"Mấy loại đồ ăn này không tốt cho sức khỏe." Hàn Chân buông xuống đĩa, nói chuyện vô cùng đương nhiên.
Cao Tiêu Tiêu âm thầm nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh!
Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra, "Thế này đi, tôi gọi thức ăn bên ngoài cho anh?"
Đúng lúc hôm qua Tiểu Bạch cài app mua đồ ăn vào điện thoại cho cô, 25 đơn hàng đầu tiên giảm được 12 đồng!
Hàn Chân chán ghét nhăn nhăn lông mày, "Thức ăn ên ngoài không vệ sinh."
Không vệ sinh? Vậy bình thường anh làm sao ăn hết?
Cao Tiêu Tiêu chớp mắt, nhìn người đàn ông ngồi ở đằng kia xoi mói, đáy lòng tức giận, trực tiếp bật thốt lên, "Ăn hay không ăn, tùy anh!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng khách ngay lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Hàn Chân vẫn như cũ ngồi ở đằng kia, không hề ngẩng đầu, từ từ mở mắt nhìn cô, ánh mắt sâu, yên tĩnh, lại giống như.. Bên trong có, ột loại cảm xúc nguy hiểm nào đó.
Cao Tiêu Tiêu bị anh nhìn vậy có chút sợ hãi, đưa tay vuốt vuốt tóc, muốn giải thích một chút, lại không biết nên nói như nào cho tốt.
Ngay lúc cô cảm thấy bầu không khí xấu hổ, ngay lúc không cách nào để kết thúc, sau lưng truyền đến tiếng cửa mở khóa, ngay sau đó, giọng hát của Tống Tiêu Thụ từ ngoài cửa truyền vào, "Ta đang ngước nhìn, trên mặt trăng, có bao nhiêu mộng tưởng.. Ấy? Bà chị, cô làm sao ở chỗ này? Hoan Nhan nhà tôi đâu?"
Cao Tiêu Tiêu trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, xong đời, không phải nói Tiểu Thụ đi công tác sao? Làm sao đột nhiên trở về rồi?
Cô xoay người, nhanh chóng đón tiếp, "Tiểu Thụ, anh trở về rồi à, ha ha tôi hôm nay vốn không có ý định ở nhà, nhưng mà, đột nhiên có chút chuyện phát sinh.."
Vừa nói, vừa nhìn anh ta nháy mắt liên tục, hi vọng anh ta có thể hiểu được ám chỉ của cô.
Tống Tiêu Thụ thấy Cao Tiêu Tiêu nháy mắt ra hiệu, lại liếc đến người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon, đầu tiên là bất ngờ, đầu óc thông minh ngay lập tức xoay chuyển, trên mặt ngay lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, "Nha!"
Anh ta kéo dài âm cuối, đưa tay chỉ Hàn Chân, ánh mắt hẹp dài nhìn Cao Tiêu Tiêu chớp chớp, "Bạn trai cô sao? Thật đẹp trai nha!"
Cao Tiêu Tiêu, "..."
Hàn Chân đứng dậy, nhìn tiểu bạch kiểm trước mặt bận áo sơmi phấn hồng cộng thêm quần trắng, lại chú ý tới trong tay bali hành lý trong tay anh ta, giọng điệu nghi ngờ hỏi, "Anh ở chổ này?"
Cao Tiêu Tiêu nhanh chóng cắt đứt lời anh ta, "Đúng vậy, Hàn thiếu, tôi quên nói với anh, Tiểu Thụ cũng ở chỗ này, anh ấy với Hoan Nhan.. Ách, ở cùng một phòng."
Vừa Nói, vừa lén giật áo Tống Tiêu Thụ ở phía sau.
Hàn Chân thấy hai người mất tự nhiên có chút nheo mắt lại, dù bận vẫn ung dung lên tiếng lần nữa, "Thật sao?"
Tống Tiêu Thụ trợn tròn mắt, tại ánh mắt cầu cứu của Cao Tiêu Tiêu, cuối cùng trong lòng không tình nguyện cắn răng gật đầu, "Đúng vậy."
Hàn Chân nhíu mày, không tiếp tục đặt câu hỏi, biểu hiện kia, giống như là tin.
Cao Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa kéo áo Tống Tiêu Thụ.
Nhìn cô đằng sau, đành phải nhắm mắt bất đắc dĩ nói, ".. Hai người tiếp tục nói chuyện đi, tôi sẽ không quấy rầy, về phòng trước đây."
"Được." Cao Tiêu Tiêu cười tủm tỉm, sợ anh ta còn ở ngoài này thêm một phút sẽ bị lộ tẩy.
Sau khi chờ Tống Tiêu Thủ trở về phòng, Cao Tiêu Tiêu thoáng nhìn qua đồng hồ, đã qua 9 giờ..
Cô nhíu mày, kiên trì mở miệng nói ra, "Hàn thiếu, thời gian không còn sớm, liên quan tới chuyện ly hôn.."
Hàn Chân nâng lên cổ tay trái lên nhìn một chút, gật đầu, "Ừm, cũng không còn sớm."
Cao Tiêu Tiêu trong lòng vui mừng, vừa muốn mở miệng lần nữa, Hàn Chân mặt khách sáo nhìn cô nói, "Đã trễ như vậy rồi, vậy không quấy rầy em nghỉ ngơi, anh trở về trước, hẹn gặp lại."
Cao Tiêu Tiêu, "..."
Cô cứ thế nhìn anh đi giày, mở cửa, rời đi, cho đến khi cửa nhà ở trước mặt cô chậm rãi đóng lại..
Cao Tiêu Tiêu ngay lập tức hoàn hồn, không kịp suy nghĩ, trực tiếp mang dép đuổi theo, "Hàn thiếu!"
Trong hành lang.
Cao Tiêu Tiêu một bước hai bậc thang chạy xuống, không ngừng đuổi theo tới lầu bốn cũng đuổi kiệp người đàn ông, bắt lại cánh tay của anh, "Hàn thiếu!"
Mặc dù so với cô còn thấp hơn một bậc thang, vì người anh cao nên vẫn cao hơn cô một đoạn, mặt không thay đổi nhìn cánh tay của mình bị bắt lại, rồi nhìn cô một chút.
Ánh mắt kia..
Cao Tiêu Tiêu lúng túng rút tay về, "Hàn thiếu, anh không phải nói muốn cùng tôi thỏa luận về đơn ly hôn sao?"
"Nha." Hàn Chân bỗng nhiên nhớ đến, "Quên nói với em, đơn ly hôn anh để ở trong xe. Nếu không, em cùng anh xuống dưới lấy?"
Cao Tiêu Tiêu nhíu mày, thấy trên tay anh chính xác chỉ có chìa khóa với điện thoại, đành phải mấp máy môi đáp ứng, "Được."
Hai người một trước một sau xuống dưới lầu, Hàn Chân lấy chìa khóa xe ra, thẳng đi tới mở cửa.
Quay lại thấy Cao Tiêu Tiêu còn đứng ở chỗ đó, mày rậm nhăn lại liền nói, "Anh cảm thấy, vẫn là lên xe thỏa luận tốt hơn, bên ngoài.. Có một số việc không tiện lắm."
Cao Tiêu Tiêu nhíu mày, mặc dù cảm thấy có chút kì lạ, nhìn thoáng người tình cờ đi ngang qua tiểu khu, đành phải hướng chiếc xe Bentley đi tới.
Dưới ánh sáng đèn đường vàng, Hàn Chân nhìn chằm chằm bóng dáng ôn nhu của cô, không nhận ra khóe miệng đang cười.
Sau khi chờ Cao Tiêu Tiêu mở cửa xe ngồi vào, anh xoay người, cũng ngồi vào ghế lái.
Trong xe dogs kín, Cao Tiêu Tiêu ngồi ở ghế phụ, cảm giác xung quanh tất cả đều là hơi thở nam tính mãnh liệt nhưng ấm áp của anh.
Không biết chuyện gì xảy ra, lúc trước đã rất nhiều lần ngồi xe của anh, nhưng không giống hôm nay cảm giác đứng ngồi không yên.
Cô có chút không được tự nhiên di chuyển cơ thể, thấm giọng một cái, nghiêm mặt nói, "Hàn thiếu.."
Ngay lúc cô định mở miệng, trước mặt đột nhiên có một bóng người choàng tới, Cao Tiêu Tiêu hoàn toàn không thấy rõ động tác của Hàn Chân, mặt lúc này bị hai bàn tay lớn giữ lại, lập tức trên môi truyền đến cảm giác ấm áp.
Môi của anh mềm mại, lại vô cùng mềm kề sát môi của cô, bá đạo lại điên cuồng mút.
Trong đầu Cao Tiêu Tiêu "Ông" một tiếng, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, sau khi ý thức được mình bị cưỡng hôn, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay đẩy.
Nhưng rất nhanh, hai tay bị khống chế, kể cả cơ thể cùng bị anh áp chế ở trên ghế dựa, trên môi cũng truyền tới cảm giác hơi tê, bị anh điên cuồng gặm cắn..
Một tiếng lại một tiếng thở gấp bị đè nén, cộng thêm bản thân cảm giác gấp gáp không thể động đậy, giống như đưa cô về đêm năm năm trước tuyệt vọng hít thở không thông.
Cao Tiêu Tiêu chỉ kiên trì được mười mấy giây, rốt cục nhịn không được nghẹn ngào lên tiếng, "Không muốn.."
Khi nghe được giọng nói mềm yếu quen thuộc "Không muốn", động tác của Hàn Chân đột nhiên cứng đờ, án mắt cũng đột nhiên sâu sắc hơn, lúc cô mở cánh môi cầu xin tha thứ, trực tiếp đem đầu lưỡi xông vào..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT