Ánh mắt Tô Tư Mạn bối rối nhìn mọi người, cái loại áp lực vô hình như ập tới, cô ta có cảm giác như gạp được thần chết vậy, bị Lăng Nguyệt đá một đá vào bụng, đau đớn làm cô ta chật vật cuộn tròn mình lại, thấy mắt Đào Lỗi đỏ tươi đầy máu xen lẫn tia sóng cuồng phong giận dữ bước từng bước tới gần cô ta, bất giác cố lùi người lại, tay trắng nõn chống dưới sàn đỡ lấy người, cố sức làm mình trấn định lại, trong mắt loé sáng tìm cách thoát thân.

Mãi cho tới khi vô thức lùi đến tận chân giường đằng sau người không thể lùi được nữa, lúc này mới dừng lại, nuốt nước bọt, cố gắng không hốt hoảng, đôi mắt đẹp lóng lánh nước mắt điềm đạm đáng yêu, né Đào Lỗi trước mặt, ai oán nhìn Tần Phong đầy hoài nghi mà lạnh lùng vô tình đứng ở đó, toàn thân toả ra máu lạnh, dáng cao ngất bất động, làm cho người ta có cảm giác khó thở.

Người đàn ông này, là cô yêu hắn sao? Tô Tư Mạn có chút chột dạ, cô không yêu hắn, không có lẽ là cô yêu hắn nhưng loại tình yêu này đã đầy sạn bên trong!

Hai năm trước cô về nước, trở lại bên cạnh người đàn ông này, cô biết hắn không yêu mình, là vì sự tồn tại của Bạch Ngữ Thanh, vì thế hắn hận, mà cô ghen tị, cô ta đã thiết kế một bước, từ từ gieo giọt hoài nghi cho người đàn ông này với cô ta.

Trong lúc vô tình cô biết được Bạch Ngữ Thanh còn một thân phận khác, cô vui vẻ nở nụ cười, bởi cô biết Bạch Ngữ Thanh không dám nói này cho Tần Phong, mà ngay khi Tần Phong bắt đầu không tin đoạn hôn nhân này, tin tức ấy với hắn như một đòn trí mạng.

Hơn nữa cô đã cố ý tạo ra cảnh giả, trong lúc vô tình lộ ra tin tức Tần Phong liền tin ngay!

Nhưng mà cô lại không muốn hắn và Bạch Ngữ Thanh đơn giản ly hôn như thế, bởi cô ta là sát thủ, một sát thủ u linh với cô mà nói như một quả bom nổ chậm, cô sợ Bạch Ngữ Thanh trả thù! Vì thế, cô chỉ có thể huỷ diệt cô ta!

Hai năm cô cân nhắc rất cẩn thận, vô cùng kiên nhẫn bày ra bố cục này, cô và Tần phong vẫn suy trì quan hệ bạn bè, tiến lùi có mức độ, cô làm cho người đàn ông này từ từ buông lỏng cảnh giác, bắt đầu tin tưởng cô!

Mà cô ta, cũng làm tới điểm ấy! Nhưng thế vẫn chưa đủ, bởi cô không muốn đơn giản như thế, cô muốn toàn bộ Tần gia ngã rạp dưới chân mình, vì cha mẹ mình báo thù!

Cô từ nhỏ lớn lên ở Tần gia, được Tần thu nhận con nuôi, mà thực chất cô vốn là một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, cuộc sống vô lo, có cha mẹ yêu cô, nhưng vì sao cô lại biến thành mồ côi, tất cả đều do một tay Tần gia tạo thành.

Cha Tần Phong phá hỏng công ty ba cô, một đêm tan cửa nát nhà, cha mẹ cô chịu không nổi đả kích đã cùng nhau tự sát, cô từ một con gái nhà giàu được nhiều người hâm mộ đột nhiên phải lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng không ngờ lại được Tần gia nhận nuôi.

Cô nhu thuận, biết nghe lời, người Tần gia ai cũng thích cô!

Đến cả Tần Phong cũng càng trân trọng cô hơn, cô cười nhận hết tất cả, nhìn thấy khuôn mặt ló ra kia, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vào năm cô mười sáu tuổi ấy, đột nhiên TẦn Phong nói với cô là hắn thích cô!

Không hề nghi ngờ, cô cự tuyệt hắn! Cô hận từng người Tần gia, càng không thể thích Tần phong được!

Tần Phong bị cự tuyệt lúc ấy lộ ra mặt lạnh, sắc thái trong mắt lui dần, đến một câu không nói rời đi, từ đó về sai hai người gặp nhau cũng chỉ gật đầu mà qua, hắn không hề giống như trước ân cần hỏi han cô, che chở gập bội lần nữa, quan hệ của cô và hắn nhảy xuống vị trí anh và em gái, thậm chí còn không bằng!

Cô không thèm để ý, bởi lúc đó cô chỉ một lòng muốn nghĩ huỷ Tần gia thôi, làm cho họ tan cửa nát nhà thống khổ cùng cực!

Nhưng vào thời điểm cô tốt nghiệp năm ấy, cô lại phát hiện mình thật ra rất thích Tần Phong, tưởng buông thù hận trong lòng, không ngờ đêm nào cũng gặp ác một lúc gặp mặt ba mẹ sắp chết, cô tưởng quên mất những chuyện trước kia, sống một đời hạnh phúc cùng hắn, rồi xảy ra một chuyện làm cho cô thấy thống khổ.

Vào một đêm nào đó, Tần gia chỉ còn mình cô, Tần cha uống hơi nhiều, uống rượu từ bên ngoài trở về, đêm đó cái tên súc sinh ấy không thèm để ý đến sự phản kháng và cầu xin của cô đã chiếm đoạt cô!

Cô khóc mất ba ngày ba đêm, cô hận Tần cha vô sỉ, hận Tần Phong vì sao ngày đó không về nhà!

Hận Tần gia không những đã huỷ đi gia đình cô mà lại huỷ cả hạnh phúc của cô nữa!

Bắt đầu từ ngày đó, cô không còn yêu Tần Phong nữa mà lựa chọn báo thù!

Mà tên đàn ông kia, bất cứ lúc nào xuất hiện trước mặt cô cũng bi3n thái giữ lấy cô!

Cô thuận theo đón ý hùa vào, cô cười dụi vào lòng ông ta ôm ấp, la,f cho ông ta không thể có tình nhân quang minh chính đại.

Lúc cô ở nước ngoài biết được Tần Phong kết hôn kia, cô đi quán ba uống rượu và cũng là ngày cô biết tới một người đàn ông, một kẻ cũng xuất thân là sát thủ.

Do Tần phụ thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, lại không gây chuyện nên cũng thả lỏng đề phòng khá nhiều, chỉ cần cô không trở về nước, mà ở nước ngoài thì không hạn chế tự do của cô.

Gã đàn ông dạy cô khá nhiều thứ, lại có lòng dụ dỗ cô, sát thủ càng yêu cô hơn, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì cô!

Ngay thời điểm cô về nước, cô đã dẫn theo tên sát thủ kia về, nhìn kẻ laà người mà khoác da súc sinh kia, cô cười rất vui vẻ, chỉ là hận ý ngập tràn trong mắt, chỉ mình cô biết!

Bởi có người nguyện ý giúp giết người, cô đã biết thân phận thật của Bạch Ngữ Thanh, thấy Tần Phong yêu thương che chở cho cô ta, cô càng điên cuồng ghen tị, nếu không phải vì đêm đó thì người hạnh phúc trong lòng Tần phong là cô!

Không hiểu vì sao Tần Phong thế nhưng lại chưa từng nói cho cô biết sự tồn tại của Bạch Ngữ Thanh!

Vì thế, cô đã thiết kế mượn đao giết người, đem cái tên súc sinh đùa bỡn cô nhiều năm bị tai nạn xe đưa đi Tây Thiên, tiện còn mang theo bà vợ bằng mặt không bằng lòng của lão theo nữa!

Ngay lúc cô đem cơ mật của Tần thị ra bán lấy tiền cô hẹn Tần Phong gặp nhau ở khách sạn, mượn say rượu, muốn cùng nối duyên lại với hắn, nếu lúc ấy Tần Phong không đẩy cô ra thì có lẽ cô cũng xuống nhẹ tay với hắn.

Tần Phong xa cách đưa cô trở về phòng nghỉ, lòng cô lập tức thấy lạnh, ngay khi Tần Phong nhận được điện thoại của Bạch Ngữ Thanh, đầu cũng không quay alị rời đi, cô đã không còn yêu với người đang ông này nữa!

Mà sau khi cô đem bán cơ mật Tần thị đi rồi, thì trong lòng có kho4i cảm trả thù vô cùng!

Bởi Tần Phong tính đa nghi, cô đã phải mất hai năm đem mọi đầu mối chĩa về phía Bạch ngữ Thanh, nếu cô không đoạt được gì thì cô lại càng không cho người khác đạt được!

Tần phụ đã chết nhưng con ông ta vẫn còn sống, công ty Tần thị vẫn còn, cô phải từ từ huỷ toàn bộ!

Năng lực Tần phong rất mạnh, sau hai năm cô đã thiết kế ra không ít nội loạn, lại chưa boa giờ để người ta nghi ngờ gì đến mình, có vài thứ, Tần thị gần như phá sản, lại được hắn bất giác vực dậy, cô hận hắn!

Vì thế, cô đã chọn đối phó Bạch Ngữ Thanh!

Bởi hoài nghi, một đêm kia Tần Phong đang về nhà, tim liền lạnh lẽo, vốn hắn không tin nhưng một loạt vũ khí tinh vi được sắp xếp ở chỗ đó, nên hắn không tin cũng phải tin.

ĐẶc biệt lúc Tô Tư Mạn do dự nói cho hắn biết, cha mẹ hắn không phải chết tình cờ mà bị mưu sát, mà kẻ giết họ lại chính là người vợ của mình!

Công ty càng ngày càng xuất hiện tình trạng cơ mật tiết lộ ra ngoài, theo mọi căn cứ chính xác đều hướng về Bạch Ngữ Thanh, thì hắn tin!

Bởi cô ta là sát thủ nên khi hắn nghe xong đề nghị của Tô Tư Mạn đã lặng lẽ trấn định cô, rồi đối đãi tử tế với cô!

Vì thế hắn và cô đã bố trí kế hoạch này, tại thời điểm tiếng súng vang lên làm hắn hối hận cả đời ấy, giết người yêu hắn và vợ, mẹ của con mình!

Còn về phàn vì sao người ra tay lại là Đào Lỗi, bởi vì bạn gái hắn bị bệnh cần thay tuỷ, người không may là, lúc Đào Lỗi đang không có tiền thì có người đưa đến tận cửa, đó chính là Tô Tư mạn, điều kiện duy nhất chính là ra tay giết Bạch ngữ Thanh!

Cô không nói cho Đào Lỗi biết, bạn gái Tô Tâm của hắn lại chính là muội muội lạc từ nhỏ của cô!

Cô dùng tính mạng Tô Tâm uy hiếp Đào Lỗi ra tay, rốt cuộc lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn, Đào Lỗi đã chọn tình yêu!

Sau đó, bởi hối hận và áy náy, Đào Lỗi tự chặt đứt cánh tay phải, cũng cắt đứt kiếp sống sát thủ của hắn, nhưng trong một lần nói chuyện giữa hắn và Tô Tư Mạn, Tô Tâm đã biết hết mọi chuyện, Tô Tâm thiện lương không thể tin nổi người chị và người yêu của cô lại đáng sợ như vậy, đáng sợ tới mức đi giết người, nhất là người chị thế mà dám dùng cô đi uy hiếp Đào Lỗi, thấy Đào Lỗi đau lòng và tự trách, Tô Tâm không đành lòng trách hắn, lại kiên quyết cự tuyệt trị liệu, cô muốn dùng mạng của mình để giúp chị và Đào Lỗi trả nợ, thương tâm thống khổ, bệnh Tô Tâm chuyển biến xấu, cất một tiếng thở dài rồi lặng lẽ nhắm mắt xuôi tay.

Sau khi em gái Tô Tư Mạn chết đi, sự tình phiền phức biến mất, mới bắt đầu ra tay đuổi giết Đào Lỗi!

Mà đồng thời, Tần Phong mang Thiên Thiên về, Tô Tư Mạn chủ động đưa ra chăm sóc bé! Tần Phong vẫn coi cô như em gái, nhất hai năm nay cô vẫn chung thuỷ ở bên cạnh hắn, lúc nhỏ rất nhu thuận, mà Thiên Thiên lại rất cần một người mẹ, nếu Tô Tư Mạn thật tình yêu thương Thiên Thiên, có lẽ một ngày nào đó sau này, hắn sẽ lấy cô!

Tần Phong đúng là yêu Bạch Ngữ Thanh nhưng do chuyện yêu này lại bị một kẻ phá hỏng mà sinh ra bạc nhược rồi dẫn đến tử vong!

Cũng chính là sau khi Bạch Ngữ Thanh chết đi, Tần Phong phát hiện hoá ra mình còn yêu cô ấy hơn cả trong tưởng tượng! Yêu đến lúc cô ấy chết thì lòng hắn cũng đã chết theo rồi!

Cho dù biết rõ cô ấy phản bội hắn, nhưng hắn vẫn nhớ nàng sâu sắc, lâm vào tuyệt vọng nhớ cô ấy!

Bởi Tô Tâm và Bạch ngữ Thanh đều chết rồi, Đào Lỗi vốn nghĩ muốn đi cùng các cô, muốn xuống cửu tuyền để bồi tội với người bạn hợp tác tốt nhất, cũng bởi Tô Tư Mạn là chị của Tô Tâm nên hắn chưa bao giờ nghĩ đi tố giác cô!

Nhưng hắn không ngờ được là Tô Tư mạn lại đi đối phó với hắn, hắn nổi giận, vận dụng mọi quan hệ quen biết tra ra được toàn bộ Tô Tư Mạn, cả tên sát thủ cô ta giấu bên người nữa, vào ngày hôm nay khi biết được cô ra tay với Thiên Thiên, hắn đợi không được nữa chạy thẳng tới bệnh viện.

Thiên Thiên là đứa con duy nhất, là cốt nhục duy nhất mà cô ấy để lại trên đời này, Thanh yêu Thiên Thiên biết bao, hắn đều biết cả! Hắn rất muốn xin lỗi cô ấy, như vậy mới khiến cho ở giây phút sinh tử cuối cùng giúp cô ấy làm một chuyện cuối, ít nhất làm cho lương tâm hắn được thanh thản chút.

Tất cả mọi việc đều được Đào Lỗi thong thả dùng giọng khàn khàn nói ra, cả phòng bệnh nho nhỏ đều yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Đương nhiên bởi có Thiên Thiên ở đây, về sai lầm của Tần phong, hắn cũng không nói gì, bởi hắn biết, Thiên Thiên đã không còn mẹ, Tần Phong là người than duy nhất của bé, nếu Bạch Ngữ Thanh còn trên đời, cô ấy cũng không muốn cho Thiên Thiên biết ba nó đáng giận thế nào đâu!

Tần Phong là nhân vật không thể thiếu được với tương lai Thiên Thiên, Đào Lỗi chọn tha cho hắn ta!

Tần Phong luôn lúc nào cũng cứng rắng và tự phụ ngay khi nhận tập giấy dày trong tay Đào Lỗi kia, sắc mặt đã trắng bệch không còn tý máu nào trong chớp mắt, giống như già đi mấy chục tuổi vậy, dáng cao to bỗng từ từ khuỵu xuống, trong mắt chảy ra chất lỏng đỏ như máu, chảy từ trên mặt xuống, mỗi một giọt máu mắt lại rơi xuống trên những chữ viết trong tập giấy, cả thân hình cao lớn bỗng co lại thành một đống, nhìn gì đó mơ hồ trong tay, lúc này nam nhân luôn vô tình máu lạnh lại ôm đầu khóc rống.

“Ô ô” tiếng khóc đầy áp lực tình cảm, đầu như một con thú tuyệt vọng kêu lên thê thảm!

Hoá ra thật sự hắn sai rồi! Vì sao hắn không tin cô ấy chứ? Vì sao? Vì sao?

Hắn không thể tưởng nổi lúc Bạch Ngữ Thanh nhìn thấy bản thân ở trong khách sạn thì có tâm tình gì nữa, chồng phản bội! Người bạn tin tưởng nhất lại nổ súng sau lưng cô ấy! Hắn biết lúc đó vì sao nàng nở nụ cười, bởi nàng đang cười cho sự lựa chọn của mình, cười vì người yêu mình phản bội, cười vì mình không nhận rõ người, cũng là cười trong nước mắt, hắn thấy sự tuyệt vọng và hận của nàng.

Lúc nàng nhìn thấy Đào Lỗi ở đằng sau, trong mắt nàng có khiếp sợ và đau lòng, dường như nàng có thể chấp nhận được người chồng phản bội nhưng không cách nào chấp nhận nổi bạn bè bán đứng!

Giọt lệ cuối cùng ở Khoé mắt nàng vẫn còn lưu luyến và không cam lòng với thế giới này, tất cả đều là để lại cho đứa con Thiên Thiên!

Mà hắn lại còn là kẻ cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ độc á, cực kỳ máu lạnh, hắn đã tự tay huỷ hết hạnh phúc gia đình, mắt lạnh nhìn người vợ chết trước mặt, đập nát tình yêu nảy nở của chính mình, làm cho Thiên Thiên biến thành người không có mẹ, làm cho người yêu nhất ra đi oan khuất, thậm chí cả nguyên nhân vì sao mình chết cũng không biết, ôm hận mà chết!

Giọng ồ ồ trầm thấp vang lên trong góc, như con thú tuyệt vọng khốn cùng và bi thương làm người nghe thấy động lòng.

Mấy người trong phòng cũng tuyệt đối không đồng tình với hắn, bởi tất cả mọi chuyện đều do một tay hắn tạo thành, tuy Tô Tư Mạn thiết kế nhưng nếu hắn có lòng tin tưởng Bạch Ngữ Thanh thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ!

Ngực Lăng nguyệt tức tới mức phòng to ra, ôm lấu tay Thiên Thiên rất nhanh, cô không thể tin nổi, tất cả mọi chuyện thế mà lại….dĩ nhiên là bị người Bạch Ngữ Thanh tin tưởng tuyệt đối nhân gây ra! Người chồng của cô, cắt đứt đường sống chết của cô!

Nhìn thấy hiện giờ Tần Phong hối hận, thống khổ bi ai, thả Thiên Thiên trong lòng ra, bước lên một bước, cầm chiếc ghế dựa trên tay lên chẳng quan tâm gì ném mạnh về phía Tần Phong.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Thiểu Hiên liếc nhìn mắt Thiên Thiên, hắn biết cá tính của Lăng Nguyệt, bữa tiệc hôm nay nếu không để cô ấy đánh, vậy sau đó biết đâu cô ấy lại mang bom đi ném vào toà lầu Tần thị thì sao, hai người cân nhắc, hắn chọn phiền toái nhỏ hơn! Hơn nữa, đến cả hắn có chết thay cho Bạch Ngữ Thanh cũng không đáng, nam nhân này không những đánh mà quả thật là đáng chết!

Tần Phong không phản kháng, cả người bị Lăng nguyệt đẩy ngã trên mặt đất, trong mắt huyết lệ chảy ra che mờ toàn mặt, trên đầu lại bị ghế cứng đập vỡ, máy tươi chảy ròng ròng, theo những lời cuồng tấu không đầu không đuôi của Lăng nguyệt, trong phòng bệnh lại vang lên tiếng va chạm gì đó buồn bã không dứt.

CẢ người đầu đau không bằng nỗi đau trong lòng, Tần Phong cứ lặng quỳ rạp trên mặt đất mặc Lăng Nguyệt đánh, lúc Lăng nguyệt đá một đá lên cánh tay hắn chỗng đỡ kia, một tiếng xương giòn vỡ tan vang lên, cả người Tần Phong quỳ rạp xuống đất, huyết lệ mơ hồ càng thêm lạnh, lặng lẽ nhắm mắt lại, giờ khắc này hắn hy vọng bản thân cứ vậy mà chết đi!

“Khụ, Nguyệt à, đánh chết hắn, thì em giúp hắn giải thoát rồi!” Biết tâm tình Lăng Nguyệt không khuyên bảo được, Mộ Dung Thiểu Hiên mắt thấy nếu đánh tiếp sẽ mất mạng nên không mở miệng không được, nếu cô ấy thật sự không ngờ sẽ đánh Tần phong chết, vậy hắn lại thêm phiền toái hơn chút, xử lý một kẻ của Tần thị không đáng, nhưng thằng nhóc kia trong lòng hắn phải làm sao đây? Đến lúc đó thật sự biến thành đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ rồi!

Thấy chiếc ghế trong tay lăng nguyệt bị cô ấy phát cuồng đập chẳng còn hình dáng, khoé miệng Mộ Dung Thiểu Hiên méo lại, trong mắt tràn đầy sủng nịch và bất đắc dĩ, âm thầm nói: Trăm ngàn lần phải đề phòng bạo lực của cô ấy không được dùng trên người hắn mới được!

Nhưng mà, cô nhóc này cũng bạo lực tới đáng sợ ghê!

Bạch Ngữ Thanh vẫn đứng ở đó, tất cả mọi chuyện nàng đã biết cả, hoá ra chân tướng sự việc là thế! Bởi vì không tin tưởng, vì thế đến cả mở miệng hỏi cũng không có, thật ra nếu hắn hỏi thì nàng sẽ nói ngay!

Nàng gạt thân phận mình với hắn là sợ hắn không chấp nhận nổi một cô gái tay dính đầy máu tanh thành vợ của hắn, bởi nàng yêu thương hắn như vậy, yêu đến mức có thể buông tay hết thảy, chuyên tâm làm vợ của hắn, làm người mẹ!

Tình yêu nàng thật hèn mọn, bởi trong mắt nàng, TẦn Phong là một người thật hoàn mỹ, một người hoàn mỹ đến mức nàng theo không kịp, nhưng cũng chính người đàn ông là thần này, hắn yêu nàng, dùng mọi cử chỉ ôn nhu với một mình nàng, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy hắn duy nhất, vì hắn là hạnh phúc của nàng, mà trước đó chưa từng có hạnh phúc nào!

Cũng chính hắn đưa nàng lên tận mây xanh, rồi ném thẳng nàng xuống địa ngục!

Nghe tiếng khóc tuyệt vọng bi thương của hắn hận ý tràn ngập lòng nàng tới mức co rúm lại, thấy hắn bị Lăng Nguyệt đánh, mà chẳng phản kháng lại, chỉ đau lòng ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn, nghe tiếng trầm đục ấy, lòng nàng cũng đau đớn theo, ôm vội ngực, nước mắt vừa ngừng lại đau lòng rớt xuống.

Từ nay anh và tôi âm dương cách biệt, vì Thiên Thiên, tôi có thể bỏ hết hận thù, chỉ cần anh đối xử tử tế với con, thật lòng yêu thương con!

Trong lúc mọi người không để ý, Tô Tư Mạn đang lùi ở góc lén lấy di động ra, bấm nhanh một dãy số, sau đó lại cuộn mình dựa vào tường, sợ hãi kinh loạn nhìn hết thảy, không nói câu nào!

Nghe được lời Mộ Dung thiểu Hiên nói, cả người Lăng Nguyệt đầy mồ hôi miễn cưỡng dừng tay, vừa ngẩng đầu nhìn ra cửa thấy hiện mấy cái đầu, đang trợn mắt há mồm nhìn cô, mắt to mở trừng, ghế trong tay biến dạng ném qua, tức giận nói, “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy đánh nhau bao giờ hả?”

Đã thấy đánh nhau nhưng chưa từng thấy ai là con gái đánh nhau như cô! Không rõ người đó đã bị đánh chết chưa nhỉ? Người ngoài cửa vội vàng rụt lại, không quen đóng cửa ngăn vật bay tới!

Thấy Lăng Nguyệt mồ hôi đầm đìa, Mộ Dung Thiểu Hiên rất săn sóc đưa chiếc khăn tay qua, giọng ôn nhã nói, “Nguyệt à, lần sau đánh, thì đừng đánh trước mặt con người ta nhé!”

Nói về lý hoàn toàn dung túng, không chút trách móc, hoàn toàn là Mộ Dung thiếu gia sợ người phụ nữ của mình mệt chết mà đau lòng, ám chỉ cô là nếu đánh chưa đủ thì lần sau lại đánh tiếp!

Tiếc là Lăng Nguyệt chẳng rõ ý hắn, cứ lau mồ hôi lung tung, gạt tay hắn đang ôm Thiên Thiên ra, ôm lấy bé, chỉ Tô Tư Mạn trong góc nhà nói, “thiên Thiên à, người phụ nữ này rất xấu, con có muốn xả hết giận hay không/’ Thằng nhóc này rất yên lặng, yên lặng tới mức làm nàng thấy sợ, mà lo lắng nhiều hơn.

Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi, thế mà cô nhìn không hiểu ý trong mắt bé, khuôn mặt nhỏ lộ ra rõ nhất là  biểu hiện mím chặt môi, chuyện này đả kích quá lớn với bé, nếu bé bị bóng ma tâm lý thì trong đó trách nhiệm thuộc về cô cả! Nếu cô không nhắc tới chuyện mẹ bé chết trước mặt bé thì tốt hơn rồi!

Có lẽ nên đợi thời cơ chín muồi mới nói với bé sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều!

Lòng Lăng nguyệt rất áy náy, lại không biết dùng cách nào để bù lại nữa!

Ánh mắt Thiên Thiên nhìn theo ngón tay Lăng Nguyệt chỉ về sắc mặt tái nhợt của Tô Tư Mạn, cực giống mắt Bach Ngữ Thanh lúc nhìn chằm chằm về cô, cái miệng nhỏ mím chặt, không nói, khuôn mặt nhỏ yên lặng làm cho ai cũng không biết lòng bé đang nghĩ gì nữa?

Từ đầu tới cuối bé cũng chẳng liếc mắt nhìn Tần Phong cái nào!

Bạch Ngữ Thanh thấy bộ dạng hiện tại của Thiên Thiên, tim như bị dao cắt vậy, người lớn sai, lại liên lụy tới trẻ con vô tội, tính đi tính lại thì đây là lỗi ai đây? Nhưng bị tổn thương nhất vẫn là con mình!

Thế giới kia nàng có thể sống rất tốt, Tần Phong cũng có thể rất yêu bé, nhưng bé có thể quên hết mọi chuyện này hay sao?

Nếu nàng đoán không nhầm vị Tô Tư Mạn kia ngày thường tuyệt đối đã nói gì đó với Thiên Thiên, chắc chắn Thiên Thiên đã sớm biết chuyện nàng chết rồi!

TẦn Phong, anh đến tột cùng coi tôi là gì chứ? Dĩ nhiên cứ thế không tin tưởng tôi, một kẻ lớn lên từ nhỏ với anh, lại ngây người bên anh hai năm thế mà anh chẳng nói gì với tôi cả?

Hay là cô ta thiện lương chân thành mà anh lại sợ tôi không tin anh ư?

Không tin anh sẽ không phục lại tình cũ với cô ta ư?

Bạch Ngữ Thanh ngồi xuống trước mặt Thiên Thiên, ánh mắt trìu mến nhìn vào khuôn mặt nhỏ nàng ngày đêm nhớ thương, lòng đau đớn không nói được gì, đưa tay ra chậm rãi xoa mặt bé, từng giọt lệ rơi đầy trên má, ghi tạ thật kỹ trong lòng, hôm nay từ biệt, không hẹn gặp lại!

Thiên Thiên động đậy, trong mắt lóe sáng, miệng mím chặt bỗng chậm rãi mở ra, mang theo giọng mong nhớ gọi, “Mẹ….mẹ…..”

CẢm súc đọng lại đã lâu bộc phát, nước mắt trào như đê vỡ sáng ngời, một cử động nhỏ cũng không dám nhìn trước mắt.

“Thiên Thiên, con của mẹ, con trai ngoan của mẹ!” Bạch Ngữ Thanh nghẹn ngào, nước mắt sung sướng mơ hồ rơi, nàng lại nghe thấy tiếng gọi mẹ của Thiên Thiên rồi!

“Mẹ….mẹ….Thiên Thiên rất nhớ người!” Thiên Thiên run rẩy vươn tay ra, xoa mặt Bạch Ngữ Thanh, nhẹ nhàng lau lệ trên mặt nàng, mà lau thế nào cũng không hết!

“mẹ cũng nhớ thiên Thiên, mẹ thật sự nhớ thiên Thiên!” Rốt cuộc chịu không nổi, Bạch Ngữ Thanh đưa tay ra ôm lấy Thiên Thiên vào lòng, ôm thật chặt thật sự có cảm giác được sự tồn tại của bé.

Lăng Nguyệt đang cúi đầu hối hận nghe được lời Thiên Thiên nói, còn tưởng bé đang gọi Tư Mạn là mẹ, thì thở phì phò ngẩng đầu lên nói, “Thiên Thiên, người phụ nữ xấu xa kia không phải mẹ con! Hả…..” Lúc cô nhìn thấy Thiên Thiên ôm người trước mặt thì ngã phịch xuống, lại đột nhiên đứng lên, như gió cuốn ào tới, ôm chặt hai người cùng một chỗ, nói nức nở, “Nữ nhân chết tiệt, cậu đã trở lại sao? Cậu thật không lương tâm, rốt cuộc cũng biết đường trở lại! Cậu nữ nhân chết tiệt này, mình hận cậu chết đi được! Ô ô….”

Mộ Dung Thiểu Hiên đang cùng nói gì đó với Đào Lỗi nghe được lời Lăng Nguyệt nói lập tức xoay người lại, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười ôn nhã lần đầu tiên trợn mắt há mồm chẳng nói được câu nào!

Đào Lỗi cũng ngơ ngẩn cả người, không tin nổi Bạch Ngữ Thanh đột nhiên xuất hiện, điều này sao có thể chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play