu đã bị bỗ làm năm.
Đó không phải là máu nữa, mà là một bãi thịt nhầy, một đống rác rưởi, trông như một đống phân bị ai đạp vào rồi trây trét ra, và là cơ thể của Belie.
- Mẹ, như thế này thì ghê quá! Lỡ ai biết thì sao?
- Yên tâm đi, ngài bá tước đã không thèm nó nữa rồi, bây giờ chúng ta xử lý chỗ này, đem xác nó ném ra biển, sẽ không ai biết được đâu, con đừng lo.
Rồi chúng gói xác Belie trong ba mươi ba cái bọc đen, đưa cho những người đánh cá mang ra biển ném, ném mỗi chỗ một mãnh, ba mươi ba mãnh nằm rải rác khắp ở biển, chết không toàn thay.
Biển mùa đông dường như đã mất đi màu xanh, lạnh giá và tối tăm, máu của cơ thể Belie phút chốc đã bị nó hòa loãng.
Lúc Belie tỉnh lại thì cô đã nằm trên tay của lão Leviathan, cơ thể trần trụi của cô được che bằng một lớp vảy của lão, cô đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, hít lấy hơi thở cho đầy phổi:
- Leviathan đấy hả?
- Là ta đây – Lão già đáp lại, bộ dạng lúc này của lão là một con rồng khổng lồ trị vì biển cả với bàn tay to nâng niu một cô gái.
- Lão nói xem ta là ai?
- Ngươi là Belie chứ ai?
- Belie nào? Belie Rozi De Satan hay Belie Laurentin?
Leviathan khựng người, sau đó lão đưa một tay vuốt lấy cằm mình:
- Ngươi không mơ đâu nhóc con, ta đã phải mất cả ngày để đi nhặt xác ngươi về đấy, cũng may cơ thể ngươi bất tử, mà ngươi làm quái gì để bị chặt xác làm thành ba mươi ba mãnh vậy hả?
Belie ngồi dậy, cái vảy của Leviathan được cô biến thành một chiếc váy đen bọc lấy cơ thể mình, vuốt lấy mái tóc đã lấy được độ mượt mà, cô thở dài:
- Ra đó không phải là mơ à? Ra là ta đã mất nhiều thứ đến thế? Đã thảm hại đến thế?
Leviathan không rõ Belie con bé này đã trải qua chuyện gì nhưng cứ nhìn cái xác bị chặt làm ba mươi ba mãnh của nó thì cũng ghê người rồi.
- Vậy ngươi tính làm gì?
Belie đứng dậy, làn váy phập phồng trong nước biển, cô đạp chân bay lên trong làn nước, mái tóc cô đen dài óng ả như một mãnh lụa đen dệt từ màn đêm, đôi mắt nâu của cô như nhìn thấu vạn vật trên đời này lại như chẳng còn chứa nổi một sự vật trên đời này vào đó nữa:
- Đi làm một vai phản diện đúng nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT