Lạc quốc chủ cũng không vội triệu kiến Bạch Mặc Y, mà hôn sự của nàng và Lạc Linh Cẩm cũng được định sẽ cử hành sau nửa tháng nữa.

Bạch Mặc Y cũng không phàn nàn gì, mà ngược lại hôn lễ càng chậm càng tốt.

Ngoài dự kiến là Lạc Linh Cẩm, hắn tới với tin này cũng chỉ cười cười không nói nhưng đầy hàm nghĩa.

Thời gian nửa tháng với người ta mà nói thì quá ngắn, còn với người khác mà nói lại rất dài.

Mười lăm ngày, thay đổi bất ngờ, lành dữ khó dò.

Sứ thần Các quốc gia lục tục đến chúc mừng, mà trang chủ tiền nhiệm sơn trang Lạc Vân cũng chính là cha Lạc Vũ Trần được Lạc Phi Bạch đưa tin cũng tới. Ông ta đã đến, không nhiều người hiểu, chỉ biết là nhằm vào sản nghiệp Lạc gia, đương nhiên, tiếp đãi ông ta dĩ nhiên là Lạc Phi Bạch và con dâu được ông ta coi trọng chọn là Nguyễn Thanh Âm, ba người gặp mặt tự nhiên vừa nói vừa cười.

Không hề bất ngờ, làm lúc Lạc Vũ Trần tới rồi, bị Lạc lão trang chủ hung hăng răn dạy một chút, xoa đầu, Lạc Vũ Trần cau mày, mắt lạnh băng nhìn lướt qua Lạc Phi Bạch và Nguyễn Thanh Âm, đối nghịch lại vị lão trang chủ thi lễ rồi tao nhã xoay người rời đi, áo trắng như tuyết bay lên, trong trẻo phiêu dật đầy lạnh lùng nhưng mang nhiều cô đơn.

Đem những lời nói lạnh băng như tuyết từ xa bay tới, “Nếu phụ thân còn muốn nói chuyện cùng con như thế, vậy ngôi vị trang chủ này chẳng bằng trả lại cho người, hoặc là cho nhị đệ cũng tốt, sau này, Trần nguyện ý không còn quan hệ với sơn trang Lạc Vân nữa, thêm đó, tương lai của con do chính con làm chủ!~” Nói cực kỳ cự tuyệt, lạnh băng giống y như thái độ rời đi cương quyết của hắn.

Lúc ấy Lạc lão trang chủ đứng sững sờ ở đó, tức giận tới phát run, nếu được, ông ta cũng nguyện thu hồi chức vị trang chủ của hắn, nhưng lại không thể, lúc trước chọn Lạc Vũ Trần kế nghiệp, không phải một mình ông có thể quyết định được, mà hắn còn phải tự mình thông qua hàng ngàn khảo sát, được tám vị trưởng lão trong trang đồng ý mới được, ông ta không có quyền bãi miễn.

Sắc mặt Lạc Phi Bạch thản nhiên, hắn biết đại ca không thích chức vị trang chủ này, nhưng huynh ấy cũng tương tự làm tròn chức trách của một người làm chủ, mấy năm nay huynh ấy vẫn làm rất tốt, hắn rất bội phục huynh ấy, cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới có một ngày đến ngôi vị trang chủ này. Hắn biết đại ca nói đúng như nghĩ vậy, hắn thật sự không muốn lấy ngôi vị trang chủ ấy, lòng đại ca chưa bao giờ đặt ở trong đó.

Nguyễn Thanh Âm cắn môi, trong mắt lóe lên oán hận, hắn không thương nàng ta, nàng ta biết, nhưng hắn thế mà dám nói thẳng ra như thế, làm cho nàng ta rất mất mặt. Chẳng lẽ nàng ta kém nữ nhân bị chồng bỏ kia hay sao? Nàng ta không cam tâm, từ nhỏ, nàng ta đã nghĩ lớn lên phải trở thành vợ của Trần ca ca, giấc mộng này vẫn làm bạn suốt mười mấy năm nay, nàng ta không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hủy.

Tay nắm chặt lấy, Nguyễn Thanh Âm oán hận trừng mắt nhìn bóng kẻ đi xa kia như thần tiên vậy, TRần ca ca, huynh chỉ có thể là phu quân của Thanh Âm, ngoài Thanh Âm ra huynh không thể cưới bất kỳ ai được!

“Chủ tử, ngài sao có thể chọc giận lão trang chủ như vậy chứ?” Đi ra cửa sau, Vân Tri lo lắng nói.

Lạc Vũ Trần dừng bước, tâm thần chấn động, đáy mắt lóe lên tia mệt mỏi nhợt nhạt, đúng vậy, vừa rồi hắn hơi kích động, nhưng đây cũng là ý nghĩ chân thật của hắn, hiện giờ hắn không thể hành động theo cảm tính, ít nhất hiện giờ không thể bỏ đi chức vị trang chủ này được, nếu đã không có người sơn trang Lạc Vân ở đằng sau, vậy cũng không hoàn toàn còn duy trì hắn nữa, nhưng may mắn duy nhất là tám vị trưởng lão vẫn chưa ra mặt, mọi chuyện còn có khả năng biến chuyển.

Vân Tri cúi đầu, không đành lòng nhìn sắc mặt đăm chiêu của chủ tử, chủ tử đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi, chủ tử chẳng những ở bên ngoài giao đấu với người ta, còn nghĩ cách cứu Bạch cô nương ra khỏi tay Lạc Linh Cẩm nữa, vẫn còn băn khoăn tới thái độ của sơn trang Lạc Vân, muốn tại đây làm cuộc phản ngược để chiến thắng bất ngờ, thật khó khăn làm sao, đương nhiên chủ tử cực kỳ không được khinh thường với kẻ đang rình mồi đợi thời cơ bên cạnh là Ngọc Vô Ngân, hắn ta, luôn lúc nào cũng tìm lỗi của chủ tử, hắn và chủ tử giống nhau, là cao thủ ẩn nhẫn cực kỳ, thế cục tương lai càng ngày càng mờ mịt, xảy ra trước mặt họ, dường như đã cùng đường, chuyện tiếp theo chủ tử nên làm sao đây?

“Trần ca ca, đợi muội với!” Vân Tri vừa định nói gì thì bỗng bị tiếng gọi nũng nịu này chặn lại, mắt không hề nhẫn nại nhìn kẻ lướt qua mình, lắc mình đứng sau lưng Lạc Vũ Trần lẳng lặng không nói.

Lạc Vũ Trần dừng chân, cũng không có ý đợi, trong mắt hắn, ngoài nàng có thể để cho hắn phải đợi ra, những kẻ khác hắn thờ ơ, cũng không có tư cách để hắn phải đợi.

Áo trắng như tuyết, lạnh lùng vô tình.

“Trần ca ca….” Nguyễn Thanh Âm vẫn chưa từ bỏ ý định chạy nhanh tới, chu chiếc miệng nhỏ lên, bất mãn nhìn Lạc Vũ TRần.

“Chuyện gì?’ Bị nàng ta chặn đường, sắc mặt Lạc Vũ Trần sầm lại lạnh nhạt, trong mắt lóe lên xa cách, lại xen lẫn tia chán ghét.

“Trần ca ca đang trách muội sao? Thật xin lỗi, muội sia rồi, sau này không làm thế nữa!” Nguyễn Thanh Âm cúi đầu, giọng nghèn nghẹt, thật tình sám hối.

Lạc Vũ TRần nhìn nàng ta chằm chằm không lên tiếng, trong mắt sự giận dữ ngày càng tăng, nếu nàng ta không phải con gái cảu tam trưởng lão, vậy hắn tuyệt đối chẳng để nàng vào mắt, nàng ta xuống tay mạnh thuê sát thủ giết  Y Y như thế, hắn sao có thể tha thứ cho nàng ta chứ?

“Nếu có lần sau, ta sẽ giết ngươi rồi xin bồi tội với tam trưởng lão” Giọng lạnh lẽo  vô tình, tràn từ trên đỉnh đầu Nguyễn Thanh Âm xuống lóe lên ý lạnh.

Ngẩng đầu lên Không thể tin nỏi, vừa định phản bác thì lại như muốn với tới gì đó, lập tức vẻ mặt lại hối hận, đôi mắt đẹp rưng rưng nói, “Trần ca ca, Thanh Âm sai rồi, lần sau nếu có xin huynh Tha cho Thanh Âm lần này được không?” Nguyễn Thanh Âm hận trong lòng, đều là con tiện nhân kia, hại nàng bị Trần ca ca mắng.

“Ngươi đi đi, tự giải quyết cho tốt!” Lạc Vũ Trần thản nhiên nhìn nàng ta một cái, đi lướt qua bên cạnh nàng ta tới trước, có lẽ hiện giờ hắn cần gặp nàng một lần, ít nhất giải quyết mấy ngày bị tương tư đến khổ sở.

“Trần ca ca, huynh…. Huynh thật sự không thích Thanh Âm sao?” Nguyễn Thanh Âm bỏ tất cả hổ thẹn trong lòng, đưa tay kéo tay áo Lạc Vũ Trần, bị hắn tránh đi, trong lòng tràn ngập mất mát, đôi mắt ngập nước đáng thương thống khổ, nét mặt ai oán chọc cho người ta nảy sinh sự thương tiếc.

Lúc Bạch Mặc Y đến thì nhìn thấy chính là cảnh này, Lạc Vũ TRần cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh Âm, từ bên sườn nhìn cũng không thấy mắt hắn thiếu kiên nhẫn mà ngược lại làm cho người ta nghĩ nhầm hắn có tình mà chống đỡ; còn Nguyễn Thanh Âm ngửa đầu lên nhìn hắn, hai con người như sóng nước nhộn nhạo xuân thuyer, gương mặt xinh đẹp đỏ rực lên, nhìn thật động lòng.

Bạch Mặc Y lẳng lặng đứng đằng xa, đôi mắt như hồ thu không gợn sóng nhìn thấy tất cả, môi đỏ mọng quật cường khẽ mím lại, khuôn mặt nghiên thành tuyệt sắc như mây bay gió thoảng lặng yên, làn váy vàng khẽ đông đưa, dáng người trong trẻo nhưng tao nhã lạnh lùng, thản nhiên nghiêng đi, tóc đen theo gió bay lên, phiêu dật, như u hồn thanh linh rơi xuống trần thế, mang theo vẻ cô độc lạnh lẽo, cô độc.

Dường như cùng thời khắc đó, đột nhiên lạc Vũ Trần thanh nhã như thần tiên quay đầu, đôi mắt ngọc lưu ly đầy phong tình nhìn chằm chằm vào bóng lụa vàng quần trắng như tiên nữ kia, trên người hơi thở mát lạnh đột nhiên biến thành ôn nhu, cả không khí chung quanh dường như ngưng lại tại giây phút ngọt ngào ấm áp đó.

Nguyễn Thanh Âm sửng sốt, đột nhiên xoay người, nhìn thấy Bạch Mặc Y xuất hiện đột ngột, con người xinh đẹp lóe lên ánh sáng ghen tị, sự xuất hiện của nàng ấy, sự chói lóa sặc sỡ của nàng ấy, sự trong trẻo đầy lạnh lùng của nàng ấy, cùng hơi thở đạm mạc đơn sơ và còn có dung nhan tuyệt thế vô song ấy, không có cái gì giúp tôn lên dáng nhỏ bé bất phàm ấy, tất cả mọi thứ ở nàng đều hiện lên tất cả, làm cho nàng ta cảm thấy mọi thứ trở nên ảm đạm, như tận cùng thế giới, tiên và người phàm khác nhau, làm cho cô gái ham hư vinh như nàng ta thấy ghen tị phát cuồng, lòng ngập tràn hủy diệt, móng tay đâm sau vào da thịt, bấm chặt vào, sợ rằng không kiềm chế nổi nàng ta sẽ tiến lên cào rách con người kia mà nàng ta thấy không bằng đó.

“Y Y, nàng đến rồi!” Giọng lạnh nhạt đầy sủng nịch, áo trắng như tuyết vóc cao to tao nhã đi về phía nàng, mọi xinh đẹp trên đời này nhợt nhạt bỗng xuất hiện nụ cười, trong mắt hắn, chỉ tồn tại mình nàng.

“Ta hình như đến không đúng lúc thì phải” Khẽ mím môi, Bạch Mặc Y nhẹ quét qua Nguyễn Thanh Âm đang ngập tràn hận ý với nàng, hờ hững quay đầu, cũng không muốn ở cùng lâu với nàng ta.

“Y Y, nàng lại bướng bỉnh rồi!” Mang theo sủng nịch, Lạc Vũ Trần bất đắc dĩ thở dài, chỉ có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm trên người nàng, người ngoài không thể lay chuyển nổi ý định kiên quyết.

“Không có, các ngươi cứ tiếp tục đi” Bạch Mặc Y lạnh lùng xoay người, sợi tóc bay lên, vấn vít trên gương mặt tuyệt mỹ, trào lên nhu tình cuồn cuộn trong lòng hắn, một lòng này cũng theo sợi tóc bay mà rung động.

Đưa tay giữ lấy người thiên hạ xoay lại, tay mát lạnh nắm chặt lấy bàn tay lạnh lùng, cố định cầm nàng, tay khác ôn nhu vén tóc ra sau tai nàng, cúi đầu nói, “Hóa ra chúng ta tâm linh tương thông như vậy” Hắn muốn được nhìn thấy nàng, nàng lại tới trước hắn một bước, điều này làm hắn rất vui, rất cao hứng, mấy ngày mệt nhọc trở thành hư không.

Bóng đang trong trẻo lạnh lùng dừng chút, khóe moi cong lên, con mắt như hồ thu lấp lánh, tản ra ánh sáng nhu hòa, mang theo vẻ lạnh lùng yên tĩnh mang theo mùi hoa xuân bị gió thổi nhẹ, khoan khoái di động. Cúi đầu nhìn tay bị hắn nắm chặt, chậm rãi vươn ngón út ra chọc hắn, hơi xấu hổ bảo, “Nếu biết sớm như vậy, ta sẽ không đến đây!” Lời này mang theo chút cảm xúc, có mùi vị ê ẩm, đôi má rực lên, như đóa hải đường đón nắng gió chầm chậm nở rộ, xấu hổ.

Vân Tri thức thời lui xuống, lúc chạy đi còn không quên trừng mắt liếc nhìn Nguyễn Thanh Âm đứng buồn bực một mình, để ý tới ánh mắt lóe lên tia ác độc của nàng ta chợt biến mất sau khi tính kế, lòng đột nhiên trầm xuống, có lẽ hắn nên nhắc nhở chủ tử phải cẩn thận nữ nhân này mới được!

Nguyễn Thanh Âm vừa giận vừa bực, hai người họ tình chàng ý thiếp trước mặt nàng ta, chẳng coi nàng ta ra gì, hình ảnh đó chọc đau mắt nàng ta, hai người ngã chết, làm nàng ta trở thanh cái gai trong mắt, lòng càng hận hơn, định nói lại phát hiện chung quanh hai người đó chỉ nổi lên vòng chướng ngại vây quanh họ, nàng ta căn bản không vượt được vào.

Tay càng nắm chặt hơn, nhưng cuối cùng tia lý trí cũng nói cho nàng ta, lúc này nàng ta không thể ra tay, ít nhất không thể trước mặt Lạc Vũ Trần.

“Y Y à, nàng đang nghi ngờ ta hay  là đang hoài nghi bản thân vậy/” Lạc Vũ Trần cười khẽ, dễ dàng đẩy hết trách nhiệm trên người mình sang người nữ nhân hơi ghen này.

Thông minh như Bạch Mặc Y, mắt thản nhiên lóe sáng, sáng rực, hiện lên tia giảo hoạt, giọng trong veo mang chút bướng bỉnh, “Ta lại cảm thấy mioj lực người nào đó quá lớn, mà trên đời này ong bướm nhiều lắm, phải làm sao đây/’ Bàn tay trắng nõn mềm mại không xương khẽ lướt qua khuôn mặt trắng nõn, không thể phủ nhận nam nhân này có bộ dạng đầy oán hận thế, cả nàng cũng bị hắn mê hoặc thật sâu, cảm thán trên trời quá bất công, vì sao trên đời lại có một nam nhân xinh đẹp tới mức nữ nhân muốn tự sát thế này chứ? Sở Quân Ly là một, Lạc Vũ Trần cũng là một trong đó, Cung Tuyệt Thương cũng vậy, lại còn hay đùa bảo ca ca nữa, tuyệt đối là muốn hạ gục nữ nhân mà, nếu mà ở hiện đại chỉ e sớm bị người ta hành hạ n lần rồi.

“Nhưng đóa hoa như ta này, thầm nghĩ chỉ muốn cho con bướm là nàng đến đậu thôi, nàng có bằng lòng không?” Cũng không mất hứng khi bị nàng ví hắn như hoa, mà ngược lại theo lời nàng nói, hắn thích nghe nàng nói nàng để ý tới hắn, điều này cũng làm cho hắn có động lực vì tương lai hai người mà cố tạo ra thế giới bình yên.

“Đương nhiên,  huynh đóa hoa tuyết liên băng sơn này chẳng phải sớm đã bị ta hái hay sao/” Khẽ nâng cằm hắn lên chút, rồi giận dữ buông tay ra, ánh mặt Bạch Mặc Y khẽ lướt qua Nguyễn Thanh Âm vẫn đứng sau Lạc Vũ Trần không đi, máy hơi cau lại, đối với gì đó của nàng ta, nàng thật ra rất ích kỷ, nhất là người của nàng, nàng sẽ không khách sáo, bởi nàng cũng rất bá đạo!

Môi dưới hơi cắn mạnh làm tứa máu ra, Nguyễn Thanh Âm khi chạm tới ánh mắt hơi khiêu khích của Bạch Mặc Y, cố áp chế lửa giận trong lòng, quay lứng về lạc Vũ Trần nói, “Trần ca ca, Thanh Âm sai rồi, Thanh Âm không nên đi tìm Bạch tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ còn đáng thương hơn Thanh Âm, trước khi gặp được nàng ấy làm Thanh Âm rất đồng tình, may hiện giờ nàng ấy gả cho hoàng tử Lạc quốc làm hoàng tử phi, sau này có thể là một quốc gia chi mẫu, Bạch tỷ tỷ thật may mắn, TRần ca ca, chúng ta không nên tới làm phiền nàng ấy nữa, Bạch tỷ tỷ là một người thông minh như vậy, nhất định sẽ sống rất tốt!” Nói mờ mịt, cũng nói rõ những gì Bạch Mặc Y trải qua, nàng từng là vợ của Sở Quân Mạc, cũng làm rõ hiện giờ nàng sắp trở thanh hoàng tử phi của Lạc quốc, sắp đại hôn rồi, nàng không tuân thủ nữ tắc chạy tới gặp gỡ nam nhân, tác phong như vậy rất khó chấp nhận, lại không thể thành nữ chủ nhân của sơn trang Lạc Vân được, chỉ có nàng ta mới là người lựa chọn thích hợp duy nhất.

Sắc mặt Bạch Mặc Y không đổi, nàng cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới muốn nhìn kẻ như soi như hổ rình mồi nhìn người đàn ông nàng chằm chằm mà nghe thấy lời hay, vì thế, nàng rất lạnh nhạt, mắt như nước, lẳng lặng nhìn Nguyễn Thanh Âm đầy đại nghĩa, khóe mặt có châm chọc và trào phúng, hóa ra sơn trang Lạc Vân cũng chỉ có thế, đào tạo ra một nữ nhân cũng chỉ đẹp hơn người bình thường chút, mà chẳng cao minh hơn bao nhiêu, đúng, chỉ có thể nói, trong lòng tính kế, cũng liều mạng giống nữ nhân ở hậu cung.

Lạc Vũ Trần ở ngay đó liền sầm mặt lại, chậm rãi quay lại, mắt không giận lạnh băng nhìn Nguyễn Thanh Âm, giọng lạnh nhạt chậm rãi vang lên, “Y Y tốt thế nào, ta nghĩ ta biết rất rõ, cũng không cần ngươi tới nói cho ta biết thế nào, nàng ấy sẽ là vợ duy nhất của ta, còn người, ta không muốn nhắc lại cho ngươi nhớ thân phận của mình!” Chuyện lần trước hắn có thể tha cho nàng ta, nhưng không có nghĩa là hắn tha thứ cho nàng ta, nếu còn có lần sau, hắn nguyện đắc tội với trưởng lão trong tộc, cũng loại bỏ nàng ta!”

Nói cảnh cáo Nguyễn Thanh Âm đều biết, cả người mềm mại khẽ chấn động, nước mắt trào ra, giọng uất ức nho nhỏ, “Trần ca ca, huynh hiểu lầm muội rồi, muội không muốn nghĩ làm cái gì cả, muội chỉ muốn Bạch tỷ tỷ được hạnh phúc, tha thứ cho muội lần trước không hiểu chuyện!” Nói xong ngẩng đầu, bước nhanh tới bên cạnh Bạch Mặc Y, đưa tay kéo nàng, lại bị nàng tránh rất nhanh, mang theo do dự và khó xử đứng ở đó, Nguyễn Thanh Âm lén giấu sát ý, giọng điệu nghẹn ngào, như sám hối rất thật tình vậy, “Bạch tỷ tỷ, lần trước là Thanh Âm không đúng, tỷ khoan dung độ lượng tha thứ cho Thanh Âm một lần được không?”

Nét châm chọc trong mắt Bạch Mặc Y càng tăng, tà tà nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lẽo của Lạc Vũ Trần, tối lại, nếu trước kia, nàng tất nhiên sẽ không dễ tha thứ cho nàng ta, nhưng nàng đã phế đi bốn gã thị nữ của nàng ta, lại bắn ba cây ngân châm vào nàng ta, Nguyễn Thanh Âm coi như được dạy dỗ cả rồi, vì không muốn để cho Lạc Vũ Trần khó xử, nàng có thể tha thứ tất, giọng trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng xen lẫn lạnh lẽo, “Ngươi không cần xin lỗi ta, dù sao ta cũng chẳng chịu thiệt chút nào!”

Nguyễn Thanh Âm thầm hận cắn răng, đúng vậy, nàng ta mới là người bị ăn đâu khổ, nhớ lại cảnh thống khổ bị trúng châm và bốn thị nữ bị đứt gân tay kia, nàng ta sao có thể chịu nổi? Nhưng vẫn nói lời cảm kích và tạ lỗi, “Cám ơn Bạch tỷ tỷ, sau này chúng ta có thể làm bạn được không? Bạch tỷ tỷ không để ý đến lần trước Thanh Âm vô lễ chứ?”

“Làm bạn thì xin lỗi đi!” Có ai nghe qua tình địch có thể trở thanh bạn bè không? Tuy Lạc Vũ Trần không thích nàng ta, nhưng Nguyễn Thanh Âm vẫn tồn tại, với nàng mà nói, chỉ là một tồn tại đầy uy hiếp, ít nhất nàng ta không tới mức trong lòng không mang chút cố kỵ nào mà trở thành bạn của nàng, hơn nữa, trong mắt Nguyễn Thanh Âm, hận ý của nàng ta với nàng không giấu được, nàng càng không thể thật tình muốn trở thành bạn bè với mình.

“Bạch tỷ tỷ, ta thật sự thích tỷ, thật sự muốn được làm bạn với tỷ! Có lẽ có một ngày tỷ và Trần ca ca có thể trở thành chuyện tốt, chúng ta có thể trở thanh tỷ muội đó!”

Mặt Bạch Mặc Y xầm xuống, nàng sao không nhìn ra chứ, điều này sao Nguyễn Thanh Âm mặt dầy như thế chứ? Tỷ muội à? Lạc Vũ TRần hắn nếu dám trái ôm phải ấp, nàng là người đầu tiên không tha cho hắn đó!

Mặt Lạc Vũ TRần đen lại, cả người lộ ra khí lạnh, mắt nhìn Nguyễn Thanh Âm chằm chằ, cmar thấy hơi thở người bên cạnh có chút thay đổi, sắc mặt bỗng nổi lên tia nhu tình, nói nhỏ nhẹ, “Y Y, ta không phải là người như nàng nghĩ đâu!” tuy nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, nhưng hắn cả đời này đều thầm nghĩ một người là đủ! Hơn nữa, hắn cũng sợ con méo bên cạnh này móng vuốt sẽ cào bỏ hắn!

Mà đúng lúc này, tay Nguyễn Thanh Âm nắm được Bạch Mặc Y, sắc mặt đau thương buồn rầu nói, “Bạch tỷ tỷ à, ta không có ý gì khác, Trần ca ca thích tỷ, Thanh Âm cũng sẽ thật lòng thích tỷ!” Muốn cùng nàng cướp Trần ca ca ư, bằng nàng ta một kẻ bị chồng ruồng bỏ, gần như chẳng có khả năng, cho dù bề ngoài nàng ta có đẹp, trong mắt người đời tài hoa, nhưng vẫn chỉ là một kẻ bị chồng bỏ, một phụ nữ có đứa con năm tuổi, nàng ta dựa vào cái gì mà tiến vào Lạc gia chứ? Nàng hiện yếu thế không muốn Lạc Vũ Trần quá lạnh với nàng, chỉ cần nàng có thể được ở lại bên cạnh hắn, nàng còn cách bắt hắn phải lấy được nàng!

Bạch Mặc Y một khắc cũng không muốn dây da] gì với nàng ta, nữ nhân này ngụy trang rất giỏi, nàng nhìn mà thấy ghê tởm, chán ghét giật tay ra, dùng sức không lớn, chỉ là hất nàng ta ra thôi, ai ngờ Nguyễn Thanh Âm giảo hoạt chỉ mắt theo lực đạo ngã xuống một bên, đầu lơ đãng đập vào hòn đá, máu tươi chảy từ trán xuống, nhiễm đỏ cả khuôn mặt.

Bạch Mặc Y hơi cau lại, hóa ra nàng ta diễn nửa ngày chỉ là đợi thời cơ ra tay thế này đây, nàng ta thế mà dám làm vậy! Đưa mắt nhìn Lạc Vũ TRần, người sau chẳng có chút ý tứ lên đỡ, trong lòng lúc này mới thấy dễ chịu chút, khẽ cong môi lên, nói châm chọc, “Phụ nữ, khổ nhục kế thế mà cũng dám ra tay, tiếc là người dùng sai rồi!” Với nữ nhân này, nàng thật sự chẳng duy trì được thái độ hài hòa được.

Nguyễn Thanh Âm ôm lấy vết thương, dường như bị thương rất nặng vậy, máu vẫn chảy ra như suối, rất thanh chóng cả người quần áo màu vàng đã loang đầy máu, nhìn chói mắt.

“Nè, huynh không đi thương hương tiếc ngọc chút à/” Bạch Mặc Y nói với Lạc Vũ TRần, thấy hắn mắt âm trầm, lòng cũng trầm theo, hắn cảm thấy nàng cố ý, hay cảm thấy nàng làm quá mức? Nhưng nàng chính là vậy, với kẻ địch, nàng sẽ không nhân từ, lại càng không khoan dung, hơn nữa, quan trọng nhất chút, nàng cũng không đẩy ngã Nguyễn Thanh Âm, là chính nàng ta tự ngã, hơn nữa nàng ta có võ công, cho dù nàng cố ý, nàng ta cũng chỉ có thể sứt sát chút, đâu có làm cho chính mình bị thương nặng như thế chứ!

“Chỉ cần nàng không bị thương là tốt rồi! Chúng ta đi thôi!” Lạc Vũ Trần thản nhiên đảo qua Nguyễn Thanh Âm, kéo Bạch Mặc Y rời đi, tuy hắn không rõ chuyện xảy ra thế nào, nhưng hắn biết cách làm người của Bạch Mặc Y, nàng sẽ không trêu đùa làm ra động tác như thế, nàng muốn chơi thì chắc người phải chét! Nữ nhân này ác, chẳng thua gì một sát thủ vô tình cả!

Hơn nữa, vì một nữ nhân chẳng ra gì, hắn không muốn phá hỏng thời gian ở chung ngắn ngủi của hai người!

“Trần ca ca….” Nguyễn Thanh Âm ôm trán uất ức kêu lên, mắt thoáng nhìn thấy bóng áo xanh đang chạy tới, khóe miệng lóe lên cười không phát hiện ra.

Bạch Mặc Y nhìn theo ánh mắt nàng ta, một dáng người tuấn tú, cao ngất, hơi giống Lạc Vũ TRần, thấy nào nao, trong lòng hơi hốt hoảng, hắn chính là Lạc Phi Bạch rồi! Thấy hắn đi thẳng đến chô nguyễn Thanh Âm, mọi nghi hoặc và đầy khó hiểu cũng đột nhiên có đáp án ngay, nguyên nhân hắn ta yêu người!

Chỉ uổng hắn là đệ đệ của lạc Vũ Trần, mắt vậy mà kém cỏi quá, coi trọng một kẻ đầy tâm kế như Nguyễn Thanh Âm, nàng nên vì tương lai của hắn mà thấy lo thay, hay là lo cong đường sau này của mình càng khó đi hơn?

Sau khi Bạch Mặc Y nhìn Lạc Vũ Trần thấy lạc Phi Bạch thì thu ánh mắt lại, hắn hiểu được hắn ta thật sự yêu người đệ đệ này, mà nàng càng không thể nói cho hắn, bởi vì Lạc Phi Bạch, nàng lại lâm vào tay lạc Linh Cẩm, chuyện này, chỉ có thể tự hắn phát hiện ra thôi!

Thanh Âm, nàng đứng lên đi, nữ nhân này không xứng với nàng để cho nàng phải hạ thấp mình cầu xin nàng ta thế!” Lời Lạc Phi Bạch không chút che giấu sự chán ghét và oán hận, lúc với Nguyễn Thanh Âm lại đầy nhu tình vô hạn, che chở vô cùng.

“Không, Phi Bạch ca ca, đừng trách Bạch tỷ tỷ, là Thanh Âm tự ngã thôi, có thể lần trước bị thương còn chưa khỏi, đầu hơi choáng váng!”   Nguyễn Thanh Âm suy yếu cười cười, ngước mặt lên nhìn vẻ mặt giận dữ của Lạc Phi Bạch mà khẩn cầu, lại nhìn về phía Lạc Vũ Trần mang theo chút thât vọng, nàng đều như vậy mà hắn cả liếc mắt nhìn cũng không nguyện ý, trong lòng sụp xuống, nhưng ý nghĩ cố chấp kia càng ngày càng nặng, càng không chiếm được nàng ta lại càng muốn!

Lời Nguyễn Thanh Âm nói làm cho Lạc Phi Bạch nhớ tới lần trước nàng ta bị Bạch Mặc Y phóng ba cây ngân châm, oán hận trừng mắt liếc Bạch Mặc Y một cái, nói với Lạc Vũ TRần, “Đại ca, huynh muốn tìm nữ nhân bên ngoài, ta mặc kệ, chỉ cần huynh thích là được, nhưng huynh không nên tìm một nữ nhân ác độc như vây, lần trước là Thanh Âm sai, không nên tự tiện đi tìm nàng ta, nhưng huynh có biết nàng ta làm gì không? Suýt chút nữa Thanh Âm đã chết trong tay nàng ta, nhưng Thanh Âm vẫn liều mạng van xin hộ nàng ta, muốn ta đừng nói  với huynh, sợ ảnh hưởng tới tình cảm các người, nàng chính là rất thiện lương, lúc nào cũng nghĩ cho huynh, huynh không thương nàng thì thôi, nhưng huynh không thể trơ mắt nhìn nàng bị người ta bắt nạt chứ? Đại ca, huynh làm ta rất thất vọng! Huynh nhìn cho rõ đi, huynh rốt cục tìm được loại con gái gì thế? Ngươi như vậy có tư cách gì mà được gả vào trong lạc gia chúng ta chứ?” Lạc Phi Bạch rất tức giận, lời nói cũng không chút khách sáo, hắn đã muốn coi rằng Bạch mặc Y là kẻ có tâm cơ sâu nặng, thủ đoạn ác độc, mặc kệ đại ca có đồng ý hay không, cô gái như thế, hắn nhất định không cho phép nàng ta trở thành vợ đại ca, nàng ta không xứng với đại ca!”

“Câm mồm, Y Y là người thế nào, ta còn rõ hơn người đó!” Lạc Vũ TRần sợ run chút, dừng mắt trên người Nguyễn Thanh Âm điềm đạm đáng yêu trong lòng lạc phi Bạch, nói, “Mang nàng về, cố gắng chắm sóc nàng ấy cho tốt!”

Lời người khác nói không ánh hưởng gì lắm với Bạch mặc Y, nhưng câu nói tiếp theo của Lạc Vũ trần làm lòng nàng thấy hoảng mà dừng chút, không rõ cảm giác thế nào, tim chậm rãi lạnh xuống, không hề liếc mắt nhìn ba người cái nào, xoay người rời đi, tuy Lạc Vũ TRần chỉ bảo Lạc phi Bạch chiếu cố Nguyễn Thanh Âm cho tốt, nhưng trong ý hắn nói có phải để ý hết mọi lời lạc Phi Bạch nói không, cho rằng nàng quá mức ác độc?

“Đứng lại, nữ nhân ngươi, vài ngày nữa sắp trở thành hoàng tử phi rồi, chẳng lẽ vị trí hoàng hậu của một nước chưa đủ thỏa mãn cho ngươi, ngươi càng muốn nhiều hơn ư? Ta nói cho ngươi biết, sơn trang Lạc VÂn chỉ cần có ta, ngươi đừng mơ tưởng có một ngày có thể được gả vào đó!” Lạc Phi Bạch nổi igaanj đùng đùng truyền lời từ sau tới.

Bạch mặc Y không dừng bước, thật sự nàng rất muốn thong dong nói một câu, nàng cũng chẳng thích thú gì với sơn trang lạc Vân, nhưng nàng không thể nói vậy, như vậy sẽ làm tổn thương lòng Lạc Vũ TRần, nam nhân này vì nàng làm rất nhiều thứ, điểm uất ức nhỏ ấy nàng chịu được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play