Nụ cười vẫn đọng trên môi, trong đáy mắt, mãi cho tới khi Hồng Tiêu bưng đồ ăn vào, Bạch Mặc Y mới ngưng cười, nhìn thấy đồ ăn mới nhớ tới lời Lạc Vũ Trần trước lúc đi, lòng lại thấy ngọt ngào, hắn sợ nàng vì lo cho Vô Thương mà ăn không nổi, vì thế mới nói như thế đi.

“Phía trước xảy ra chuyện gì à?” Kéo ống tay áo xuống, Bạch Mặc Y cầm đũa lên, hỏi bâng quơ, nghĩ đến người đó chạy rồi còn dặn nàng ăn cơm, lòng lại càng thấy ngọt ngào mãi, ăn thức ăn, hoá ra bình thường ăn mấy thứ này mùi vị lại ngon tới vậy!

Hồng Tiêu thoáng nhìn Bạch Mặc Y, thấy trên mặt nàng không giấu được xuân ý, lại nhìn ở nơi đó, sao tự dưng tiểu thư lại đột nhiên cao hứng vậy nhỉ?

“Tình hình phía trước đường xá không tốt lắm, chẳng biết vị công tử nào không thích màu đỏ, đem mười dặm vải đỏ của Lạc hoàng tử đốt sạch” Hồng Tiêu ngẫm lại mảnh tro tàn bên ngoài, cũng rất muốn cười, nhưng nàng ta cảm thấy có thể làm ra chuyện này, nhất định là vị thái tử gia như trẻ con kia rồi!

“Ah!” Khoé mắt Bạch Mặc Y nháy lên, nàng cũng nghĩ giống Hồng Tiêu, cũng tưởng là do Cung Tuyệt Thương làm, khẽ lắc đầu, lập tức không nói, ít nhất hắn cũng không làm ra chuyện có mười dặm vải trắng, nên nàng lại cười!

Cung Tuyệt Tương còn đứng ở cửa thành mãi không chịu đi, vẻ mặt lạc lõng nhìn ra phương xa, nàng vừa đi, hắn hận không mọc cánh bay tới bên cạnh nàng, đấm mạnh một quyền lên bức tường, hắn không có chuyện gì thì thôi sao lại đồng ý đánh cuộc với thằng quỷ kia chứ? Thế này thì tốt rồi, ít nhất nửa năm nữa hắn chẳng thấy nàng, Cung Tuyệt Thương hơi buồn chán, nghĩ đến Lạc quốc nguy hiểm, hắn lại lo lắng đề phòng mãi, lo lắng hãi hùng.

Một bóng đen nhoáng lên, Tử Dạ lạnh lùng đứng bên cạnh hắn.

Vừa thấy hắn ta, Cung Tuyệt Thương kinh ngạc hỏi, “Thằng ngốc, ngươi vẫn chưa đi à?” Hắn không phải muốn đi lạc quốc với nàng ấy sao?

“Bảo trọng!” Tử Dạ nhìn hắn một cái, nhấn rõ từng chữ một, giọng cao vút lên, khẽ cười thoả mãn bay vút lên biến mất trước mặt Cung Tuyệt Thương, hắn tức giận suýt hộc máu, thằng ngốc chết tiệt này nhất định cố ý rồi, biết hắn đi không được nên khoe khoang trả thù hắn đây mà!

“Chủ tử!” Thị vệ đằng sau nhỏ giọng kêu lên.

“Chuyện gì?” Nhìn theo chút bóng đen kia, Cung Tuyệt Thương dứ nắm đấm theo, lần sau gặp mặt nhất định phải dạy dỗ hắn ta chút mới được.

“Nhị thiếu trang chủ sơn trang Lạc Vân đến, muốn gặp ngài!”

“Không gặp!” Cung Tuyệt Thương tức giận nói, đột nhiên xoay người, vô cùng kinh ngạc hỏi, “Ngươi nói ai cơ?”

“Nhị thiếu trang chủ sơn trang lạc Vân Lạc Phi Bạch ạ!”

“Hắn tới gặp ta làm gì thế?” Cung Tuyệt Thương cau mày, Lạc Vũ Trần đã sớm rời đi, hắn ta tới tìm hắn làm gì nhỉ. “Dẫn ta đi gặp hắn!” Lại lưu luyến nhìn mãi về phía chân trời xa xa, gió thu lạnh run, cảnh sắc núi non trùng điệp xa xa, có loại riêng của mùa thu suy tàn và tiêu tàn, suy sút lộ ra luồng đau thương xinh đẹp.

***

Ánh trăng sáng tỏ soi đầu giường, tựa như sương lạnh cuối thu, rơi xuống, trong suốt như nước suối, từng giọt từng giọt lấp loáng, bóng đêm yên tĩnh, lại toả sáng ánh đèn rực rỡ như ngọc, mọi thứ trong phòng đều được ánh trăng soi tỏ mờ mờ, ảo ảo.

Thay một thân màu lam, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, hơi thở tinh thế ôn nhu, mát lạnh bốc ra, khẽ nhắm mắt lại, làn da trắng nõn như bạch ngọc, dưới ánh trăng thanh khiết sáng lấp lánh, lại xen lẫn vẻ đẹp mờ ảo, nổi chìm nhân gian. Màn bên giường khẽ rung lên, bị cơn gió nhẹ khẽ thổi lay dộng.

Nàng đang đợi hắn, bởi vì câu nói ban ngày kia, “Tối ta lại tới!” Vì thế, nàng đã sớm đợi trong phòng, nàng biết người đó biết hết tất cả, thời gian cũng thật quá nhanh, cũng như quá chậm, nàng đã ngồi rất lâu rồi, đi đường xa một ngày, xe ngựa xóc nảy, ủ rũ ập tới, lại làm cho khuôn mặt nghiêng thành nhiễm chút mệt mỏi, thân thể gầy yếu lạnh lùng lộ ra chút cô đơn.

Nàng đang đợi người hoặc như bị người dời bỏ rơi vậy.

Trong đợi chờ lộ ra cô độc, trong tịch mịch kiếm tìm sự an ủi.

Nàng nghĩ thật ra nàng cũng không mạnh mẽ; nàng nghĩ nàng thật sự muốn tìm một người nào đó có khả năng che chở ôm ấp nàng, vào lúc nàng yếu ớt nhất ôm nàng vào lòng ấm áp; nàng nghĩ tìm kiếm tịch mịch, chìm nổi hai kiếp, nàng không có nhiều ước nguyện gì, vì sao lại khó như vậy; nàng cũng biết mệt mỏi, kiếp trước tới kiếp này nàng cũng tìm được người nàng đợi rồi.

Có lẽ tình yêu của nàng không nhiều cho hắn, cũng không dùng tình thâm cho hắn, nhưng nàng nghĩ, nàng sẽ cố gắng đi yêu, thử tiếp nhận, nhận hết tất cả của hắn, nhận hắn bên cạnh.

Bóng lạnh lùng trong trẻo khẽ giật mình, mắt vẫn nhắm như cũ, gió lạnh trong đêm làm bật cửa sổ tiến vào, hơi lạnh, nhưng bởi trong lòng nàng đang nghĩ đến điều đó thì cảm thấy trong gió có mang theo tia ấm áp chạm tới tận đáy lòng.

TRăng đã lên cao, đêm đã qua một nửa mà người đó vẫn chưa xuất hiện.

Hắn lại lỡ rồi! Mãi lâu sau, Bạch Mặc Y mất mát chui mình vào trong chăn, đôi mi thanh tú nhắm lại, hắn cũng không coi thường lời hứa, đã nói là phải làm! Hắn nói đến thì nhất định sẽ đến, trừ phi….

Vừa chạm vào giường, lại đột ngột ngồi dậy, Bạch Mặc Y lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng như cũ, đã có cảm giác man mát thanh tịnh, mà rất tịch mịch!

Trong lòng có dự cảm không lành, Bạch Mặc Y thấy hơi lo, cảm giác bối rối sâu tận đáy lòng, hắn sẽ không dưng mà lỡ hẹn, gần như không chút do dự nhấc chân đi ra đến cửa.

Vừa mở cửa ra, một bóng màu vàng đứng ở hành lang, đang dùng một loại vui đùa không rõ thâm ý cười nhìn nàng, không hiểu vì sao, nhìn thấy nụ cười này của Lạc Linh Cẩm, Bạch Mặc Y có cảm giác lạnh lẽo, đôi mắt không chút gợn sóng xen lẫn chút chán ghét, khinh miệt, hận, bất đắc dĩ, và có hận ý xen lẫn.

Bạch Mặc Y nhìn hắn, người trước mắt này còn thâm trầm hơn cả Ngọc Vô Ngân, tràn ngập nguy hiểm, trước nụ cười thản nhiên của hắn, lộ ra tàn nhẫn, là máu lạnh tàn bạo chân chính; Ngọc Vô Ngân là vô tình, nhưng sự vô tình của hắn đúng là bởi bị tổn thương rất nhiều, vì không muốn bị thương nên mới trở nên cứng nhắc, hắn để ý nhiều, ngược lại ở mặt nào đó lại có vẻ trọng tình. Giống như nàng trước đây vậy, vết thương trên tay đau chọc vào con tim lạnh băng, trong vô tình lại mong đợi có người khác yêu mình! Nàng còn may hơn hắn, nàng có Lạc Vũ TRần.

Mà Ngọc Vô Ngân, cái vị Bạch Mặc Y kia yêu hắn đã chết rồi! Người đó Bạch Mặc Y yêu mà không dám đối mặt, tránh né lừa gạt bản thân nói dối yêu hắn hai mươi năm, đã tan thành mây khói.

Khoé môi khẽ cong lên, không hiểu sao trong đầu lại lơ đãng nhìn thấy người đó, sẽ nhớ tới bóng đen đeo mặt nạ ngọc ấy, trên mặt hơi tự giễu nói lạnh lùng, “Có việc sao?” Nàng khẳng định Lạc Linh Cẩm không vô duyên vô cớ xuất hiện trước cửa nàng, dường như chắc chắn đêm nay nàng sẽ xuất hiện vậy.

Một loại cảm xúc khó hiểu trào ra, nhìn hắn, nhưng lại có cảm giác quen thuộc, quen thuộc mà xa lạ, Bạch Mặc Y trước đây từng nhìn kỹ hắn, cho dù là đứng đối mặt nhiều lần, trong đầu lại coi nhẹ vóc dáng hắn, có lẽ vì chán ghét, hoặc có thể là không quan trọng đi.

Tối nay Lạc Linh Cẩm cười rất ôn hoà, như bình thường có cảm giác áp bức, có cái gì đều giấu tận sâu trong lòng, khi nào chạm tới nguy hiểm thì từ tận đáy lòng bùng ra, giống như trong mộng gặp ác ma vậy, nàng có cảm giác đứng trước mặt nàng là một ác ma, một tên ác ma cười với nàng, trong mắt đều là màu đỏ, vươn hai cánh đen dài, đàng hoàng tàn khốc.

Một cảm giác rất quỷ dị, nhưng nàng biết đối mặt hắn, nàng cũng không sợ, chỉ là lúc đối mặt nguy hiểm, thân thể con người cơ bản làm theo bản năng!

Nàng không sợ hắn, lại khống chế không được da thịt mẫn cảm tiếp xúc với không khí quỷ dị làm lông tóc từng sợi dựng đứng lên, bởi kiếp trước làm cho nàng có hơi thở cực kỳ mẫn cảm với người đời, có thể dễ dàng phán đoán xuất thân và dao động bên trong con người, cùng với nguy hiểm tiềm tàng bên cạnh.

Trên người Lạc Linh Cẩm cũng không có sát ý, nhưng nàng lại cảm thấy đối với mặt nụ cườu của hắn, còn nguy hiểm hơn khi đối mặt với một sát thủ. Bản thân giống như con mồi trong tay hắn, mặc hắn vân vê tròn méo, tàn nhẫn làm cho nàng nhìn hết mọi bi kịch, rồi lại khó chịu đâm cho ngươi một dao, hắn ác không phải ở kết quả mà ở quá trình. Còn nàng, hiện giờ cũng rõ hết tất cả mà vô lực phản bác.

“Công chúa của ta, đã trễ thế này không ngủ được sao?” Lạc Linh Cẩm nhìn nàng, cười sâu mà chẳng chạm vào mắt.

Bạch Mặc Y không đáp, dùng đôi mắt sáng như sao nhìn vào hắn, trên mặt trong trẻo lạnh lùng chẳng chút biểu hiện gì, lúc này, nàng hoàn toàn khẳng định, ban ngày Lạc Vũ Trần tìm đến nàng, Lạc Linh Cẩm cũng biết, nhưng không rõ vì sao lại không nói lúc ấy!

“Đúng lúc ta không ngủ được, hay cùng nhau uống một chén đi!” Không phải hỏi cũng không phải xin ý kiến mà mang theo mệnh lệnh uy hiếp mạnh mẽ, không cho nàng cơ hội cự tuyệt, Lạc Linh Cẩm vừa dứt lời một khắc kia, chuyển hướng rời đi.

Bạch Mặc Y nhìn thấy cách đó không xa có rượu và thức ăn trên bàn, trong không khí thoang thoảng mùi hương rượu, tinh khiết nồng đượm, đôi mắt trong như nước loé sáng, nàng nhìn không lầm, thức ăn trên bàn còn bốc hơi nghi ngút, trong lòng bất giác lo lắng, tay khẽ nắm chặt lại, càng chắc chắn thêm, Lạc Linh Cẩm đến có ý đồ không tốt.

“Ta không có hứng uống rượu cùng ngươi, có chuyện gì thì nói đi!” Bạch Mặc Y chân bước nhẹ nhàng, nhưng cũng không đi theo sau hắn mà đi hướng ngược lại.

“Công chúa sốt ruột gì chứ, chúng ta có một đêm ngồi ngắm trăng tâm sự, cảnh đẹp như thế, sao lại thờ ơ chứ?” Lạc Linh Cẩm nói một câu đơn giản nhưng lại làm cho Bạch Mặc Y nghe ra có ý khác.

Đột nhiên xoay người, góc váy lạnh lùng trong trẻo xoè ra, ánh trăng trên cao rọi xuống, mang theo chút lạnh lọt vào mắt Lạc Linh Cẩm, mắt hơi nheo lại chút.

Vạt áo Bạch Mặc Y nhiễm hơi lạnh cất cao giọng chút nói, “Nó đâu?”

Tao nhã bưng chén rượu lên, Lạc Linh Cẩm nhìn Bạch Mặc Y chìm đắm trong ánh trăng sáng, giọng rất nhu hoà, như gió xuân ập vào mặt mang theo một tầng băng mỏng, lơ đãng xoẹt qua trên người, để lại vệt máu đau nhìn không thấy.

“Ha ha, uống xong chén rượu này, ta dẫn này đi xem trò hay, cam đoan công chúa của ta sau này chẳng còn người này trong lòng nữa”

“Ngươi làm gì rồi?” Bạch Mặc Y nhìn hắn, ngân châm trong tay bất chợt loé lên ở đầu ngón tay, nhìn hắn ngửa đầu, uống trọn ngụm rượu, yết hầu yếu ớt của con người lộ ra trong tầm mắt, tay không tự chủ run rẩy, hận ý dâng lên trong lòng.

“Công chúa, xin mời!” Ngó lơ chất vấn của nàng, Lạc Linh Cẩm chỉ chén rượu khác trên bàn, bên trong đã đầy chất lỏng trong suốt.

Bạch Mặc Y áp chế cơn xúc động, chậm rãi không vui đi đến bên cạnh hắn, đưa tay nâng chén rượu lên, uống với tốc độ cực nhanh xong, thả chén rượu rơi xuống vỡ vụn, giọng lạnh lùng xen lẫn tia lo âu nói, “Có thể nói được rồi?”

“Ha ha, nếu công chúa đã nể mặt như vậy, Cẩm sẽ dẫn công chúa đi nhìn trò hay, Cẩm rất muốn biết trong lòng công chúa, rốt cuộc ai quan trọng hơn?” Giọng không lớn không nhỏ, mà ý lạnh thấu tận xương tuỷ, phiêu đãng trên bầu trời đêm, âm âm trắc trắc, làm cho người giác thấy run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play