Ban đầu tôi còn nghĩ đây chỉ là nhiệm vụ nghe ngóng tin tức cực kỳ đơn giản. Nhưng sự thật chứng minh, không có nhiệm vụ nào là đơn giản cả. Bởi vì nhiệm vụ này không chỉ định “tên người” mà tôi có thể đi gặp để hỏi thăm tin tức. Bạch Lang tộc có tổng cộng 1 đô thành, 4 chủ thành, 12 thành thị, cộng với hằng hà sa số thị trấn và thôn trang nhỏ. Tính ra số lượng NPC hơi bị nhiều à. Muốn từ giữa một đám người như cát dưới biển này mò ra vị NPC trong truyền thuyết để hỏi thăm tin tức, có thể phán rằng, chỉ có cầm thú mới đủ nghị lực và thể lực để hoàn thành nhiệm vụ này mà thôi.
Từ khi chúng tôi bước chân vào địa bàn của Bạch Lang tộc, hễ gặp NPC là tôi kéo người ta lại để hỏi.
“Xin hỏi ngài có biết Bàn Cổ thủ ấn không?”
Không ngoại lệ, tất cả đều phất tay, khó chịu trả lời: – “Không biết!”
Đệch ~ Nội tâm tôi mắng thầm. Chả trách Lưu Tinh nói đám Bạch Lang tộc rất bài ngoại (kỳ thị người ngoại tộc). Thái độ cũng quá ác liệt đi à!! Tính ra đám Yêu Hồ tộc còn có hòa khí hơn.
Cho dù vậy, tôi vẫn không buông tha cho ý định hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến. Đây là loại nhiệm vụ chỉ có thể gặp, không thể cầu. Nếu cuối cùng tôi có thể đạt được mật bảo mà nói… hắc hắc… tôi sẽ phát tài to… oa ha ha…
“Nhện, cô không sao chớ… bị người ta hung dữ xỉa xói vào mặt mà cô còn cười nhăn nhở nữa… đầu có bệnh hả?”
“Anh mới có bệnh!!!! Tôi đang cố gắng làm nhiệm vụ mà.” – tôi mặc kệ họ, hấp tấp chạy tới trước mặt một NPC khác – “Xin hỏi…”
Ngũ tặc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tui thấy Nhện không bị thất tình, mà bệnh trạng của Nhện có vẻ đặc biệt hơn à. Nào là bạo lực, khát máu, hung hăng, còn có chứng cuồng làm nhiệm vụ nữa.”
“Phải đó. Nói cái gì mà nhiệm vụ chính tuyến. Bộ trong Hồng Hoang có nhiệm vụ chính tuyến sao? Chưa bao giờ nghe nói qua. Đây cũng không phải là trò RPG.”
Ngũ tặc căn bản không tin tôi nhận được nhiệm vụ chính tuyến.
“Nhện!!” – cả đám thúc dục – “Cô còn hỏi thăm lằn nhằn như vậy chắc đến sang năm chúng ta cũng không tới được Sắc Trảo thành quá.”
“Được rồi, hỏi một lần cuối cùng nữa thôi.” – tôi vừa vặn chạy tới trước mặt một NPC.
“Này… vừa phải thôi, cô đã nói 10 lần cụm từ “cuối cùng” rồi đó có biết hay không hả? Nếu cô không đi, bọn tôi liền ném cô lại đây.”
Thiết ~ cái chức đoàn trưởng này đúng là không có quyền lực gì cả.
“Rồi rồi…” – sau khi không có được đáp án như mong đợi, tôi buồn bã chạy về bên cạnh ngũ tặc – “Chúng ta truyền tống sang Sắc Trảo thành thôi.”
Sắc Trảo thành là đô thành của Bạch Lang tộc, cũng là địa bàn của Trâu Bò Bang. Trong Hồng Hoang, hễ là bang hội hơi có tiếng tăm một chút đều tận lực tránh chạm trán với nhau, ví dụ sẽ không xây tổng đàn bang hội trong cùng một thành thị. Thứ nhất, tránh xảy ra xung đột lợi ích. Thứ hai, giảm thiểu những tranh chấp vô vị, bởi vì hễ đánh nhau là phải tốn tiền, càng là bang hội lớn thì lại càng để ý đến vấn đề ngân khố. Thứ ba, dễ quản thúc địa bàn. Trâu Bò Bang là chính là ví dụ tốt nhất cho cách vận hành bang hội trong game online. Nghe đồn, Sắc Trảo thành là nơi có trị an tốt nhất nhì của Hồng Hoang. Có thể nói là ngoại trừ địa bàn của Yêu Hồ tộc thì nó là nơi an toàn nhất.
Tôi bắt đầu thấy tò mò về tên Thiên Hạ Long Quỷ. Tên này xếp thứ nhất trên BXH tổng hợp thực lực. Nghĩa là toàn bộ thời gian của hắn đều dồn vào chuyện luyện cấp. Dù sao trong thế giới này khó có thể gặp được một người có mệnh số tốt như tôi vậy (thăng cấp nhanh). Tôi là động vật quý hiếm nha. Vậy mà tên này còn có tinh lực để kinh doanh bang phái, hơn nữa còn quản lý rất tốt?! Chẳng lẽ 1 ngày 24 giờ hắn đều không ngủ không nghỉ để online? Cho dù là game thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc làm được như vậy a. Không biết tên này là cầm thú gì? Có ba đầu sáu tay? Hay là có chín đuôi (hồ ly)? Nhất định tôi phải đi ngó mặt một lần mới được.
Sắc Trảo thành, giống như tên gọi, là một thành thị xây theo dạng hình cung, từa tựa như móng vuốt của cự thú. Toàn bộ thành thị nằm trên một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ. Hệ thống phòng ngự cực kỳ nghiêm cẩn. Tất cả công trình kiến trúc đều rắn chắc hơn Hỗn Loạn Chi Đô. Tôi không thể tưởng tượng nổi năm xưa Yêu Hồ tộc làm thế nào công phá ngôi thành này?!? Họ đã tốn bao nhiêu công sức?!? Nếu nhớ không lầm thì Đồng trưởng lão kể chuyện này đơn giản nhẹ nhàng giống như thổi bong bóng vậy. Mặc dù ông ấy mắc bệnh khoái nổ nhưng chiến thắng của Yêu Hồ tộc là sự thật, tôi đã được Đồng Viêm chứng thực chuyện này. Chẳng lẽ Yêu Hồ tộc rất mạnh hay sao?
Tôi lại nhớ tới chuyện Đồng trưởng lão nói tôi có thể biến thành yêu quái… hắc hắc… nếu tôi có thể biến thân thành yêu hồ thì tốt biết bao nhiêu… há há…
Trong lúc tôi đang yy, ngũ tặc đã kéo tay tôi đến trước đại môn của Trâu Bò Bang.
“Chúng tôi là Tật Phong Lữ Đoàn, có hẹn trước với bang chủ của quý bang. Phiền huynh đệ vào thông báo một tiếng.” – Đổi Trắng Thay Đen thấy tôi còn đang mê mang trong giấc mộng nên chủ động mở miệng.
“Tật Phong Lữ Đoàn?” – cậu chàng bảo vệ sửng sốt, sau đó cao hứng cười toét miệng – “Không cần thông báo. Mời mọi người đi theo tôi. Lão đại đã chờ các bạn hơn nửa ngày rồi.”
Tôi lại bị ngũ tặc ôn nhu lôi kéo đi vào tổng đàn của Trâu Bò Bang.
Vừa nhìn thấy Thiên Hạ Long Quỷ, tôi đột nhiên có cảm giác sởn gai ốc. Đó là cảm giác khi một người đi đêm, trên đường không chút ánh sáng, bỗng nhiên từ đằng xa vang lên tiếng bước chân lộp cộp. Lộp cộp. Ngoái đầu lại nhìn thì không thấy nửa cái bóng người. Cảm giác cực kỳ khủng bố.
Ài… tôi không nói hắn lớn lên giống quái nhân. Kỳ thật hắn trông như một người đàn ông bình thường của xã hội, chính là cái loại ra đường quơ tay liền có một bó to. Nhưng cặp mắt của hắn… phải nói là… làm cho người khác không dám nhìn thẳng, không dám tới gần. Là cặp mắt có thể nhìn thấu hết thảy, khiến người đối diện có cảm giác bản thân bị lột sạch trơn, trần truồng đứng trước mặt hắn, không che đậy, không an toàn.
Lạnh run ~~ Đáng sợ quá.
“Tại hạ là Thiên Hạ Long Quỷ. Nghe danh đã lâu, hiện tại mới có dịp gặp mặt, thật là vinh hạnh.” – hắn nói xong liền vươn tay.
Tôi loáng một cái đã đem Đổi Trắng Thay Đen kéo ra chắn trước mặt, cười cứng ngắc nói: – “Cái chức đoàn trưởng của tôi chỉ là làm kiểng thôi. Đây mới là đoàn trưởng chính thức của Tật Phong Lữ Đoàn. Có chuyện gì cứ nói với anh ấy.”
Nói xong, tôi đưa tay đẩy Đổi Trắng Thay Đen lên phía trước, còn bản thân thì lĩnh ra đằng sau trốn sau lưng Tuyệt Mệnh.
Ngũ tặc quái dị nhìn tôi, không biết tôi đang đùa giỡn cái gì. Nhưng mọi người biết tôi làm việc gì cũng đều có lý do, cho nên cả bọn rất biết phối hợp để diễn tròn vai.
“Đổi Trắng Thay Đen, là lão đại của đám tặc này.” – Đổi Trắng Thay Đen bắt tay Thiên Hạ Long Quỷ.
Đổ mồ hôi ~ Tôi không phải tặc a, lão đại. Kháng nghị. Cực lực kháng nghị.
Cả đám cùng ngồi xuống, tôi nhạy cảm nhận ra được, Thiên Hạ Long Quỷ tuy vừa nói chuyện vừa nhìn Đổi Trắng Thay Đen nhưng sự chú ý của anh ta toàn bộ đều đặt trên người tôi. Cái loại cảm giác này khiến tôi bị phỏng mông, đứng ngồi không yên.
Tên này bị làm sao vậy trời?! Muốn ngắm mỹ nữ thì nhìn Tuyệt Mệnh kìa. Tại sao lại để ý đến tôi chứ, thật khiến tôi… mắc tiểu, muốn đi vệ sinh rồi.
“A… xin lỗi đã đến trễ. Nghe nói Tật Phong Lữ Đoàn đến rồi. Họ ở đâu?” – theo sau âm thanh thánh thót là một cô bé thuật sĩ cực kỳ đáng yêu. Vừa bước vào phòng, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Hạ Long Quỷ thì cô bé liền cụp tai, giống như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống. Nhưng đôi mắt không trung thực cứ nhìn tới nhìn lui, đảo qua đảo lại trên người sáu đứa chúng tôi, vẻ mặt hiếu kỳ, tựa như sáu đứa chúng tôi là thổ dân Châu Phi.
“Tiểu Miêu, đây là Tật Phong Lữ Đoàn. Đây là đoàn trưởng của họ, Đổi Trắng Thay Đen.” – Thiên Hạ Long Quỷ lên tiếng giới thiệu – “Đây là Mèo Lười Biếng, thư ký của tôi.”
Loảng xoảng ~ cả đám té cái rầm. Không hổ là Hồng Hoang đệ nhất đại bang nha. Bang chủ còn có thư ký riêng nữa. Đúng là trâu bò mà.
“Ai trong hai chị là Lạc Thủy Tri Chu?” – Mèo Lười Biếng đảo mắt qua lại giữa tôi và Tuyệt Mệnh.
“?!?” – tôi sợ hãi kêu lên trong lòng. Tôi chưa từng tiết lộ danh tánh. Người bên ngoài bình thường chỉ biết tôi có tên là Tri Chu, biệt danh là Nhện, không ai biết tên đầy đủ của tôi là Lạc Thủy Tri Chu. Bọn họ làm sao có thể biết? Chẳng lẽ trong Trâu Bò Bang có người quen của tôi? Nghĩ thế, tôi liền lên tiếng trả lời – “Là chị. Làm sao em biết tên chị?”
“Em chỉ đoán thôi ~”
Bịch ~ tôi té. Đoán? Tôi khóc chết. Bình thường tôi gài bẫy người khác. Hôm nay, tôi bị một cô bé đáng yêu moi móc tâm gan. Tôi… không muốn sống nữa. Huhu…
Nhìn thấy thần sắc bi phẫn đau thương của tôi, ngũ tặc gửi cho tôi một ánh mắt đồng tình.
“Hiện tại cao thủ nặc danh đứng đầu bảng đẳng cấp cũng là chị đúng không ạ? Em biết là em không có đoán sai mà.” – Mèo Lười Biếng dương dương tự đắc.
Bùm ~ thêm một quả lựu đạn được quăng ra.
Cbn, cô bé này rốt cuộc là người ở đâu ra? Tôi liều mạng che giấu bí mật, sao cô bé lại dễ dàng phát hiện rồi. Tôi… thật sự là thất bại a~
Tôi lại không biết, những điều Mèo Lười Biếng nói ra chính là kết luận mà Thiên Hạ Long Quỷ và Trâu Bò Bang phải gian khổ điều tra mới có được. Mà Mèo Lười Biếng thong dong mở lời vào lúc này cũng là mưu kế của Thiên Hạ Long Quỷ.
Tôi có một khuyết điểm rất lớn. Đó là tôi không thể nói dối trước mặt những cô bé đáng yêu. Tôi đau khổ ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy một tia đắc ý trong mắt của Thiên Hạ Long Quỷ. Đổ mồ hôi ~ Chẳng lẽ bọn họ đã lập mưu từ trước? Chẳng lẽ trên dưới Trâu Bò Bang đều đã biết thân phận của tôi? Bọn họ cũng quá tà môn đi à.
Nghĩ tới đây, tôi triệt để nhận thua. Người ta đã điều tra đâu ra đó, cho dù tôi muốn chối cũng chối không xong, còn không bằng nhận thua một cách thống khoái để lưu lại ấn tượng tốt.
“Đúng vậy. Chính là chị.” – tôi làm ra vẻ thờ ơ không chút để ý, trong nội tâm đã đem mười tám đời tổ tông nhà Thiên Hạ Long Quỷ ra nguyền rủa một trăm lượt.
Tuy đã điều tra nhưng khi nghe lời xác nhận chính thức, Thiên Hạ Long Quỷ vẫn chấn kinh trong lòng. Hắn bắt đầu suy tư. Có nên hỏi tiếp bí quyết thăng cấp của cô ấy không? Có nên hỏi về che dấu chức nghiệp không? Vấn đề này khá riêng tư. Có vẻ cô ấy phòng bị với mình nhưng lại không chút cảnh giác với Tiểu Miêu. Hay là tìm cơ hội để Tiểu Miêu thăm dò sau? Nghĩ tới đây, Thiên Hạ Long Quỷ liền nói một câu lập lờ nước đôi.
“Xem ra Tri Chu đoàn trưởng cũng giống tôi, đều gặp kỳ ngộ a~” – hắn nhìn tôi cười cười, sau đó lái câu chuyện sang chủ đề đất phong lệnh.
Tôi không yên lòng, ngược lại càng lo lắng hơn. Bởi vì tôi cảm giác được, anh ta chưa buông tha tôi dễ dàng như vậy, khẳng định còn có âm mưu. Nếu tôi còn ngồi ngốc ở đây một hồi, nói không chừng chưa hết một tuần trà liền sẽ moi toàn bộ ruột gan ra để trên bàn dâng tặng người ta. Không được. Tôi phải mau chóng rời khỏi đây.
Nghĩ tới đây, tôi vội cắt đứt lời của Đổi Trắng Thay Đen: – “Đại ca móc túi, hiện giờ chúng ta ngồi đây thảo luận cũng vô dụng thôi. Không phải chúng ta từng nói có thể hệ thống sẽ không đổi mới tái sinh hay sao? Hoặc là Long Tức Mê Cung đã có biến hóa nào đó. Không bằng cứ thực hiện kế hoạch lần trước chúng ta đã bàn, để cho tôi đi thăm dò một lần.”
Thừa dịp Thiên Hạ Long Quỷ không chú ý, tôi tận lực nháy mắt với Đổi Trắng Thay Đen, mặc dù anh ta không hiểu tôi muốn làm gì nhưng vẫn biết ý mà đáp ứng yêu cầu của tôi.
Đổi Trắng Thay Đen gật đầu: – “Nói cũng đúng. Vậy cô đi xem thử trước đi.”
Tôi không nói thêm lời nào, trực tiếp sử một chiêu ngự không phi hành, từ phòng họp bay ra khỏi cửa sổ, biến mất ở đường chân trời. Một đám cao tầng của Trâu Bò Bang đều há hốc mồm. Thiên Hạ Long Quỷ ngập ngừng mở miệng, giống như muốn nói cái gì lại không biết phải nói làm sao.
Đổi Trắng Thay Đen không nhanh không chậm nói: – “Đó là tuyệt chiêu của bọn tôi. Nhờ nó mới có thể chạy trốn thoát mạng.”
“Tôi không phải muốn nói tới chuyện đó.” – Thiên Hạ Long Quỷ bất đắc dĩ cười – “Tôi chỉ muốn nói hình như Tri Chu đã đi nhằm đường rồi….”
Ngũ tặc đồng thời nhỏ một giọt mồ hôi lạnh. Nội tâm chửi thầm, bệnh tâm thần của Nhện hôm nay lại tái phát à? Sao có thể phạm sai lầm trầm trọng như vậy chớ…
Cho đến lúc đã thoát khỏi Sắc Trảo thành, tôi mới phát hiện mình đi nhằm hướng. Cbn, đều do tên Thiên Hạ Long Quỷ làm hại, đem tôi dọa đến mức không phân biệt được chuyện gì đang xảy ra luôn. Dù sao cũng sai đường rồi… cứ đi luôn vậy. Long Tức Mê Cung có một nửa diện tích nằm trên địa bàn của Bạch Lang tộc, cho nên tôi chạy không lâu thì tới nơi. Lúc này tôi nhận được tin nhắn của Đổi Trắng Thay Đen.
“Nhện, cô không sao chứ? Vì sao lại giống như chạy trốn trối chết thế? Đến phương hướng cũng nhìn sai?”
“Tôi không sao. Chỉ là tên Thiên Hạ Long Quỷ kia thật đáng sợ. Tôi sẽ không bao giờ… gặp mặt hắn nữa. Về sau, toàn bộ vấn đề liên quan tới Trâu Bò Bang liền giao cho anh xử lý.”
Yên tĩnh vài giây…
“Hahahahahaha~” – đầu bên kia đột nhiên bộc phát một chuỗi tiếng cười, không phải của một người mà là của một đám – “Nhện a~ không ngờ cô lại sợ tên Thiên Hạ Long Quỷ kia… haha… buồn cười quá… bọn tôi còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất chứ.”
“Lăn!” – tôi phiền muộn hét lên – “Tên đó chính là khắc tinh của tôi. Về sau, tôi phải cách hắn càng xa càng tốt. Tôi không nói giỡn đâu. Anh nghiêm túc cho tôi.”
Tôi giận ~ Bọn họ còn đang cười lăn lộn.
Không thể nhịn nổi nữa. Ba~ tôi tắt máy truyền tin. Mang một bụng lửa giận, tôi đi vào Long Tức Mê Cung. Hừ hừ… bây giờ ai dám chọc tới bà, bà liền cắn hắn.
Bởi vì cửa vào lần này không giống lần trước, cho nên tôi vòng vo cả buổi mà chẳng tìm được đường. Cuối cùng tôi lén lút đi theo một đội ngũ kia mới tới được chỗ của Hắc Long. Đến đây thì tôi nhớ đường nhưng để tránh phiền toái, tôi giả bộ là người tới soát quái kiếm kinh nghiệm. Đội ngũ bên kia thấy tôi chỉ đi một mình nên một hồi liền không chú ý nữa. Bởi vì ai cũng biết là sức của một người thì không tài nào thắng nổi Hắc Long.
Tôi vừa đánh quái vừa chú ý tình huống. Đội ngũ bên kia có chừng 300 người. Nơi này có sức chứa tối đa là 1000 người, có thể tham gia chiến đấu thì chỉ được 500 người. Đội ngũ này xem như lợi hại. Lấy trình độ đẳng cấp hiện giờ của người chơi, 300 người vẫn có thể đánh bại Hắc Long. Nhưng đánh Kim Long thì… có lẽ dữ nhiều lành ít à. Nhìn bộ dáng của họ, có vẻ đã quyết định sẽ thử sức một phen.
Một vị đoàn trưởng bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi: – “Bạn ơi, có muốn nhập đội với chúng tôi để đánh boss không?”
Tôi lắc đầu: – “Tôi lại không cần đất phong lệnh, tổ đội làm gì. Không đi.”
Anh chàng cầm cây búa này gọi là Cuồng Chiến, có lẽ cũng cùng suy nghĩ như tôi, cô em gái này chắc tới đây đánh quái thăng cấp, không có bang hội nên sẽ không cần đất phong lệnh, thế là anh chàng cười nói với tôi.
“Vậy bạn cứ tiếp tục đánh quái đi nha, cẩn thận một chút, quái ở đây rất mạnh.” – nói xong liền quay về đội ngũ.
Hắc hắc… nội tâm tôi cười thầm. Đây chính là cơ hội tốt. Thừa dịp bọn họ đánh boss, không rãnh chú ý tới người ngoài, tôi lặng lẽ tìm một góc tối không có ai, tôi sử ngay biến thân thuật…
“Vợ ơi, hình như anh vừa thấy một con hồ ly xông vào bên trong.” – một thuẫn chiến sĩ nói với cô bạn gái.
Cô nàng thuật sĩ liếc một cái: – “Anh nhìn gái đẹp đến hoa mắt hả? Ở đây ngoại trừ hai con rồng thì làm gì có con thú nào khác?”
“Anh thật sự nhìn thấy…”
“Còn cãi?”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT