Hiệu trưởng thấy bộ dạng chướng tai gai mắt của tôi thì nhịn không được phải bắt đầu vào đề ngay: – “Trò rất giống với những gì ghi trên tư liệu, luôn làm theo cảm tính, không câu nệ tiểu tiết.”
Nói xong đưa tay vỗ một chồng tài liệu để trên bàn. Tôi đổ mồ hôi ~ Điều tra kỹ càng như vậy không phải muốn đuổi học tôi thật đó chớ? Trong nội tâm tôi mắng thầm “khẩu Phật tâm xà” nhưng ngoài mặt vẫn giả dạng bé ngoan.
“Nếu đã vậy, thầy sẽ không vòng quanh nữa, vào thẳng vấn đề vậy.” – Hiệu trưởng đặt ly trà xuống bàn, nghiêm túc nói – “Chuyện ngày đó trò nhìn thấy, trò có nói với người khác chưa?”
Tôi bắt đầu cảnh giác, thoáng liên tưởng đến một bộ phim điện ảnh. Trong bộ phim đó, nhân vật phản diện cũng hỏi nhân vật chính một câu y chang như vậy. Nhân vật chính đã nói bí mật cho bạn thân nhưng vì sự an toàn của người đó nên đã trả lời là chưa nói với ai, ngược lại đã cất bí mật vào một nơi an toàn, nếu trong một khoảng thời gian nhất định nào đó mà nhân vật chính không đến kiểm tra thì thông tin sẽ tự động phát tán lên mạng internet. Đây là thủ đoạn mà nhân vật chính dùng để bảo đảm sự an toàn của bản thân.
Tôi đương nhiên không ngu ngốc bắt chước phim ảnh, nghĩ nghĩ một lát liền thực tình trả lời: – “Em chưa nói cho ai biết cả.” – sau đó im lặng đợi sự việc tiếp theo.
Khi nói câu này, mặt tôi chẳng lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, hiệu trưởng nhìn một hồi cũng không lần ra manh mối, quả thật không đoán được là tôi có hay không có nói với người khác. Hiệu trưởng cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không tiếp tục truy vấn sâu hơn.
“Trò cũng biết đó là một việc cơ mật. Thầy hy vọng trò có thể giữ bí mật này. Về phần điều kiện… khi trò tốt nghiệp sẽ được ưu tiên lựa chọn công ty thực tập. Thầy còn có thể xin học bổng nếu trò muốn học lên cao. Trò thấy thế nào?”
Ự..c.. đây là mua chuộc sao? Đầu óc tôi lập tức xoay chuyển. Lật tẩy chuyện này chẳng mang lại chỗ tốt nào cho tôi cả. Hơn nữa, chế tạo và nuôi dưỡng sinh vật não chẳng phải tội ác tày trời gì. Rất nhiều công ty đã tự ý làm việc đó trước đây, lúc bị phát hiện thì sản phẩm bị tịch thu và phạt tiền, người chủ quản bị phạt giam 9 tháng. Nhưng nếu tôi im lặng giữ bí mật này thì ngược lại sẽ có rất nhiều ưu đãi. Hiệu trưởng đã ra điều kiện, dựa vào quy tắc buôn bán, chắc chắn đây chưa phải là điều kiện tốt nhất. Tôi khẳng định có thể nâng giá cao hơn chút nữa. Chỉ cần không quá phận là được chứ gì?!
Nghĩ xong, tôi nói: – “Thầy hiệu trưởng, em đồng ý với thầy nhưng mà em có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?” – hiệu trưởng tỏ ra điềm nhiên nhưng trong mắt chợt lóe qua vẻ ác liệt. Dĩ nhiên việc này làm sao qua được ánh mắt nhạy bén của tôi. Ồ… thì ra thầy hiệu trưởng cũng không phải là người lương thiện a~
“À… có vài môn học thật sự không thú vị, em không muốn lãng phí thời gian đến giảng đường. Thầy có thể phê chuẩn cho phép em không cần đến lớp hay không? Chỉ cần em tham gia thi cuối khóa thì thầy giáo không thể dựa vào thành tích thi đua để trừ điểm của em.” – yêu cầu này không hề quá đáng. Tôi đoán sẽ không khiến thầy hiệu trưởng khó xử.
“Chỉ như vậy?” – thầy hiệu trưởng thở ra một hơi.
“Chỉ như vậy… cùng với điều kiện mà thầy đã nói khi nãy, em thề sẽ giữ bí mật cả đời. Em dùng nhân cách của bản thân để thề, tuyệt đối không hé lộ nửa câu.”
“Được. Thầy tin trò.” – thầy hiệu trưởng gật đầu – “Trò viết tên những khóa học không muốn nghe giảng xuống đi.” – nói xong đưa cho tôi một cây bút và một tờ giấy.
Tôi nhanh chóng viết xong, thầy hiệu trưởng nhìn qua tờ giấy với mấy chữ như cua bò thì dở khóc dở cười nói: – “Trò chỉ có tổng cộng 7 môn cần học, hiện giờ trò đã viết xuống 5 môn. Trò tin chắc là trò sẽ vượt qua được kỳ thi cuối khóa sao? Phải nói trước, thầy sẽ không giúp trò lừa gạt điểm số thi cử đâu.”
“Thầy yên tâm, em nhất định qua được.”
Tôi liệt kê toàn là mấy môn yêu cầu nhớ công thức và lý luận này nọ. Nói cách khác là những môn học vẹt. Không biết từ lúc nào, tôi phát giác ra trí nhớ của tôi tiến bộ nhảy vọt. Học thuộc lòng những môn này đối với tôi bây giờ dễ dàng như ăn sáng vậy. Thay vì đến nghe thầy giáo lải nhải, thà rằng ở nhà tự học còn hơn.
Chào từ biệt thầy hiệu trưởng, tôi hớn hở trở lại ký túc xá, tiếp tục lên trò chơi.
Sau đó, với 5 môn học kia, tôi không còn xuất hiện ở giảng đường nữa. Bạn bè tò mò hỏi: – “Sâu, bà không đến lớp chẳng lẽ không sợ thầy giáo đập chết hả?”
Tôi sẽ cười thần bí, sau đó vểnh mặt hiên ngang trả lời: – “Không sợ. Tui có kim bài miễn tử.”
“Kim bài miễn tử? Là cái gì.”
“Không thể nói.” – lúc nói câu này, giọng điệu của tôi cực kỳ chảnh, cái kiểu ngứa da muốn bị đập.
Vào trò chơi.
Tôi gọi Đồng Tịch, tiếp tục bay thẳng về Yêu Hồ tộc. Dọc đường, thuận tiện giết vài con quái để tăng kinh nghiệm, thời gian trôi qua trong vui vẻ. Điều nuối tiếc nhất là tôi vẫn không thể liên lạc được với Ám Ảnh. Anh ấy đang làm gì? Vì sao không online? Chẳng lẽ đã gặp chuyện bất trắc gì ở ngoài đời rồi? Nghĩ tới đây, tôi có chút lo lắng. Người này nha, trước khi biến mất cũng không thèm thông báo với tôi một tiếng nữa. Chờ lần tới gặp lại, tôi tuyệt đối không tha đâu. (Ám Ảnh: lạy hồn, anh rất muốn liên lạc thông báo với em nhưng khi đó em đang ở cái nơi không có sóng liên lạc a~)
Đến Yêu Hồ tộc, tôi tụ tập cùng ngũ tặc. Sau đó tôi và Đồng Tịch đi gặp Đồng Viêm.
Đồng Viêm vừa nhìn thấy Đồng Tịch liền kinh ngạc la lên: – “Thái gia gia (ông cố), ông sao lại…”
“Sao ngươi biết được?” – tôi và Đồng Tịch cùng kinh ngạc kêu lên.
Ban đầu, chúng tôi không muốn tiết lộ thân phận của Đồng Tịch. Ai ngờ, Đồng Viêm vừa liếc mắt liền nhận ra ngay. Nhưng hai người chưa từng gặp nhau, vì sao Đồng Viêm lại biết?
Đồng Viêm liếc mắt một cái sắc lẻm (đổ mồ hôi ~ chiêu này học lóm của tôi), tức giận nói: – “Ta làm sao biết à? Tất cả tộc trưởng của Yêu Hồ tộc đều có bức vẽ chân dung. Chẳng lẽ ta nhận ra thì rất kỳ quái hay sao?”
“Thế nhưng… lúc ta còn sống thì không hề họa chân dung a~” – Đồng Tịch yếu ớt nói.
Tôi đổ mồ hôi ~ tên này sao còn trì độn hơn cả tôi vậy. Chẳng lẽ người ta không thể dựa vào trí nhớ sau khi anh ta chết để vẽ lại hay sao.
Quả nhiên, Đồng Viêm ngửa đầu nhìn trời, một bộ bó tay toàn tập: – “Sau khi ông qua đời, họa sĩ cung đình dựa vào trí nhớ để vẽ.”
“Ồ… tên họa sĩ nào lợi hại như vậy, không nhìn thấy ta mà cũng có thể vẽ giống như đúc sao. Bức tranh ở đâu? Ta muốn nhìn xem.” – Đồng Tịch xoa xoa tay, hưng phấn như một đứa trẻ.
Đồng Viêm đáp ứng ngay lập tức, sau đó dẫn chúng tôi vào một căn phòng rộng chỉ chứa toàn là tranh ảnh của tộc trưởng.
Đồng Tịch nhìn cái người đang nghiêm trang ngồi nghiêm chỉnh trong bức vẽ thì cau mày: – “Đây mà là ta hả? Đâu có đẹp trai bằng ta? Hơn nữa sao cái mặt hắn nhăn nhó giống như có ai thiếu nợ mấy trăm vạn vậy. Ta hòa ái dễ gần thế này mà. Tên hỗn đãn kia lại dám vẽ ta thành thế này, đúng là đáng chết mà.”
Không thèm để ý đến cái tên đang lải nhải, Đồng Viêm nhỏ giọng hỏi tôi: – “Ông ấy vì sao lại đi chung với ngươi? Không phải người chết không thể rời khỏi U Minh giới sao?”
Tôi cũng nhỏ giọng trả lời: – “Anh ta hiện giờ là cung linh của tôi, cho nên luôn đi theo tôi…”
“Cái gì?” – Đồng Việm thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên – “Cung linh? Ngươi dám đem tộc trưởng của Yêu Hồ tộc làm cung linh hả?”
“Xùy…” – tôi giơ tay suỵt nhỏ – “… là anh ta tự động mò đến nha, không phải lỗi của tôi à. Không thể đổ tội lên đầu tôi.”
“Thôi đi.” – Đồng Viêm bất mãn huýt – “Ta có muốn trách mắng gì ngươi đâu? Chỉ kinh ngạc thôi. Mà lần này ngươi tìm ta có chuyện gì? Ngươi trước giờ không việc gì sẽ không đi tìm ta. Nói đi, nếu có thể giúp ta nhất định sẽ giúp…”
“Hắc hắc…” – tôi xoa đầu cười bẽn lẽn. Cô ta nói đúng, bình thường không có việc gì tôi sẽ không đi tìm cô ta.
Haiz… cao xử bất thắng hàn (người đứng trên cao thường hứng gió lạnh một mình). Đồng Viêm thân là người có địa vị cao, không có bạn bè là chuyện đương nhiên, thật vất vả mới gặp được một người có thể xem là bạn bè như tôi, nhưng thường xuyên không thấy bóng dáng đâu cả. Cô ta buồn phiền là đúng rồi.
“Đồng Viêm, cô cũng biết tôi rất bận rộn. Lần này tới đúng là có chút chuyện cần nhờ cô giúp đỡ.” – nói xong tôi móc yêu huyết thạch ra – “Lúc ở U Minh giới, tôi gặp được mẫu thân của Phạm Lộ. Bà ấy đã truyền chức vị Thánh Nữ cho tôi rồi. Tôi muốn đi đánh thức thánh thú Bạch Trạch.”
“Thánh nữ của Yêu Hồ tộc…” – Đồng Viêm lầm bầm trầm tư, sau đó thở dài nói – “Ta vốn nghĩ nếu Phạm Lộ chịu quay về, cho dù không thể truyền thừa từ Thánh nữ đời trước thì ta vẫn có cách giúp nàng ấy trở thành Thánh nữ. Nhưng theo lời ngươi nói thì nàng sắp trở thành vương phi của Tô Nhiếp tộc rồi. Đúng là ý trời mà. Mẫu thân của nàng gả cho một người của Tô Nhiếp tộc. Nàng cũng gả cho một người của Tô Nhiếp tộc. Nếu Phạm Thanh cho rằng ngươi có đủ tư chất để làm Thánh nữ thì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành các thủ tục cần thiết.”
“Thủ tục gì?” – hình như Phạm Thanh không hề đề cập qua chuyện này nha.
“Ngươi cho rằng chức vị Thánh nữ của Yêu Hồ tộc rất dễ làm hay sao?” – Đồng Viêm tức giận nói – “Đầu tiên, ngươi phải ở trong Thần điện Cửu Vĩ Hồ cầu nguyện 3 ngày, hoàn thành xong chuyện này, ngươi phải tắm rửa sạch sẽ, rồi ta sẽ dẫn ngươi đi đánh thức Bạch Trạch. Sau khi Bạch Trạch nhận chủ, ngươi và Bạch Trạch phải tham gia đại điển (buổi lễ lớn) công nhận chức vị Thánh nữ kéo dài 9 ngày. Sau đó…”
Bịch ~ tôi trực tiếp té xỉu. Không phải chỉ là một cái chức vị thôi sao? Cần gì rối rắm như vậy chứ? Còn muốn tôi cầu nguyện 3 ngày. Trời ơi, cứ giết tôi trước đi.
Mặc dù không tình nguyện, ngày hôm sau, tôi vẫn ngoan ngoãn đi đến hoàng cung, bước vào Thần Điện, an tọa trước pho tượng Cửu Vĩ Hồ và bắt đầu cầu nguyện. Cái gọi là cầu nguyện, thực chất là ngồi tụng một quyển kinh văn. Ố mài gót, có ai chơi trò chơi mà lại thảm như tôi sao, còn phải tụng kinh. Ngũ tặc hùa vào cười cho tôi một trận.
Sau khi sống qua 3 ngày buồn tẻ, hôm nay là ngày tôi đi diện kiến Bạch Trạch.
Tôi hồi hộp đi theo Đồng Viêm, tâm trạng vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Cứ nghĩ tới thánh thú chi nhất của Hồng Hoang sắp trở thành sủng vật của mình, tôi liền cười không khép miệng. Vấn đề đáng lo là, theo lời Đồng Viêm thì tôi phải được Bạch Trạch thừa nhận tài năng mới có thể chính thức trở thành Thánh nữ. Chuyện này thì tôi không nắm chắc. Ai biết Bạch Trạch là cái giống gì? Lỡ như nó không thích tôi thì có phải là xong đời hay không?
Từ hoàng cung đi ra, quẹo bảy lần, bẻ cua tám bận, rốt cuộc chúng tôi đi vào một hang động rộng lớn, tôi còn đang hăng hái bước đi thì đã bị Đồng Viêm kéo lại: – “Tới rồi. Chính là chỗ này.”
“Ở đây?” – tôi nhìn bốn phía, đừng nói là thánh thú, đến một cái bóng quỷ cũng không thấy, tôi quay đầu hỏi Đồng Viêm – “Bạch Trạch ở đâu?”
Đồng Viêm chỉ vào đống cỏ khô, một cục thịt màu trắng đang phưỡn người nằm ở đó – “Đó chính là Bạch Trạch. Ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi. Ngươi tự mình đi qua đi.”
Tôi mở to con mắt ra nhìn, rốt cuộc cũng thấy được cái cục thịt ú na ú nần kia trông y chang một con chó con núc na núc ních. Tôi câm nín rồi. Thánh thú của Yêu Hồ tộc, Lục đại thánh thú chi nhất Bạch Trạch thì ra là một con chó con? Trong suy nghĩ của tôi thì thánh thú phải là cái loại động vật có hình dáng khổng lồ, chưa cần đánh, chỉ dựa vào bề ngoài đã có thể hù dọa một đám người, ví dụ như Bàn Cổ Thủ Hộ Giả. Còn tên Bạch Trạch này… không lẽ đang ở giai đoạn ấu niên sao?
Muốn cầu cứu Đồng Viêm, ai ngờ vừa quay đầu mới biết cô ta đã biến mất từ thuở nào. Đồng Tịch không thể tiến vào. Lần này, tôi chỉ có thể trông cậy vào chính mình. Không còn cách nào khác, tôi chậm chạp đi tới bên cạnh cái con chó đang chảy nước miếng khi ngủ kia. Nhìn thấy nó thì tất cả tâm tình hưng phấn lẫn khẩn trương của tôi đều bay biến hết.
Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, tôi dùng cách gì để gọi nó dậy bây giờ? Có cần cử hành nghi thức gì đó hay không? Hay chỉ cần mở miệng gọi thôi?
Nghĩ đến đây, tôi khụ một tiếng, mở miệng gọi thử: – “Bạch Trạch, tỉnh lại.”
Không có phản ứng.
Tôi đề cao xi ben: – “Bạch Trạch, mau dậy, có đồ ăn nè.”
Vẫn không có phản ứng.
Tôi cầm lỗ tai của nó lên, rống to: – “Bạch Trạch, mau tỉnh dậy, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Như trước, không có phản ứng.
Hừ… tôi nắm vào cái cổ mềm mềm của nó, nhấc bổng nó lên, nhìn một đống nước giãi nhiễu tí tách, tôi lắc đầu bất đắc dĩ. Tôi dùng sức vừa lắc vừa la to: – “Bạch Trạch, nếu ngươi còn chưa tỉnh, ta sẽ đem ngươi đi hầm xương làm thành món thịt chó kho tàu.”
“Ô… ô…”
Tôi rung cả buổi, rốt cuộc nó phát ra tiếng kêu như tiếng muỗi. Tôi thấy nó đã phản ứng nên nhẹ nhàng đặt nó trở lại trên giường.
Bạch Trạch mơ màng mở mắt, thấy một người đang ngồi xổm nhìn nó, hoảng sợ hét lên: – “Ngươi vào đây bằng cách nào. Thủ vệ đâu? Thủ vệ? Có ngươi muốn bắt cóc ta…”
Bốp ~ tôi đánh một cái lên đầu nó, tức giận mắng: – “La hét cái rắm. Ai muốn bắt cóc ngươi. Đồ ngu ngốc này. Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là Bạch Trạch không?”
Nó cảnh giác nhìn tôi, lùi ra sau, trả lời: – “Đúng vậy. Ta chính là Lục đại thánh thú chi nhất Bạch Trạch của Hồng Hoang, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói thật?” – tôi nghi ngờ hỏi lại.
“Thật.” – nó gật đầu.
Tôi móc Yêu Huyết thạch ra ném tới trước mặt nó: – “Nhận ra thứ này không?”
“Đây không phải là Yêu Huyết thạch của Thánh nữ đời trước hay sao? Vì sao ngươi lại có? Chẳng lẽ…” – nói xong liền rưng rưng nước mắt nhìn tôi.
“Đúng vậy.” – tôi đắc ý nói – “Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nhân mới của ngươi. Đến, gọi một tiếng chủ nhân nghe chơi nào. Gọi dễ nghe sẽ có xương gặm nha. Gọi khó nghe ta liền đập ngươi nát xương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT