Ngọc Vô Ngân nắm bả vai Bạch Mặc Y thật chặt, chỉ có hắn mới ra quyết định này thống khổ biết nhường nào, gian nan biết chừng nào. Bất luận hắn chọn ai thì đổi lại đều tàn nhẫn cả, nhưng mà hắn sao dám tàn nhẫn với người này chứ?

Với Bạch Mặc Y, hắn thiếu sót hắn muốn bù lại tội hắn.

Với Bạch Ngữ Thanh, hắn không muốn bỏ, cõi lòng đầy phức tạp.

Bạch Mặc Y kinh ngạc nhìn hắn, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt thương xót của hắn, còn có vô số phức tạp và mâu thuẫn tụ lại, lòng kỳ vọng chút cũng trôi đi, hắn nhìn mắt nàng có áy náy, có đau lòng, có trìu mến, mà cô đơn không tình yêu, hắn nhất định không biết lực tay hắn nắm nàng nặng bao nhiêu nữa, gần như xương cốt bị hắn bóp nát vậy, hoá ra ý thái tử ca ca vốn không phải thế đi?

“Thái tử ca ca, huynh có thể nói cho muội biết, có phải là huynh tìm nàng ấy phải không?” Bạch Mặc Y khẽ liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Thanh đang hôn mê, cứ việc nàng ấy ngủ, nàng vẫn cảm giác được sự cứng cỏi và lãnh ngạo trên người nàng ấy, hai người chỉ ở chung rất ngắn, theo nàng thấy, nàng ấy cũng vốn là cô gái rất thiện lương, nếu không nàng ấy cũng sẽ không nhường cơ hội này cho nàng!

Ngọc Vô Ngân dừng chút, hơi liếc liếc nhìn Bạch Ngữ Thanh, mắt mình không rõ nhu tình thế nào, khẽ gật đầu bảo, “đúng!”

TRên mặt Bạch Mặc Y trào ra cười bi ai, hoá ra thái tử ca ca là vì nàng ấy mới tới, nhưng mà nàng không rõ vì sao thái tử ca ca lại nhìn nàng tràn đầy áy náy, ngoài hình thức bề ngoài ra, thì hắn cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với nàng mà?

trong lúc vô tình quay đầu, Bạch Mặc Y lại thấy Sở Quân Mạc đứng trong viện, thân thể cứng ngắc chút, vẻ lo lắng trên mặt, cả người đầy máu làm lòng nàng bỗng chốc run rẩy, tam vương gia là tới giết nàng sao?

Thêm nữa, sao trong viện lại nhiều thi thể thế? Bóng màu áo xanh đó không phải là Xuân Nhi sao? Vì sao Xuân Nhi lại chết chứ? Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

Máu, khắp nơi đều là máu, thật đáng sợ! Thật đáng sợ!

Bạch Mặc Y bất giác lùi vào lòng Ngọc Vô Ngân, run rẩy chỉ ra bên ngoài nói, “Thái tử ca ca, chuyện này….đây là có chuyện gì vậy?”

Ngọc Vô Ngân nhìn thoáng qua bên ngoài, cầm lấy tay nàng bảo, “Y Y à, nàng hãy nghe ta nói nhé, sau này nàng đều phải gặp cuộc sống như vậy, nàng phải kiên cường lên, hắn sẽ giúp nàng!” Ánh mắt cuối cùng dừng trên người Lạc Vũ Trần, nói ra cũng không chắc chắn, bởi hắn biết Lạc Vũ Trần cũng không thích Bạch Mặc Y trước kia, mà là linh hồn quật cường trong thân xác nàng kia.

Bạch Mặc Y hoảng sợ trừng to mắt nhìn, ý hắn định nói gì?

Ngọc Vô Ngân nhìn sâu nàng một cái lại bảo, “Y Y, không còn thời gian nữa, nàng mau trở về đi thôi!” Nói xong xoay người đi về phía Bạch Ngữ Thanh, ôm lấy nàng nhẹ nhàng, bóng màu đen tiêu điều bi thương, đi tới sương mù mờ mịt.

Thế giới này lạnh như thế, hắn sao bỏ lại một mình nàng được chứ, nếu không thể cùng sống vậy thì cùng chết đi!

“Thái tử ca ca, huynh….huynh không quay về nữa sao?” Bạch Mặc Y thì thào cất tiếng.

Ngọc Vô Ngân dừng chân lại không quay đầu, giọng nặng nề truyền tới, “Y Y, sau này thái tử ca ca không ở bên nàng, nàng phải nhớ học cách tự bảo vệ chính mình, rời xa kinh thành nhé!”

***

Ở trong một viện yên tĩnh, ngọn đèn lay động, lá cờ tung bay, một người mặc áo đạo đang dùng kiếm bày ra trận thất tinh, gió nổi lên cuồn cuộn, làm cho người ta thấy lạnh xương sống.

Sở Quân Hạo đứng cạnh lạnh lùng, ánh mắt âm trầm nhìn vào đạo sĩ bên trong, trên mặt không còn nụ cười ôn hoà ngày xưa, mà lộ ra tàn nhẫn, hai tay chắp sau lưng, mày cau chặt lại.

Mãi lâu sau, giọng âm lệ xuyên quan bóng đếm, nói chậm rãi, “thế nào rồi?”

Đạo sĩ trong sân dừng động tác, vuốt vuốt râu, giọng hơi sắc nhọn có chút hưng phấn nói, “Hoàng thượng yên tâm, đường nhỏ xem như đã vây khốn u hồn bên trong rồi, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát!”

Trong mắt lão ta loé lên tà ác, không ngờ có một ngày lão ta còn có thể thay đổi ý trời, làm cho ngày đó lão nhân Thiên Ky đi tìm chết đi! Tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa thì sao, chẳng phải vẫn thua trong tay lão sao?

Sở Quân Hạo lạnh lùng nhìn lão một cái, nói, “TRẫm muốn hoàn mỹ!” Tay nắm chặt lại, tuy hắn có chút luyến tiếc nữ nhân kia chết đi, nhưng mà so với mảng giang sơn rộng lớn này thì nhi nữ tình trường chẳng là gì!

“Đúng, trong vòng mười hai canh giờ, đường nhỏ vẫn tiếp tục vây ở chỗ này!” Trong mắt đạo sĩ loé sáng, hiện giờ lão nhân Thiên Ky à, xem lão có cách gì không đây?

Định phá trận thất tinh sao, cách duy nhất chính là sao tử vi, tiếc là,íao tử vi lại là người bên cạnh hắn đây!

Gió đêm từng trận thổi, bóng cây màu đen phát ra âm thanh “ào ào” trong viện chỏ có hai người đạo sĩ và Sở Quân Hạo, ánh nến chập chờn u ám như linh hồn, khắp nơi lộ ra quỷ dị, giống như khí lạnh của âm ti địa ngục lan tràn vậy.

Sở Quân Hạo vẫn không rời đi, hắn đang đợi tin Sở Quân mạc, nếu Sở Quân mạc có thể trong vòng mười hai canh giờ túm được Bạch Mặc Y tới đây, có lẽ hắn sẽ giữ lại mạng nàng, nhưng sau này sinh mệnh nàng chỉ thuộc về hắn, nàng chỉ có thể sống trong lòng trên tay hắn, mãi cho tới khi nào hắn thấy chán ghét mới thôi!

Lần này không đơn giản là Thiên Cơ không thể đoán trước được kia, ngoài cơ hội loại bỏ Ngọc Vô Ngân và Lạc Vũ Trần ra, vì thế hắn đã xuất động bí vệ hoàng cung, một đập tất thắng! Nếu bại, Sở quốc sẽ trở thanh nước thứ ba bị công kích, kết quả như vậy hắn không chấp nhận nổi.

“Người đâu!” Thời gian càng lâu, lòng Sở Quân Hạo càng bất an.

“Có thuộc hạ!” Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng Sở Quân HẠo.

“Tây sơn phát sinh giặc phỉ, Lưu tướng quân đã dẫn theo năm ngàn tinh binh đi vây bắt, không sót một ai!” Giọng lạnh lẽo nồng đậm sát khí, mặc kệ là ai, ngăn ta thì chết!

“Rõ!”

Mười hai canh giờ này, bất kể là ai tới cũng đều thấy rất chậm, có cảm giác sầu lo tiều tuỵ.

SẮc trời còn sáng, ánh nắng cũng không xua tan khí lạnh trong viện này, cả đêm Sở Quân Hạo chưa ngủ vẫn đứng mãi một tư thế, nhìn chằm chằm vào ánh nến tượng trưng cho bản mệnh Bạch Mặc Y kia, ánh sáng leo lét, mỏng manh cứ như sắp tắt bất kỳ lúc nào.

“Hoàng Thượng, giờ chỉ còn lại một canh giờ nữa, lúc này u hồn sắp hồn phi phách tán rồi” Đạo sĩ Hắc Phong rất vui vẻ, vuốt râu khó nén hưng phấn, Thiên Cơ cái gì chứ, cứ tuỳ tiện vậy chẳng phải bị lão phá tan rồi sao?

Sở Quân Hạo cũng không chút thả lỏng, Sở Quân mạc vẫn chưa có tin tức, Ngọc Vô Ngân và Lạc Vũ Trần cũng không phải là những kẻ vớ vẩn, trận chiến này, liên quan đến vận mệnh Sở quốc của hắn. Nhìn ánh nến cứ càng ngày càng leo lắt mờ đi, lòng Sở Quân Hạo chợt nổi lên tia tiếc nuối, một nữ nhân trong trẻo tao nhã và lạnh lùng vậy cứ thế mà chết thì thật tiếc quá!

Đúng lúc này, trận thất tinh nổi lên gió lửa, bảy mặt trên lá cờ bỗng phấp phới bay, luồng khí âm lệ quanh quẩn trong trận kia đột nhiên tan đi.

“Sao lại thế chứ?” Sở Quân Hạo kinh sợ hỏi, tay nắm chặt hơn, lòng thấy khẩn trương.

“Sao có thể thế chứ? Có người phá trận!” Vẻ mặt đạo sĩ HẮc phong có chút không tin, quay đầu nhìn Sở Quân Hạo, trong mắt loé lên tia sáng.

“Không phải ngươi nói trận này không ai có thể phá được sao?” Quả nhiên lo lắng điều gì thì điều đó tới, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm đạo sĩ Hắc Phong, thâm trầm khó lường.

“Vâng…là không ai phá nổi! Chuyện này…chuyện này…” Đạo sĩ HẮc phong bị hắn trừng mắt, cảm giác có luồng sát khí đập vào mặt, biết vị đế vương này động sát ý với lão ta, sau lưng bỗng toát ra mồ hôi lạnh, lời vọt tới bên miệng đột nhiên  nuốt trở lại.

“Bất kể ngươi dùng cách gì, giữ nàng lại!”

“Vâng, vâng!” Đạo sĩ Hắc phong không đắc ý như vừa rồi nữa, ruy nghĩ rất nha, là ai? Là ai tiến vào trong trận chứ? Trận thất tinh này chỉ đối với sao tử vi không có hiệu quả thôi, chẳng lẽ….chẳng lẽ….

“Hoàng Thượng, còn một cách”

“Nói”

“Huỷ thân xác!” Đạo sĩ Hắc phong nói bật ra.

Mắt Sở Quân Hạo lạnh băng nhìn lão một cái, nếu có thể huỷ được thì hắn còn đợi tới giờ sao? Giọng lạnh lẽo lại vang lên, “Nhớ kỹ, nếu nàng sống thì ngươi phải chết!”

Giọng chưa dứt, bốn phía có hàng ngàn người cầm cung tiến vào, chĩa mũi tên về phía lão đạo sĩ, đạo sĩ Hắc Phong nhìn chung quanh, nói, “Hoàng Thượng, cho bần đạo thử lại một lần nữa!”  Hừ, chỉ bằng những người này mà định ngăn lão lại sao? Sở Quân Hạo này thật sự là buồn cười, nếu không phải đấu với lão nhân Thiên Ky thì lão cũng chẳng thèm đến đâu!

****

Bạch Mặc Y đứng bất động bên giường nhìn thoáng qua ba người nằm trên giường, lại nhìn Sở Quân mạc trong viện, đột nhiên lắc đầu lùi lại, bỗng xoay người đuổi theo hướng Ngọc Vô Ngân, giọng mảnh mai nói, “Thái tử ca ca, muội không về nữa, muội không về nữa!” nếu trở về phải đối mặt với nhiều cảnh giết chóc đầy máu tanh như thế, vậy thì nàng tình nguyện ở mãi ở chỗ này.

Ngọc Vô Ngân dừng chân, nhìn nàng khó hiểu hỏi, “Vì sao?”

“Thái tử ca ca, thật xin lỗi, Y nhi cô phụ kỳ vọng của huynh, Y nhi không muốn trở về, Y nhi vô dụng, Y nhi sợ!” Bạch Mặc Y vo góc áo gục đầu xuống, thân hình nhu nhược sợ hãi run lên khe khẽ.

Ngọc Vô Ngân không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Bạch Mặc Y cầm chặt hắn nói, “Thái tử ca ca, huynh mang nàng ấy về đi, Y nhi tin nàng ấy còn thích hợp đối mặt này hơn Y nhi!” Nếu nàng còn sống mà đôpỉ lại mạng cho thái tử ca cả, vậy nàng tình nguyện không cần!

Trước kia thái tử ca ca rất thương nàng, sủng nàng, ra sức bảo vệ nàng, hiện giờ hãy để cho nàng làm chút việc cuối cùng vì thái tử ca ca đi!

“Cô hãy thay ta yêu thương Vô Thương cho tốt nhé, nó là đứa bé đang thương, ta rất xin lỗi nó, nhưng ta biết cô cũng rất thiện lương, có thể cho nó tất cả mọi thứ!” Bạch Mặc Y cầm lấy tay Bạch Ngữ Thanh nói thì thầm bên tai nàng, giọt nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống, không nỡ, đau lòng, đau thường nhìn hai người trước mắt, chậm rãi rời đi.

Cũng xin cô thay ta yêu thương thái tử ca ca thật nhiều, ta sẽ chúc phúc cho hai người!

“Y nhi….” Ngọc Vô Ngân kinh ngạc nhìn theo bóng Bạch Mặc Y, lòng nổi lên không nỡ và khổ sở, nàng lúc nào cũng đều thiện lương như thế, nha đầu ngóc của hắn lúc nào cũng nói là sợ hãi, thật ra hắn biết nàng vì muốn hắn sống, nàng cái gì cũng đều biết cả, nhưng lại không nói, vẫn là người thiện lương am hiểu lòng người và đau lòng người ta!

Bóng dáng Bạch Mặc Y cứng ngắc chút, lệ trong mắt rơi càng nhiều, rốt cuộc lại nghe thấy thái tử ca ca gọi nàng như thế, thật tốt quá! Lập tức c4n môi dưới nói, “Huynh không phải là thái tử ca ca của ta, thái tử ca ca của ta chưa bao giờ mặc áo đen, thái tử ca ca của ta lúc nào cũng rất ôn nhu, huynh lại rất lạnh, huynh không phải huynh ấy! Đừng gọi ta như vậy nữa! Thái tử ca ca đã chết rồi, ta muốn đi tìm huynh ấy, các người cũng nên đi thôi!”

Nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy bóng người thiếu niên áo trắng tao nhã đang đánh đàn trong rừng mai, vẻ mặt ôn nhu nhìn nàng, còn nàng thì ngẩng đầu lên nghe đến si mê tiếng đàn của hắn.

Đây mới là thái tử ca ca của nàng! Huynh ấy vĩnh viễn sống mãi trong lòng nàng!

Trên mặt Bạch Mặc Y dâng lên chút tưởng niệm sâu sắc, cười thật đẹp mà nghĩ đến người yêu trong lòng!

Hiện giờ thái tử ca ca khác hẳn người trong lòng nàng, huynh ấy như vậy nàng không dám tới gần, nàng vĩnh viễn yêu người thiếu niên ôn nhu ấy!

“Y Y, thật sự xin lỗi!” Ngọc Vô Ngân cúi đầu nói, ôm chặt tay Bạch Ngữ Thanh không buông.

“huynh đừng nói xin lỗi, huynh chẳng có lỗi gì với ta cả!” Bạch Mặc Y quay đầu cười ánh mắt trong suốt nhìn hắn, nói nhẹ nhàng, “nàng tỉnh lại, hãy cám ơn nàng thay ta, là nàng cho ta biết rõ tâm ý của mình!” Nếu không phải nàng ấy nhắc nhở thì đến giờ nàng cũng không dám đối diện với chuyện xảy ra trước kia.

“Được, Y Y, nàng không hối hận chứ?” Ngọc Vô Ngân nhìn nàng, trong mắt đầy đau lòng.

“Không hối hận, nàng càng thích hợp làm nương của Vô Thương hơn ta, cũng càng …..thích hợp đứng bên cạnh huynh hơn!” Bạch Mặc Y thản nhiên nói, rũ mắt buồn bã ngăn lại sự ưu thương. Thái tử ca ca à, lấy một mình Y nhi đổi được hai người các huynh, Y nhi cảm thấy rất đáng, lại càng không hối hận!

“Nàng bảo trọng! nếu có cơ hội thì hãy rời nơi này đi!” Ngọc Vô Ngân nhìn theo nàng nói, hắn đối với sự quý trọng của nàng, cả đời này không thể bù đắp nổi, nếu có kiếp sau, Y Y à, thái tử ca ca nhất định dẽ bồi thường cho nàng thật tốt!

“Ta sẽ thế, đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa!” Bạch Mặc Y cười thúc giục, mắt đẫm lệ nghẹn ngào, nàng muốn hắn đi thật an tâm, không cần thấy áy náy với nàng!

Bỗng bốn phía đang yên tĩnh lại nổi lên cuồng phong, ở trên đầu họ xuất hiện một luồng gió xoáy to, mang theo sức hút mạnh mẽ xoắn tới.

“Y Y, mau tránh ra!” Ngọc Vô Ngân cả kinh kêu lên, hắn có thể khẳng định trận thất tinh này bị phá, lại là người nọ giở trò quỷ rồi.

“Các người đi mau đi!” Bạch Mặc Y đi lại đẩy Ngọc Vô Ngân, tránh khỏi trận gió lốc này!

”Chúng ta cùng nhau đi!” Ngọc Vô Ngân cầm lấy tay nàng, chạy tới chạy lui trên đường.

Bạch Mặc Y nở nụ cười lặng lẽ, né tay hắn ra bảo, “Trốn không xong đâu!” Gió cuồn cuộn trên đỉnh đầu nàng, lại không thổi bay đi nét lo lắng trên mặt nàng, nụ cười sáng rỡ như ngọc lại giống như đêm đó sáng ngơì, chỉ một chớp mắt này thôi vĩnh viễn dừng lại trong mắt Ngọc Vô Ngân.

“Y Y!” Ngọc Vô Ngân nhìn thấy bộ dạng của nàng, gần như là vĩnh biệt lần cuối vậy, bất giác hoảng hốt nhìn nàng.

Nhìn về vị trí gian thạch thất, Bạch Mặc Y chỉ Bạch Ngữ Thanh trong lòng nói, “Mau đưa nàng ấy thả ra, nàng ấy kiên trì không được lâu nữa đâu!” Mặt nữ nhân kia dần trong suốt, cả nàng cũng không biết là nàng ấy hồn đang tiêu tan.

Ngọc Vô Ngân tay nhanh chút, nhìn sâu Bạch Mặc Y một cái xoay người đem Bạch Ngữ Thanh và thân thể trên giường dung hợp lại, khoé mắt chảy lệ long lanh.

“Y Y, thật xin lỗi, nếu có kiếp sau, thái tử ca ca nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu nàng!” Ngọc Vô Ngân nhìn bóng áo trắng bay đi, rồi đột ngột biến mất như Bạch Mặc Y bảo.

“Ta sẽ nhớ rõ!” Bạch Mặc Y bị cơn gió xoáy cuốn đi, cười nói ngọt ngào. Nàng sẽ nhớ kỹ, nếu có kiếp sau, thái tử ca ca à, Y y sẽ đợi người!

Ngọc Vô Ngân ngã ngồi trên mặt đất, nhìn bóng bị cơn cuồng phong cuốn đi, xoay người nằm xuống thân thể mình, lấp loáng giữa không trung nhìn thấy một viên dạ minh châu rơi xuống, đưa tay tiếp được, mặt trên dường như còn lưu lại nước mắt Bạch Mặc Y.

“Y Y à, bất kể là ai, mọi chuyện hôm nay thái tử ca ca nhất định giúp nàng đòi lại!” Nắm nhanh hạt châu trong tay, Ngọc Vô Ngân nặng nề ngủ.

Tại một gian phòng khác, đại sư Không Không mệt mỏi mơe mắt ra, nhìn thẳng vào lão nhân Thiên Ky và đại sư Hoằng Quang nói, “A di đà phật, lão nạp cũng chỉ có thể làm được này đó! Là duyên cũng là nghiệt!”

“Đa tạ đại sư!” Lão nhân Thiên Ky vẻ mặt nặng nề nói, rồi thở dài một ngụm.

“Hoà thượng Hoằng quang, ở đây lão già ta không còn chuyện gì nữa, ta sẽ đi Hắc Phong!” Lão nhân Thiên Ky nói xong lắc mình ra cửa.

“Giật giật, muội muội động rồi!” cung Tuyệt Thương nóng vội thỉnh thoảng lại đứng dậy nhìn Bạch Mặc Y trên giường, thấy tay nàng giật giật, bất giác vui vẻ kêu lên. Lạc Vũ Trần nhìn từ lâu đã ngứa mắt vội đẩy ra, tự tay cầm lấy tay muội muội, mong chờ nhìn mặt nàng, để lúc muội muội mở mắt ra thì người đầu tiên nhìn thấy nhất định phải là hắn mới được!

Còn tên mặt đen kia nữa, chuyện thứ nhất muội muội tỉnh lại là đem dựt đứt sợi dây tơ hồng chán ghét kia ra, đùa gì chứ, sớm biết hắn mà đi đuổi theo muội muội trở về, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này, nam nhân vật chính đổi lại thành hắn mới tốt ha!

Ngọc Vô Ngân đáng ghét, lòng lang dạ sói, xuống địa ngục đi!

còn đáng ghét hơn cả Lạc Vũ Trần nữa!

Cung Tuyệt Thương vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Mặc Y chằm chằm, đến cả chớp cũng không dám nữa sợ bỏ sót gì đó!

Lạc Vũ Trần không phòng bị bị Cung Tuyệt Thương đổ lên, nghe được lời hắn nói, nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía Bạch Mặc Y, thấy tay nàng như giật giật, nhưng lại không có dấu hiệu tỉnh lại, bất giác càng thêm lo lắng, ánh mắt chuyển sang Ngọc Vô Ngân, sắc mặt trở nên bình thường, mặt đeo mặt nạ ngọc giật giật rồi chậm rãi mở ra.

Ánh mắt sắc bén nhìn chút, rồi lại nổi lên tia bi ai, vừa nghĩ đến Bạch Mặc Y chân chính biến mất, từ đáy lòng toả ra luồng khí lạnh, theo lúc hắn tỉnh lại thì không khí trong thạch thất đột nhiên giảm xuống.

“Oa, lạnh chết người rồi!” Cung Tuyệt Thương xoa tay nhìn đến khí lạnh tràn ra, bỗng kêu lên sợ hãi, “Ngươi không phải người hả?” Vừa tỉnh lại đã hại người rồi, chẳng bằng lúc hắn hôn mê đó, ít nhất cũng không đến mức đáng ghét đến như vậy!

Ngọc Vô Ngân không quan tâm tới hắn, ngồi xuống tĩnh tâm.

“Nè, ngươi tỉnh rồi, sao muội muội ta vẫn chưa tỉnh thế?” Nếu hắn ta dám nói không tìm được muội muội, hắn nhất định sẽ chém một nhát kiếm xuống ngực hắn luôn.

***

“Nè, ngươi bị câm à? Cung Tuyệt Thương bốc hoả đá một đá, lại bị Lưu Phong dùng kiếm ngăn lại, mở to mắt hung hãn nhìn hắn, nếu ngươi dám đá một đá, ta sẽ chém một kiếm luôn.

“Bắt nạt ta không có thị vệ hả!” Không biết sao, nhìn thấy bộ dạng Ngọc Vô Ngân, Cung Tuyệt thương hơi yên tâm, tâm tình nghẹn cũng đã thả lỏng.

Lưu Phong cau mày, tà tà nhìn hắn một cái, bắt nạt ngươi thì sao chứ? Chẳng những không có thị vệ, mà hiện giờ đến cả mình còn chẳng có sức tự bảo vệ mình nữa kìa!

Cung Tuyệt Thương chán nản nhìn hắn, chủ tử và hắn đều như thế cả, thuộc hạ cũng coi thường hắn, nhữn người này sao đều thế cả thế? Hừ, lại tiến sát tới gần Tử Dạ nghe ngóng nũng nịu, “Tiểu Dạ à, có người bắt nạt ta, ngươi giúp ta đánh hắn đi!” Nói xong tiện tay s0 soạng ngực hắn hai cái, tuyệt, cứng ra phết, rất rắn chắc!

Khoé miệng LƯu Phong méo đi, cả người run lên, không chịu nổi lùi ra sau Ngọc Vô Ngân, chưa từng thấy qua đàn ông nào như thế, thật con mẹ nó doạ người ghê!

Tử Dạ sẵng giọng trừng mắt liếc nhìn tay cái kẻ đang làm loạn trên người mình, ánh sáng loé lên. Cung Tuyệt Thương phản ứng nhanh rụt vội tay lại, lui vội ra sau, chẳng may lại bổ nhào vào bên cạnh Bạch Mặc Y, đầu đụng vào người nàng, ô ô nói, “Muội muội à, muội nhanh tỉnh lại đi, nếu không tỉnh, ca ca bị người ta đánh chết đó! Họ đều là người xấu, chỉ có muội là tốt nhất!”

Lạc Vũ Trần nhìn cái kẻ đang liều mạng s0 soạng lung tung trên người Bạch Mặc Y, đôi mắt ngọc lưu ly đột nhiên tối sầm, đưa tay ra chộp lấy Cung Tuyệt Thương, nhấc hắn ra, đá ra ngoài, giọng lạnh lẽo vang lên, ‘Ly thái tử, bản công tử thấy tay ngươi rất được đó!” Ánh mắt quét qua tay Cung Tuyệt Thương chút, ý nói là, lần sau ngươi dám động tay động chân với nàng, thì cái tay xinh đẹp của ngươi không giữ được đâu đó.

Cung Tuyệt Thương là ai chứ? Cái gì cũng ăn, không ăn được thì uy hiếp! Lạc Vũ Trần vừa nói xong, người ta vỗ vỗ mông đứng dậy, lại bổ nhào vào bên kia Bạch Mặc Y, kêu lên như sói tru, “Muội muội à, nếu muội không tỉnh thì không thấy được ca ca nữa, người ta muốn chặt tay ca ca nè! Nhanh chút tỉnh lại đi mà, ca ca sợ lắm, muội muội phải bảo vệ ca ca chứ!” Lần này, động tác cũng bớt lộn xộn hơn, Bạch Mặc Y không tỉnh lại, cũng không có người ra mặt vì hắn, bản thân lại bị thương, lại đánh không lại Lạc Vũ Trần chết tiệt.

Thanh âm, ma âm này thật chói tai! Mấy người trong phòng cũng chiụh không nổi cau mày, rất muốn giết hắn!

“Câm miệng, lại ầm ỹ ta đem quẳng ngươi cho Linh Nhân quán đi tiếp khách giờ!” Tử Dạ chịu hết nổi rồi, vẻ mặt chán ghét.

Giọng quàng quạc, uất ức nhìn thoáng qua Tử Dạ, Cung Tuyệt Thương đột nhiên khóc to hơn, ra vẻ như con dâu bị vứt bỏ vậy, còn không ngừng lau nước mắt lên tay áo Bạch Mặc Y nữa, nhỏ mọn, nghe không quen còn chưa đi, còn đứng ở đây cùng cướp muội muội với hắn nữa à?

Nàng tỉnh rồi ư? Cùng lúc, trong lòng Sở Quân Mạc thấy vui mừng, đôi mắt đang yên lặng bỗng sáng bừng lên, nhìn vào trong phòng, bóng tím trông rất kích động, vết thương trên người dường như không đau nữa.

Nàng tỉnh rồi, vậy có phải kế hoạch của hoàng huynh rất bại rồi không? nét vui sướng trong mắt Sở Quân Mạc từ từ lụi dần, phức tạp đầy lòng, tiếng chém giết bên ngoài không dứt, dường như còn có tiếng quan binh gia nhập nữa, hoàng huynh lần này ác thật muốn loại bỏ hết những người này, nhưng bọn họ vẫn mãi khinh địch.

Không, không phải khinh địch, là đã đánh giá nhầm thực lực của Ngọc Vô Ngân và Lạc Vũ Trần rồi, không ngờ ba ngàn bí vệ ấy lại bị rơi vào kết cục có đi mà không có về!

Ngẩng đầu nhìn mây trắng bay trên không, Sở quốc này đến lúc phải đổi chủ rồi sao? Nhắm mắt lại, âm thầm nghĩ, Ngọc Vô Ngân, đến tột cùng ngươi là ai?

“Ầm ĩ chết lên được!” Không chịu nổi ma âm xuyên vào lỗ tai, Bạch Mặc Y nằm trên giường còn chưa mở mắt đã tung một chưởng về Cung tuyệt Thương kẻ đang ra sức chế tạo tạp âm bên cạnh, con mẹ nó chứ, muốn ngủ một giấc cũng không yên. Bạch Mặc Y trong lòng phát hoả nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play