Tầm mắt nhìn xuống dung nhan tái nhợt kia, Sở Quân Mạc chậm rãi nói, “Ngày mai…” dừng chút, nhìn nàng, trong mắt hiện lên chút thâm trầm, lại nói tiếp, “ngày mai, ta tới đón các nàng!” Nói xong, như sợ Bạch Mặc Y cự tuyệt, nhanh chóng xoay người rời đi, chân bước hơi lảo đảo.

Bạch Mặc Y lẳng lặng nhắm mắt lại, khoé miệng hiện lên tia cười nhợt nhạt châm biếm.

Sở Quân Mạc vừa đi không lâu, Hồng Lăng dẫn Bạch Vô thương học nghề ở Bạn Nguyệt cư trở lại vào đến cửa, trên mặt hai người vẫn đang cười, sau khi nhìn thấy Bạch Mặc Y, Bạch Vô Thương chạy bay tới, đi đến giường trúc, ôm lấy cổ Bạch Mặc Y, nói vô cùng thân thiết, “Mẹ à, con rất nhớ mẹ!”

Bạch Mặc Y mở mắt ra, bên trong đều là ánh mắt hiền từ, thằng bé này, mới không thấy có một lúc thôi mà đã nói là nhớ nàng rồi, giọng thầm thì êm ái làm cho lòng nàng tan chảy, nghiêng người để cho bé nằm xuống bên cạnh, nhìn đôi mắt giảo hoạt của Bạch Vô Thương hỏi, “Thế hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ như vậy thế? Tiên sinh khen con sao?”

Bạch Vô Thương cười càng vui vẻ hơn, chiếc đầu nhỏ cứ dụi dụi vào lòng nàng, mùi hương trên người mẫu thân thật là thơm quá, thơm đến nỗi cứ muốn ôm mẫu thân mãi như vậy!

“Tiểu thư, hôm qua đã xảy ra một chuyện rất hay, nô tỳ đoán chừng là Bạch thừa tướng sẽ không dám ra khỏi cổng một thời gian đó!” Hồng Lăng chúm chím môi cười nói.

“Hả? Chuyện gì?” Bạch Mặc Y cụp mắt xuống, hôm qua bị mấy người phụ nữ trong Bạch phủ náo loạn phát mệt, chả lẽ Bạch gia lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?

Hồng Lăng cười vội đem ngay chuyện cảnh xảy ra trên đường đi với đám đàn bà con gái nhà họ Bạch kể cho Bạch Mặc Y nghe, sinh động như thật vậy, giống như nàng ta tận mắt nhìn thấy.

Bạch Mặc Y nghe xong mắt sầm xuống, hôm qua Bạch Vô thương chính là rắc chút thuốc bột, đám phụ nữ này nhiều lắm thì cũng chỉ ngứa mất hai ba ngày thì sẽ không sao, còn về chuyện xe ngựa nhất định là có người động tay chân, lúc ấy tất cả mọi người các nàng đều ở trong viện cả, vậy sẽ là ai chứ? Sở Quân Ly ư? Tên này vẫn rất khinh thường chuyện ra tay với phụ nữ. Hay là Lạc Vũ Trần? Cứ nhớ đến con người giống như thần tiên đó, Bạch Mặc Y lại phủ định luôn, trực giác không phải do hắn làm, hơn nữa giao tình giữa nàng và hắn chẳng sâu đậm đến mức đó đâu!

“Được rồi, việc này cũng dừng ở đây thôi, mấy ngày nay các ngươi phải khoá cửa cẩn thận đó”

Bạch mặc Y thản nhiên nói, lòng dạ mấy phụ nữ đó rất hẹp hòi, sau khi lấy lại tinh thần không biết còn gây ra thủ đoạn vô sỉ ti bỉ đến thế nào nữa đâu!

“Vâng, thưa tiểu thư!” Hồng Lặng cụp mắt xuống đáp, nàng ta cũng hiểu được ở đây chỉ có hai người nàng ta và Hồng Tiêu thôi, rất không an toàn, hơn nữa ai cũng đều có thể ra vào trong phủ này được, không được, nàng ta phải đi tìm chủ nhân để phái nhiều người đến hơn chút.

“Vô Thương, sáng học y, ăn cơm xong thì đừng có quên luyện công nhé!” Bạch Mặc Y nhìn Bạch vô Thương buồn ngủ trong lòng, vỗ về đầu bé, nói nhẹ nhàng, nàng không phải là nghiêm khắc với bé, mà thầm nghĩ để bé học được cách tự bảo vệ mình, nếu có một ngày nàng mất đi, thì bé cũng có thể sống sót tốt hơn!

“Vâng, mẹ yên tâm đi, Vô Thương sẽ không làm cho mẹ thất vọng đâu!” Tiểu Vô Thương lập tức mở mắt ra, tinh thần hưng phấn đáp, xuống giường trúc, kéo tay Hồng Lăng bảo, “Tỷ tỷ Hồng Lăng à, chúng ta đi ăn cơm đi, mẹ cũng cùng tới ăn đi!”

“Được, cùng đi nào!” Bạch Mặc Y cười cười, đứng dậy kéo bé, trải qua chuyện nàng bị thương, Vô Thương đột nhiên thay đổi rất nhiều, thường xuyên nhìn lén nàng, trở nên rất yêu thương nàng, tối ngủ còn chạy tới phòng nàng nằm úp sấp lên giường nàng ngẩn ngơ nửa ngày, thỉnh thoảng lại đưa tay ra thử hơi thử của nàng, tuy nàng vẫn nhắm mắt nhưng lại cảm giác thấy sự bất an trong lòng bé, bé sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất, sợ nàng ngủ sẽ không tỉnh lại nữa, hai lần nàng bị thương làm tâm lý bé nhỏ của bé đâm lo sợ không thể xoá nhoà. Đứa bé này thật là, sau nhiều lần trải qua đau khổ như thế, sinh mệnh cũng còn lại có nàng, mà nàng cũng chỉ còn có mỗi mình bé thôi! Nàng biết bé liều mạng luyện võ, học tập chính là để có một ngày bé có thể bảo vệ được nàng!

Bạch Mặc Y kéo chặt tay Bạch Vô Thương, thầm nói: Vô Thương à, chỉ cần có con bên mẹ, mẹ còn có dũng khí mà đối mặt với hết thảy mọi chuyện, cho dù phía trước đã hết đường, mẹ vì con cũng quyết để tìm ra đường đi! Sở Quân Mặc, chỉ cần ngươi tạo ra thương tổn với Bạch Vô Thương, giết ngươi cũng đáng, trong đó chiến tranh giữa ngươi và ta chỉ là mới bắt đầu thôi!

Buổi tối, Bạch Mặc Y cũng không để Bạch Vô Thương một mình trở về phòng nghỉ, mà để bé được ngủ cùng nàng, Hồng Lăng canh giữ phòng ngoài, nghe bên trong truyền ra tiếng nói nhỏ nhẹ, trên mặt hiện lên tia đau lòng. Hai mẹ con tiểu thư thật là khổ, cực giận nhất vẫn là nhà họ Sở kia, bỏ qua chuyện tiểu thư không nói ra, thì tiểu Vô thương kiểu gì vẫn là cốt nhục của Sở gia mà, bọn họ thế nhưng cứ trơ mắt nhìn bé chịu chết mà khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa tên đao phủ đó lại là người của họ chứ, thật là kẻ máu lạnh vô tình!

Tiểu thư như vậy là một người rất thiện lương, rất đáng để cho một người đàn ông tốt đến yêu thương! Nhà họ Sở thì sao chứ, chỉ bằng thế lực chủ nhân, nếu không muốn để cho họ nắm quyền thì chẳng phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là xong đó sao!

“Ngươi nha, đừng có nghĩ nhiều vậy, chúng ta cứ bảo vệ tốt tiểu thư và tiểu thiếu gia là được rồi!” Hồng Tiêu véo mặt Hồng Lăng nói căm giận, vừa cảm thán, mấy ngày nay, tiểu thư thư đối xử tốt với các nàng lắm, không có chút nào như chủ nhân, cũng không sai loạn các nàng lên, ngược lại coi các nàng như chị em vậy, điều này sao các nàng không cảm động chứ!

“Được, ngươi nói đúng lắm, tiểu thư và tiểu thiếu gia sau này sẽ là người chúng ta cần thủ hộ!” Trong mắt Hồng Lăng loé lên tia kiên định, trước đây lúc nàng ta đến bên cạnh Bạch Mặc Y chỉ coi như là một nhiệm vụ, hiện giờ nàng ta lại thật tâm muốn bảo hộ họ!

Hôm sau, vừa dùng xong bữa sáng, Sở Quân Mạc đã tới đón người, quần áo màu tím, diện mạo hiên ngang, đi vào từ ngoài cổng lớn, vừa nhấc đầu lên thì đã thấy ba chữ Thuỷ Mặc cư to tướng, trong lòng ngẩn ra, hôm qua lúc hắn đến đây vẫn chưa treo thứ này, y theo ấn tượng hắn, chỗ nàng ở trong Bạch phủ cũng gọi là Thuỷ Mặc, chẳng qua chỉ thêm một chữ sau đó, trong lòng bất giác chua xót, hành động của nàng đã nói lên hết thảy với họ, tất cả rốt cuộc không quay lại như trước nữa! Tên không đổi, nhưng chỗ thì lại khác nhau, tựa như con người nàng vẫn là Bạch Mặc Y vậy nhưng tâm tính đã thay đổi, chuyện cũ trôi qua như mấy khói, gió thổi tản mát.

Bạch Mặc Y kéo tay Bạch Vô Thương xuất hiện trước cổng lớn, thấy bóng Sở Quân Mạc, sắc mặt có chút tiều tuỵ, ánh mắt cũng không còn trong sáng như trước nữa mà là thâm trầm ảm đạm, hơi hơi chớp mắt, nàng không muốn đi cùng với hắn, tiến cung nàng muốn tự mình đi!

Hồng Lăng hừ nặng một tiếng, mắt nhìn Sở Quân Mặc có chút khinh thường, không ngờ hắn chẳng biết xấu hổ mà xuất hiện ở trong này, tên này thật đúng là vô sỉ ha!

“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy ông ta đâu, ông ta là người xấu đó!” Bạch Vô Thương bất mãn kêu lên, mắt nhìn Sở Quân Mặc hiện lên hận ý tận xương tuỷ, tay bé nhỏ bỗng nắm chặt hơn, hiện giờ bé không giết được hắn, một ngày nào đó bé sẽ báo thù cho mẹ!

Ánh mắt Sở Quân Mạc lại thâm trầm hẳn, hắn thế nhưng lại thành người xấu, còn không muốn nhìn thấy hắn nữa, trong lòng đau xót, há hốc mồm thở dốc, lại nói không ra lời.

Ngày ấy trước mặt bé hắn đem mẹ bé đẩy vào dưới lưỡi kiếm của sát thủ, bé sao không thể hận hắn chứ? Chính vì hận này mà sao lại làm cho hắn để ý mãi chứ?

“Tam vương gia, mẹ con chúng ta không muốn nhìn thấy ngài, xin mời ngài đi đi cho!” Bạch Mặc Y vỗ vỗ Bạch Vô Thương, thân hình nho nhỏ vì ý hận mà run lẩy bẩy, trong lòng nàng thấy rất đau lòng và khổ sở, bé còn nhỏ, cũng đừng thừa nhận hết thảy mọi chuyện, nàng chỉ muốn cho bé một thời thơ ấu không lo không nghĩ mà thôi!

Sở Quân Mặc chấn động, tay bất giác nắm chặt, xoay người đi không hề nhìn các nàng, nói nặng nhọc, “Ta đưa các ngươi tiến cung!”

Ánh mắt Bạch Mặc Y dừng lại chiếc xe ngựa quý giá đẹp đẽ sau lưng hắn, không hề động đậy.

Đúng lúc này bên kia đường vang lên tiếng xe chuyển động, một chiếc xe ngựa khắc hoa lan trang nhã dừng trước mặt mọi người, màn xe dùng loại gấm thượng đẳng tạo thành, bốn góc là màu xanh bạch ngọc, nhìn lộ ra tao nhã và cao quý, hào phóng và gọn gàng!

“Thật xin lỗi, ta đã tới chậm, lên xe đi!” Giọng nói ôn nhuận vang lên, rồi thấy một cánh tay trắng nõn như ngọc hơi vén nhẹ màn xe lên, một khuôn mặt tuấn mỹ cười tươi như hoa lan tao nhã, đang nhìn sâu vào Bạch Mặc Y!

Mặt Sở Quân Mạc trầm xuống, khí lạnh trên người đột nhiên bùng lên, môi mím chặt nhìn về phía người tới, trong mắt loé lên tia tàn khốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play