Đêm tối đen như mực, một bóng tím bay vút lên trên hoàng cung, phong thanh lạnh nhạt, mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn hoàng cung dưới chân, tường cao ngất, vàng ngọc phô ra, lại lạnh băng thấu xương, Bạch Mặc Y chưa từng ngừng lại, lại nhanh như chớp, như gió, lướt đi, nàng muốn tới thư phòng của Sở Quân Hạo, nhưng hoàng cung lớn quá, trong mắt nàng, mọi nơi đều giống như nhau, cau mày đứng trong góc tối, lẳng lặng bất động, đây thật rõ ràng nàng đang lạc đường.

Nhìn chung quanh vô cùng tối, hình như đây là lần hai nàng bị lạc đường trong này, vừa định tóm một kẻ hầu để hỏi thì bị một bóng đen ập tới, cả thắt lưng cũng bị tóm đi, độ ấm quen thuộc, mùi thơm quen thuộc, và cả lời nói lạnh lẽo quen thuộc nữa, “đi theo ta!”

Bạch Mặc Y không giãy dụa mặc hắn đưa mình rời đi, nàng tuyệt không bất ngờ khi đụng hắn ở chỗ này, nhưng lại thấy kỳ lạ vì sao mình đến thế nào mà hắn lại có thể tìm được nàng chứ?

Dừng lại trên một nóc cung điện bỏ hoang, ở đây nhìn rất tồi tàn và cũ kỹ, dường như đã lâu chẳng còn ai tới đây nữa, mọi tro bụi bám rất dày, trong phòng thành nơi ở của sâu mọt, gió đêm thổi tới, trong không khí còn ngửi thấy mùi ẩm mốc nồng nặc.

BẠch Mặc Y nhìn nơi bất giác thấy rất quen, cứ nhìn chằm chằm người đó, hỏi thản nhiên, “Nơi này hẳn trước đây là cung thái tử rồi, vì sao ngươi lại mang ta tới nơi này chứ?” Bởi đời trước quá quen với nơi này, chỉ cần nhắm mắt lại Bạch Mặc Y dường như còn có thể nhìn thấy bị thiếu niên áo trắng má lúm đồng tiền đang ngồi trong rừng mai không xa, tao nhã như gió đang đàn, vẻ mặt sủng ái nhìn nàng cười, lòng bỗng dưng co rút lại, có nỗi đau nhớ lại truyền khắp toàn thân.

“…..Bởi nơi này rất an toàn!” Ít nhất nơi này trước mắt là nơi an toàn nhất trong hoàng cung, mắt Ngọc vô Ngân nhìn về trước, giọng lạnh lẽo đầy hận ý và mất mát.

Đến tận giờ Bạch Mặc Y cũng không biết Ngọc Vô Ngân có thân phận gì, cũng không biết rằng nàng đã bỏ lỡ hai lần nhìn thấy mặt thật của hắn, nếu lần trước không có nguyên nhân trận thất tinh mà bị hôn mê, thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra. Còn nếu không có trận thất tinh khóa hồn tồn tại, Ngọc Vô Ngân cũng không đi cứu nàng, mọi chuyện lại khéo trùng hợp đến vậy!

Bạch Mặc Y bởi vì nhìn thấy một đoạn cây khô bị đốt cháy, nếu trí nhớ đúng vậy, thì nơi đó hẳn cảnh sắc như vẽ, ngập tràn trong trí nhớ đời trước là rừng mai, đến giờ gở đó chỉ còn là bụi, mười mấy năm rồi, nơi này vẫn còn duy trì bộ dạng cung trước khi đại biến.

Do sầu não Bạch Mặc Y cũng không nghe được lời nói Ngọc Vô Ngân có chút gì phức tạp, chỉ cười khổ, thầm nghĩ: đời trước à, nếu hôm nay đánh bậy đánh bạ tới đây, ta sẽ giúp cô đi nhìn kỹ chút nơi này xem, coi như nhớ tại đoạn tình cảm cô đã trải qua kia vậy.

Bước từng bước nhỏ, Bạch Mặc Y chậm rãi đi vào, vòng qua đại điện, đi vài sau hậu viện, cỏ dại ngập lối, có cảm giác thê lương tiêu điều ập tới, nơi này tái hiện cảnh đời trước vui vẻ thế nào, gần như là chiếm toàn bộ quãng thời gian khi nàng ấy còn bé vui vẻ sung sướng nhất, Ngọc Vô Ngân không nói gì, chỉ thật sâu nhìn bóng nàng, như nhìn nàng mà lại như xuyên qua nhìn người khác vậy.

Hai người một trước một sau, trăng trên bầu trời kéo dài bóng hai người, một người đang trầm tư nhớ lại, một người dường như lâm vào trầm tư, ở đây rất yên tĩnh, cô tịch, giống như một nơi chết chóc vậy, ngẫn nhiên thỉnh thoáng có tiếng côn trùng kêu.

“Đằng trước hẳn là có một cái hồ” Bạch Mặc Y chậm rãi nói, chân bước nhẹ nhàng, cứ theo hướng nói đi tới.

Ngọc Vô Ngân sợ run chút, mặt ngọc sụp xuống, ánh mắt âm trầm như biển cả nhìn nàng chằm chằm, do dự hỏi, “nàng còn nhớ rõ….”

Bạch Mặc Y đổi hướng, không quay đầu lại, mắt nhìn vào bóng đen trong đêm, nói khẽ, “Chắc còn nhớ rõ đo!” Không phải là nàng nhớ rõ, mà trên người nơi này trong đầu bất giác hiện lên chút này nọ.

hồ nước lấp lánh xuất hiện trước mặt, ánh trên tàn soi trên mặt hồ lung lung cùng một vài vì sao, gió mát nổi lên tiếng ô ô như oan hồn than khóc vậy, thật bi thương.

Hai người bước tuy rất nhẹ nhưng vẫn quấy rầy nơi vốn yên lặng này, thỉnh thoảng có tiếng con côn trùng chạy trốn.

Đột nhiên Bạch Mặc Y xoay người, mắt nhìn không chớp theo dõi hắn nói, “Ta nhớ rõ nơi này cũng chẳng lạ, sao anh lại biết chứ?”

Ngọc vô Ngân không nhìn nàng, cũng xoay người nhìn về phía một toà đình cũng tàn tạ như thế, thở dài nhẹ nhàng, “Tuý Thanh Phong!”

Bóng trắng chợt loé, Bạch Mặc Y đã đứng dưới chân đình Thanh Phong, nằm dưới còn một tấm biển bị vứt bỏ đề ba chữ to “Tuý Thanh Phong”, mắt nhìn xa xa, nàng còn nhớ rõ, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ như rồng bay phượng múa vậy chính là bút tích của tiền thái tử, sau khi hắn viết xong, Tiểu ngũ ca hưng phấn quá mà bảo cung nhân đóng thành biển, dưới sự chứng kiến của ba người đã làm cho đình này nổi lên biển mời rõ ràng.

Vật còn mà người đã mất, chỉ như gió thoảng, còn lại hồi ức.

Chỉ là lúc này hồi ức về con người đã không còn, trải qua vài năm chắc nơi này sẽ hoàn toàn bị người đời quên lãng thôi.

“Anh rốt cuộc là ai vậy?” Dùng tay áo lau nhẹ tro bụi trên mặt, ba chữ tiêu sái càng hiện rõ hơn, có thể thếy là trải qua thời gian rất lâu, bị mưa gió nắng nôi phơi làm tấm biển đã đổi màu, chỉ khẽ chạm vào thì sơn bị tróc mất rồi.

“Có thứ này nọ đã hỏng rồi thì thôi, có nhặt lên cũng chỉ là đám phế thải!” Ngọc Vô Ngân nhìn nàng chằm chằm, nhìn nàng cẩn thận nhẹ nhàng, ánh mắt có chút phức tạp, nữ nhân này rõ ràng không phải là Y Y chân chính, vì sao nàng phải làm vậy chứ?

“Có hỏng cũng là một dạng nhớ lại, mà nhớ lại hồi ức mới là điều đẹp nhất!” Bạch Mặc Y vẫn lau như cũ, không phải vì bản thân mà vì chính đoạn tình tốt đẹp của đời trước, một phần tình cảm chân thành đẹp đẽ tha thiết, nàng muốn thay nàng ấy bảo trì phần tốt đẹp ấy, coi như bồi thường với nàng ấy.

Nâng cẩn thận tấm biển không trọn vẹn lên, Bạch Mặc Y tìm một chỗ sạch để nó xuống, màu áo trắng trên người đã bị bẩn, lại vỗ vỗ tay hỏi lặp lại, “Anh là ai?” Có thể xuất hiện ở trong này, có thể biết rõ nơi này, hơn nữa hắn lại thân thiết với khối thân thể này, Ngọc Vô Ngân tuyệt đối có liên quan rất lớn tới nơi này!

Ngọc Vô Ngân không đáp, vấn đề này hắn cũng không định đáp, chỉ nói, “Đêm nay hãy rời hoàng cung đi!” Đây mới là mục đích chính hắn tìm nàng.

Bạch Mặc Y cụp mắt, hắn không đáp nàng cũng không miễn cưỡng. mỗi người đều có bí mật của riêng mình, lắc lắc đầu bảo, “Ta sẽ không rời đi” Không rõ Bạch Vô Thương mất tích có liên quan gì tới Sở Quân Hạo không, chỉ cần tình cảm của nàng và Sở Thiên Dịch, Tử Linh Nhi hiện đang bị nhốt, nàng cũng không chỉ lo cho mỗi thân mình.

“Sở Thiên Dịch cứ tưởng chỉ dơn giản vậy với nàng, chuyện tử Linh Nhi không cần nàng quan tâm!” ngọc Vô Ngân sao không biết nàng đang nghĩ gì chứ, dừng nói là Tử Linh Nhi, mà hiện giờ chính Sở Tử Dật cũng đã bị Sở Quân Hạo giam lỏng rồi, người đó mới là người thân chân chính mà không nhận đó!

“Ta chưa từng nhìn tiểu Ngũ ca đơn giản cả!” Có thể quản lý tốt một nơi, dĩ nhiên năng lực Sở Thiên Dịch cũng không phải vừa, chỉ là nàng còn muốn biết cái chết mười mấy năm nay của mẹ nàng rốt cuộc có liên quan gì tới hoàng cung này hay không mà thôi?

Ngọc Vô Ngân không nói nữa, chỉ dùng loại ánh mắt âm trầm xâu xa khó hiểu nhìn nàng, đi đến bên cạnh nàng, không để ý tay nàng dính bụi, kéo tay nàng bảo, “Đi thôi, chúng ta lại đi nhìn khắp chung quanh một chút xem!” Qua tối này, có muốn gặp nàng thì không rõ còn biết đến bao giờ nữa?

Tư duy vô thức hắn đưa ra làm nàng có chút ngạc nhiên, hôm nay hắn sao vậy,  vừa thấy có chút lạ. Thấy hắn nắm chặt tay mình, trực giác muốn tránh nhưng lại càng bị hắn dùng lực nắm chặt hơn, hàn ý trên người thêm lạnh hơn chút, là do nàng không muốn hắt dắt tay sao?

Bạch Mặc Y vẫn nhìn không hiểu người này, hơi cau mày nhíu mi bước theo chân hắn chậm rãi, bị hắn lôi kéo thế, dường như toàn thân nàng đã dùng tất cả nội lực rồi, lòng thấy ảo não, mấy ngày nay nàng liều mạng luyện công, vì sao cũng chẳng phải là đối thủ của những người này chứ? Đánh không lại Ngọc Vô Ngân thì thôi, còn bởi nghe Hồng Lăng nói, có rất người là đối thủ của hắn, nhưng sao cả nàng và Cung Tuyệt Thương lại đánh cũng không được chứ? Thất bại quá đi!

“Nàng tiến bộ nhanh lắm, chẳng qua nàng đều gặp cao thủ cả thôi!” Không quay đầu cũng có thể nhìn thấu ý nghĩ của người nào đó, khoé miệng hoàn mỹ của Ngọc Vô Ngân khẽ nhếch lên, nữ nhân này vĩnh viễn quật cường như vậy, nàng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, còn họ thì đã luyện từ nhỏ, muốn đánh thắng người bên cạnh thì nàng cần phải cố gắng nhiều hơn!

Hắn làm sao mà biết mình suy nghĩ gì chứ? Bạch mặc Y rụt lại tay chút, vẫn không giãy ra, tức giận trừng mắt liếc nhìn Ngọc Vô ngân một cái, thật ghét hắn cứ mãi mãi mạnh mẽ đến vậy, tuyệt chẳng thích hắn bá đạo tý nào!

Ngọc Vô Ngân ngừng lại đột ngọtt, Bạch Mặc Y theo quán tính đập vào lưng hắn, định lên tiếng, lại bị ắn ôm cổ, cơ thể căng cứng chút, cả giận nói, “Bung ra!”

“Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một lúc nào, chỉ ôm một lúc thôi!” Ngọc Vô Ngân giọng trầm thấp vang trên đầu nàng, trong đó xen lẫn tia yếu ớt và đau lòng, Bạch Mặc Y ngừng giãy dụa, khônh rõ hắn đột nhiên sao lại biến thành vậy, người này lúc nào cũng ở trên cao vậy, cường ngạnh hoàn mỹ, không chê vào đâu đợc, đột nhiên hắn yếu ớt làm cho nàng bỗng chốc không cự tuyệt nổi, trên người hắn càng toả ra đau thương làm lòng nàng bất giác cũng đau theo.

Chậm rãi vươn tay ra, do dự mãi mới dừng trên lưng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, không nói gì, bởi nàng biết, lúc này hắn cần chính là ôm ấp của nàng, không cần nàng nói gì!

Hắn đã từng giúp nàng rất nhiều lần, nàng cũng chẳng nghĩ báo đáp, đây cứ xem như là loạ báo đáp ấy đi!

Chỉ là hắn nhìn thấy gì chứ? Bạch Mặc Y vừa định nhìn lại bốn phía thì thấy trước mắt bỗng đen xịt lại, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Ngọc Vô ngân, kinh nghiệm sát thủ kiếp trước làm cho bản năng nàng cắn đầu lưỡi, giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

Trong không gian vang lên tiếng tay áo cọ nhau, dường như có người đến.

Mà Ngọc Vô Ngân ôm nàng bỗng khôi phục lại vẻ lạnh lẽo vốn có, chung quanh toả ra khí lạnh, chỉ có tay ôm nàng nhanh hơn, cứ quyến luyến mãi không buông. Không buông sao? Bạch Mặc Y nửa tỉnh nửa mê khó hiểu….

“Ly thái tử đến nhanh quá!” Ngọc Vô ngân lạnh lùng nhìn Cung Tuyệt Thương xuất hiện trước mặt, nốt ruồi đỏ như son càng đỏ rực giữa đêm khuya, thấy vẫn vậy, yêu dã như vậy, lại lộ ra chút tà khí!

“Hừ, đưa người cho ta!” Cung Tuyệt Thương híp mắt phượng dài lại, nhìn Ngọc Vô Ngân chằm chằm bốc hoả, đáng giận thật, thế mà dám đánh muội muội hắn hôn mê.

Nghe lời hắn nói dường như biết Ly thái tử tối nay đến vậy? Hắn đang đợi hắn ta sao? Có liên quan với nàng ư? Bạch Mặc Y lẳng lặng nghe, đầu đầy nghi vấn, lòng lại trào ra tia bi ai, nàng dường như hiểu ra, lúc này chính bản thân mình lại thành kiếp ngực đàm phán của hai người, khoé mắt nhuốm chút sầu bi, chỉ là hai kẻ kia chẳng ai để ý tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play