Đồng Tịch lập tức liên lạc với vâng lệnh sứ Tiếu Thiên. Chỉ một chốc sau thì Tiếu Thiên tới. Vị đại hán râu ria xồm xàm này nhìn thấy Đồng Tịch liền về kề vai sát cánh diễn một màn Đoạn Bối Sơn (gay)
Tiếu Thiên cười dâm đãng hỏi: – “Bạn già, gọi ta đến là có chuyện gì vui à? Gần đây người phạm pháp càng lúc càng giảm, ta đang nhàm chán muốn chết đây.”
“Không có chuyện vui thì ta nào dám làm phiền soái ca ngươi nha…” – Đồng Tịch cũng đồng dạng cười dâm đãng trả lời.
Tôi… tuyệt đối câm nín.
“Để ta giới thiệu…” – Đồng Tịch chỉ vào tôi và nói với Tiếu Thiên – “Đây là chủ nhân của ta, gọi là Tri Chu. Lần này chúng ta bắt được gian tế của Thần giới, cần thẩm vấn một phen, ngươi xem nên làm thế nào…”
“Gian tế của Thần giới?” – hai mắt Tiếu Thiên lập tức bắn ra hào quang, nhìn chằm chằm vào Diễm Thái Tử – “Oa ha ha… thẩm vấn sao? Trò ta thích nhất đó. Đi, mang hắn vào tầng địa ngục thứ nhất để cắt lưỡi.”
“Cắt lưỡi? Không phải đem lưỡi cắt xuống thật đó chứ?” – tôi kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy. Là dùng kìm sắt kéo lưỡi ra từ từ… từ từ, sau đó loáng một phát cắt xuống. Haha… đủ tàn nhẫn chưa?!” – Tiếu Thiên mặc dù đang trả lời câu hỏi của tôi nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Diễm Thái Tử, vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt cái kìm kéo lưỡi.
Diễm Thái Tử lúc nãy đã đủ hoảng sợ rồi, hiện tại càng giống như hồn bay phách tán. Có điều, hắn vẫn cứng cựa không chịu mở miệng. Hừ… đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa tới hoàng tuyền chưa tin mình chết.
“Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng ngươi cắt lưỡi hắn rồi thì hắn làm sao nói chuyện. Hắn không nói chuyện thì chúng ta làm sao bức cung a~” – tôi bất đắc dĩ nhìn Tiếu Thiên.
Tiếu Thiên khoát tay: – “Không việc gì. Cắt rồi lại mọc cái mới. Sau đó lại kéo lưỡi, lại cắt. Không sao hết.”
Đổ mồ hôi ~ Cho dù người chơi Hồng Hoang có thể tùy chỉnh cảm nhận xuống 5% nhưng kiểu tra tấn như vậy thì ai mà chịu cho nổi a~ Tôi thương hại nhìn Diễm Thái Tử. Tên kia đã sợ đến nổi mồ hôi đổ như mưa. Hắn nhìn tôi, căm hận ngất trời. Xem ra hắn tính toán đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi rồi. Haiz… đúng là không biết giác ngộ gì cả. Hừ, cứ nhìn đi, nhìn nổ con mắt của ngươi luôn đi. Tôi rất hào phóng, vội vàng tạo một dáng đứng hiên ngang cho tên kia thưởng thức lần cuối…
Địa ngục tầng thứ nhất không xa nơi này cho lắm. Bốn người chúng tôi rất nhanh đã đến nơi. Từ thông đạo đi vào tầng địa ngục, tôi nhìn thấy một tấm bia đá dựng bên ngoài, nội dung rất tức cười…
> Địa ngục tầng thứ nhất: cắt lưỡi, cấp độ khủng bố: B. Người dưới 18 tuổi, có bệnh nhát gan hoặc bệnh thần kinh đều không nên đi vào. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả. Công ty Hoa Phong hoàn toàn không chịu trách nhiệm.
Tôi bật cười. Hoa Phong có cần khoa trương như vậy không a~ Chẳng lẽ địa ngục này thật sự đáng sợ như vậy sao?
Ôm một bụng tò mò, tôi bước qua cánh cửa. Má ơi!!!!!!!!!! Tình hình bên trong đúng là dọa tôi một trận sợ chết kiếp. Rất nhiều quỷ sai đang còng tay xiềng xích phạm nhân vào một cái ghế ở giữa đại sảnh. Bên cạnh mỗi chiếc ghế đều có 1 cây nến chiếu sáng. Bởi vì phạm nhân không nhiều lắm, phần lớn không gian xung quanh đều tối thui, nhưng chính vì vậy mà hình ảnh những phạm nhân đang chịu hình phạt càng nổi bật hơn nữa.
Mỗi phạm nhân có 2 quỷ sai đứng bên cạnh. Một quỷ sai phụ trách mở miệng phạm nhân. Quỷ sai còn lại sẽ cầm một cái kìm bự khủng bố kẹp lấy đầu lưỡi của người đó, từ từ kéo nó ra. Làm được việc này cần có kỹ thuật cao tay lắm nha, người bình thường chắc chắn không làm nỗi đâu à.
“Haiz… năm nay quá mức thái bình rồi. Phạm nhân chỉ có lèo tèo vài mống. Ngươi không biết chứ những hình cụ này phải tốn tiền để bảo dưỡng. Nếu ít phạm nhân, Minh Vương điện hạ sẽ cấp ít tiền. Khiến cho hiện tại bọn chúng ta đều nghèo rớt mồng tơi, toàn mặc áo quần rách vá chằng vá chịt, đến tiền uống rượu cũng không có… haiz…” – Tiếu Thiên nhìn đại sảnh trống rỗng cảm khái than thở.
“Haiz… không có biện pháp, tài chính của U Minh giới gần đây hơi hạn hẹp. Đến Minh Vương hiện giờ chỉ có thể ăn thịt quái 70-80 cấp thôi. Không có tiền để mua thịt quái thượng hạng nữa kia. Ngươi ráng nhẫn nhịn đi thôi.” – Đồng Tịch vỗ vai lão bằng hữu an ủi.
Tôi… trực tiếp im lặng.
Dưới sự an bài của Tiếu Thiên, rất nhanh đã có 2 quỷ sai xuất hiện, thuần thục mang Diễm Thái Tử cột vào một cái ghế, đốt sáng cây nến kế bên. Khi một quỷ sai mở miệng Diễm Thái Tử, quỷ sai kia vừa cầm cái kiềm kẹp lấy đầu lưỡi, hắn vậy mà trực tiếp ngất xỉu…
Ba người chúng tôi bất đắt dĩ nhìn nhau. Sau đó Tiếu Thiên vẫy tay, một quỷ sai khác tạt một ly nước lạnh vào mặt Diễm Thái Tử, hắn giật mình tỉnh dậy. Thế là, hình phạt tàn nhẫn bắt đầu… (nội dung bên dưới đã bị nhà nước kiểm duyệt và cắt bỏ, mời độc giả tự tưởng tượng đi nha)
Diễm Thái Tử trải qua n lần rút lưỡi, cắt lưỡi, cảm giác sống không bằng chết, dường như đã hấp hối rồi. Vậy mà hắn vẫn không chịu nói ra cái nào mới là mắt thật. Tôi thật sự bội phục hắn rồi. Nếu đổi lại là tôi, đừng nói là chịu hình, chỉ cần cho tôi nhìn một cái, tôi sẽ lập tức đầu hàng. Về phần tôi có nói thật hay không lại là chuyện khác à…
“Tên này đúng là cứng đầu a~” – Tiếu Thiên suy tư một thoáng, ra hiệu cho mục sư của U Minh giới hồi đầy máu cho Diễm Thái Tử – “Xem ra hình phạt này đối với hắn không ăn thua rồi, chúng ta đi tầng thứ hai thôi.”
Tầng thứ hai địa ngục là hình phạt chặt tay. Rất đơn giản, dùng một dụng cụ đặc chế cột bàn tay lại, sau đó chặt đứt từng ngón tay. Người ta nói đứt tay xót ruột, huống chi là chặt đứt 10 ngón tay? Cảm giác đau cỡ nào nha. Hơn nữa, ở đây có mục sư, phạm nhân căn bản không thể chết. Chỉ biết sẽ chịu đựng cảm giác đau đớn không ngừng…
“Quá tàn nhẫn… tôi chịu không nổi rồi nha.” – tôi đứng một bên, hứng thú nhìn Diễm Thái Tử chịu hình, vừa trái lương tâm nói.
Đồng Tịch trợn mắt nhìn tôi, rất không thể tưởng tượng được tôi có thể vô sỉ đến trình độ này.
Cắt ngón tay cũng không ăn thua. Thế là chúng tôi lại kéo nhau xuống tầng địa ngục thứ ba. Ở đây, đầu tiên quỷ sai sẽ rạch một đường ngay cột sống lưng của phạm nhân, sau đó treo phạm nhân vào một cây đao. Lưỡi đao sắc bén vừa vặn đâm nhập vào lưng của phạm nhân chừng một tấc. Cảm giác sẽ vừa đau vừa ngứa nhưng cơ thể không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể cố nhịn…
Hết tầng thứ ba, chúng tôi lại kéo xuống tầng thứ tư. Đến lúc này thì tôi đã quên béng mục tiêu của mình là phải bức cung. Hiện tại, tôi chỉ thuần túy muốn thưởng thức các hình phạt biến thái của địa ngục và khoái trá nhìn tên Diễm Thái Tử trở thành vật thí nghiệm bất đắc dĩ.
Tầng thứ tư là nghiệt kính. Khung cảnh có hơi kỳ quái. Toàn bộ đại sảnh chỉ có một tấm gương cực lớn. Trước gương chừng 30m có treo một sợi chỉ màu vàng.
“Đây là cái gì vậy?” – tôi hiếu kỳ hỏi, đang định đi qua sờ thử tấm gương, không ngờ bị Đồng Tịch và Tiếu Thiên hai bên trái phải kéo lại.
“Đừng đi qua. Ngươi nhìn thấy sợi dây chắn không? Chỉ cần lướt qua giới tuyến kia sẽ tiến vào phạm vi ảnh hưởng của nghiệt kính. Tấm gương này có thể nhìn thấu nhân tâm, chiếu vào nơi tối tăm nhất của lòng người, thể hiện ra tội ác đen tối nhất cùng yếu điểm hèn mọn nhất. Sau đó phản hồi vào trong đầu người đó. Cho nên người nào soi mặt vào gương sẽ bị chính sự cắn rứt lương tâm làm cho thống khổ không chịu nổi. Loại tra tấn tinh thần này lợi hại hơn tra tấn thể xác nhiều.” – Tiếu Thiên kiên nhẫn giải thích cho tôi hiểu.
“Chời ơi… người lương thiện giống như tôi thì làm gì có chỗ đen tối chớ?” – tuy ngoài miệng nói vậy nhưng bàn chân tôi vẫn không tự giác mà lùi về sau.
Đồng Tịch và Tiếu Thiên liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Quỷ sai ném Diễm Thái Tử vào bên trong cảnh giới. Tên kia vừa nhìn vào gương liền thay đổi sắc mặt, lộ ra biểu hiện sợ hãi cực độ, không ngừng vung tay đập vào không khí, miệng không ngừng lầm bầm cái gì đó. Cả người hắn rất nhanh đổ mồ hôi ướt nhẹp, giống như vừa mới được vớt lên từ dưới nước.
Nửa giờ sau, Tiếu Thiên đi tới trước mặt Diễm Thái Tử, vẻ mặt hung thần ác sát nói: – “Nếm đủ đau khổ chưa? Còn không mau nói?”
Diễm Thái Tử đưa mắt liếc nhưng vẫn không lên tiếng.
“Cbn, ném hắn vào cho ta.” – Tiếu Thiên nổi giận rồi. Hắn dùng nhiều trò bịp bợm lại lãng phí thời gian lâu như vậy mà tên kia còn không chịu mở miệng. Việc này làm cho trưởng phòng hình ngục là hắn cảm thấy mất hết mặt mũi. Hắn hận tên kia đến nghiến răng rồi.
Diễm Thái Tử vẫn không đầu hàng. Vì vậy chúng tôi lại đi xuống tầng địa ngục thứ năm, chưng hấp. Đem tên kia hết chưng hấp lại đông lạnh rồi chưng hấp rồi đông lạnh…
“Cái lồng hấp này của ngươi nhìn không tồi nha. Nếu chưng bánh bao chắc phải chưng được hơn 1 ngàn cái a~” – tôi nhỏ giãi nhìn cái lồng hấp với hình thù kỳ lạ.
“Đó là tự nhiên. Cái này do chính tay ta thiết kế mà.” – Tiếu Thiên đắc ý nói. Tâm tình thư giãn hơn nhiều, hiện giờ hắn lại muốn dùng Diễm Thái Tử để khoe khoang các loại hình phạt cho chúng tôi xem – “Có vẻ tên kia cũng chưa xi nhê gì. Chúng ta đi tầng thứ sáu thôi.”
“Tốt!”
Thế là Diễm Thái Tử ở tầng thứ sáu địa ngục bị cột vào một cại trụ, sau đó quỷ sai châm lửa đốt. Hình phạt này không khác lắm với cái trụ của Tô Đát Kỷ trong Bảng Phong Thần. Chỗ khác biệt là cái trụ ở U Minh giới không đốt chết người, chỉ đốt quỷ nửa sống nửa chết.
Sau khi nướng chín Diễm Thái Tử, chúng tôi lại hí hứng đi xuống tầng địa ngục thứ bảy, núi đao. Quỷ sai trực tiếp ném tên kia vào núi đao, để cho hắn nếm thử cảm giác đi đường trên đầu mũi đao là thế nào. Có vẻ tên kia rất hưởng thụ à… vẫn còn sức để kêu la thảm thiết mà.
Sau đó, chúng tôi lết xuống tầng thứ 8, băng sơn. Diễm Thái Tử bị đóng băng thành người đá.
Tầng thứ 9, chảo dầu. Người đá Diễm Thái Tử bị nấu chảy sau đó trải nghiệm sự ấm áp…
Tầng thứ 10, hầm trâu. Diễm Thái Tử bị một đoàn trâu rừng dẫm đạp như miếng giẻ rách, văng lên trời thì như trái bóng chuyền, rơi xuống đất thì như trái bóng đá.
Lúc này Diễm Thái Tử đã bắt đầu cầu tình rồi, nhưng chúng tôi đều không để ý. Đồng Tịch còn nói: – “Chúng ta bây giờ không cần ngươi cung khai gì cả. Ngươi cứ ngoan ngoãn chịu hình phạt cho chúng ta coi là được… hắc hắc…”
Tầng 11, thạch áp. Diễm Thái Tử bị ép thành miếng thịt.
Tầng 12, cối giã. Cái này là bản thăng cấp của tầng 11, lấy miếng thịt ra giã nhuyễn.
Tầng 13, huyết trì. Giống như tên gọi, chỉ là một cái ao máu cực lớn. Phạm nhân bị ném vào. Tôi nhìn không ra có cái gì vi diệu ở đây. Tiếu Thiên nói bên trong huyết trì có bỏ thêm nguyên liệu. Tôi hỏi là loại nguyên liệu gì. Tiếu Thiên chỉ cười dâm đãng chứ không thèm trả lời.
Sau khi tắm rửa ở huyết trì xong, Diễm Thái Tử được đưa xuống tầng 14. Ở đây có mười mấy vị Đường Tăng đang trích dẫn lời răn dạy của Minh Vương, liên tục lải nhải bên tai của phạm nhân. Đây chính là tra tấn tinh thần a~
Tầng 15, chôn sống.
Tầng 16, xào lăn.
Tầng 17, đá mài. Phạm nhân sẽ bị mài thành thịt vụn.
Tầng 18, cưa xẻ. Phạm nhân sẽ bị chém thành 2 nửa nhưng vẫn còn sống. Mắt bên trái có thể nhìn thấy một nửa cơ thể bên phải và ngược lại.
Bởi vì mỗi hình phạt đều có thời gian rất dài, sau khi đi hết 18 tầng địa ngục, tôi nghĩ có lẽ đã qua 3-4 ngày trò chơi rồi. Ai ngờ lúc đi ra, rõ ràng mới qua 1 ngày?!?
Tiếu Thiên thấy vẻ giật mình của tôi thì lên tiếng giải thích: – “Thời gian ở 18 tầng địa ngục không đồng dạng với thời gian bên ngoài. Số tầng không đại biểu về chiều sâu mà là đại biểu tỉ lệ thời gian. Tầng càng cao nghĩa là tỉ lệ càng lớn. Đến tầng địa ngục 18 thì nghĩa là tỉ lệ thời gian 10:1 rồi. Cho nên ở bên trong cảm giác trải qua rất lâu nhưng thật sự ở bên ngoài chỉ mới vài phút mà thôi.”
“Ồ… vậy thời gian chịu phạt của phạm nhân sẽ tính toán theo thời gian bên trong vẫn là bên ngoài?”
“Đương nhiên dựa theo thời gian bên ngoài a~” – Tiếu Thiên cười to.
Tôi đổ mồ hôi ~ Nếu bị đánh vào tầng địa ngục thứ 18, bị phán 1 năm tù, nghĩa là phải trải qua 10 năm bên trong rồi… đúng là tàn nhẫn nha.
“Các ngươi hiện tại muốn làm gì? Tên này tính sao?” – Tiếu Thiên hỏi.
“Hắc hắc…” – tôi và Đồng Tịch cùng cười gian – “Chúng tôi đi Huyết trì trong U Minh điện.”
“Khà khà…” – Tiếu Thiên ngầm hiểu ý, cười gian trá – “Các ngươi đúng là xấu xa…”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Thế là chúng tôi kéo cái tên bị tra tấn đến không còn sinh khí đi vào U Minh điện, một phát ném hắn vào huyết trì. Cứ để cho hắn trùng sinh đi.
Tôi móc pho tượng thần bí ra hỏi Đồng Tịch: – “Phải trị cái tên Thần giới này thế nào đây?”
Tôi cảm giác pho tượng trong tay truyền tới chấn động sợ hãi nhỏ. Xem ra khi Diễm Thái Tử chịu hình phạt, nó nhất định cũng biết. Nếu nó có thân xác, dám chừng nó đã sợ đái ra quần rồi.
“Ta có chủ ý này…” – Tiếu Thiên mập mờ vuốt ve pho tượng – “Hắc hắc…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT