Phong sắt* rền vang, đêm tối thê lương khắp cõi mênh mông vô định.

Một bộ bạch cốt xích lõa không cam lòng nằm trên bùn đất bẩn thỉu.

Dưới ánh trăng lóng lánh, bạch sắc quang mang may mắn sáng tỏ.

Là ai đang thấp giọng kìm nén tiếng khóc oán than?

Ngươi không cam lòng sao? Không cam lòng vô cớ cứ như vậy mà chết đi?

Ngươi muốn báo thù sao? Báo thù kẻ đã đối xử với ngươi thật tàn nhẫn?

Được rồi vậy ngươi liền đi theo ta vào hắc động này…

Từ nay về sau không có tâm không có tình không có vọng chỉ có hận chỉ có dục chỉ có sát.

Hắc miêu đã không còn hơi thở chỉ trong nháy mắt bị tiêm trảo (móng vuốt) quét qua.

Linh hồn dần dần rời bỏ bạch cốt lạnh lẽo, phiêu nhiên hướng một thân thể ấm áp hòa làm một.

Sau đó dưới ánh sáng mê mang, chầm chậm mở mắt.

Hé ra một khuôn mặt mỹ lệ mà đạm nhiên cùng đôi mắt to vô tội.

Kiếp trước mỹ hảo là thế mà tương lai lại mỏng manh tựa như mây khói.

Sống lại rồi.

Là người? Hay là yêu?

Đã không còn quan trọng nữa.

Chỉ có thể dùng độc hận cùng hủy diệt mới có thể tiếp tục tồn tại.

Dục vọng giết chóc tựa như mãnh thú xổ lồng.

Phi thân đánh tới nơi đó mới là địa ngục quanh thiên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play