Cao Tiêu Tiêu tay đang níu lấy áo sơ mi của anh lập tức buông ra, cúi đầu, giả bộ trấn an.
Một giây trước bởi vì bạn trai cũ đau lòng khó nhịn, một giây sau, hiện tại lại cùng "Chồng" ở trên hành lang ôm ấp.. Cao Tiêu Tiêu cũng không khỏi hoài nghi bản thân có phải là người lẳng lơ hay không?
Hàn Chân nhìn cô, đưa tay sửa sang lại vạt áo của mình, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé cô, "Đi thôi."
Cao Tiêu Tiêu bị ép đi theo anh, lại phát hiện không phải đường đến đại sảnh, mà là.. Thang máy.
"Không.. Không cùng ba mẹ nói một tiếng sao?" Cao Tiêu Tiêu lắp bắp mở miệng, tuy nhiên cô cũng rất muốn đi, nhưng là Hàn Chính Minh cùng Chung Du Hồng còn ở đại sảnh chờ.
Đến trước thang máy, Hàn Chân mới dừng bước lại, vẻ mặt trêu tức nhì cô, "Em nhìn xem anh như vậy, có thể đi nói bọn họ sao?"
Cao Tiêu Tiêu không rõ, cho đến khi anh kêu đi, trong đầu "Ông" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ bừng.
Chỉ thấy quần áo trên người Hàn Chân nhiều nếp nhăn, nhìn một cái đã biết mới vừa rồi.. Đến cỡ nào "Kịch liệt", thực tế chỗ giữa ngực áo sơ mi màu trắng, còn có một dấu son môi rất rõ ràng.. Là cô vừa rồi in lại đấy.
Anh bộ dáng này, hoàn toàn chính xác có một số người nhìn không quen.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở, Hàn Chân trực tiếp kéo cô gái nhỏ trên trán nhăn nhó đi vào.
Trong đại sảnh.
Cố Lệ Thanh ăn mặc tỉ mĩ khoan thai đi đến, tìm khắp nơi hội trường một lần lại không thấy bóng dáng Hàn Chân, trong lòng mất mát không thôi.
Mắt liếc thấy Cố Hướng Bắc đang cùng người Hàn gia trò chuyện, nhịn không được mặt dày cũng đi tới, nhìn thấy Hàn Mẫn Hạ xinh đẹp khích lệ nói, "Cậu nhỏ, đây chính là bạn giái của cậu ở Anh kết giao sao? Dáng dấp thật xinh đẹp nha."
Hàn Mẫn Hạ thẹn thùng liếc trộm Cố Hướng Bắc, cô vừa vặn dẫn anh tới gặp cha mẹ của mình, hiện tại Cố Lệ Thanh nói như vậy, trong lòng càng là vui vẻ không thôi.
Ai ngờ Cố Hướng Bắc đưa ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, giọng nói lạnh nhạt, "Cháu uống nhiều quá sao? Nói bậy gì đó."
"..."
Cố Lệ Thanh trên mặt lập tức cứng ngắt, nói là chú nhỏ nhưng tuổi của chú nhỏ cũng không cách biệt lắm, hết lần này tới lần khác trước mặt người ngoài cho cô ta khuôn mặt khó chụi!
Khuôn ặt nhỏ của Hàn Mẫn Hạ cũng lập tức trắng bệch, trong lòng ủy khuất nhìn về phía Cố Hướng Bắc.
Sắc mặt của Hàn Chính Minh với Chung Du Hồng cũng khó coi, bọn họ mới vừa rồi xém chút còn cảm thấy Cố Hướng Bắc tướng mạo anh tuấn, ăn nói vừa vặn, gia thế cũng xem là tốt, như thế nào lúc này trực tiếp cùng với con giái nhà mình phủi sạch quan hệ rồi?
Cố Hướng Bắc đem ly rượu không đặt lên bàn bên cạnh, còn nói thêm, "Thật xin lỗi, tôi thân thể có chút không thoải mái, đi trước một bước."
Sau đó, cũng không đợi Hàn Chính Minh với Chung Du Hồng nói gì, anh ta trực tiếp quay người rời đi.
Hàn Mẫn Hạ vô ý thức muốn theo sau, cánh tay lại bị Chung Du Hồng bắt được, thấp giọng cảnh cáo nói, "Hạ Hạ!"
Hàn Chính Minh ho khang một tiếng, nói sang chuyện khác, "Hạ Hạ, thấy anh của con hay không?"
Cố Lệ Thanh bên cạnh để ý.
Hàn Mẫn Hạ tâm tình không tốt, tức giận nói, "Không biết!"
Mọi người, "..."
Bên kia, Hàn Chân lái xe đưa Cao Tiêu Tiêu về nhà.
Thời gian còn sớm, bởi vì chuyện ở hành lang, Cao Tiêu Tiêu cảm giác không khí trong xe là lạ, nghĩ đến trở về chung một phòng cũng có một chút xấu hổ.
Cô không biết Hàn Chân nghĩ như thế nào, kết hôn ba năm, chuyện này là lần đầu tiên hai người họ tiếp xúc thân mật như vậy.. Hay là, anh nhìn ra cô cùng Cố Hướng Bắc có cái gì?
Nghĩ đến khả năng này, Cao Tiêu Tiêu trong lòng càng rối loạn, một Cố Lệ Thanh đã đủ để cho cô đau đầu rồi, bây giờ lại thêm một Cố Hướng Bắc.
Tuy hôm nay Cố Hướng Bắc không nói gì, nhưng giấy không thể gói được lửa, hơn nữa anh ta không còn ôn nhu giống như trước kia, anh ta bây giờ, rất khó đoán, cũng rất nguy hiểm..
Cuối cùng, cô nhìn ngoài cửa sổ, mở miệng đề nghị nói, "Đi bệnh viện thăm bà nội một chút nha?"
Hi vọng thân thể bà nội mau chóng khôi phục, như vậy, cô mới có thể ly hôn sớm, thoát khỏi cuộc sống lo lắng sợ hãi này..
Hàn Chân không từ chối liền gật đầu, trực tiếp lái xe đi tới bệnh viện nhân dân.
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, Hàn lão phu nhân ở đây thật sự nhàm chán, ở trên bàn nhỏ, đang cùng Dì Liên và mấy y tá tại chơi đánh bài.
"Lão phu nhân, tôi buổi sáng nghe phu nhân nói, buổi chiều bọn họ cùng tiểu thư đi gặp bạn trai." Dì Liên bên cạnh sắp bài, bên cạnh cười tủm tỉm nói.
Hàn lão phu nhân tiếc nuối thở dài, "Tôi không thấy được rồi, được rồi, đợi lần sau vậy."
"Phu nhân cứ yên tâm, tôi thấy chuyện của tiểu thư nhất định là gần tới." Dì Liên an ủi bà.
Hàn lão phu nhân cười cười, "Chuyện của Hạ Hạ tôi ngược lại không gấp, tôi lo nhất, vẫn là A Chân với Tiêu Tiêu."
Dì Liên gật đầu, "Thiếu gia tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên làm cha."
"Đó không phải." Hàn lão phu nhân rút ra một lá bài 3 cơ, "Tôi lần này khổ cực như vậy, nhất định phải lừa bọn chúng đáp ứng sinh con mới chụi xuất viện!"
".. Bà nội?"
Một giọng nói không rõ ở đâu đột nhiên vang lên, Hàn lão phu nhân tay run lên, bài trong tay rơi đầy đất.
Hàn Chân hai tay để trong túi quần, nhếch môi mỏng, bất đắc dĩ lại nhàn nhã nhìn Lão phu nhân vội vội vàng vàng.
Anh sớm đoán được chuyện này có chút kỳ quặc, chỉ là không nghĩ tới Lão phu nhân tâm lớn như vậy, ở trong phòng bệnh chơi đánh bài thì cũng thôi đi, ngay cả cửa cũng không đóng, trực tiếp nghe hết..
Cao Tiêu Tiêu mở to hai mắt đi vào, còn có chút không thể tin quan sát Hàn lão phu nhân, "Bà nội, bà, cơ thể của bà.."
".. Ách, à, nha.." Hàn lão phu nhân ấp úng, một bên trừng Dì Liên, một bên ở trong lòng lặng lẽ nói thầm: Không phải nói hôm nay đều đi tham gia tiệc rượu sao? Như thế nào đột nhiên đến bệnh viện?
Dì Liên cúi đầu, ảo não không thôi.
Cao Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng Lão phu nhân chột dạ, bất giác vừa bực vừa buồn cười nói, "Bà nội, thì ra bà không có bị thương.."
Hàn lão phu nhân không giả bộ nữa, đứng dậy dứt khoát trực tiếp nói, "Không phải là muốn cho các cháu sinh cho bà một đứa cháu đích tôn! Bằng không thì, bà trời nóng như vậy chịu tội sao?"
"..."
Cao Tiêu Tiêu nhếch môi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hàn Chân đi qua đở lấy Hàn lão phu nhân, "Bà nội, chuyện này bà đừng vội.."
"Bà có thể không vội sao? Con gần tới 30 rồi!" Hàn lão phu nhân nghe nói như thế tức giận, bỏ tay Hàn Chân ra, chỉ vào anh nói chuyện, "Báo chí hôm đó bà đã thấy, Tiêu Tiêu nhi có thể chịu, bà nhịn không được! Hôm nay bà muốn con cho bà một lời chắc chắn, nếu không, hai đứa ly hôn đi, nếu không, lập tức sinh một đứa cháu cho bà ôm! Con chọn đi!"
Hàn Chân nhăn mày, được rồi, xem ra lần này bà nội thực sự tức giận.
Hàn lão phu nhân thấy cháu trai bộ dạng mặt mày ủ dột, trong lòng đắc ý, vừa muốn mở miệng nói thêm vài câu..
"Bà nội, thực xin lỗi.." Cao Tiêu Tiêu nắm chặt tay, rốt cục đem lời nói nói ra miệng, "Con.. Muốn ly hôn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT