Người ta nói, cái khoảnh khắc mình bấy lâu mong chờ, bỗng dưng bị một gáo nước lạnh đổ xuống quả là tê tái. Cũng giống như đang trong giây phút thăng hoa thì bị rơi thẳng xuống đất nghe cái “bịch”, thì không gì ê ẩm hơn.
Tâm trạng của August Martin cũng giống như vậy.
- Người vừa nói gì?_ Ông ta cố tình phớt lờ cái sự thật phũ phàng, vẻ mặt giả bộ như không nghe rõ hỏi lại lần nữa.
Lão Sirius Black lơ đãng liếc qua khuôn mặt ông ta, đôi mắt sụp mí trân trân nhìn biểu hiện của Jame Carney - người đàn ông không thấy có bất kỳ cảm xúc gì là buồn hay phẫn nộ. Khuôn mặt Jame Carney hồng hào hiền lành, bàn tay ông không ngừng nghỉ xoa bóp chân cho lão. Cứ như vấn đề vừa rồi một chút cũng không to tác, một chút không làm Jame Carney khó chịu.
- Ta nói, ta muốn giao lại chức vị cho một trong hai đứa trẻ Lucius và Will._ Lão nhắc lại.
- Nhưng...hai đứa còn nhỏ. Tôi e rằng chúng không đảm đương nổi.
August Martin cố gắng vớt vát chút hi vọng cuối cùng, ánh mắt cầu xin cùng chờ mong hướng về Sirius Black. Ông ta cảm thấy nhất định là lão già này đã lẩm cẩm. Lại có thể ngang nhiên đưa ra quyết định như vậy? Như vậy, chả phải là mặt mũi thể diện của ông ta mất hết sao? Trước đây ông ta cùng với Jame Carney là hai ứng cử cho chức vị này. Nay đùng một cái, chỉ vì quyết định chết tiệt của Sirius Black mà ông ta...hừ! Thể diện bay sạch.
- Không...August! Lucius và Will đang dần dần trưởng thành. Đứa nào cũng tài giỏi, xuất sắc. Ta có thể thấy được..khụ..khụ..khụ.uu nếu để một trong hai đứng đầu thì không có gì là không ổn._ Sirius Black ho khan, mệt mỏi lên tiếng. Cũng không thèm nhìn August Martin nữa.
- Nhưng mà...
- Jame, anh thấy sao?
Sirius Black không để cho August Martin lên tiếng bất mãn nữa, mà hé miệng hỏi Jame Carney - con người vẫn đang tập trung xoa bóp chân cho lão.
Bàn tay vẫn đều đều dùng lực vừa phải nắn nắn, bóp bóp bàn chân cho Sirius Black, Jame Carney nở một nụ cười hiền lành.
- Người nói thế nào thì là thế đó! Tôi không có ý kiến.
Câu nói này khiến cho Sirius Black hài lòng nhưng lại khiến cho August Martin sửng sốt. Ông ta trợn mắt lên vẻ không tin nổi nhìn Jame Carney. Có phải hay không cái bệnh lẩm cẩm của lão già Sirius đã lây qua Jame Carney hay không? Thật sự đúng là điên mà.
- Jame!_ August Martin gắt lên.
Nhưng Jame Carney chỉ cười nham nhở, nhìn August Martin khẽ lắc đầu. Kỳ thực trong lòng ông biết August Martin đang suy nghĩ và phẫn nộ điều gì. Tuy nhiên, về điều này ông có lập trường khác ông ta. August Martin mê quyền lực, còn ông chỉ muốn có một cuộc sống bình dị. Ngày ngày đi săn, huấn luyện cho Will Turner kỹ năng chiến đấu, tối tối uống trà trò chuyện với người. Ông chỉ cần như thế!
Vậy nên khi lời Sirius Black nói ra khiến ông nhiều phần vui vẻ.
- Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi! Hai người ra ngoài đi._ Sirius Black mệt nhọc nói, nhờ Jame Carney đỡ nằm xuống giường nhắm mắt lại.
August Martin đang muốn mở miệng nói gì đó nhưng đàng ngậm miệng, trừng mắt nhìn Jame Carney một cái, sau mới tức giận đi ra khỏi phòng.
Ông ta vẫn không thể chấp nhận chuyện này. Cho dù Lucius có là con trai ông ta đi nữa thì ông ta vẫn không dễ chịu. Ông ta mong chờ việc mình ngồi lên vị trí đó ròng rã bao nhiêu năm trời, cho dù là Lucius...cũng không thể cam lòng.
Mà khiến ông ta muốn giết người nhất, là lão già Sirius đó lại có thể cho thằng con hoang Will Turner đó là một trong hai ứng cử. Thật là quá quắt!
Ông ta lại có thể thua thằng con hoang đó.
...
Will Turner đang ra lệnh cho con mèo đen trên bàn làm theo lời nói. Hết nằm, đứng, ngồi, lăn,... rồi lại vẫy đuôi. Một lúc sau đôi đồng tử hổ phách mới giãn ra bình thường.
Kể từ lúc biết bản thân mình có khả năng thôi miên, trong lòng có chút vui vui. Bắt đầu từ đó con mèo đen này thường xuyên làm “chuột bạch” cho hắn “thí nghiệm“.
Con mèo này hắn đặt tên là Dark.
Sở dĩ hắn gọi nó như vậy là lúc gặp nó là một đêm tối mịt mùng. Con mèo đen nhỏ xíu nằm co ro dưới đất trong rừng, cũng không biết vì sao nó lại ở đó. Nhưng chắc là bị bỏ rơi...giống như hắn!
Bộ lông nó đen tuyền hoà vào bóng đêm khó có thể nhận ra. Khi hắn quyết định mang nó về, đã quyết định gọi nó là Dark.
Dark rất thích trèo lên vai hắn, vòng qua cổ hắn như một chiếc gối mềm mại. Từ khi được hắn mang về, nó luôn theo sát bên cạnh Will Turner như một người bạn. Nó thông minh, lanh lẹ...chỉ nghe lời mỗi hắn. Cho dù có lúc bị Lucius ra lệnh bắt chuột, nó cứ để mặc cho chuột chạy qua mà không thèm bắt.
Bởi vì chỉ có Will Turner là chủ nhân của nó.
Will Turner cũng đặc biệt quý con mèo này. Lúc đi săn cũng cho phép nó đi theo, có nó như một người bạn thân thiết.
“Ngo.oe.e..ooo” Dark há miệng nhay nhay ngón trỏ của hắn, móng vuốt vươn ra cào cào lên mu bàn tay hắn trả thù việc lấy nó làm “chuột bạch“. Hắn cười khẽ, ngón tay trêu đùa chọc chọc vào bụng nó khiến bốn chân nó cua lung tung, những vệt cào có chút chảy máu.
Lúc này phía ngoài cửa Sally bê một tô súp đang bốc khói nghi ngút bước vào, thấy bóng lưng của hắn cô ta cười toe toét.
- Anh Will, đến ăn trưa nào. Dì Amanda nấu món súp nai rất ngon, em có mang cho anh một chút. _ Vừa nói Sally bê tô súp nóng hổi đặt lên bàn, bàn tay vuốt đầu của Dark một cái. - Yên tâm! Sẽ không thiếu phần của mày đâu, đây... Cá trích nướng cực thơm nhé.
Nhìn thấy con cá trích nướng trên bàn, Dark nghi hoặc nhảy phắt lên vai hắn, nhìn vào mặt Sally đề phòng.
- Không sao, ăn đi._ Hắn vỗ nhẹ vào đầu nó an tâm, khuôn mặt lạnh lùng quay qua nhìn Sally - Cảm ơn!
- Không cần khách sáo. Em tình nguyện mà. Hơn nữa Dark chỉ nghe lời anh._ Sally mỉm cười, thuận tay kéo chiếc ghế lại ngồi xuống.
Lúc này Dark mới chậm rãi nhảy từ xuống cổ hắn, công con cá đến góc phòng thưởng thức. Sở dĩ nó đề cao cảnh giác như vậy là vì, có lần thức ăn của nó bị người khác tẩm bả, khi đó may nhờ Will Turner phát hiện nếu không... Từ đó nó chỉ ăn thức ăn do Will Turner mang đến. Cũng chỉ vì bản năng sinh tồn mà đề cao cảnh giác mà thôi.
Will Turner cũng chậm rãi xử lý món súp, dường như đôi mắt của Sally không làm hắn thấy khó chịu chút nào. Cho dù là bị nhìn nhìn chằm chằm hắn cũng coi như không.
Sally khẽ thở dài. - Tại sao anh không ra ăn cùng với mọi người?
Người thiếu niên này, ngoại trừ những lúc bị Jame Carney lôi đến bàn ăn thì quanh năm suốt tháng chỉ ăn một mình. Hoàn toàn tách biệt. Lúc nào cũng đợi mọi người ăn xong, lúc ấy hắn mới vào bếp lấy phần cơm mà Amanda chuẩn bị sẵn và bắt đầu ăn. Mà Sally cũng thường xuyên trực tiếp mang đồ tới cho hắn.
- Quan trọng sao?_ Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tất nhiên là quan trọng! Vì khi đó em sẽ rất vui. Sally muốn nói như vậy nhưng mà không dám. Khuôn mặt ửng đỏ ngại ngùng, khẽ mở miệng.
- Anh không muốn thân thiết với mọi người sao?
- Không! Có chú Jame là được rồi._ Hắn thẳng thừng. Lấy khăn ăn lau qua khoé miệng, hắn đứng dậy nhìn Sally lạnh nhạt mở miệng.
- Lần sau không cần mang đến nữa. Nếu để bác và anh trai em nhìn thấy thì không hay.
Sally ngẩng đầu nhìn hắn muốn khóc. Không ngờ hắn lại nói thẳng thừng như vậy. Dù sao cô ta cũng là con gái, như vậy khác gì chưa tỏ tình đã thất bại?
- Will...em... Bác August và anh Lucius thì sao chứ? Anh căn bản là không muốn gặp em đúng không? Là vì anh có người trong lòng rồi?_ Sally run run nói, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Hắn không nhìn Sally, chỉ mở miệng một chữ.
- Phải!
Hắn không cần ai hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì. Hắn không muốn August Martin liên tục đến làm phiền, Lucius lại càng không. Vậy nên Sally cũng không nên gần gũi với hắn.
Hắn không có khả năng thích cô ta.
Cũng bởi vì...trái tim hắn đã lỡ trao cho thiên thần có đôi mắt tím trong veo ấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT