Chương 23

          Cuốituần, cả nhà đến vườn thực vật.

          Tôi cầmtheo chiếc máy ảnh Minolta thừa hưởng của ông nội từ hồi xửa hồi xưa.

          “Khôngbiết em có lên được ảnh không nhỉ?”

          “Khôngsao đâu. Em ở đây rõ rành rành thế này cơ mà.”

          Vẫn nhưmọi lần, nàng ngồi đằng sau xe đạp để tôi chở đi, Yuji đạp theo sau.

          “Chồngkhông đi Scooter nữa à?” Mio hỏi.

          “Ừ, anhkhông động đến từ lâu rồi. Anh sợ không dám đi.”

          “Emnghĩ nên như vậy. Nguy hiểm lắm.”

          “Ừ. Anhcũng nghĩ riêng chuyện anh lái được xe cũng là giỏi quá rồi. Vì xe chẳng có dâybảo hiểm gì.”

          “Lạicòn,” Mio nói, “không có cả túi khí.”

          “Côngnhận.”

          Lâu lắmrồi chúng tôi mới đến vườn thực vật. Hồi Mio còn khỏe, tháng nào cả nhà cũngđến chơi một lần.

          Chúngtôi để xe đạp bên ngoài, chui qua cổng để vào trong vườn. Trong vườn có lối đibằng đá dài chừng năm mươi mét. Bên tay phải có tấm bảng thông báo cắm trên bãicỏ.

          Bêntrên tấm bảng đề: “Những loại hoa xem được mùa này” kèm theo mười bảng tên củamười loài hoa.

          Hoathài lài, thủy dương mai, trân châu rau, hoa chuông….

          “Ở đâycó ghi ngọc trâm đại đóa này.”

          Yujisung sướng hét lên. Tiếng thằng bé vang khắp vườn vắng vẻ.

          “Vườnthực vật này có rất nhiều loài ngọc trâm. Ngoài ngọc trâm đại đóa còn có ngọctrâm đường và ngọc trâm vân.”

          “Chồngbiết rõ nhỉ.”

          “Tất cảlà học từ em đấy.”

          “Ồ?”

          “Ừ. Emthuộc tên của hơn hai trăm loài hoa. Có khi còn nhiều hơn ấy chứ? Vì em rấtthích hoa.”

          “Emcũng có cảm giác như vậy.”

          “Mìnhđi vào bên trong đi. Trong đấy có một chỗ em rất thích. Biết đâu em lại nhớđược điều gì.”

          “Vâng.”

          Chúngtôi chầm chậm len qua những hàng cây.

          “Đây làcây dẻ ngựa.”

          Tôi đọctên từng cây cho Mio. Đương nhiên, tất cả đều do Mio dạy tôi trước đây.

          “Đây làcây tô tô.”

          Yujikhúc khích cười.

          “Tô tô.Tên gì mà buồn cười.”

          “Tênthật của nó là lưu tô.”

          Còn đâylà cây tulip.

          “Câytulip?”

          “Ừ,không phải hoa tulip đâu. Đến mùa xuân, cây ra hoa khác với hoa tulip. Em vẫnthường đến đây vào mùa hoa nở.”

          “Thếcòn con?”

          “Concũng đến. Từ hồi bé xíu, con đã nằm trên xe đẩy đến đây rồi.”

          “Thếhả?”

          “Ừ.”

          Chúngtôi đi đến cuối vườn theo chiều ngược kim đồng hồ thì gặp một giàn đậu tía. Bêndưới, cỏ xước và linh lăng răng cưa mọc um tùm. Chúng tôi trải tấm ni lông ra,bắt đầu ăn cơm hộp do Mio và Yuji chuẩn bị.

          “Xúcxích này là con cắt đấy.”

          “Giỏiquá. Giống con bạch tuộc nhỉ.”

          “Vâng.”

          Yêntĩnh quá, Mio nói.

          “Chỗnày ít khách lắm.”

          “Mọingười thích đi xem những loài hoa quen thuộc hơn. Chẳng hạn như cẩm tú cầu, oảihương hoặc hoa hồng. Chẳng mấy ai cất công đi xem hoa thài lài cả. Thế nên chỗnày lúc nào cũng yên tĩnh.”

          “Em thíchchỗ này.”

          “Em lúcnào cũng nói thế. Em có nhớ được gì không?”

          “Thếnào nhỉ? Em cảm thấy hơi đau trong lồng ngực. Có phải đây là chỗ quen thuộc vớiem không?”

          “Chắcchắn rồi.”

          Ăn xonghộp cơm, Yuji chạy đến chỗ hồ nước lớn đắp bằng gạch. Trong hồ đầy cỏ bấc đènvà rau hạnh nổi lềnh bềnh này có rất nhiều cá sóc đen.

          “Trôngcon có vẻ vui.”

          “Conthích chỗ đấy lắm. Nó cứ đứng ngắm mặt nước mãi không chán.”

          “Vậysao?”

          “Ừ.”

          Miovươn vai rồi ngả người xuống tấm ni lông. Tôi cũng nằm xuống cạnh nàng.

          “Dễchịu quá.”

          “Ừ.”

          Đâu đóvẳng lại tiếng cười của trẻ con. Chợt có con mòng mòng đến bay quanh quẩn bêntai rồi lại bay đi.

          “Anhmuốn ngủ luôn quá.”

          Tôiquay sang thì bắt gặp ánh mắt Mio đang nhìn tôi.

          “Mùamưa sắp hết rồi,” Mio nói.

          “Ừ.”

          “Emkhông muốn xa hai bố con.”

          Tôiquàng tay kéo cái đầu nhỏ xinh của nàng lại.

          “Ừ.”

          “Giánhư đây chỉ là giấc mơ.”

          “Vậyư?”

          “Để khitỉnh dậy, em vẫn đang ở trong lớp học cấp III, bên cạnh chồng.”

          “Ừ.”

          “Em sẽnói với chồng thế này. Chúng mình sẽ cưới nhau và sinh một cậu con trai giốnghệt hoàng tử Anh quốc.”

          “Ừ.”

          “Khôngbiết chồng sẽ nói gì nhỉ?”

          “Anhrất hân hạnh,” tôi nói. “Nếu em không chê một người như anh.”

          Chúngtôi hôn nhau

          “Nụ hônđầu đời của em,” Mio nói.

          “Cảm ơnem đã đãi anh.”

          Tôinói. Và đề nghị nàng:

          “Choanh xin thêm cái nữa?”

          Bachúng tôi cùng chụp ảnh. Tôi đặt máy ảnh lên chỗ vòi nước xây bằng đá, đặt chếđộ chụp tự động để chụp mấy kiểu. Yuji đứng giữa, tôi và Mio đứng hai bên. Bachúng tôi nắm tay nhau. Phía sau chúng tôi, cây bách nhật đang nở hoa trắngmuốt.

          Chúngtôi mua một chậu hoa hồng ở cửa hàng đối diện vườn thực vật. Không còn hoa nởvào mùa xuân. Chậu hoa này đến mùa thu mới nở.

          “Hoanày tên gì ạ?” Yuji hỏi.

          “Côngchúa Kaguya[1].”

          [1].Nhân vật chính trong truyện cổ tích Nhật Bản “Người chặt ống tre.”

           “Côngchúa Kaguya?”

          “Ừ. Mẹnhờ Yuji chăm sóc em nhé.”

          “Conchăm sóc?”

          “Ừ, conphải chăm cẩn thận để mùa thu em ra hoa.”

          “Ra hoathế nào ạ?”

          “Ra hoamàu vàng. Mùi rất thơm,” tôi nói.

          “Vâng,con sẽ cố gắng. Con sẽ thử.”

          “Mẹ nhờYuji đấy.”

          Sau đó,chúng tôi đi về nhà cùng chậu hoa hồng.

         

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play