“Ta cũng mới nghe sư phó nói mấy hôm trước. Mở tiên trận ra lần này là bởi có hai vị tổ sư chuẩn bị xuất ngoại. Ba năm trước khi phong ấn Tiếp Thiên Phong, tông chủ đã thu được một cái phong linh trát, linh trát này chính là cách để người tu chân liên lạc với nhau, người có công lực thâm hậu có thể không bị pháp trận ràng buột. Phong linh trát này là do Tông chủ Phạm Tâm Tông Ngộ Vân phật tôn truyền đến. Trên linh trát nói cho tông chủ biết là hiện tại yêu ma đang rục rịch khắp nơi ở Thần Châu đại địa, ý đồ xem chính nghĩa chúng ta là thù địch, vì muốn có thể ứng phó dễ dàng, nên đặc biệt mời Liên Vân Tông chúng ta tham gia Thất Tông Tụ thủ hội, cùng nhau thương thảo kế sách ứng đối.”
Linh Ngọc Tử hỏi:
“Hai vị tổ sư ra ngoài là ai? Ở trong thất tông, tuy chúng ta thấp nhưng nếu không có vài vị xếp thứ hạng cao thì trung nguyên lục tông kia có thể coi trọng chúng ta như vậy sao? Không phải là muốn chúng ta đi làm vật hi sinh ư.”
Đạo Minh chân nhân sắc mặt trầm xuống, nói:
“Loại đại sự này chỉ có các vị tổ sư mới có thể quyết định thôi, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.”
Hải Lông kéo ống tay áo Đạo Minh chân nhân, hỏi:
“Sư tổ, ta thấy Thập nhất sư phó nói có lý a! Cuối cùng là hai vị tổ sư nào ra ngoài? Ta cũng muốn biết.”
Đạo Minh thật hết cách với Hải Long, ở ngay sau lưng hắn còn có một vị Liên Vân tông chủ mà cũng dám suồng sã. Bất đắc dĩ nói:
“Dường như là Phiêu Miểu đạo tôn và Chỉ Thủy đạo tôn. Dựa vào tu vi của hai vị ấy, cho dù tới bất cứ chỗ nào cũng không thành vấn đề. Hải Long à! Thời gian tu luyện của ngươi lần này không ngắn, ước chừng có trăm ngày, xem ra ngươi đã đi đến quỹ đạo tu chân.
Hải Long kinh ngạc, hỏi:
“Trăm ngày sao? Ta có cảm giác như mới hai ngày mà! Chẳng trách các vị tổ sư có thể ở trong núi hơn ngàn năm, thì ra là dễ dàng như vậy.”
Đạo Minh chân nhân tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
“Bế quan thời gian dài đối với ngươi rất tốt, bất quá, lần sau nếu ngươi muốn tu luyện nhiều ngày như vậy thì nhất định phải tìm một chỗ thanh tịnh, để tránh ngoại ma xâm nhập.”
Hải Long gật gù, nói:
“Ta đến Ma Vân động phủ của người được không, nơi đó mới thanh tịnh, hơn nữa dồi dào linh khí.”
Đạo Minh chân nhân hoảng lên, nói:
“Không được. Hay là đến Phong Vũ sơn của Đại sư phó ngươi đi, nơi đó càng thanh tịnh hơn.”
Lần trước Hải Long phá hủy tất cả bảo bối của hắn, nên bất luận thế nào lần này cũng không dám cho Hải Long đến chổ mình.
Linh Vân Tử nói:
“Sư phụ, nếu nói đi trung nguyên, thì hai vị đạo tôn hẳn là sẽ đi ngang qua Ma Vân Phong chúng ta à.”
Đạo Minh gật gật đầu, cảnh giác về phía Hải Long nói:
“Đến lúc tổ sư đi ngang qua, tiểu tử ngươi không được ăn nói lung tung đó.”
Hải Long trịnh trọng gật đầu, đáp:
“Sư tổ, người yên tâm, ta nhất định bất loạn.”
Đạo Minh đã sớm vận tâm kiểm tra Hải Long có nói dối hay không, nhưng dù là thần sắc hay trong giọng nói, hoàn toàn không có dấu hiệu khả nghi, hiển nhiên là lời nói ra rất chân thật. Nhưng ở sâu trong nội tâm Đạo Minh lại cảm thấy được, sư tình cũng không đơn giản như vậy. Hắn vừa định nói gì đấy thì Ma Vân Phong chấn động lên, trong lúc nhất thời, mây mù bị thổi đi, trước mắt mọi người không ngớt hiện lên từng đợt cảnh sắc kỳ lạ. Nhìn trước mặt một mãnh sương mù mạnh mẽ kéo đến, Hải Long thì thầm:
“Sư tổ, tiên trận rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Đạo Minh lắc đầu, nói:
“Ngay cả các vị tổ sư cũng chỉ biết phương pháp sử dụng còn nguyên lý hoạt động thì cũng không rõ, như ta thì làm sao biết được. Chỉ nghe sư phụ Thiên Thạch đạo tôn của ta nói qua, tiên trận này tựa hồ là dựa vào Liên Vân Thất thập nhị Phong làm đầu mối then chốt mà thành, Tiếp Thiên Phong là tổng đầu mối then chốt, bên ngoài Thập nhị Phong còn lại sinh ra kết giới. Ở giữa biến ảo khôn chừng.”
Trên không trung đột nhiên sương mù phai nhạt dần, tựa hồ bởi vì thái dương chiếu xuống làm tan biến. Xa xa là một ngọn núi đồ sộ đứng sừng sững, nhìn qua đã thấy dị thường. Giống như là được gọt dũa mặt trước sơn thể đều là các loại thảm thực vật dày đặc, nhuộm sơn thể thành một màu xanh biếc, mặt sau thì chỉ một màu xám của núi đá. Từ khi đi đến Ma Vân Bình, đây là lần đầu tiên tầm nhìn của Hải Long được trống trải như thế, không khỏi sinh ra một cảm giác vui vẻ thoải mái.
Đạo Minh chân nhân nói:
“Chín vị tổ sư tu vi thật là cường đại, tiên trận đã được mở ra nhanh đến như vậy.”
Linh Thông Tử chỉ về phương xa, nói:
“Sư phụ nhìn xem, hai vị đạo tôn đang hướng về phía chúng ta bên này.”
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy có hai đám mây màu thanh lam cấp tốc bay đến, tia chớt ấy xuyên qua từng ngọn núi một.
Đạo Minh chân nhân chặn lại nói:
“Tất cả giữ nguyên vị trí, đứng vững.”
Phiêu Miểu đạo tôn cùng Chỉ Thủy đạo tôn thoải mái bước trên mây mà đi, trong và ngoài núi tuy rằng tu vi hiện tại chẳng ảnh hưởng gì tới tốc độ của các nàng, nhưng trong lòng các nàng vẫn hưng phấn không thôi, là một đệ tử Liên Vân tông, được tại ngoại một lần thật sự không dễ dàng chút nào. Mới chỉ chu kỳ ba năm nhưng hai người đã khẩn trương kêu gọi các sư huynh đệ mở tiên trận ra, lập tức mang theo Liên Vân tông tín vật khởi hành.
“Sư tỷ, chúng ta vất vã lắm mới ra ngoài được lần này, nên phải tranh thủ vui chơi vài ngày, chứ bằng vào tu vi hiện tại của chúng ta, chỉ sợ hai ngàn năm sau nữa cũng chưa chắc đắc thành cảnh giới, cho nên không cần phải nóng lòng nhất thời.”
Phiêu Miểu đạo tôn cười nói:
“Xem ra chúng ta không hẹn mà cùng chung ý nghĩ. Chờ sau khi tham gia xong Thất Tông Chi Tụ, chúng ta liền lưu lại Thần Châu Trung Nguyên chút thời gian, quá vài năm rồi trở về cũng được.”
Chỉ Thủy đạo tôn giống như đứa bé nhãy nhót nói:
“Tốt! Chỉ có sư tỷ tốt với muội nhất.”
Phiêu Miểu đạo tôn tính nói cái gì thì đột nhiên thấy phía dưới tòa Sơn Phong lam quang chớp động, như là có cái gì pháp bảo. Liền vận thiên nhãn thông nhìn lại, phát hiện ra không khỏi làm nàng trong lòng run lên, không tự chủ được nên đã ngừng lại. Người phát ra hào quang màu lam kia, đúng là ba năm trước đây ở Tiếp Thiên Phong đòi cưới mình làm vợ, chính là Ngũ đại đệ tử Đàm Vũ. Đối với đứa nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi này, nàng lại khắc sâu trong trí nhớ.
Hải Long làm sao chịu đứng yên, mắt thấy hai luồng thanh sắc lam quang tung bay đến Ma Vân Phong, hắn liều mạng bắt tay làm ngay, muốn cho Phiêu Miểu đạo tôn để ý đến hắn. Vừa nghe Đạo Minh chân nhân nói Phiêu Miểu, Chỉ Thủy hai vị đạo tôn rời núi làm việc, hắn liền động tâm. Phiêu Miểu đạo tôn kia tuyệt mỹ dung nhan đối với hắn có lực hấp dẫn thật sự là quá lớn. Nhớ tới lúc trước nàng ôn nhu tươi cười, trong tâm Hải Long đã không còn tự chủ được.
“Sư tỷ, người thấy cái gì vậy? À, đó không phải là tiểu tử lần trước khẩu xuất vọng ngôn hay sao?”.
“Đúng vậy! Chính là hắn, kỳ thật hay là do hắn cố ý chứng tỏ. Vài năm không gặp, dường như hắn trưởng thành không ít. Đạo Minh đối với hắn tựa hồ không tệ, ngay cả Tinh Lam Hoàn cũng đem cho hắn.”
Chỉ Thủy đạo tôn mỉm cười, nói:
“Sư tỷ, chúng ta đi nhanh lên, thời gian chi kỳ ba năm cũng không phải là vài ngày.”
Phiêu Miểu đạo tôn do dự một chút, nói:
“Chờ đã, chúng ta xuống dưới xem một chút. Tiểu tử kia nếu là người của Lục Nhĩ lão tiền bối thì nhất định phải có điểm nào đó khác biệt.”
Chỉ Thủy đạo tôn quái dị nhìn Phiêu Miểu đạo tôn, nói:
“Sư tỷ, không phải người động lòng phàm rồi chứ?”
Phiêu Miểu đạo tôn mặt ửng đỏ cười, nói:
“Đừng nói bừa. Ta có hơn hai ngàn năm đạo hạnh, còn có thể động phàm tâm sao, chỉ là đứa bé này thật là có chút thú vị mà thôi. Để cho hắn đi theo tên Thiên Thạch cố chấp kia thật sự không có gì tốt, nếu có thể, ta nghĩ nên thu được hắn làm môn hạ của mình.”
Chỉ Thủy đạo tôn nói:
“Lần trước ở Tiếp Thiên Phong, muội cũng không rõ là tiểu tử này có điểm nào khác lạ, thật không rõ vì cái gì mà Lục Nhĩ tiền bối coi trọng hắn. Nếu sư tỷ có hứng thú, vậy chúng ta liền đi xem sao.”
Hải Long thấy hai luồng mây thanh lam sắc hiện ra to dần trước mắt, nhất thời hưng phấn, càng dùng sức quơ quơ cánh tay của mình thêm.
Đạo Minh chân nhân nhìn hai vị đạo tôn bay tới, nhất thời cả kinh trong lòng, thầm nghĩ, chẳng lẽ là Phiêu Miểu đạo tôn ghi hận chuyện của Hải Long lần trước, đặc biệt đến giáo huấn hắn sao? Thời gian không để cho hắn do dự, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho đám đệ tử của mình, cung kính thi lễ nói:
“Tham kiến hai vị đạo tôn.”
Phiêu Miểu đạo tôn nhẹ nhàng rơi xuống đất, tay phất nhẹ một cái, mọi người chỉ cảm thấy một cỗ gió nhẹ nhu hòa lùa đến, bất giác đều đứng thẳng người lên. Phiêu Miểu đạo tôn đứng ở đó, cũng không có gì khác lạ, tựa như một tiểu cô nương bình thường, ngay cả hào quang sau lưng cũng biến mất theo. Một thân bố bào càng làm cho vẽ bề ngoài của nàng dịu dàng dáng người cực kỳ động lòng người, xung quanh đám người Đạo Minh chân nhân, tất cả đều vội vàng cúi đầu, không dám nhìn trực tiếp.
Đương nhiên Hải Long là ngoại lệ. Hắn vừa thấy Phiêu Miểu đạo tôn cùng với một tuyệt sắc mỹ nữ khác đi vào, nhất thời hưng phấn ngập tràn, kích động nói:
“Tiên nữ tỷ tỷ, chào người.”
Chỉ Thủy đạo tôn sắc mặt trầm xuống, giận dữ nói:
“Tiểu tử vô lễ, nhìn thấy chúng ta còn không hành lễ.”
Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười, nói:
“Quên đi cửu muội, hắn từ trước đến nay cũng không biết cái gì là cấp bậc lễ nghĩa rồi. Uhm, đó là theo ta được biết. A! Ngươi tu luyện tốc độ rất nhanh a! Chỉ có ba năm không gặp, vậy mà đã đến Phục Hổ sơ kỳ. Đạo Minh, xem ra ngươi chỉ đạo rất có phương pháp.”
Đạo Minh chân nhân với đệ tử của Phiêu Miểu đạo tôn là Đạo Vân chân nhân trước nay bất hòa, mà Phiêu Miểu đạo tôn luôn luôn bao che cho đệ tử nàng, nên Đạo Minh tuy không phục nhưng cũng không dám đá động gì, sợ là bị Phiêu Miểu đạo tôn tìm ra cớ để gây chuyện. Nghe được lời nói của Phiêu Miểu đạo tôn, liền nói xen vào:
“Cái này cũng không dám tính là công lao của đệ tử, đều là do Đàm Vũ hắn chịu cố gắng. Hai vị đạo tôn giá lâm Ma Vân Phong, không biết có gì chỉ điểm đệ tử?”.
Phiêu Miểu đạo tôn cười, nói:
“Chỉ điểm cái gì, có Thiên Thạch chỉ điểm cho ngươi còn chưa đủ sao? Ta với Chỉ Thủy phải rời núi, đi ngang qua đây nên thuận tiện ghé vào thôi. Đàm Vũ à! Ta cũng không phải là cái gì tỷ tỷ. Lấy số tuổi của ta tính theo nhân gian mà nói, e là phải cao hơn ngươi vài ngàn tuổi, về sau ngươi phải kêu ta một tiếng tổ sư a. Nếu có người nào khi dễ ngươi, thì đi đến Phiêu Miểu Phong tìm ta. Ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho.”
Nói xong, liếc mắt qua Đạo Minh một cái. Nhìn mỹ nữ trước mặt này thân thiết như vậy, Hải Long nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi lên, kích động nói:
“Tổ sư, người nhìn qua thật sự là quá trẻ, tựa hồ cùng lắm là bằng đệ tử. Cho nên đệ tử mới kêu người là tỷ tỷ. Người đúng là tiên nhân trẻ đẹp nhất! Người rời khỏi núi có thể mang đệ tử đi theo hay không, đệ tử cũng muốn đi xem thế giới bên ngoài một chút, du ngoạn một phen.”
Phiêu Miểu đạo tôn hơi ngẩn người ra, nói:
“Chúng ta xuất ngoại là để làm việc, không phải là đi vui chơi, huống chi ngươi chỉ mới đạt đến Phục Hổ cảnh giới, cần tu luyện nhiều hơn nữa, tốt hơn là nên ở lại trong núi.”
Hải Long tâm tư linh hoạt, vừa nghe Phiêu Miểu đạo tôn uyển chuyển cự tuyệt mình, hắn liền biết ngay là mình có hi vọng. Vội vàng khẩn thiết nói:
“Hai vị đạo tôn, các người ra ngoài làm việc, cần phải có một tên tạp dịch đi theo phục vụ à! Đệ tử rất chịu khó, cái gì cũng làm, chỉ cần mang đệ tử theo, thì y như là mang theo thêm một người hầu thôi, người muốn làm gì, chỉ cần nói với đệ tử một tiếng, đệ tử cam đoan là sẽ lo liệu thỏa đáng cho người, van cầu người, hãy mang đệ tử đi cùng với. Tu chân cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, người yên tâm, đệ tử tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho các người.”
Phiêu Miểu đạo tôn nhìn dáng vẻ ủ dột của Hải Long, trong lòng không khỏi mềm nhũn, quay đầu qua nhìn Chỉ Thủy đạo tôn, hỏi:
“Sư muội, ngươi thấy thế nào?”.
Chỉ Thủy đạo tôn cả kinh trong lòng, thầm nghĩ, sư tỷ ở Liên Vân tông vì bất mãn nhân tình mà trứ danh, hôm nay bị làm sao vậy, dễ giải đối với một tên Ngũ đại đệ tử tầm thường như thế sao. Tuy nghi hoặc trong lòng, nhưng chung qui là nàng không nên ở trước mặt các đệ tử mà chất vấn Phiêu Miểu đạo tôn, chỉ đáp:
“Hết thảy tùy sư tỷ quyết định.”
Phiêu Miểu đạo tôn chuyển hướng qua Hải Long, nói:
“Chuyện ngươi nghịch ngợm ta đã thấy qua, nếu dám giống như lúc trước ở Tiếp Thiên Phong không phân biệt lớn nhỏ nữa, ta sẽ không khách khí đâu. Tuy rằng ngươi là đệ tử duy nhất của Thiên Thạch, nhưng bất luận ta có làm gì ngươi thì Thiên Thạch hắn cũng không dám nói một tiếng đâu. Ta thật sự rất nghiêm khắc, ngươi đã suy nghi kỹ chưa.”
Hải Long không thèm để tới cái nhìn sắc như dao của Đạo Minh chân nhân, miệng đầy đồng tình nói:
“Tổ sư, người yên tâm, bất luận người phân phó thế nào, đệ tử nhất định nghe theo. Đệ tử nguyện ý đi cùng người.”
Thầm nghĩ, vừa rồi là ta đồng ý với ngươi là sẽ bất loạn, có điều chỉ là bất loạn hiện bây giờ mà thôi! Sư tổ, thật ngại quá. Thế giới bên ngoài đối với ta cũng rất hấp dẫn.
Chỉ Thủy đạo tôn thấy Phiêu Miểu đạo tôn muốn mang theo Hải Long, cay mày nói:
“Sư tỷ, chúng ta thời gian có hạn, mang theo hắn như vậy rất ràng buộc, nhất định sẽ bị chậm trễ.”
Phiêu Miểu đạo tôn đáp:
“Sẽ không đâu, cho dù là ta mang hắn theo thì tốc độ cũng đâu có châm hơn ngươi. Huống chi hai chúng ta xuất ngoại, nếu ngay cả một tên đệ tử theo hầu cũng không có, thì không mấy hợp tình. Cứ quyết định như vậy đi. Này Đạo Minh! Ý của ngươi thì sao?”.
Đạo Minh lúc này nào dám nói một tiếng không, chỉ phải bất đắc dĩ nói:
“Cứ theo sự sắp xếp của đạo tôn.”
Phiêu Miểu mỉm cười nói:
“Tốt lắm, ta đi ngay đây. Nhiều nhất là hai, ba năm nữa chúng ta sẽ trở về. Có ta và Chỉ Thủy chỉ điểm, nói không chừng tiểu tử này tu vi còn có thể tăng tiến không ít.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT