Cơ quan của cái huyệt động kia không phải ai cũng có thể phá giải. Tôi một mực trốn trong bóng tối, canh me xem tên pháp sư kia định làm cái gì. Sau 3 giờ đồng hồ, hắn vẫn tư lự đứng ở đó, lâu lâu làm vài động tác kỳ quái. Ngay lúc tôi nhàm chán đến sắp ngủ gục, tên kia đột nhiên lấy ra một pho tượng nhỏ, đặt nó lên tảng đá, sau đó ngồi nhìn pho tượng đến ngẩn người.
Tôi bẻ thắt lưng, vuốt 2 chân đang nhức mỏi, quyết định đợi thêm 5 phút nữa, nếu hắn vẫn tiếp tục ngẩn người, tôi liền bay ra giết hắn. Nhưng chính lúc này, tên kia đột nhiên đứng lên, thu hồi pho tượng, chậm rãi đi tới cửa đá, bắt đầu dùng tay gõ nhịp…
Tôi giật mình, nghĩ thầm: – “Tên này đúng là chính chủ a~”
Tôi lập tức tăng tốc, quỷ mị đi theo sau lưng hắn tiến vào sơn động.
Sau khi vào động, tên pháp sư không hề ngó nghiêng xung quanh mà lập tức đi thẳng tới bệ đá đặt Bàn Cổ thủ ấn. Tôi núp sau cái cột đá, chăm chú nhìn hắn. Tên kia đi tới bệ đá, thò tay cầm lấy cái hộp… Bàn Cổ Thủ Hộ Giả vậy mà không xuất hiện công kích hắn. Xem ra, tên này chính là người được chọn rồi. Xí, làm tôi còn tưởng người được chọn phải là nhân vật trâu bò với ba đầu sáu tay nào đó chứ. Không ngờ chỉ là một tên pháp sư không chút tiếng tăm. Nội tâm thì chửi rủa, ngoài mặt thì tôi đã chuẩn bị đâu ra đó.
Tên pháp sư cầm cái hộp nghiên cứu cả buổi, đột nhiên trên mặt tràn ra ý cười, sau đó xoay người đi ra.
Phát sinh chuyện gì? Vì sao hắn lại cao hứng? Tôi nghi hoặc nghĩ trong lòng nhưng tay chân không hề chậm trễ, dùng tốc độ siêu nhân bay xẹt qua bên cạnh hắn, thuận tay cướp luôn cái hộp, sau đó lao ra khỏi động như cơn gió, biến mất vô tung.
Diễn tả thì hơi dài dòng vậy thôi chứ mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng 2s, Diễm Thái Tử kinh ngạc nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, lúc này hệ thống mới nhắc nhở hắn.
>> Hệ thống: Bạn bị người chơi Lạc Thủy Tri Chu công kích, có 30s phản kích.
Diễm Thái Tử lập tức đuổi theo, ra đến cửa, chỉ thấy sơn cốc trụi lủi, không nhìn thấy bóng dáng của ai khác.
Tôi cướp được cái hộp cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Bởi vì hệ thống chỉ nhắc nhở là tôi có được “một cái hộp”. Game thủ đều biết cái loại thông báo này ý nói người chơi còn cần một “cái chìa khóa” nữa mới biết bên trong cái hộp đựng vật gì. Giờ tôi mới hiểu vẻ mặt cao hứng của tên pháp sư kia là sao rồi. Khẳng định hắn có một cái chìa khóa, trước giờ không rõ công năng, nhưng hắn không đem theo bên người.
Thế là hiện giờ, tôi có cái hộp, hắn có cái chìa khóa. Ai cũng không đạt được Bàn Cổ thủ ấn. Tôi không hề có ý muốn đi cướp cái chìa khóa kia. Chuyện tranh đoạt thiên hạ là việc của nam nhân. Với tôi mà nói, chỉ cần không ai đạt được cái thủ ấn này, không ai có thể uy hiếp đến sự cân bằng của trò chơi là được. Hơn nữa, nhiệm vụ của tôi chỉ yêu cầu đến mức này mà thôi. Không biết nhiệm vụ tiếp theo là gì nhỉ? Tôi nhịn không được bay nhanh về Tô Nhiếp thành.
“Không có chìa khóa, chúng ta cũng không có biện pháp mở nó ra.” – Huyễn Phong nhìn cái hộp, lắc đầu.
“Vậy cũng đâu có sao. Chỉ cần không để bọn Bạch Lang tộc cướp được nó là tốt rồi.” – Lưu Tinh phất tay tùy ý nói.
Phạm Lộ nhìn tôi thật sâu: – “Ta lại có cảm giác cái chìa khóa kia sớm muộn gì cũng sẽ vào tay Tri Chu. Cứ để cho nàng giữ là được. Vật này rơi vào tay người khác chỉ có thể mang đến tai họa.”
“Ừ.”
Cứ như thế, bảo vật thống nhất đại lục, dưới sự vô trách nhiệm của 3 NPC nào đó, trực tiếp rơi xuống tay của Nhện. Nhưng đây rốt cuộc là bất hạnh hay là may mắn?
Lại sở hữu thêm một kiện đồ vật vô dụng, tôi thở dài đi đến ngân hàng tư nhân, cất nó đi. Tôi thở dài, nhiệm vụ này rốt cuộc làm sao làm tiếp đây? Chẳng lẽ tôi phải đi đoạt cái chìa khóa kia, sau đó dùng Bàn Cổ thủ ấn thống nhất đại lục sao? Chuyện này cũng quá không hợp thói thường đi à nha~
Nghĩ không ra, tôi dứt khoát không nghĩ nữa. Tôi quay lại sân đấu cho kỳ xoay tua thứ hai. Thắng trận dễ dàng. Lúc đi xuống, không ngờ tôi nhìn thấy Hồ Loan Phong trong đám người. Đổ mồ hôi ~ tôi giả vờ như không thấy, quay đầu định chuồn đi.
“Nhện ~ Nhện ~”
Haiz ~ Bàn Cổ đại thần không nghe lời cầu nguyện của tôi nha.
Hồ Loan Phong mắt sáng như sao, nhìn thấy bóng dáng của tôi, thế là dùng cái loa công suất lớn để gọi tên tôi. Nếu còn làm bộ nữa thì quá giả dối rồi, tôi đành quay đầu nhìn hắn.
“Kiếm tôi có chuyện gì?” – tôi tức giận.
“Hắc hắc…” – Hồ Loan Phong chà tay – “Trận đấu của anh sắp bắt đầu rồi. Em là tới xem sao?”
Có quỷ mới muốn xem a~ tôi mắng thầm. Nhưng, một thủy thuật sĩ còm cõi như hắn mà cũng có thể đánh lên top 100 đúng là chuyện ngoài ý muốn nha. Bởi vì thủy hệ thuật sĩ trải qua vòng thi đấu vạn người, bị xoay vần trong nước lũ, đa phần đã bị cuốn trôi, rơi rớt lại vài người thì chính là lông phượng vảy rồng nha. Nói trắng ra là bọn thủy thuật sĩ trong top 100 so với khủng long còn quý hiếm hơn.
Tôi đành trả lời qua loa: – “Đúng vậy. Tôi đến nhìn xem anh sẽ bị người ta hành hạ ra làm sao.”
Nghe tôi nói, vẻ mặt cao hứng của Hồ Loan Phong liền ảm đạm: – “Anh… anh rất mạnh đó.”
“Vậy sao?” – tôi nghi hoặc quan sát hắn – “Sao tôi cảm thấy trận này anh nhất định sẽ thua, sẽ rớt xuống tổ bại trận.”
“Nhện, rốt cuộc là em muốn cổ vũ anh hay là muốn làm anh nhụt chí vậy? Chẳng lẽ anh không có tiền đồ như vậy sao?” – Hồ Loan Phong có chút hối hận đã đứng đây nói chuyện nhảm với Nhện, sự tự tin của hắn bị đả kích trầm trọng.
Tôi nhún vai: – “Có tiền đồ hay không cứ đánh một trận thì biết. Tôi cá anh sẽ thua.”
“Hả?!?” – Hồ Loan Phong cảm thấy có một cổ nhiệt khí bay thẳng lên đỉnh đầu, tim đập gia tốc, có chút choáng váng, nghiến răng nói: – “Được. Anh với em cá. Nếu trận này anh thua, anh sẽ cho em 10 vạn lượng.”
“Được.” – trong bụng tôi cười đến rút gân. Người này đúng là ngây thơ nha, nói đánh cuộc mà lại không phân định nếu tôi thua sẽ phải chung cái gì. Haha… xem ra hắn đã bị tôi chọc giận rồi. Đánh cuộc không lỗ vốn kiểu này tôi vì sao phải bỏ qua chứ. Thế là tôi tìm một vị trí trên khán đài, ngồi xuống theo dõi trận đấu.
Hồ Loan Phong bước lên sân đấu, đầu óc dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới bản thân chưa đề ra yêu cầu nếu Nhện thua phải thế nào. Hắn quay người định đi xuống, không ngờ bị trọng tài đưa tay ngăn lại, bởi vì đối thủ của hắn đã đến.
Tôi nhìn thấy đối thủ của Hồ Loan Phong liền chấn động, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là… chạy trốn. Không phải bởi vì người đó đáng sợ. Mà bởi vì người đó chính là phó bang chủ của Thập Tự Thiết Tường Vi, pháp sư chuyên mặc áo đen – Sữa Bảo Bảo. Tôi đương nhiên không sợ người này, tôi là sợ một người khác, bang chủ của họ, Thâu Đêm Suốt Sáng.
Nghĩ đến đây, tôi liếc mắt nhìn bốn phía. Quả nhiên, cách đó không xa chính là đội cổ động của Thập Tự Thiết Tường Vi. Thâu Đêm Suốt Sáng, Miêu Điện Hạ lẫn Tím Huyễn đều có mặt. Tôi vội vã quay mặt đi. Từ sau cái lần đánh cướp kia, tôi liền đổi khăn che mặt. Hy vọng cô ta không nhận ra tôi.
Sữa Bảo Bảo nhìn Hồ Loan Phong liền cao hứng nói: – “Ca ca, anh thật đẹp trai a~”
Hồ Loan Phong có chút xấu hổ đỏ mặt cúi đầu. Tôi thì đổ mồ hôi trong lòng. Đúng là chị em nhà một giuột, ngay cả lời mào đầu cũng y chang nhau. Hy vọng Hồ Loan Phong nhận ra trên đầu chữ sắc là một thanh đao. Nếu không, hắn liền tiêu đời.
Hồ Loan Phong có lẽ chưa từng được ai khen qua, trên mặt lộ ra nét hưng phấn: – “Làm gì có, mỹ nữ, em quá khen rồi.”
“Anh đẹp giai, anh tên là gì. Em gọi là Sữa Bảo Bảo.” – Sữa Bảo Bảo nháy mắt, vứt ra một cái mị nhãn.
Không thể nào?! Hai chị em nhà này không lẽ đều dùng chiêu “quyến rũ” để đánh bại địch nhân sao?
“Anh là Hồ Loan Phong.” – trung thực trả lời.
Tên này đúng là trai tân chưa từng nói chuyện yêu đương. Đứng trước mỹ nữ liền luống cuống tay chân, không biết phải làm sao. Có điều, tên này vẫn giữ vững phong độ thân sĩ, chỉ đứng xa xa, cười thân thiện chứ không xáp đến gần.
“Em có thể gọi anh là Tiểu Hồ không?” – Sữa Bảo Bảo thấy vứt mị nhãn không có hiệu quả, liền chớp mắt, bắt đầu phóng điện.
“Có thể.” – Hồ Loan Phong thấy Sữa Bảo Bảo cứ chớp mắt liên tục, không biết đây là ý gì. Hắn ngó nghiêng xung quanh, vô tình hữu ý nhìn về phía tôi, sau đó không chịu rời mắt đi.
Ánh mắt của hắn là ý gì đây? Chẳng lẽ… không thể nào! Tôi kinh ngạc nhìn Hồ Loan Phong. Đó là ánh mắt thâm tình. Trời ạ… tên này đã trưởng thành rồi, vì sao còn giống nam sinh cấp 2 vậy, bày đặt dùng ánh mắt thâm tình để bày tỏ nữa. Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn. Được rồi, về sau cứ giả bộ như không biết gì mới tốt.
Sữa Bảo Bảo nghe Hồ Loan Phong trả lời thì cao hứng gật đầu: – “Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Nói trước nha, em rất lợi hại. Nếu không cẩn thận đánh bại anh, em sẽ mời anh ăn cơm để đền bù nhé.”
Nói xong, Sữa Bảo Bảo rút vũ khí ra, là một cây roi.
Bịch ~ tôi té.
Người này không phải là pháp sư sao? Thế nào lại dùng roi làm vũ khí? Nghĩ tới sở thích biến thái của Thâu Đêm Suốt Sáng, tôi lại run rẩy, không lẽ nguyên cái bang hội nữ nhân này đều có sở thích biến thái kia hả?
Hồ Loan Phong nhìn thấy cây roi cũng hoảng sợ. Có điều, hắn là người từng trải, cho nên chỉ thoáng kinh ngạc một chút rồi thôi. Hắn móc pháp trượng ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Kỹ thuật chiến đấu của pháp sư rất mạnh, luôn nắm chắc tình huống trên chiến trường, biết cách lựa chọn pháp thuật phù hợp, nắm chắc thời cơ để ra tay. Thế cho nên, vừa vào trận đấu, 2 người đều rất ăn ý mở ngay thuẫn giáp, sau đó bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.
Tôi nhìn màu sắc thuẫn giáp của 2 người liền cười lên. Hồ Loan Phong là thủy thuật sĩ, lưu ly thuẫn của hắn có xác suất phản xạ ma pháp công kích, đấu với pháp sư đúng là chiêu số phòng ngự thực dụng. Mà Sữa Bảo Bảo mở hỏa thuẫn, không ngờ cô ta chính là hỏa pháp sư. Tình huống trước mắt thiệt đúng với câu nói “thủy hỏa bất dung” (nước với lửa không thể hòa hợp), không biết là nước dập tắt lửa hay là lửa thiêu đốt làm nước bốc hơi a~ Tóm lại là có trò hay để xem… haha… Tôi hào hứng thay đổi dáng ngồi, hưng trí bừng bừng xem trận đấu, hoàn toàn quên bẵng chuyện có một đám thành viên của Thập Tự Thiết Tường Vi đang ở gần bên.
Hiệp 1, Sữa Bảo Bảo niệm xong chú ngữ trước, hỏa chú ngữ phát động nhanh hơn thủy chú ngữ. Về điểm này, Hồ Loan Phong phải ăn chút thiệt thòi nhỏ. Sau khi chú ngữ chấm dứt, cây roi trong tay Sữa Bảo Bảo vung lên, từng đốm hỏa diễm xuất hiện xung quanh cô ta, chúng dần dần lớn lên, nở rộ thành những cánh hoa lửa, im lặng múa lượn trên không.
Sữa Bảo Bảo quất roi, toàn bộ hoa lửa chia làm 4 tổ, xoay tròn, hướng về phía Hồ Loan Phong mà tấn công. Tôi ngồi trên khán đài phía xa mà còn cảm thấy được sức nóng tỏa ra từ hỏa táng. Hồ Loan Phong không thèm để ý, tiếp tục đọc chú ngữ. Nhiều đóa hoa lửa đụng vào lưu ly thuẫn liền biến thành một màn khói xanh, tiêu biến trong không khí.
Không ngờ Hồ Loan Phong đúng là có chút thực lực nha, có thể luyện thuẫn giáp đến trình độ này. Lực phòng ngự đó chỉ sợ sắp đột phá cảnh giới đại sư rồi a~ Tôi tán thưởng trong lòng.
Sữa Bảo Bảo vừa rồi chỉ là ra chiêu thăm dò, lúc này lại niệm tiếp chú ngữ, roi vung lên, xuất hiện một mảng ánh sáng màu đỏ. Là ma võ sĩ!!! Tôi kinh ngạc kêu lên trong lòng. Sữa Bảo Bảo trông yếu đuối vậy mà lại là ma vũ song tu (2 chức nghiệp). Xem ra Hồ Loan Phong gặp phiền toái rồi.
Tôi quay đầu nhìn Hồ Loan Phong, thiếu chút té xỉu. Tên này còn chưa đọc xong chú ngữ. Đây là kỹ năng gì? Cần thời gian ngâm xướng lâu như vậy? Chẳng lẽ là cấm chú? Nhưng cũng phải xem trường hợp chứ? Loại đánh đấm 1 vs 1 này thì dùng cấm chú cái rắm á.
Sữa Bảo Bảo thấy Hồ Loan Phong vẫn còn đang đọc chú ngữ, liền vung mạnh roi, cái loại thân thủ quất roi kia đúng là có vài nét tương tự với Thâu Đêm Suốt Sáng. Chẳng lẽ đây là tiên pháp vô địch tục tĩu của bang hội bọn họ à?
Ngay lúc cây roi của Sữa Bảo Bảo đánh lên lưu ly thuẫn, chú ngữ của Hồ Loan Phong cũng vừa kết thúc. Một trận pháp hiện lên trên mặt đất, vô số giọt nước xuất hiện trong không khí, ngưng kết càng lúc càng lớn. Tôi ngồi trên khán đài cũng có cảm giác ướt át.
Tôi choáng ~ Đây chẳng phải là kỹ năng thủy quyển, một trong “thập đại rác rưởi kỹ năng” nổi tiếng sao? Cái kỹ năng này ngoại trừ tăng phúc cho thủy hệ thuật sĩ, suy yếu hỏa thuật pháp, làm chậm tốc độ của đối thủ ra thì không có công dụng gì nữa, còn mất thời gian ngâm xướng cực dài. Hồ Loan Phong xuất ra một cái pháp thuật rác rưỡi thì làm được cái gì a~
Công kích của Sữa Bảo Bảo không hề bị ảnh hưởng, vẫn như cũ đánh lên lưu ly thuẫn, thuẫn giáp lập tức bị phá. Hồ Loan Phong dường như đã sớm chuẩn bị, lại mở ra một cái lưu ly thuẫn khác. Đồng thời, hai cái vòi rồng xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Có lẽ được thủy quyển tăng phúc nên 2 vòng rồng mập mạp hơn bình thường, rất có uy thế đánh về phía Sữa Bảo Bảo.
Trong Hồng Hoang, mọi người đều biết, vòi ròng của thuật sỹ chính là công tử bột, trông bề ngoài thì hung dữ vậy chứ chẳng được tích sự gì. Sữa Bảo Bảo đương nhiên không thèm để ý cái chiêu công kích cực thấp này. Xoay tròn cây roi, che kín cơ thể không chừa kẻ hở nào, lao thẳng vào phạm vi công kích của Hồ Loan Phong.
Ma vũ song tu có một yếu điểm, đó là nếu không biết phân phối điểm thuộc tính sẽ rất khó luyện kỹ năng. Quan trọng hơn là, ma vũ song tu rất khó lựa chọn vũ khí phù hợp. Cây roi của Sữa Bảo Bảo mặc dù là ngân khí nhưng không phải là ma khí, trang bị không đúng chuẩn nên lực công kích không mấy cao. Đánh xuống Hồ Loan Phong vài lượt, tên kia vẫn sinh long hoạt hổ nhảy choi choi như thường. Nếu đổi lại là Thâu Đêm Suốt Sáng, có lẽ Hồ Loan Phong đã bị roi quất cho chết tươi từ đời tám hoánh nào rồi.
Lúc này, Hồ Loan Phong không còn lạc quan nữa, dáng vẻ đã có chút uể oải. Hắn nhìn ra được đối thủ là hỏa pháp sư, cho nên toàn bộ chiến thuật của hắn đều nhắm vào hỏa pháp. Nhưng hắn lại không ngờ người ta còn là ma võ sĩ. Nếu là ma võ sĩ bình thường, người ta sẽ mặc chiến bào, tăng cao phòng ngự, nhưng em gái này lại mặt pháp bào, làm cho hắn nhận định sai lầm, kế hoạch tác chiến đành ngâm nước nóng. Một thuật sĩ mà không có kế hoạch thì rất khó đi đến thắng lợi. Nếu là chiến sĩ thì còn có thể liều thân công kích vật lý, nhưng hắn là thuật sĩ thì lấy cái gì liều, chẳng lẽ cầm trượng đi tới gõ chết đối thủ sao?
“Tiểu Hồ, em sắp dùng tuyệt chiêu nha~” – Sữa Bảo Bảo cười tươi nói.
Cây roi vung lên, lại là một chiêu liêu kích, hỏa roi phá tan thuẫn giáp, cây roi thuận đà quấn lên cần cổ của Hồ Loan Phong. Tên này sợ tới mức đứng im không dám nhúc nhích. Nói giỡn. Người chơi không sợ chết nhưng lại sợ phải chết trong hình dạng khó coi nha. Tục ngữ nói “đầu có thể đoạn, tóc không thể đoạn”, nếu hắn bị đối thủ cắt đứt đầu thì thiệt là mất mặt á.
Sữa Bảo Bảo đem thân hình dán lên người Hồ Long Phong, áy náy nói: – “Em biết anh là thủy thuật sĩ, lần này không cẩn thận khi dễ anh rồi. Anh phải tha thứ cho người ta nha. Để tỏ lòng áy náy, em sẽ tặng anh một nụ hôn~”
Nói xong, Sữa Bảo Bảo lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chu cái miệng nhỏ nhắn ịn vào môi của Hồ Loan Phong…
… cả khán đài chìm vào yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hô hấp của người ngồi xa 10m.
Hồ Loan Phong bị dọa đến choáng váng. Thẳng đến lúc trọng tài tuyên bố Sữa Bảo Bảo thắng trận, hắn mới ý thức được nụ hôn đầu đời của mình đã bị em gái pháp sư lần đầu gặp mặt này cướp mất. Hơn nữa, bởi vì bản thân đang kinh ngạc cho nên không biết rốt cuộc nụ hôn kia có cảm giác gì… trời ơi, hắn lỗ vốn rồi.
Tôi ngồi trên khán đài cười lăn lộn như bị động kinh. Một trận đấu có thể đánh thành như vậy thiệt là mới thấy lần đầu a~
“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.” – một âm thanh quen thuộc vang lên, tôi nghi hoặc quay đầu.
Má ơi!!!! Là Thâu Đêm Suốt Sáng. Cô ta đã nhận ra tôi?!? Không thể nào… Yêu Hồ tộc mọi người đều ăn bận giống nhau, chỉ cần tôi không lấy Sát Quỷ ra, cô ta tuyệt đối không thể nhận ra. Chẳng lẽ đây là thăm dò? Trong đầu tôi loạn chuyển một loạt ý nghĩ, sau đó giả bộ nghi hoặc hỏi: – “Chúng ta quen nhau sao?”
“…” – Thâu Đêm Suốt Sáng cẩn thận nhìn tôi cả buổi – “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Nhưng mà có thể cho tôi mạo muội hỏi một câu không. Bạn là chủng tộc gì vậy?”
Tôi lắc đầu: – “Pháp luật của chủng tộc có quy định, tôi không thể cho người ngoài biết. Xin lỗi.”
Câu nói dối này tôi dùng không biết bao nhiêu lần, nói ra cực kỳ thuận miệng.
Thâu Đêm Suốt Sáng có vẻ đã tin tưởng: – “À, là tôi đường đột.” – cười áy náy rời đi.
Tôi nhìn theo Thâu Đêm Suốt Sáng, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc tiến vào tầm mắt. Đó không phải là tên pháp sư vừa bị tôi đoạt mất Bàn Cổ thủ ấn à? Hắn cũng thuộc top 100 sao? Tôi hiếu kỳ liền đi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT