Hàn Chân ngay lập tức hoảng hốt, đây là lần đầu tiên anh thấy rõ ánh mắt của cô khoảng cách gần như vậy, lại cảm thấy... Trong trí nhớ rất cảm giác quen thuộc.

Cuối cùng dĩ nhiên là Cao Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại, cô nhanh chóng đem kính mắt trong tay Hàn Chân lấy trở về, lại bối rối đeo lên.

Hàn Chân cũng rất nhanh khôi phục thần sắc, môi mỉm cười nói, “Em không đeo mắt kiếng nhìn rất đẹp đấy.”

“...” Cao Tiêu Tiêu rất nhanh mà trừng mắt nhìn, khóe mắt liếc qua, vừa vặn phát hiện Cố Lệ Thanh bên ngoài tủ kính, vẻ mặt cô ta nhăn nhó nhìn cô, một đôi đôi mắt đẹp nhìn cô cách đầy phẫn nộ.

Cao Tiêu Tiêu trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, bốn mắt nhìn nhau ngắn ngủi, Cố Lệ Thanh cười lạnh rời đi.

Hàn Chân đã để nhân viên cửa hàng cầm quần áo đều gói lại, ôm Cao Tiêu Tiêu đang mất hồn mất vía cũng rời đi.

20 phút sau, chiếc Bentley màu trắng từ khu trung tâm mua sắm D chạy về khu biệt thự Hương Tịch Viên.

Trong ga-ra, Hàn Chân ngừng xe, tâm tình sung sướng mở miệng, “Tiêu Tiêu, chúng ta về đến nhà rồi.”

Cao Tiêu Tiêu hoàn hồn, cúi đầu cỡi giây an toàn ra, đi theo anh xuống xe.

Toàn bộ hành trình cô giống như là một tiểu tùy tùng, cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi, không nói một lời.

Tòa biệt thự này là quà tân hôn của bọn họ, cực kỳ hiện đại phong cách trắng đen và màu tro đơn giản, là dựa theo yêu thích của Hàn Chân mà xếp đặt thiết kế.

Đồ dùng trong nhà cũng đều là hàng cao cấp, dù là một cái gạt tàn thuốc nhỏ, khả năng cũng là mấy trăm vạn.

Trước cửa, Hàn Chân đem túi mua sắm đặt lên ngăn tủ, “Anh buổi chiều có một bửa tiệc.”

Cao tiêu tiêu cầu còn không được, “Vâng.”

Hàn Chân đưa tay vỗ vỗ trên đầu cô vài cái, tình hống hiện tại tựa như một bé gái nhu thuận, “Ngoan, anh đi trước, buổi tối gặp.”

Chiếc Bentley màu trắng vừa rời biệt thự, điện thoại trong túi Cao Tiêu Tiêu vang lên.

Điều nên đến hay không vẫn là đến rồi.

Cô không vội không chậm thay một đôi dép lê hello kitty màu hồng phấn, cầm lấy điện thoại, ngồi trên ghế sa lon tư thế thoải mái nhất, nhấn “Tiếp nghe“.

“Tiêu Tiêu, con khi nào thì cùng Hàn Chân quen biết?” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh của Cao Trinh Ninh.

“Cố Lệ Thanh nói cho bà?” Cao Tiêu Tiêu thanh âm nhàn nhạt nói.

“...” Cao Trinh Ninh dừng một chút, vừa mềm vừa nhu nhược nhược nói, “Chị của con vừa trở về đã khóc rất thương tâm, nói con cướp bạn trai của con bé. Tiêu Tiêu, chị con năm nay cũng đã 27 tuổi, con bé thật vất vả mới coi trọng một người nam nhân, con có thể hay không...”

“Cô ta không phải là chị của tôi.” Cao Tiêu Tiêu lạnh lùng cắt ngang lời bà, “Cô ta họ Cố, tôi họ Diệp.”

“...” Cao Trinh Ninh thở dài, lui một bước nói, “Được, vậy con có thể hay không nể mặt mẹ, đừng cùng Lệ Thanh giành bạn trai, được không?”

Cao Tiêu Tiêu rốt cục nhịn không được “Ha~~” cười ra tiếng, “Thật sự là buồn cười, nếu như tôi nhớ không lầm, ba năm trước đây, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con?”

“...” Cao Trinh Ninh trầm mặc.

Cao Tiêu Tiêu không hề cho bà cơ hội nói chuyện, trực tiếp đem điện thoại tắt máy.

Cố Lệ Thanh vậy mà thật sự cho là cô là bạn gái Hàn Chân... Cao Tiêu Tiêu chợt cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Nhìn thoáng qua thời gian, đã qua 12 giờ rồi.

Cô đi vào phòng ngủ thay đồ, lại vội vàng rồi đi ra ngoài.

Tại một cửa hàng mua một cái điện thoại trẻ con kiểu mới nhất, Cao Tiêu Tiêu lái xe đi tới trung cư Thúy Uyển.

Vốn tưởng rằng nghênh đón cô sẽ là một bàn đồ ăn nóng hôi hổi, ai ngờ mở cửa ra, trong phòng chỉ có một mình Tiểu Bạch.

Lẻ loi trơ trọi, trong ngực ôm cái ôm gối nhỏ đồng dạng lẻ loi trơ trọi, buồn bã ỉu xìu uốn ở trên ghế sa lon xem phim hoạt hình.

Cao Tiêu Tiêu lập tức đau lòng nhào tới, “Tiểu Bạch! Như thế nào chỉ một mình con à? Tiểu Mao, Tiểu Mao cô đâu...”

Tiểu Bạch từ trong ngực Cao Tiêu Tiêu giơ lên cái đầu nhỏ, “Đừng hô, dì Tiểu Mao hôm nay xin phép nghỉ cũng không đến.”

“Vì cái gì?” Cao Tiêu Tiêu bất mãn hô to, “Cái kia... Tiểu Bạch, con buổi trưa có ăn cơm hay không?”

Tiểu Bạch gật đầu, “Ăn hết. Trong tủ lạnh có bánh mì, sữa bò, còn có đồ ăn thừa ngày hôm qua, con hâm nóng lên một chút.”

Cao tiêu tiêu, “...”

Con trai bảo bối của cô ah, muốn hay không như vậy đáng thương à?!

“Mammy người ăn cơm trưa rồi sao?” Tiểu Bạch hỏi lại cô.

“... Ách, còn chưa có ăn.” Cao Tiêu Tiêu yếu ớt nói trở lại.

“Ai.” Cao Tiểu Bạch thở dài, tiểu đại nhân tựa như đứng dậy tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra mang đồ ăn thừa cùng cơm thừa ra, lại thuần thục bỏ vào lò sóng vi-ba đun nóng.

Cao tiêu tiêu cười tủm tỉm nhìn con trai, nghĩ đến mua cho con điện thoại mới, lập tức mở túi mua sắm ra, khoe khoang đi tới, “Tiểu Bạch con xem, đây là điện thoại mẹ mới mua cho con ah, có thích hay không?”

Cao Tiểu Bạch cầm cái hộp qua nhìn thoáng qua, “Tốt quá ngây thơ.”

“... Ách.” Cao Tiêu Tiêu xấu hổ, lo lắng con trai không thích đồ vật quá mức ngây thơ chất phác, cho nên cố ý chọn lựa Siêu Nhân Điện Quang, không nghĩ tới vẫn bị rất khinh bỉ.

Ngây thơ quá ngây thơ, Cao Tiểu Bạch vẫn là rất nể tình đem cái hộp mở ra, tay nhỏ béo múp míp nắm lấy điện thoại Siêu Nhân Điện Quang, thoạt nhìn đặc biệt trẻ con.

Cao tiêu tiêu cũng buông xuống lòng xuống, từ khi nào thằng bé ở đàng kia, mang đồ ăn ăn cùng cơm trưa ở bên trong lò sóng vi-ba sang.

Một lát sau, “Tốt rồi.” Cao Tiểu Bạch đại công cáo thành, thông tin, cộng thêm Microblogging đã toàn bộ thêm vào hoàn hảo rồi.

Cao Tiêu Tiêu cầm qua điện thoại di động của mình xem xét, lưu là “Con trai bảo bối”?

Không được, cái này nếu như bị người Hàn gia thấy có thể phiền toái lớn.

“Tiểu Bạch, chúng thương lượng một chút có được hay không được?” Vẻ mặt cô nịnh nọt cười.

Cao Tiểu Bạch nhìn cô, trên mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc.

“Ách, cái tên này... Có thể hay không sửa một? Đổi thành...” Cao Tiêu Tiêu nhanh chóng chuyển động đầu óc, “Tiểu soái ca vũ trụ Vô Địch được không?”

“Vì cái gì?” Âm giờ phút này lộ ra vẻ bất lực mười phần.

Cao Tiêu Tiêu ánh mắt lập loè, “Bởi vì... Bởi vì Tiểu Bạch ngươi lớn lên rất tuấn tú ah, cho nên trong lòng mẹ, con chính là một tiểu soái ca vũ trụ Vô Địch!”

Cao Tiểu Bạch không nói gì, mắt to xinh đẹp nháy một cái, đột nhiên từ trên ghế bò xuống dưới, bóng lưng nhỏ lạnh lùng rời đi, “Tùy mẹ.”

Cao Tiêu Tiêu, “...”

Xong đời, Tiểu Bạch giống như... Tức giận.

Vì trấn an tức giận Tiểu Bạch, Cao Tiêu Tiêu cơm nước xong xuôi ngoan ngoãn rửa sạch chén, lại đem phòng bếp, phòng khách đều thu dọn sạch sẽ, lúc này mới chần chừ mở cửa phòng ngủ nhỏ.

Trên sàn nhà phủ lên lót bọt biển, Cao Tiểu Bạch thân hình nhỏ chăm chú vào đống mô hình của mình.

“Tiểu Bạch, lại đang xếp trực thăng à?” Cao Tiêu Tiêu cười tủm tỉm đi tới, tránh đi những cái...mô hình kia ngồi xuống bên cạnh con trai.

Cao Tiểu Bạch y nguyên không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé bên trên nắm một cánh quạt đồng dạng với đồ vật, con mắt tất thì xem trên mặt đất có cái nào vừa nửa không.

Cao Tiêu Tiêu chăm chú nhìn một chút, thò tay cầm lấy một cái, cười theo mặt nói ra, “Tiểu Bạch, là muốn tìm cái này sao?”

Cao Tiểu Bạch, “...”

Sau đó, cậu bé từ trên mặt đất cầm lên một cái khác, cùng trên tay một đôi, bingo! Liều lên.

Cao tiêu tiêu, “...”

------ **** ------

Mọi người nhìn ra chưa, Cố Lệ Thanh là chị gái không cùng huyết thống với Tiêu Tiêu.

Sorry mọi người nha, vì bận quá nên giờ mới có chương mới

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play