Lúc Tịch Không gọi điện thoại tới hỏi thăm, Hàn Mạch đang ở trong bếp xắt lát làm món thịt gà lạnh (một món ăn chế biến từ gà – còn là món gì Lavender bó tay). Vì kết hợp món ăn có rau và thịt, trong nồi lại hầm chút rau hầm đi hầm lại.
Tịch Không nghe Hàn Mạch nói biến thành đàn ông nấu cơm, kinh ngạc không phải một chút xíu: "Đổi khách làm chủ rồi hả ?"
Mắt Hàn Mạch liếc một phụ nữ có thai đang ngồi trong phòng khách, cô làm bộ xem ti vi, lại thỉnh thoảng nhìn quanh phòng bếp, lỗ mũi khẽ nhếch lên ngửi mùi thơm, bộ dạng đáng yêu làm cho Hàn Mạch buồn cười.
"Xem như thế đi!" Hàn Mạch đáp.
"Thâm sơn cùng cốc (Nơi hoang vu hẻo lánh) cậu quen được sao? Cứ như vậy cãi nhau với trong nhà liền chạy đến đó, ngay cả giấy chứng nhận cũng bị giữ, làm sao cậu kiếm tiền, nếu không cậu đưa số thẻ của cậu cho tớ tớ chuyển tiền qua cho."
"Không cần, sống hai mươi mấy năm tiền lợi nhuận đều không dùng đến, cậu cho tớ là dạng ăn cơm chùa sao?"
Tịch Không nghĩ cũng đúng, Hàn Mạch mặc dù nhìn không đáng tin cậy, dù sao trình độ học vấn năng lực vẫn còn, không thể khinh thường.
"Tớ hỏi cậu chuyện này." Tịch Không ấp úng.
"Không phải phong cách của cậu nha, Tịch Đại Thiếu Gia cậu khi nào thì muốn chỉ giáo của tớ chứ!" Hàn Mạch cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng, chuyện Tịch Không cũng không giải quyết được, chuyện này thật quá kỳ lạ.
"Cậu kinh nghiệm nhiều."
"A, về phương diện tình cảm hả?"
"Cậu không phải đã nói, một người con gái nếu đem lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông, như vậy người đàn ông này trong lòng cô ấy vị trí có hơn một nửa?"
"Trên lý thuyết là như vậy." Hàn Mạch trả lời.
Đầu bên kia Tịch Không im lặng thật lâu, Hàn Mạch cho là anh cúp đâu rồi, nhưng không nghĩ tới anh vừa vội vàng nôn nóng hỏi tới một câu.
"Vậy. . . Có thể tồn tại một loại tình huống hoàn toàn khác biệt hay không?"
Hoàn toàn khác biệt?
Thật lâu Hàn Mạch mới phản ứng được, kinh ngạc: "Bạn thân cậu hẳn không làm cho người ta ngủ chứ"
"Tút tút." Đầu điện thoại bên kia Tịch Không đã cúp.
. . .
Hồi lâu Hàn Mỹ Úy cũng không nhìn thấy bóng dáng gà lạnh cắt lát, liền rón rén đi tới cửa, trong lòng mình mắng thầm không có tiền đồ, rõ ràng kế hoạch trong lòng muốn cho da thịt biết khó mà lui, nhưng không nghĩ tới anh vững vàng cột chặt dạ dày của mình.
Chỉ là. . . Xem như cho con mình mặt mũi, tạm thời tha cho anh.
Hàn Mạch bưng nồi nhỏ ra ngoài, đi qua chỗ nào hương nhẹ từng đợt từng đợt thổi lên, Hàn Mỹ Úy hấp ta hấp tấp đi theo.
"Oa, thơm quá!"
"Đi rửa tay." Một bên anh bày bát đũa vừa nói.
Cho dù là bàn ăn nhỏ chỉ hai người, nhưng anh đều bày bát đũa chỉnh tề, Mỹ Úy thừa nhận, người đàn ông này từ nhỏ được nuôi dạy cũng rất tốt, anh hoàn toàn không phải như người bên ngoài bình thường chơi bời phô trương.
Mang theo mùi xà bông thơm tay nắm lên một con màu mỡ đùi gà đặt ở trong tay, khiến Hàn Mỹ Úy quả thật xuất hiện loại cảm giác thỏa mãn như lên thiên đường, tuy nhiên chỉ số thông mông đã bị axit dạ dày tiêu hóa một nửa, nhưng một nửa kia vẫn còn đang quấy phá.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hàn Mỹ Úy sáng ngời ngẩng đầu hỏi: "A, da thịt không phải anh nói là xe của anh đã hết xăng sao? Vậy sao trưa hôm nay còn có thể lái được vậy?"
Bộ mặt Hàn Mạch đen, khinh bỉ nhìn cô, nói: "Hàn Mỹ Úy."
"A?"
"Đời này của em, học ăn là đủ rồi."
48.
Tô Đỉnh ru rú ở trong nhà thẳng mười mấy ngày, cùng với mẹ Vương Thục Chi xem phim mẹ chồng nàng dâu, vừa xem vừa châm chọc.
"Con có thể yên lặng một chút không, có một cái TV con cũng làm rộn ." ngược lại Vương Thục Chi mặt lạnh, không chịu nổi con gái ngốc của mình tóc đứng thẳng.
"Vốn chính là vậy! Cai phim bản này thật thối nát, làm gì có bà mẹ nào ác như vậy chứ!"
"Tại sao không có?" Vương Thục Chi lập tức ngồi thẳng người phản bác, tranh cãi với con gái là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống của bà: "Lúc mẹ mang thai con, muốn ăn thịt gà, đều phải chờ bà nội con đi tới canh cửa sổ một mình ở trong phòng len lén ăn, chờ trước lúc bà nội con mua thức ăn trở lại mở cửa sổ cho bay đi hết mùi!"
"Con thấy bà nội cưỡi hạc Tây Du cũng độc ác như vậy? Cô dâu muốn ăn gà nướng cũng không cho mua?"
"Đúng vậy, nấu một nồi cháo gà đều phải chia sẻ cho người ba kia một phần, còn phần của người mẹ kia là phần nước."
"Không phải đâu!"
"Cho nên mới nói, không cần mẹ lão Lộ của con, tương lai kết hôn, chồng tất nhiên quan trọng, chọn mẹ chồng cũng phải để ý."
Tô Đỉnh nghe vậy dò xét nói: "Vậy mẹ nói mẹ Tịch Không không tốt, vì sao cô ấy không tốt ạ?"
Vương Thục Chi lập tức cảnh giác nói: "Cái con nha đầu này có phải có ý gì với Tịch Không rồi không?"
"Không có. . ." Tô Đỉnh vừa cau mày vừa bĩu môi vừa cười, vẻ mặt cực kỳ khó coi: "Mẹ mẹ nghĩ đi đâu vậy!"
Đâu chỉ là có nghĩ chứ, hành động đều đã có. . .
Nhưng lời này Tô Đỉnh không dám nói.
"Mẹ cho con biết Tô Đỉnh, con tạm thời không quanh co với mẹ, gả cho người nào cũng được nhưng không thể gả cho Tịch Khi, trừ khi mẹ nó chết!"
"Không phải, mẹ lời nói này, con cũng hoài nghi người với ba Tịch Không có léng phéng với người, sinh ra con, sau đó con với Tịch Không là anh em cùng cha khác mẹ, cho nên người mới vô cùng thống hận mẹ Tịch Không khác mẹ."
Vương Thục Chi cho cô một cái lườm mắt: "Nói cái gì đó! Đều đã lớn, miệng nói không chừng mực!"
"Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Vậy người nói một chút xem vì sao mê ghét mẹ Tịch Không như vậy ạ? Con thấy cũng rất hiền lành."
"Lòng người khó dò, con còn nhỏ!"
Tô Đỉnh thấy sắc mặt mẹ tối lại, không nói nữa. Điện thoại di động trên bàn run lên một cái, Tô Đỉnh mở khóa màn hình, mở hộp thư đến ra.
"Anh ở dưới lầu nhà em. Tin đến từ cô vợ nhỏ Tô Tô."
Là Tịch Không gởi tới.
Tô Đỉnh thở hốc vì kinh ngạc, con ngươi đảo một vòng, vỗ trán nói thầm: "Ai u đầu óc của tôi! Chuyển phát đến cũng không nhớ, mẹ con xuống lầu một chút ạ!"
"Đi đi." Mẹ Tô cắn hạt dưa, không hề phát hiện ánh mắt lén lút của con gái.
Tô Đỉnh rón rén mở cửa, quên mặc áo khoác, mặc quần đùi áo ba lỗ đi xuống lầu, trời đã tối, trong hành lang nhỏ cũ kỹ không một ánh đèn, Tô Đỉnh lần mò trong bóng tối tiếp tục vịn hành lang đi xuống dưới, lạnh cóng run cầm cập.
Xuống hai tầng lầu, vừa đến chỗ rẽ, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen, Tô Đỉnh còn chưa có phản ứng kịp, liền đụng phải một lồng ngực cứng rắn.
"Tịch Không?"
Trên mặt anh không đeo mắt kính, lộ ra đường cong ngũ quan có chút xa lạ.
Vừa dứt lời, hông của cô liền bị ôm đi, xen lẫn khí lạnh ban đêm là hơi thở ấm áp, chiếm đoạt Tô Đỉnh sống sờ sờ nuốt trong bóng tối.
Nụ hôn của anh liều lĩnh mà càn rỡ, hoàn toàn không giống thư tên mọt sách nho nhã, Tô Đỉnh có chút mơ màng, không dám lên tiếng.
Đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi. Càng thêm rung động lòng người.
Cơ thể lạnh lẽo đột nhiên được anh trùm thêm chiếc áo khoác dày, một cảm giác ấm áp mãnh liệt vây quanh cô, giống như hai người hòa cùng một chỗ, không có một tia khe hở.
Chỉ là trong nháy mắt, giống như trời đất quay cuồng mấy thế kỷ, Tô Đỉnh bị anh buông ra, không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống, cô thở hổn hển tựa vào trên mặt tường, sau lưng dính một lớp bụi trắng trên tường.
Tịch Không cúi đầu quan sát dáng vẻ gầy gò của cô, sắc mặt trầm xuống.
"Sao lại mặc ít như vậy?"
Hơn nửa ngày Tô Đỉnh mới làm rõ lập trường của mình, dùng giọng nói xa lạ kéo dài khoảng cách giữa bọn họ: "Anh đến đây làm gì."
"Nên làm cũng làm rồi." Anh nói.
Anh trằn trọc mấy ngày không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh cô thẹn thùng mềm mại phong tình nằm trên sa lông, hoàn toàn không giống dáng vẻ lớn tiếng tùy tiện hàng ngày. Tô Đỉnh như vậy, giống như động vật thân mềm cởi bỏ lớp vỏ ngoài cứng rắn, yếu ớt làm cho người ta muốn thương yêu.
Tịch Không nghĩ, khả năng này chính là do Tô Đỉnh chưa bao giờ lộ ra vẻ nữ tính mềm mại đáng yêu của người phụ nữ.
". . ." Anh nói một câu nên làm cũng làm rồi, khiến Tô Đỉnh đỏ mặt đến mang tai, từ đầu đến cuối cũng không thể bình tĩnh, không nói.
"Em cũng không muốn nói gì với anh sao?" Anh đột nhiên hỏi, khi dễ ánh mắt của cô.
"À? Ha ha! Học tập tốt mỗi ngày đều tiến về phía trước Hàaa...!" Tô Đỉnh vỗ vỗ bả vai của Tịch Không, biểu tình cực kỳ phong phú kịch tính.
Đôi mắt Tịch Không trầm xuống, quay đầu rời đi.
Trái tim Tô Đỉnh đập lỗi một nhịp, đứng ở trên bậc thang nhìn anh, lòng bàn chân nhấc lên một nửa.
Xuống hai cấp, anh xoay người lại, nhìn cô chằm chằm, giống như là kiêu ngạo, cũng giống như là hèn mọn tuyên thệ.
"Tô Đỉnh, anh không có làm thật."
Tô Đỉnh sững sờ, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Nhìn bóng lưng anh trầm tĩnh biến mất ở trong hành lang, tiếng bước chân kia trống trải mà ngân nga, những câu nói giẫm nát đáy lòng Tô Đỉnh, một cái đinh trong lỗ, cô đột nhiên có một xúc động mãnh liệt muốn đuổi theo, nhưng chân hoàn toàn không nghe lời sai khiến.
Anh không có làm thật. . .
Bóng tối trong hành lang ngập tràn câu nói sau cùng.
Tô Đỉnh đứng ở đó thật lâu, cho đến khi hắt hơi một cái, mới trở nên tỉnh táo, như linh hồn đi lên lầu.
Hành động như nữ anh hùng, trên mặt tình cảm lại như tiểu quỷ nhát gan, Tô Đỉnh, mày cứ như vậy sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT