77.

Lúc Tịch Không học ở nước ngoài, Tô Đỉnh chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại video cho anh..., nhiều khi rất lâu cô cũng không gọi điện thoại cho anh, anh không nhịn được gọi điện thoại quốc tế đường dài, giọng hờn giận  hỏi cô"Đang làm gì?" "Hôm nay như thế nào?"... Toàn là những câu hỏi nhàm chán, hỏi vài câu rồi cúp điện thoại, mỗi lần Tô Đỉnh để điện thoại xuống lại len lén cười, bởi vì cô biết đây là Tịch Không của cô.

Hôm nay là ngoại lệ, Tô Đỉnh chưa bao giờ nhớ anh như bây giờ, cô có câu chuyện hấp dẫn muốn kể cho anh nghe liền, thế là không đợi nữa.

"Mẹ, sao không có mạng nhỉ?"

Tô Đỉnh hỏi Đoạn Băng.

Đoạn Băng đang xem phim truyền hình 《 Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý》, quay đầu lại nhìn con dâu: "Ba con nói hai ngày tuyết rơi nhiều, đang sửa đường dây, internet các vùng gần đó cũng không tốt."

Tô Đỉnh nhìn TV thấy Vương Bảo Xuyến đang khóc, lầm bầm một câu"bộ phim truyền hình này thật rắc rối."

Đoạn Băng nhìn mặt nói chuyện, biết trong lòng Tô Đỉnh không thoải mái, vội vàng đổi kênh TV, ca sĩ Henry Hsu đang hát trên đài bài hát 《 Chờ đợi không có tình yêu 》...

Sắc mặt Đoạn Băng liền tối lại, quay mặt nhìn lại Tô Đỉnh, Tô Đỉnh cũng xấu hổ khóe miệng rụt rụt, quay đầu rời đi.

Đoạn Băng vội tắt TV, cầm hộp điều khiển ti vi theo vào trong phòng, dỗ dành Tô Đỉnh cười: "Tô Đỉnh, con đang nghĩ cái gì? Cho con hộp điều khiển ti vi luôn nè."

"Mẹ,con không thích xem TV." Tô Đỉnh tìm áo khoác trong tủ quần áo để mặc thêm.

"Tô Đỉnh, hay mẹ gọi Đồng Đồng về, để nó đưa con đi dạo phố nhé?"

Đồng Đồng là gái bên ngoại của Đoạn Băng, hiện tại đang ở nhà họ Tịch.

Tô Đỉnh cười khổ lắc đầu, dựa lên vai Đoạn Băng, làm nũng nói: "Mẹ, mẹ xem xem, mẹ đừng nghĩ rằng con luôn yếu ớt, không phải chỉ là một bộ phim truyền hình thôi sao? Không phải chỉ là một bài hát thôi sao? Con không đến nỗi như vậy."

Đoạn Băng thở dài: "Mẹ là lo cho con."

"Con hiểu mà, nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, con cũng đã quen rồi."

Trong nhà ít đi một người đàn ông, cũng đã quen rồi. Những ngày này còn phải trải qua, không phải sao?

Đoạn Băng nhìn Tô Đỉnh cưới thoải mái, bà gật đầu, trở lại phòng khách, còn lại một mìn Tô Đỉnh trong phòng, xoay người đóng cửa lại, nhìn đứa trẻ trắng noãn đang nằm trên giường.

Tịch Vân.

Đó là bé trai đã hơn một tuổi, nho nhỏ, mập mạp, ngủ ngoan trên giường còn cắn đầu ngón tay, Tô Đỉnh rút đầu ngón tay của con trai ra khỏi miệng, hờn giận nhìn con.

"Tiểu Kim Kim." Cô gọi tên cậu bé.

...

Khi Tô Đỉnh phát hiện là mang thai Tịch Vân thì Tịch Không đã lên máy bay sang Pháp.

Con trai ra đời, Tô Đỉnh gọi video cho Tịch Không hỏi, nên đặt tên cho con trai là gì thì hay, Tịch Không như là đã sớm chuẩn bị, dùng bút máy ghi trên tờ giấy trắng hai chữ:

Tịch Vân.

"Chữ này... đọc là gì?" Tô Đỉnh nhìn vào camera, lúng túng gãi đầu, cô sống hai mươi mấy năm, học vài chục năm sách, cũng chưa từng thấy qua cái chữ này.

"Ngọc, hai tiếng." Tịch Không đang phát âm.

"Mẹ ơi... Em không đồng ý, vài bữa con trai đi nhà trẻ viết tên sẽ oán trách em."

Tịch Không không vui nhíu mày: "Được, vậy em nói tên gì?"

"Nếu không thì gọi là Tịch Kim nhé! Vàng nhỏ, cục vàng nhỏ của em, tương lai con chúng ta chính là phát tài! Đại phát tài!"

Tịch Không cài bút lên áo, nghĩa chánh nói: "Tô Đỉnh, em nghỉ ngơi đi!"

"Vậy anh nói xem có thể gọi là, Tịch Kim, Tiểu Kim Kim, Tiểu Kim Kim của em, " Tô Đỉnh nói đùa với con trai vừa sinh ra, gọi đi gọi lại, giận anh: "Em cứ gọi con là Tiểu Kim Kim, đợi đến khi  anh về, anh cứ gọi con là Tịch Vân, để xem có có chịu trả lời hay không là hai việc khác nhau."

Mắt Tịch Không trầm xuống, nhìn đứa bé trên màn hình, có chút phiền hiện lên trên mặt.

"Cũng đúng, khi anh trở về, đại khái là con sẽ không nhận ra anh..."

...

Tô Đỉnh thoát ra khỏi ký ức, nhẹ nhàng vỗ vỗ con trai, nhớ tới hôm nay đột nhiên con trai mở miệng gọi"Ba" thì trong lòng rất kích động, phải nói là rất khôi hài? Tô Đỉnh đã xem phim 《 Trái Tim Mùa Thu 》 cũng không khóc chút nào, mạnh mẽ như một nam tử hán, vậy mà lúc nghe con trai đột nhiên kêu một tiếng “ba”, lại bị cảm động khóc.

Vui sướng trong lòng bộc phát ra như thế nào, cô thật rất rất nhớ giọng của Tịch Không, muốn nói cho anh biết Tiểu Kim Kim đã kêu ba được rồi, nhưng lại bị mất mạng...

QQ của Tịch Không vẫn sáng nhưng điện thoại di động nhưng không gọi được, Tô Đỉnh đứng trước máy vi tính cắn ngón tay hồi lâu, liền quyết định ra tiệm internet gần đây để chia sẽ tin vui này với anh.

Mặc áo khoác, Tô Đỉnh ra khỏi phòng ngủ. Đoạn Băng vừa thấy cô muốn đi ra ngoài, vội vàng đứng lên hỏi: "Con đi đâu vậy? Bên ngoài đang có bão tuyết!"

"Con ra tiệm internet gần đây chút. Con sẽ quay về nhanh thôi ạ.

"Đứa nhỏ này, ngoài trời đang có tuyết lớn con đi ra tiệm internet làm gì?"

"Con cần tải một vài tài liệu, cần gấp." Tô Đỉnh cài nút mũ vẫy vẫy tay với Đoạn Băng, "Con đi nhé mẹ, nhờ mẹ chăm sóc Tịch Vân, mẹ ở nhà nhé!"

Cô cười đùa mở cửa, một dòng khí lạnh thổi tới, Tô Đỉnh không chú ý Đoạn Băng vội vàng đẩy cửa, đi xuống cầu thang.

78.

Bão tuyết đã tiến vào toàn thành phố A, đây là trận bão tuyết có lớn nhất trong lịch sử, khoảng bảy tám giờ tối toàn bộ thành phố đã bị tuyết bao phủ, dưới chân giẫm phải tuyết, tuyết sẽ phát ra tiếng.

Mặc dù trời đã tối, nhưng bởi mặt đất toàn là tuyết nên ban đêm trên đường cực kỳ sáng, giống như thời kỳ học cấp hai, tan lớp trễ gần tối.

Vì vậy Tô Đỉnh lại nhớ tên bốn mắt đáng chết kia.

"Vợ, cậu xuống lầu dưới có tạp hóa mua cho mình một bịch“cổ vịt cay” đi!" Tô Đỉnh mặc đồng phục học sinh, bắt đầu chép bài tập học bù được giao về nhà.

Tịch Không đẩy đẩy mắt kiếng, không nhịn được nói: "Sao cậu không tự mình đi?"

"Cận không thấy ta đang chép bài học bù hả?"

Tịch Không ngồi cùng bàn với Tô Đỉnh vẫn không động dậy, vùi đầu học sách của mình. Trời tuyết đang lớn ai nguyện ý chạy cửa hàng mua “cổ vịt cay” cho cô đây?

"Tịch Không, giúp tớ giải đề này với" Nữ sinh ngồi bàn sau tới trước bàn Tịch Không, mang theo mùi hương nhạt.

Học trò tốt – Tịch Không rất kiên nhẫn chăm chú nhìn qua, dịu dàng hỏi: "Chỗ nào chưa hiểu?"

"Đây nè, theo công thức này nhưng sao tớ cộng đi cộng lại vẫn không đúng."

Tịch Không kiên nhẫn nhìn vào sách bài tập của bạn nữ, còn nữ sinh kia lại vuốt vuốt mái tóc thẳng qua tai, không biết có phải cố ý hay không, khom người kéo kéo cổ áo, lộ ra trước ngực loáng thoáng khe rãnh.

Tô Đỉnh nheo mắt nhỏ hung dữ nhìn Tịch Không, nghiến rang nghiến lợi.

ên bốn mắt chết tiệt, mình nhờ đi mua cho mình bịch cố vịt cũng không chịu đi, người ta Vương Hiểu Vân hỏi đề cậu cậu liền chỉ.

"Bốn mắt kia! Cậu qua vạch rồi!" Tô Đỉnh dùng cùi chỏ huých cánh tay Tịch Không, liếc mắt.

Tịch Không nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình, không nhúc nhích.

"Tớ, nói, cậu, qua, vạch, rồi!" Tô Đỉnh trong giờ học bắt đầu triển khai việc chèn ép đối với Tịch Không.

Tịch Không vẫn như cũ không để ý cô, nghiêm túc coi đề bài Vương Hiểu Vân đưa, Vương Hiểu Vân khinh thường nhìn ngực Tô Đĩnh, lắc đầu cười cười.

Cười cái rắm! Trước ngực nhiều hơn hai lạng thịt là giỏi lắm sao! Tô Đỉnh không dấu vết dùng cánh tay ép ép ngực lên nội y, ưỡn ngực đi về phía trước.

"Tịch Không, cậu qua vạch rồi! Cái bàn chỉ có ngần ấy cậu có nhường hay không, sao cậu không ngồi bàn của tớ viết bài luôn đi?" Tô Đĩnh bắt đầu tức giận la lối om sòm.

"Đừng làm rộn." Tịch Không đang tập trung giải đề.

"Cậu không phải để ý đến tớ đúng không?" Tô Đỉnh tức giận, Tịch Không vì nhìn bộ ngực lớn hơn mà coi thường mình, nguy hiểm nheo mắt lại...

Đừng trách tớ, là do cậu ép đấy nhé.

"Á!" Tịch Không vội vàng nhìn cánh tay mình bị Tô Đỉnh cắn, la lên: "Tô, Đỉnh! Cậu bị bệnh hả? Cậu là cún hả? Cậubuông ra cho tớ!"

"Không thả!" Miệng Tô Đỉnh còn đang ngậm cánh tay Tịch Không, nhìn cậu không rõ ràng.

"Buông ra!"

"Không thải, không thả, không thả!"

"Cậu!"

Cũng không thả, ai bảo cậu vượt qua vạch ngăn! Ai cho cậu trọng sắc kinh bạn!

...

Buổi tối tự học ngày đó, Tô Đỉnh và Tịch Không không ai nói chuyện với ai, Tịch Không tức giận vẽ một gạch phấn trên bàn, bị Tô Đỉnh hung dữ liếc nhìn.

Buổi tối tự học đó khá dài, không có đồ ăn tối bụng của Tô Đỉnh kêu réo rắc, càng xem thầy giáo dạy càng đói, dứt khoát nằm ngủ trên bàn.

Giáo viên toán học viết công thức dày đặc trên bảng đen, nhìn thấy Tô Đỉnh đang ngủ, tròn mắt hơi híp, nói: "Phía dưới, thầy sẽ gọi một vài học  sinh hiểu những nội dung trên bảng... Tô Đỉnh...!"

Tô Đỉnh đang ngủ ngon bị thầy giáo đánh thức, chợt vừa ngẩng đầu, liền hô:"Có!" Ngay sau đó xoay người nhỏ giọng hỏi bạn cùng bang – Tịch Không: "Thầy giáo vừa hỏi cái gì vậy?"

Tịch Không nhìn phương trình thầy giáo vừa viết xong trên bảng đen, nhìn trên mặt cô có dấu của áo đồng phục, cười cười:

"Thầy giáo bảo cậu đi xóa bảng đen."

Nghĩ đến nụ cười đó của Tịch Không, Tô Đỉnh không thể đang đi đường tối mà bật cười. Anh nhỏ như vậy đã có tâm cơ. Không phải cắn anh một cái thôi sao? Vậy là anh liền trả thù lại.

Còn nhớ rõ lúc đó cô vọt tới trước tấm bảng đen, lộ ra nụ cười chó săn với thầy giáo, cầm khan lau sạch tấm bảng đen mà thầy giáo khổ cực viết...

Hậu quả của việc đó là Tô Đỉnh bị giáo viên dạy toán báo đến giáo viên chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp kéo cô đến phòng làm việc la mắng, còn phạt cô lau bảng đen một tuần lễ...

Đối mặt với bầu trời đầy tuyết, Tô Đỉnh phủi phủi bông tuyết trên lông mi, cười thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu internet trước mắt, lòng đầy kích động đi tới.

"Mở cho tôi một máy, cảm ơn." Tô Đỉnh lấy Chứng minh thư đưa cho chủ quán.

Chủ tiệm internet nhìn cô, chỉ chỉ vào các quán cà phê nói: "Cô không nhìn thấy ở đây không có người sao? Bị cúp điện."

"Khoan đã... Bị cúp điện? Tại sao có thể như vậy?"

"Nghe nói là kiểm tra dây điện, sáng sớm ngày mai mới có điện."

"Nhưng tôi đang có việc gấp à. Tối hôm nay phải dùng mạng!" Cảm giác thất vọng ập tới trong lòng Tô Đỉnh, cô không muốn chấp nhận sự thật xui xẻo này.

"Chúng tôi cũng không muốn cúp điện, thế nhưng cô xem..." Người trông quán internet bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vậy... Vậy chú có biết hay gần đây còn tiệm nào có thể lên mạng được hay không?"

Người trông quán internet suy nghĩ rồi nói: "Xuyên qua hai con đường có quán internet Phi Thiên, có vài nhưng cũng không biết có thể có mạng hay không, cô đi thử nếu may mắn thì có mạng."

"Cám ơn." Tô Đỉnh nhớ kỹ vị trí quán internet Phi Thiên, xoay người đi.

Bão tuyết không ngừng, bay nếu phấp phới, rơi lên vai lên đầu Tô Đỉnh. Tô Đỉnh tới ven đường tìm xe, đứng hồi lâu, liền bỏ qua ý nghĩ thuê xe.

Đi bộ thôi, cũng chỉ có hai con đường mà thôi.

Cô lấy áo khoác che lên người thật chặt, ngón tay lạnh cóng, hướng tiệm internet mà đi.

Bây giờ anh đang ở làm gì vậy nhỉ?

Suy nghĩ như vậy, bất tri bất giác đã qua một con đường.

Đoạn đường đầy bang tuyết, mặt đường rất trơn, phía trước có đôi tình nhân, cô gái vụng về lảo đảo té xuống, được chàng trai kéo lên, ôm vào trong lòng, chàng trai nhẹ nhàng mắng một câu"Ngốc", cô gái liền cười.

Tô Đỉnh cụp lông mày, thận trọng nhìn dưới đất không để không bị trước, trong lòng đột nhiên cảm nhận.

Đã hai năm rồi, từ khi cô mang thai đến sinh con, từ sinh con cho tới bây giờ, đã trải qua bao nhiêu cảnh một mình trong đêm như vậy rồi? Nhưng thế anh lại đang ở nơi xa, tàn nhẫn để cho cô nhớ nhung.

Cuối cùng cô lại tự chê cười mình, không phải hai năm thôi sao? Kiểu gì đi nữa, đảo qua đảo lại sẽ nhanh qua thôi.

Đúng vậy, thoáng cái cô và Tịch Không đã quen biết nhaunhiều năm như vậy, nhưng cũng nhanh vậy, nhưng tại sao từ khi anh đi, thời gian giống như chậm lại, sống một ngày bằng một năm vậy.

Xoa xoa chop mũi bị đông cứng của mình, Tô Đỉnh lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ kia, từng bước từng bước đi về quá internet.

" Internet  Phi Thiên ", một bảng hiệu rất nhỏ, ánh đèn nhỏ này làm cho Tô Đỉnh đứng ở của quán cười như gió xuân.

Tịch Không, em nhất định sẽ nói với anh, khoảng một giờ trước, con của chúng ta, đã kêu “ba” được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play