Bạch Ngữ Thanh không biết là, từ nay về sau, Tần Phong và Đào Lỗi cả đời không lập gia đình, Tần Phong đem hết mọi tinh lực làm việc, hắn vì Thiên Thiên tạo ra một vương quốc mạnh mẽ, vào năm Thiên Thiên mười lăm tuổi năm ấy, cũng chính là mười năm sau, do quanh năm suốt tháng làm việc, hơn nữa bị lương tâm dày vò cho tới nay, Tần Phong bị bệnh qua đời.
Đào Lỗi thì vẫn giữ đúng lời hứa của mình, tận tâm tận sức canh giữ bảo vệ bên cạnh thiên Thiên, dạy cho bé tất cả những gì mình biết, hai mươi năm sau, cũng chính là ngày giỗ của Bạch Ngữ Thanh, hoàn thành xong lời hứa Đào Lỗi chết trước mộ Bạch Ngữ Thanh và Tô Tâm.
****
Bị một lực mạnh hút Bạch Ngữ Thanh ra khỏi phòng bệnh, Bạch Ngữ Thanh mờ mịt đi tới, cũng giống như lúc đi, bốn phía sương mù dày đặc, nhìn không thấy đường, lựa dường như đường thông bốn phương tám hướng vậy, nàng không biết đi đường nào, chỉ ngơ ngẩn đi tới đi lui. Nghĩ đến một chuyến đi này chấm dứt sự vướng bận trong lòng nàng, cũng biết được Thiên Thiên được chăm sóc rất tốt, khoé môi nhếch lên cười yên tâm an ủi.
Với Tần Phong, nàng không hận, mà đã buông hoàn toàn, chỉ là đáy lòng còn đau bị người thân nhất phản bội.
Hiện giờ, đột nhiên nàng rất muốn Vô Thương, đứa con khác khi nàng sống lại, nếu….nếu nàng không quay được về, Vô Thương thật sự chỉ còn lại một mình, bé còn đáng thương hơn so với cả Thiên Thiên nữa! Hai đứa con, bất kể là đứa nào, nàng cũng không muốn bỏ, nàng càng rõ hơn là nàng căn bản không thể trở về cuộc sống trước kia được nữa, một khi đã vậy, nàng ở ngay nơi đây thật lòng yêu thương Vô Thương, thật lòng sống cho tốt!
CÀng mong thì chân càng bước nhanh hơn, lòng có bận tâm, nàng còn tin, bất kể ra sao hiện giờ nàng rất muốn trở về, muốn được trở về ôm lấy Vô Thương, nói với bé, sau này mẹ sẽ vĩnh viễn không rời con đi nữa!
Trong đầu hiện ra rất nhiều gương mặt, đó là những gương mặt quan tâm nàng thật lòng, làm lòng nàng bỗng ấm lên, trong cơ thể mỗi tế bào sinh ra khát vọng sôi trào, cất tiếng lớn bảo nàng phải kiên định quay về.
đột nhiên, cảnh chung quanh tự dưng tối đi, Bạch Ngữ Thanh khó hiểu nhìn phạm vi trước mắt cũng không lớn không nhỏ, có một luồng khí màu đen di động bao trùm lấy nàng, bao lại bốn phái, định đưa tay ra thì lại bị một lực lượng mạnh bắn ngược trở lại, toàn bộ cánh tay chấn động run lên, bấm thấy đau.
Đây là cái gì vậy nhỉ? Bạch Ngữ Thanh cau mày nhìn trừng trừng gì đó trước mặt, ý thức chậm rãi biết được hình như mình bị nhốt chặt bên trong vậy.
Mấy ngày nay biến mất, nàng gần như chẳng có khái niệm về thời gian, nhưng bất luận kiểu gì nàng trong vòng bảy ngày phải quay trở về, không, chỉ có sáu ngày thôi, ít ra nàng vẫn còn một ngày chống đỡ qua nữa..
Vì sao lại xuất hiện thứ này? Là ai ngăn không cho nàng trở về chứ?
Lại thử cả bốn phía một lần nữa lại phát hiện ra mình căn bản không có hướng nào đi, lòng Bạch Ngữ Thanh lạnh dần, tại cái thế giới quỷ quái này, muốn nghĩ cũng không có ai tới cứu nàng.
Thời gian cứ trôi đi, Bạch Ngữ Thanh nản lòng, không, là không cam lòng, nàng gần như không thể đi ra được!
tuỳ tiện ngồi xuống, mắt nhìn sương đen chuyển động bốn phía, bất giác cười nhạo, vì sao lại gặp nhiều chuyện khó hiểu đến thế chứ?
Lúc đầu nàng con hưng phấn giờ tiếp theo là bị dội gáo nước lạnh, chậm rãi nàng tuyệt vọng, dù không thể sống lại, nàng cũng không muốn làm một cô hồn dã quỷ bị nhất.
ngay lúc Bạch Ngữ Thanh cảm thấy chút buồn ngủ kia thì từ xa một bóng trắng bay tới, híp mắt vài cái, đột nhiên trợn to, hoá ra ở đây có thể đụng tới ‘đồng loại” A! Nhìn kỹ bóng trắng klia chút, từng bước chân trong suốt đi về bên này, bóng người từ từ hiện ra, hình như là một cô gái, cũng không rõ có ý đồ tốt hay xấu?
Dường như cũng phát hiện ở đây dị thường, bóng trắng bước nhanh hơn, ngoái đầu khó hiểu nhìn lòng vòng quanh quẩn, đưa tay huých chút cũng bị bắn trở về giống Bạch Ngữ Thanh.
Bạch Ngữ Thanh hiểu ra rất nhanh, đây là một quỷ qua đường, lập tức lại ủ rũ gục xuống, miễn cưỡng nhắm mắt lại, càng buồn ngủ rũ rượi, kỳ lạ sao nàng cảm thấy càng ngày càng mệt chứ nhỉ?
Bóng trắng cũng phát hiện Bạch Ngữ Thanh bên trong, vẫn chưa rời đi, tò mò ngồi xổm xuống, cau mày, dường như thấy tò mò với quần áo kỳ lạ trên người Bạch Ngữ Thanh, cổ cổ quái quái, cả người bao lấy chặt chẽ, còn trên chân nàng ta, đi gì vậy nhỉ? Giầy sao? Thật kỳ quá! Nhìn từ trên xuống một lượt, nhỏ giọng hỏi thử, “Aizz, cô…cô là người phải không?”
giọng rất nhẹ rất mềm mại, làm người nghe như có cảm giác có làn gió xuân lướt qua mặt vậy, hỏi gì mà sao dễ nghe thế, khoé miệng Bạch Ngữ Thanh khẽ hé ra chút, không ngẩng đầu lên nói, “Không phải người, ta là quỷ!” Thèm vào, gạp được trong này, sao là người được chứ?
“Hả, vậy cô là quỷ gì?” Giống như đã lâu chưa mở miệng nói vậy, bóng trắng lập tức rất hứng thú nói chuyện, cũng bắt chước Bạch Ngữ Thanh ngồi xuống đất chuẩn bị nói chuyện dài dài với nàng, nàng ta đã ở trong này rất lâu rồi, đến cả bóng quỷ cũng chưa từng thấy, lúc này mặc kệ thứ gì đó kỳ lạ trước mặt, nàng ta lại có cảm giác rất thân thiết.
Hứng thú của người khác dạt dào, Bạch ngữ Thanh lại thấy chút mất hứng, bà cô quỷ à, không thấy là nàng tuyệt không muốn tán gẫu hay sao? Rất buồn ngủ mà! Để đầu trên cánh tay tìm tư thế thoải mái, miễn cưỡng bảo, “Nếu cô không thể mang ta ra khỏi vòng luẩn quẩn này thì hãy mau đi đi!”
Bóng trắng nhìn lại khắp mọi nơi một lượt lắc đầu nói, “Ta không biết đây là cái gì? Nhưng mà ta đã ở trong này rất lâu rồi, cũng vừa phát hiện ra có thứ như thế? Vì sao cô lại bị vây chặt bên trong thế?”
Bạch Ngữ Thanh kiềm chế cơn trợn mắt, nói buồn bã, “Nếu ta biết thì ta sẽ không hỏi cô rồi!” Cái quỷ gì thế này, sao lại đáng ghét vậy chứ? Ông trời à, mắt nàng cũng không thể mở ra nổi rồi, trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo, vận khí tỉnh cảm của hắn có thể mua được tất cả, nếu nghe được lời nàng, thứ này hình như chuyên tồn tại vì chính mình vậy, nếu không sao nàng gần đây mới đụng phải chứ?
“Cô rất mệt sao?” Giọng mềm nhẹ khó hiểu, vì sao cho tới giờ nàng lại không thấy mệt?
Vô nghĩa!
“nè, cô trò chuyện với ta được không?” Thật ra nàng rất sợ, từ lúc nàng tới nơi này, đều là một mình nàng lúc ẩn lúc hiện, nàng cũng không biết mình sẽ ở đây ngây ngốc bao lâu, nhưng nàng rất nhớ nhà!
“Cô nói đi, ta nghe đây!” Làm như vì giọng đáng thương bất lực của nàng, Bạch Ngữ Thanh không đành lòng cự tuyệt, dù gì nàng cũng là quỷ lưu lạc thiên nhai thôi mà! Cố chống đầu nặng lên, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy nàng quỷ đang ngồi ở bên bức tường ngăn giữa nàng.
Không nhìn không biết, vừa thấy đã bị doạ sợ, lúc thấy rõ bóng dáng đối phương, Bạch Ngữ Thanh một người thở không nổi, suýt nữa thì ngã bụp trên đất, vừa rồi đầu óc còn mơ màng không rõ bất giác tỉnh táo, chỉ vào nàng ta, nuốt nuốt nước miếng, nói khiếp sợ,. “Cô….Cô…cô là Bạch Mặc Y hả?” Trời ạ, có cần chạm vào hay không nhỉ? Từ trong lòng trào ra tia chột dạ, đây mới là chính chủ nha, còn nàng chỉ là một kẻ thế thân hiện giờ có cảm giác như bị người ta chụp được vậy.
“Hả? Cô biết ta à?” Bóng trắng, không, phải nói là Bạch Mặc Y chính tông mở to đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, rất khó hiểu, nàng có biết nàng ta đâu nhỉ?
Bạch Ngữ Thanh gật đầu, rồi lại lắc đầu, nàng biết nàng ta, bởi nàng chiếm thân thể của nàng ta, không thể không quen được, nhưng lắc đầu là quả thật nàng thật ra cũng không biết nàng ta, ít nhất hôm nay coi như là lần đầu tiên trao đổi đi vậy.
Chẳng lẽ hiện giờ nàng ta không biết nàng đang chi3m lấy th4n thể nàng ấy sao? Bạch Ngữ Thanh nhăn nhó, vậy nàng có cần nói cho nàng ấy không nhỉ? Rắc rối quá….
Bạch Mặc Y cũng không hỏi vì sao nàng lại gật một cái rồi lắc một cái, nhưng cũng không để ý, chỉ nhấc chân nói buồn bã, “Ta cũng không rõ vì sao mình ở trong này nữa, chỉ biết là lúc ta trợn mắt mở ra thì đã tới đây rồi! Còn cô thì đến thế nào?”
“Hả?” Bạch Ngữ Thanh rất chột dạ, có phải nếu nàng không đến thì nguyên thân còn có thể trở về chăng? Thấy nàng ta vẫn nhìn mình, lại nhìn thoáng qua bốn phía, tự giễu, nhún vai nói, “Cũng giống cô thôi!”
“A!” Bạch Mặc Y thở dài một tiếng, giọng trầm thấp mất mát, trên người tảo ra tia đau thương.
“Vậy cô còn nhớ chuyện trước khi xảy ra khi đên nới này không?” Bạch Ngữ Thanh hỏi dò, nhìn nữ nhân có tính cách khác mình này, cảm giác được đau thương của nàng ta, lòng lại lướt qua tia không đành lòng, nhìn bộ dạng của nàng ta, chắc hẳn là đang nhớ Vô Thương rồi ha?
“Ta….ta nghĩ ta hẳn là đã chết rồi” Nhớ tới nam nhân kia đạp mình một đạp. mắt hồng Bạch Mặc Y rớt lệ, gương mặt tuyệt sắc nước mắt đầm đìa, nhìn điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Bạch Ngữ Thanh âm thán, biểu hiện này, cảm giác này, nàng cũng thật sự không làm được, nữ nhân này nhu nhược tới mức làm người ta chỉ muốn ôm ấp yêu thương trong lòng mà thôi.
“Cô….trước tiên cô đừng có khóc nữa, ta có lời muốn hỏi cô này!” Bạch Ngữ Thanh tinh thần tỉnh táo, khó khăn lắm mới chạm tới chính chủ, cũng tuyệt đối không bỏ qua chuyện hỏi han, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Bạch Mặc Y lấy tay áo lau nước mắt, cười nói với nàng, “Được cô hỏi đi!”
Bạch Ngữ Thanh nhìn nàng ta lắc đầu, hoá ra tiểu thư khuê các chính là được nuôi dưỡng ra như vầy ha, nhìn một cái, đến cả lau nước mắt cũng đều tao nhã như thế.
Bạch Mặc Y sợ run chút, cúi đầu, mãi sau cũng cất tiếng không chắc, “Ta cũng không biết!” Chắc do xấu hổ vì quan hệ, bỗng chốc cũng lại không hỏi xem sao Bạch Ngữ Thanh lại biết?
TRên đầu Bạch Ngữ Thanh đen sì, yêu hay không yêu mà mình cũng không biết ư? Hiện giờ nàng bắt đầu hoài nghi tâm trí của nguyên thân rồi!
“Vậy, lúc ấy sao cô lại gả cho hắn chứ? nghe nói là cô rất mê luyến hắn mà!” Thèm vào, nàng đều nhanh bị tình cảm của nguyên thân này làm mơ hồ rồi, dựa vào trí nhớ vốn có này, căn bản chẳng tìm ra nguyên cớ gì.
“Vậy, ta chắc là thích hắn rồi!” Giọng nho nhỏ không xác định vang lên.
Tay Bạch Ngữ Thanh bất giác nắm chặt, nếu không phải cách một bức tường, nàng cũng rất muốn đi lên cốc mấy cái vào đầu nàng ta xem sao. Hít sâu một hơi, lại hỏi tiếp, “Vậy cô còn nhớ rõ mình bắt đầu yêu Sở Quân Mạc từ khi nào không?” Còn dám nói không biết nữa, nàng thật sự hộc máu chết mất, có người lại có trình độ mơ hồ tới mức này sao?
Mặt Bạch Mặc Y nhăn lại, suy nghĩ cẩn thận chút, đột nhiên vui vẻ nói, “Ta nhớ ra rồi, là năm ta lên mười một tuổi ấy, tại trong rừng mai hao bay kia nhìn thấy huynh ấy mặc quần áo trắng, đang chăm chú đánh đàn, từ đó về sau, ta liền…liền không quên được huynh ấy, bất giác cứ theo huynh ấy!” Nói xong lời cuối, giọng Bạch Mặc Y càng ngày càng thấp, rồi không nghe thấy gì nữa, mặt cũng đỏ lên.
Bạch Ngữ Thanh vỗ vỗ trán, hiểu ra chút, nàng dám dùng đầu nàng bảo đảm, nữ nhân này tuyệt đối đã đem Sở Quân Mạc lúc ấy trở thành người nào đó thế thân, vì sao nói hắn khác thường, bởi trong trí nhớ thì Sở Quân Mạc không bao giờ mặc đồ trắng, mà lúc nào cũng là mặc đồ tím, lại còn đánh đàn nữa chứ? Ngẫm lại đều cảm thấy rất khó hiểu!
“Ta đây hỏi cô, cô còn nhớ rõ Sở Thiên Dịch không?”
“Nhớ rõ chứ, Tiểu ngũ ca rất thương ta!” Giọng Bạch Mặc Y có phần nhớ nhung, “Nhưng mà, huynh ấy đi nước Thục, ta đã không gặp huynh ấy nhiều năm rồi!”
“Vậy còn đại hoàng tử thì sao?” Bạch Ngữ Thanh hỏi cẩn thận, cẩn thận để ý biểu hiện của nàng.
Mặt Bạch Mặc Y lúc trắng lúc hồng, kích động lắc đầu ngoe nguẩy, “Không biết, ta không biết, cô đừng có hỏi ta nữa!”
Có thành quỷ cũng không nguyện nhớ tới người đó sao? Nhất định là có uẩn khúc rồi, Bạch Ngữ Thanh cũng không phải tốt bụng tha cho nàng ta, đợi cảm xúc nàng ta lắng xuống, lại nói tiếp, “Cô có muốn biết tình hình con của cô không?” Giọng như con sói xám to dụ dỗ thỏ trắng vậy.
“Cô thấy Bảo Nhi rồi ư? Nó thế nào rồi? Sống tốt không? Béo hay gầy?” Quả thật vừa hỏi đến con, Bạch Mặc Y lập tức vứt vấn đề trước đi, nếu có thể tiếp xúc được với Bạch Ngữ Thanh thì lúc này chắc hẳn nàng ta đã cầm nàng lắc rồi.
“Đã gặp!” Đâu chỉ gặp qua đâu, mà giờ nó còn gọi ta là mẹ nữa đó! Bạch Ngữ Thanh nhìn thấy bộ dạng bối rối của nàng ta, tâm tình tốt lắm nói, “thế nào, một vấn đề đổi một, cô trả lời ta trước, ta sẽ trả lời cô sau!”
Trầm tư một chút, cuối cùng tình cảm thương nhớ của mẹ con đã đánh thắng, Bạch Mặc Y miễn cưỡng gật đầu nói, “được rồi!”
“Cô thích đại hoàng tử đúng không?” Giọng lạnh lùng cũng bát quái.
“….Đúng!” Mãi lâu sau Bạch Mặc Y mới đáp nhỏ, nhớ tới nhưng vẫn không muốn nhớ, trên mặt bi ai thê lương, mặc cho ai nhìn cũng không nhân tâm hỏi tiếp, tiếc là đụng phải Bạch Ngữ Thanh.
Tuyệt vời! Bạch Ngữ Thanh nheo nheo mắt, lại hỏi, “Vậy cô có biết hắn chết thế nào không?”
Cả người Bạch Mặc Y chấn động, vẻ đau xót ngập tràn hai mắt, giọng nói có chút run rẩy nghẹn ngào, “Là bị người ta gi3t ch3t, thật nhiều máu, thật nhiều máu, ta rất sợ, trên người thái tử ca ca đều là máu hết!” Ôm chặt lấy thân mình, trên mặt sợ hãi khắc sâu, thấy người yêu thương chết trước mặt mình mà lại tuyệt vọng bất lực.
“Là ai giết hắn? Vì sao muốn giết hắn?”
“Rất nhiều người, lửa lớn lắm, ta không biết, lúc ấy ta bị doạ ngất rồi, sau khi tỉnh lại thì đã ở trong nhà rồi!”
Bạch Ngữ Thanh hỏi cũng hỏi không ra cái gì, lại đảo mắt nói, “mẹ cô chết như thế nào?”
“bị bệnh chết nha!” Bạch Mặc Y khó hiểu nhìn nàng, hình như nàng ta đang hỏi một vấn đề là thái tử ca ca, sao giờ lại hỏi tới mẫu thân chứ? “Cô rốt cuộc là ai vậy?”
Rốt cuộc là hỏi tới vấn đề này rồi, Bạch Ngữ Thanh rất không muốn nói, rồi lại nói ra sự thật, “Ngượng quá, sau khi cô chết, linh hồn ta nhập vào thân thể cô, chính là Tá Thi Hoàn hồn đó, cô biết không?”
“Có biết chút!” Bạch Mặc Y thật sự nghĩ đến lời nàng ta, đột nhiên nhảy dựng lên kêu, “Ôi, hoá ra là cô à! Nhưng vì sao cô lại ở chỗ này chứ?”
“Cô cũng biết sao?” Bạch Ngữ Thanh bắt đầu không hiểu.
“Ta cảm giác được mà, nhưng mà không ngờ lại có duyên như thế, thấy cô thật sự vui vẻ quá!” Bạch Mặc Y nhiệt tình hưng phấn nói.
đỉnh đầu như bị cả đám quạ đen bay qua, nhưng tôi tuyệt đối chẳng thấy vui chút nào khi nhìn thấy cô đâu! đột nhiên mở trừng mắt, cả kinh nói, “Cô cảm giác được à?” Đó không phải là nàng làm gì cô ta cũng đều biết cả sao? Trong lòng đột nhiên thấy hoảng.
“Đúng, chỉ một chút thôi, lúc cô bị thương thì ta có thể cảm giác được chút!” Bạch Mặc Y bị nàng nhìn trừng trừng thì cúi đầu sợ hãi, túm chặt góc áo của mình, không rõ vì sao mình lại chọc cho nàng ta tức giận chứ?
Nhìn động tác mình đã nhìn gần như rất quen, Bạch Ngữ Thanh rét lạnh.
Lúc bị thương ư? Thì phải nói là, Sở Quân mạc dẫn sát thủ tới giết nàng, nàng ta biết, rồi cái lần đánh đàn cùng Sở thiên Dịch ở trong rừng mai kia, nàng bị thương, lại hôn mê bất tỉnh nữa, bản thân xảy ra chuyện gì mình căn bản không biết vậy nàng ta có biết không nhỉ?
“Ta hình như cảm giác được thái tử ca ca!” Bạch Mặc Y không để ý tới sắc mặt cổ quái của Bạch Ngữ Thanh, hưng phấn chia sẻ cùng nàng.
Sau lưng Bạch Ngữ Thanh lạnh cả người, là Sở thái tử một kẻ đã chết rất lâu rồi ư? Nhìn khắp chung quanh chút, không phải sẽ tới nơi này chứ?
“Không phải, là lúc cô bị hôn mê đó, thật sự, thật sự là thái tử ca ca, ta cảm giác được huynh ấy!” Như sợ nàng không tin, Bạch Mặc Y còn nhìn nàng nói thật sự.
“ý của cô là, thái tử ca ca của cô không chết!” Không phải chứ?
“Ta nghĩ chắc là vậy rồi!” Giọng cao hứng không chút chắc chắn.
Trong đầu loé lên gì đó, mà làm người ta không nắm bắt được, Bạch Ngữ Thanh lại nghĩ tới một vấn đề, nghiêm túc nhìn nàng ta hỏi, “Vô Thương, à không, ta nói là Bảo nhi rốt cuộc là con ai vậy?” Đến cả Sở Quân Mạc cho tới này cũng không thừa nhận, lúc này nàng cũng không chút hoài nghi.
“HẢ?” Bạch Mặc Y không ngờ nàng ta lại hỏi vấn đề này, bất giác ngây người, cau mày nói, “Là Tam vương gia mà!” Nhưng mà nghĩ đến nguyên nhân mình bị bỏ đuổi ra khỏi phủ kia, mắt Bạch Mặc Y lại đỏ lên, vô cùng uất ức, vì sao không ai tin chứ?
“Cô chắc chứ?” Không rõ là nàng ta không tin, mà trong đầu nàng ta nam nhân trên giường với nàng ta là người nào, nàng ta cũng không nhìn thấy rõ mặt người đó.
“Chuyện này sao giả được chứ? Cô đừng nói xấu ta đi!” Bạch Mặc Y trừng mắt hồng hồng tức giận nhìn nàng.
“Thật xin lỗi, ta không phải nói xấu cô, chỉ là muốn cô biết, Sở Quân Mạc trước khi lên giường có tắt đèn không?” Bạch Ngữ Thanh cười ngượng ngùng, tiểu bạch thỏ cũng có cá tính đó.
“À, đêm đó, huynh ấy vào phòng thì đã tắt đèn rồi!” Bạch Mặc Y ngượng ngùng cúi đầu, ngượng ngùng không dám nói.
Thèm vào, gần như là chưa nói rồi! Bạch Ngữ Thanh đảo cặp mắt trắng dã, thật muốn véo tai nàng ta rống tô lên chút, nghiến răng nói, “Cô đến cả chính mình cũng chưa rõ là ai, mà cô đã cùng hắn lên giường rồi hả? Cô không sợ là tên d4m tặc chứ? Hoặc người quái dị chứ hả?”
“đúng ha, nhưng mà không thể nào, ngoài hắn đêm tân hôn đi tân phòng thì còn ai nữa chứ?” Đầu tiên Bạch Mặc Y tán thành, rồi lại lập tức phản bác mạnh.
“Sao không có khả năng chứ? nếu là kẻ thù của Sở Quân Mạc thì sao? Làm vợ hắn ngoại tình thì sao?” Thật sự là ngốc quá đi mất!
Đột nhiên Bạch Mặc Y nhớ tới thiếp thất trong phủ như vậy nói trào phúng với nàng, sắc mặt trắng bệch, nếu thật sự như thế, vậy nàng không phải là….
“Đại tỷ à, bà cô của ta ơi, cô nghĩ kỹ lại coi, trên người đó có dấu vết đặc thù nào không?” Bạch Ngữ Thanh vô cùng bội phục mà nói, không được, hiện giờ đến cả nàng cũng hoài nghi không biết Vô Thương có phải là con của Sở Quân mạc hay không nữa, có một người mẹ ngốc như vầy, cái gì cũng đều có thể cả? mẹ con nàng ta có thể sống được tới giờ đã là được tổ tiên phù hộ lắm rồi.
“Hả, Chuyện này, chuyện này, hình như ta nhớ rõ ở trước bụng hắn có một vết sẹo thật là dài đó!” Chuyện này, Bạch Mặc Y cũng không dám chắc, lòng loạn như thỏ, hoang mang lo sợ, bối rối khôn cùng.
Bạch Ngữ Thanh quả thật tức chết đi, bụng sao? Cô cho là đây ở hiện đại, muốn biết dáng ngươi cso được không, đứng ở bể bơi, bờ biển như vầy, vừa nhìn là hiểu ngay, nhưng đây lại là cổ đại, bất kể nam nữ, trên người ai mà chẳng có ba tầng quần áo? nàng có thể đi c0i quần áo Sở Quân Mạc ra không? đúng là bó tay luôn!
Vô lực nằm trên mặt đất vẫy vẫy tay, có hỏi cũng không bằng đừng hỏi, hiện giờ nàng đột nhiên nghĩ, nếu không trở về được, vậy cũng là chuyện không sai.
“Nè, cô đừng có ngủ mà, cô còn chưa có nói cho ta biết Bảo nhi của ta hiện giờ thế nào rồi?” Bạch Mặc Y bất mãn với bộ dạng hiện giờ của nàng ta, chẳng lẽ nói chuyện cùng nàng mệt nàng ta lắm sao?
“Bảo nhi của cô hiện giờ gọi là Vô Thương, nó tốt lắm, đã đi theo Bạn Nguyệt học….học y thuật!” Vì không muốn doạ nàng ta, Bạch Ngữ Thanh tốt bụng đem độc thuật sửa lại thành y thuật.
“Cùng ai cơ? Công tử Bạn Nguyệt ư? Là công tử Bạn Nguyệt đứng đầu thiên hạ về y thuật sao?” Bạch Mặc Y vẻ mặt kinh ngạc, còn có chút hưng phấn nho nhỏ.
Hắn đứng đầu sao? Hừ, lão nhân Thiên Ky hình như còn giỏi hơn hắn ta nhiều, Bạch Ngữ Thanh oán thầm chút, nhấn mạnh, “Đúng!” Còn phần sao? Chẳng phải chỉ là một Bạn Nguyệt thôi ư, có cần phải vui vẻ tới mức vậy không chứ?
“Thật tốt quá đi, ta đây yên tâm rất nhiều rồi! chắc chắn là công lao của cô rồi ha? Cám ơn cô!” Bạch Mặc Y chân thành nói cảm ơn nàng ta, nét vu sướng trong mắt có dấu cũng giấu không được.
“Đừng khách sáo, nó đáng được thế!” Lòng lại chột dạ.
“Hiện giờ nó chắc sống tốt lắm, đều là ta vô sụng, nếu không cũng không có nhiều người bắt nạt nó vậy!” Bạch Mặc Y nói mất mát, nàng thật nhớ Bảo Nhi quá ha, thật sự là nhớ lắm!
Sự thất bại sâu đậm và ưu thương làm lòng Bạch Ngữ Thanh thấy không đành lòng, nàng biết sự nhớ thương của một người mẹ với đứa con ra sao rồi, nhìn thoáng qua bốn phía, bảo, “Dù sao hiện giờ ta cũng ra không được, nếu có cơ hội, thì cô trở về đi, yêu thương Vô Thương thật tốt!” Sau khi nàng trở về, rời khỏi Bạch phủ, bé chắc khổ sở chút,
“còn cơ hội trở về sao?” Bạch Mặc Y ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng.
“Đúng, vốn ta định trở về nhưng chẳng may lại bị nhốt ở trong này, có thể là ý trơờ rồi, cô đi nhanh đi, có lẽ còn kịp đó!” Bạch Ngữ Thanh đơn giản nói chuyện nhóm đại sư Hoằng Quang giúp nàng trị nàng ra chút, rồi giục nàng ta rời đi. Nếu nàng không còn cơ hội vậy thì thành toàn cho nàng ấy vậy, Vô Thương chắc lại càng vui hơn, bởi mẹ ruột của bé đã trở về!
“Cô nói thật chứ?” Bạch Mặc Y há hốc mồm hỏi to.
“Đúng vậy, đi mau đi, nếu không sẽ không kịp trở về nữa, cô đừng quên còn có Vô Thương đó!” TRên mặt hiện lên tia cười bi ai, Bạch Ngữ Thanh lại thúc giục nàng ta.
Bạch Mặc Y tâm động, đứng lên nhìn nàng, do dự nói, “Ta đi rồi, cô làm sao bây giờ?” Ở đây cô đơn lắm, nàng biết rõ, hơn nữa hiện giờ nàng lại bị vây khốn ở chỗ này. Nhưng mà nàng thật sự rất muốn đi nhìn con, còn có thái tử ca ca không chết, nàng rất nhớ huynh ấy, thật sự rất nhớ huynh ấy!
“Không sao, chẳng qua nếu cô không đi thì thật sự muốn ở lại cùng ta chứ!” Bạch Ngữ Thanh nhìn nàng ta cười cười, vì sao tim lại đau như thế chứ? Vì sao còn tha thiết như thế? Còn nữa, là ai nhỉ? Là ai đang nói chuyện bên tai nàng, đau thương như thế, cô độc như thế, nàng nghe được mà tim đau vô cùng.
Nhưng nàng không thể nào đi được nữa, một khi đã vậy, sẽ thành toàn cho nàng ta!
“Vậy, ta đi nhé, cô bảo trọng, hơn nữa, cám ơn cô!” Bạch Mặc Y nhìn nàng tha thiết, nói thật tình.
“Được, đi đi, hãy đi yêu cái người làm rung động lòng cô đi nhé!” Xoa xoa ngực, Bạch Ngữ Thanh lẩm bẩm, nhìn Bạch Mặc Y đi xa dần, khoé mắt Bạch Ngữ Thanh chảy xuống hai dòng nước mắt, nhìn thế giới này trống vắng khôn cùng chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, thật sự rất muốn ngủ!
Vừa đi được không lâu Bạch Mặc Y đụng phải Ngọc Vô Ngân, nhìn thấy Bạch Mặc Y chạy thẳng tới, bất giác cau mày, do dự kêu lên, “Y Y!”
Bạch Mặc Y dừng chân nhìn người tới, thấy khuôn mặt không mang mặt nạ ngọc của Ngọc Vô Ngân thì khiếp sợ, mở to mắt, trên mắt loé lên vui sướng, càng không tin nhiều hơn, kêu lên, “Thái tử ca ca?” Đúng là huynh ấy rồi, cảm giác của nàng rất đúng, đúng là thái tử ca ca, huynh ấy đã tìm thấy nàng!
Không hiểu sao Ngọc Vô Ngân vừa nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên vui sướng kia lại thấy lạnh, ngừng mắt nhìn người trước mặt, lại chắc chắn mình không tìm nhầm người, vì sao hắn không thấy cảm giác tim đập thình thịch chứ?
Nghĩ đến hắn đã tìm trong này rất lâu rồi, thời gian không còn nhiều, tiến đến kéo tay nàng bảo, “Đúng, đi thôi, ta mang nàng về!”
“vâng!” Bạch Mặc Y rất vui đi theo hắn, khuôn mắt nhỏ thỉng thoảng lại ngước lên nhìn hắn đi cạnh, không giấu được nỗi vui sướng trong lòng, tay nắm chặt tay hắn, cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền tới, đấy tất cả là sự thật, là thật! Không phải nàng nằm mơ, thái tử ca ca không chết, lại không trở lại, trong lòng mất mát bỗng vui sướng lấp đầy, chạy chậm theo bước chân hắn, hỏi vu vơ, “Thái tử ca ca, thật là huynh sao! Muội không nằm mơ đó chứ?”
“Không có! Đúng là ta, nha đầu ngốc!” Ngọc Vô Ngân nhìn nàng một cái, trong mắt loé lên cười, may là hắn đến đây nếu không hắn đã bỏ lỡ nàng rồi!
“Muội vui lắm, thái tử ca ca không chết! Thật sự alf vui quá đi!” Bạch Mặc Y cúi đầu nói.
“Nha đầu ngốc, sau này thái tử ca ca cũng không rời khỏi nàng!” Ngọc Vô Ngân thấy nàng đi không kịp mình, cũng vô thức cau mày, dừng chân, lấy tay lau nước mắt cho nàng.
“Vâng, sau này, Y nhi sẽ không rời thái tử ca ca đi đâu!” Bạch Mặc Y bổ nhào vào lòng hắn ôm lấy hắn nói vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT