Ngục giam, hai từ này sẽ khiến người ta liên tưởng tới một nơi âm u, đầy mùi khai của nước tiểu, roi da bàn ủi, vết máu loang lổ…v…v… haiz, hình như tôi bị phim cổ trang đầu độc rồi, sao cứ nghĩ tới mấy hình ảnh kinh dị này chứ?! Tôi thừa dịp có ánh trăng sáng, nương theo bóng cây đại thụ, sờ soạng đi tới ngục giam của Yêu Hồ tộc.
Nhiệm vụ của Đồng Viêm quả nhiên rất đơn giản, chỉ yêu cầu tôi đi cướp ngục! Kháo! Tuy tôi không biết ngục giam của Yêu Hồ tộc ra làm sao nhưng tôi tuyệt đối chắc chắn đó là nơi có phòng vệ nghiêm cẩn, không dễ dàng lọt qua. Đồng Viêm cũng thật là… Nàng ta chính là tộc trưởng, muốn thả phạm nhân không phải chỉ là chuyện nhỏ sao? Còn bày đặt kêu tôi đi cướp ngục nữa. Lại nhớ tới, Hỏa trưởng lão lúc trước có nói ông ta chính là trưởng phòng hình phạt. Ngục giam nhất định là địa bàn của ông ta. Nếu tôi không may rơi vào tay ông ta… đoán chừng ông ta sẽ cho tôi nếm thử Mãn Thanh thập đại cực hình (10 loại tra khảo phạm nhân thời Mãn Thanh), sau đó quăng một trái hỏa cầu đốt tôi thành tro…
Tôi mặc dù không sợ chết nhưng mà… tôi sợ đau nha. Nếu quả thật bị bắt, tôi nhất định không để cho bọn họ có cơ hội dụng hình, một đao kết liễu bản thân ngay lập tức.
Tôi vừa đi vừa oán thầm Đồng Viêm, một lát thì tới nơi. Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của tôi. Nơi này cứ cách 5 thước là một trạm gác – Tháp Pháp Sư, cứ cách 3 bước đứng một vị đới đao hộ vệ. Tựa hồ so với vương cung còn sâm nghiêm hơn. Nhìn một đám đới đao hộ vệ 60 cấp oai phong lẫm lẫm đứng dày đặc bao vây bức tường trại giam, tôi rút ra một cái kết luận: chỉ có thể dùng trí, sử dụng nắm đấm là đồ ngu.
Về phần sử dụng trí não như nào… tôi còn chưa nghĩ ra.
Tôi ngồi xổm dưới góc tường ảo não ngãi đầu, đột nhiên một thanh đại đao sáng loáng gác lên cổ: – “Ngươi đang làm gì?”
Tôi đưa ánh mắt vô tội nhìn vị hộ vệ kia, thầm nghĩ muốn hát một bài “Ủy khuất”. Tôi mới nhăm nhe muốn làm chuyện xấu thôi, còn chưa có làm gì mà đã bị phát hiện rồi sao? Chuyện này giống như bọn cướp ngân hàng vừa bước qua cửa, còn chưa kịp la lên hai tiếng “ăn cướp” đã bị bảo an bao vây tóm gọn. Thật là phiền muộn a~
“Tôi… tôi tới vấn an phạm nhân, là tộc trưởng bảo tôi tới.” – nói xong móc cái lệnh bài hình lá cây ra nhóa một cái. Đây là thông hành lệnh để đi vào hoàng cung, hy vọng có thể lừa gạt qua cửa.
“À…” – đái đao hộ vệ tỏ vẻ đã biết – “Là trọng phạm 010239. Tộc trưởng bình thường đều tự mình đi thăm. Vì sao hôm nay lại phái người khác nha… Ngươi đi theo ta.”
Tôi choáng ~ Trách không được Đồng Viêm nói nhiệm vụ không khó. Nguyên lai phạm nhân là người quen biết cũ. Trước đó sao không nói sớm chứ, hại tôi lo lắng trắng tóc cả buổi, còn lãng phí vô số tế bào não, tôi nhịn không được than thở về hành vi vô nhân đạo của Đồng Viêm.
Đi vào bên trong, tôi kinh ngạc phát hiện phạm nhân của Yêu Hồ tộc được đãi ngộ không tệ. Khung cảnh ưu nhã, không khí tươi mát. Rất nhiều đèn lồng ma pháp lơ lửng trong không trung, đem nơi này chiếu sáng như ban ngày. Trang trí nội thất cao cấp. Còn có một quầy tiếp tân. Tôi hoài nghi nhân viên thiết kế đã chôm ý tưởng bày trí khách sạn hạng sang nào đó lúc phát họa trại giam này. Thật sự là có phong cách. Đối diện với cửa ra vào là 8 cánh cổng kim loại, bên trên có gắn nhãn phân biệt như sau: tù chung thân, tử hình, trên 1000 năm, 600-999 năm, 300-599 năm, 100-299 năm, dưới 100 năm, tạm giam.
Vị đới đao hộ vệ đi tới quầy tiếp tân thông báo một tiếng, sau đó dẫn tôi đi vào cánh cổng “tù chung thân”. Ách… trách không được Đồng Viêm muốn tôi đi cướp ngục. Nếu tôi mà bị phán tù chung thân, nhất định tôi liền tự sát… một phút đồng hồ sau lại là hảo hán như ai. (người chơi khi chết rồi có thể sống lại)
Đi qua một ma pháp trận, vị hộ vệ dừng lại, quay đầu nói với tôi: – “Bên trong là nhà tù chuyên dụng của phạm nhân nguy hiểm, ngươi chính mình đi vào thôi, phòng giam số 70. Nhớ rõ, thời hạn là 2 giờ, đến lúc đó ta sẽ tới đón ngươi. Còn nếu ngươi muốn rời đi sớm hơn thì nhấn vào cái nút này, người bên ngoài sẽ mở pháp trận, ngươi cứ vậy có thể trực tiếp đi ra.”
“Uhm!” – tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, nội tâm bắt đầu tính toán làm sao để lát nữa chạy trốn.
Vị hộ vệ kia nói xong liền bỏ đi. Tôi quay đầu nhìn quanh, đánh giá tình hình.
Nơi này không giống nhà tù cổ đại, không phải loại phòng giam bằng rào gỗ, nhìn một phát là thấy người nào ở bên trong. Phòng giam nơi này xây bằng vách tường nham thạch, chỉ chừa một cánh cổng nhỏ vừa đủ cho một người đi qua. Không ngờ Yêu Hồ tộc lại tôn trọng không gian cá nhân như vậy nha~
Theo hành lang bảy lần bẻ cua tám lần rẻ hướng, tôi rốt cuộc nhìn thấy nhà tù số 70. Nhưng mà… tôi làm sao đi vào? Chẳng lẽ đứng nói chuyện qua khung cửa sắt? Như vậy tôi làm sao cướp ngục a~~
Tôi đứng do dự một lát, sau đó gõ cửa.
“Tiến vào.” – một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Tôi vô ý thức đẩy cửa. Vậy mà nó tự động mở ra? Thì ra là không có khóa? Theo cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy một cô gái tóc xanh đang ngồi đưa lưng lại với tôi, trên tay cầm một cuốn sách. Đãi ngộ không tệ… giống y chang phòng tổng thống (của khách sạn).
“Đồng Viêm, chúng ta không có gì để nói nữa rồi. Ta đã nói ngươi không cần lại tới thăm ta. Cứ để yên cho ta tự sanh tự diệt đi. Ta không muốn gặp ngươi nữa.” – vẫn là tiếng nói nhàn nhạt, nghe không ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, chỉ loáng thoáng một chút đau thương.
Người này có địa vị gì nha? Dám dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Đồng Viêm? Thật là trâu bò~
“Xin lỗi… tôi không phải Đồng Viêm.” – hình như quan hệ giữa hai người không mấy tốt nhỉ? Vậy thì tôi không thể nói chuyện Đồng Viêm kêu tôi tới cướp ngục rồi? Lỡ nàng ta ương ngạnh lên không chịu phối hợp thì nhiệm vụ của tôi làm sao bây giờ?
Tôi vừa dứt lời, nàng ta quay đầu, vẻ mặt phòng bị: – “Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Thanh lệ thoát tục! Đây là bốn chữ xuất hiện trong đầu tôi khi nhìn thấy khuôn mặt của người con gái kia. Tôi tới làm gì à? Tới cứu cô a! Nhưng tôi không dám nói thật, nói không chừng bị hỏi hỏi một hồi lại bị lộ tẩy thì nguy. Phải trả lời làm sao đây?
“Tôi… là Đồng trưởng lão bảo tôi tới cứu cô.” – không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại toát ra một lời nói dối.
“Đồng trưởng lão?” – nàng ta hoài nghi nhìn tôi – “Mặc dù Đồng trưởng lão cũng cho rằng ta không nên chịu hình phạt nặng như thế này, nhưng ông ta sẽ không cho người tới cứu ta ra. Hẳn là Đồng Viêm phái ngươi tới đi.”
Nhìn cặp mắt tinh khiết sáng trong kia, tôi thật sự không thể nói dối thêm nữa.
“Cái kia… chuyện này…”
“Ta hiểu rồi.” – Nàng ta gật đầu – “Tuy như vậy sẽ thiếu Đồng Viêm một cái nhân tình, nhưng nếu ngươi thật sự có biện pháp cứu ta ra ngoài… ta nguyện ý đi. Dù sao ở đây ngây người đã 300 năm rồi, ta cũng thật mệt mỏi.”
Gì? 300 năm? Bị nhốt lâu như vậy mà vẫn tỉnh táo, ý chí của nàng ta đúng là kinh người nha. Nếu đổi lại là tôi, sớm đã điên loạn rồi.
“Đi ra ngoài có lẽ không khó lắm.” – tôi ló đầu ra khỏi phòng, cảm thấy thủ vệ bên ngoài vách tường rất nghiêm ngặt, nhưng bên trong lại rất lỏng lẻo.
Nàng ta trông thấy tôi đứng thập thò canh cổng, phụt cười một tiếng.
“Mấy cánh cổng này không nhốt được ta. Chân chính cấm chế là cái ma pháp trận ở ngoài kia.”
“Nếu tôi có biện pháp mở ra ma pháp trận, cô có bao nhiêu phần trăm nắm chắc sẽ đào tẩu thành công?” – không phải chỉ là pháp trận thôi sao, tôi ấn cái nút liền lọt qua nha. Xem ra đây là hệ thống cố ý chừa lỗ thủng cho người chơi thực hiện nhiệm vụ. Bằng không đã không gọi đây là nhiệm vụ cấp B, trực tiếp gọi là nhiệm vụ bất khả thi được rồi.
“Nếu ma pháp trận mở ra, ta nắm chắc 10% đem ngươi an toàn cùng thoát ra ngoài.”
“Tốt! Chúng ta lập tức đi liền. Mà quên nữa, cô tên là gì? Tôi không thể gọi cô là 010239 nha.” – trên quyển trục nhiệm vụ chỉ viết giải cứu tù phạm 010239 chứ không nói tên của tù nhân là gì.
“Phạm Lộ.”
Bịch ~ Tôi trượt chân cái ạch, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: – “Cô họ Phạm?”
“Đúng vậy.” – nàng ta có vẻ biết rõ vì sao tôi lại kinh ngạc – “Có lẽ có người đã kể cho ngươi nghe rằng Phạm gia đã bị diệt tộc. Đây đúng là sự thật. Hiện tại Phạm gia chỉ còn lại một mình ta. Nếu ta không thoát khỏi nơi này, Phạm gia sẽ triệt để biến mất khỏi Hồng Hoang. Hiện tại, xem ra không nhất định là vậy rồi. Đồng Viêm, ngươi là đang chuộc tội với ta sao?”
Đang nói chuyện với người khác lại chuyển sang lầu bà lầu bầu một mình. Haiz, đám người Yêu Hồ tộc sao lại có chung cái tật xấu này chứ. Nhưng… nói làm sao thì tôi chẳng có hứng thú với ân oán tình thù của đám NPC. Tôi chỉ để ý tới nhiệm vụ liên hoàn của Hồng Hoang mà thôi. Bởi vì lúc này tôi nhớ tới yêu huyết thạch của Phạm Thanh. Nếu đó là vật phẩm kích hoạt nhiệm vụ, vậy thì nếu tôi đưa nó cho Phạm Lộ, tôi có thể lấy tới một cái [Ẩn tàng nhiệm vụ] nào đó không? Tôi bắt đầu hưng phấn trong lòng.
“Cô cùng Phạm Thanh có quan hệ gì?” – tôi tính toán một hồi vẫn quyết định hỏi thẳng là tốt nhất.
“Ngươi biết mẫu thân của ta?” – Phạm Lộ nhàn nhạt hỏi – “Là Đồng Viêm nói cho ngươi sao? Không ngờ ngươi có thể khiến nàng vui vẻ kể ra những chuyện này.”
Tôi sầu muộn, vui vẻ cái rắm a~ Tôi là bị Đồng Viêm đùa bỡn trong tay đó.
“Không phải. Tôi vô tình nhặt được vật này nên mới biết cái tên Phạm Thanh.” – nói xong liền lấy ra yêu huyết thạch. Dĩ nhiên tôi không dám nói chuyện tôi đã bới tung ngôi nhà của họ rồi lục soát ra được cái này. Nàng ta mà biết được dám chừng bẻ gãy nguyên hàm răng của tôi luôn.
Không giống như trong tưởng tượng của tôi, Phạm Lộ cầm yêu huyết thạch, chẳng nhỏ một giọt lệ nào, bộ dáng bình tĩnh, khẩu khí vẫn nhàn nhạt: – “Không ngờ vật này còn tồn tại. Ta còn tưởng nó bị hủy chung với bia mộ của gia tộc rồi.”
Phạm Lộ trả lại viên bảo thạch cho tôi: – “Cái này đối với ta vô dụng, ngươi cầm đi. Ngươi là mạo hiểm giả, nếu có cơ hội đến U Minh giới, nhờ chuyển lời dùm ta… nói với mẫu thân rằng, ta nhất định sẽ vì nàng và phụ thân mà báo thù.”
U Minh giới? Lại là U Minh giới.
“Phạm Lộ, cô biết làm thế nào để tới U Minh giới không?” – tôi hấp tấp hỏi.
Phạm Lộ kỳ quái nhìn tôi, giống như vừa nghe thấy một câu hỏi cực kỳ ngu ngốc: – “Người đã chết tự nhiên sẽ tới U Minh giới. Chuyện này ai cũng biết a~”
Bịch ~ Tôi bị đả kích nha. Các người chết thì đi U Minh giới, tôi chết liền trở về điểm phục sinh, làm sao đi U Minh giới chứ? Được rồi, cùng NPC thảo luận vấn đề này đúng là hơi ngu ngốc. Đầu tiên tôi phải giải cứu nàng ta đã. Thật đáng tiếc viên yêu huyết thạch kia không gây ra ẩn tàng nhiệm vụ. (Thảo Hoa Mai: làm người không nên tham lam, một con rắn không thể nuốt trôi một con voi.)
Ấn cái nút, tôi tiến vào ma pháp trận: – “Trận pháp đã mở, cô sẵn sàng rồi sao?”
Phạm Lộ gật đầu, chộp lấy cánh tay tôi. Vừa ra khỏi cửa liền đánh chết vị hộ vệ ở quầy tiếp tân, sau đó mang theo tôi phóng qua cửa lớn của trại giam. Tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên. Một đống hộ vệ tuôn về hướng này. Tháp canh sáng đèn lên. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ tháp canh đến tột cùng phóng ra ma pháp gì, trước mặt đã tối sầm, trong tai chỉ nghe tiếng gió vù vù, mở mắt ra lần nữa đã thấy bản thân đứng ở ven rừng Tri Chu. Thần a~ đó là gì? thuấn gian di động sao?
“Ta phải rời đi rồi. Ngươi thì sao? Nếu trở về có lẽ sẽ bị tra khảo a!”
Tôi không nghe lầm chứ? Nàng ta vậy mà quan tâm cho tôi? Nhưng tôi không thể tiếp nhận phần tình cảm này, bởi vì tôi còn phải quay về giao nhiệm vụ.
Tôi nghĩ đến đây liền lắc đầu: – “Tôi còn phải quay về báo cáo với Đồng Viêm. Cô đi mau đi…”
Tôi còn chưa nói hết, Phạm Lộ đột nhiên đem tôi đẩy ra. Một đôi chân lông lá, một cánh tay che lân giáp, một đôi tay… à, nên gọi là móng vuốt mới đúng, sau đó là một cái đầu hồ ly, cuối cùng là một cái đuôi đang phe phẩy. Tổng hợp lại là… bạn biết người sói chứ? Trước mắt tôi đứng 7 quái vật, có ngoại hình đại khái theo kiểu người sói lúc biến thân, có lẽ không nên gọi vậy, mà phải gọi là “người hồ ly” (hồ ly nhân)?
Mấy tên hồ ly nhân không công kích tôi. Nếu không tôi đã không có lòng dạ mà thảnh thơi ngồi quan sát tướng mạo xấu xí của chúng. Phạm Lộ không biết từ nơi nào xuất ra một đôi đoản đao, bắt đầu triền đấu với đám hồ ly nhân kia. Cao thủ đấu với nhau, loại tiểu cung thủ cấp 20 như tôi đây không thể nhúng tay. Chính vì vậy, tôi lôi ra một khối thịt nướng, bắt đầu ngồi xuống vừa gặm vừa xem phim hành động.
Tục ngũ nói “song thủ nan địch tứ cước” (hai tay đấu không lại bốn chân), hảo hán cũng không thể đấu lại một đàn lang sói. Mặc dù Phạm Lộ rất mạnh nhưng không phải là đối thủ của đám hồ ly nhân. Rất nhanh, nàng ta liền rơi xuống thế hạ phong, bắt đầu đau khổ chống cự, nguy hiểm rình rập. Tôi ngồi bên ngoài theo dõi mà cũng kinh hãi dùm nàng ta. Tôi lo lắng, nếu nàng ta chết đi thì nhiệm vụ của tôi có tính là hoàn thành không? Bởi vì trong quyển trục không có nói giải cứu nàng ấy rời khỏi nhà giam thôi? hay là phải tiễn chân ra khỏi phạm vi của Yêu Hồ tộc mới tính?
Ngàn vạn lần đừng chết… ngàn vạn lần đừng chết. Tôi không ngừng cầu nguyện, nhiệm vụ chuyển chức của tôi không thể đến lúc sắp hoàn thành lại thất bại được. Tôi thật khóc không ra nước mắt nha!
Hự ~
Đáng tiếc, lời cầu nguyện của tôi không được xét duyệt. Phạm Lộ tránh né 3 hồ ly nhân tấn công ở chính diện nên lộn người bay ra sau. Tôi vừa trông thấy liền hô to “Nguy hiểm” nhưng đã không kịp. Nơi Phạm Lộ rơi xuống vừa lúc có một tên hồ ly nhân đứng ở bên trái.
Xùy ~
Vai trái của Phạm Lộ bị móng vuốt chộp thành một lổ hổng lớn. Căn cứ kinh nghiệm đánh quái nhiều năm của tôi mà đoán, giữa vòng vây của địch mà chịu tổn thương nặng như vậy thì nghĩa là giây phút chầu trời không còn xa nữa. Hết cách rồi, tôi phải ra tay thôi, vì nhiệm vụ chuyển chức, cố lên~
Đông Sương mũi tên mang theo hàn khí bay tới tên hồ ly nhân vừa đánh trọng thương Phạm Lộ. Lúc này, một chuyện kinh người đã xảy ra, đương nhiên là chuyện tôi hoàn toàn không nghĩ tới. Đông Sương mũi tên cứ như vậy bay xuyên qua thân thể của tên hồ ly nhân, cắm vào thân cây phía sau. Tên hồ ly nhân kia không tổn hao một cọng lông cái tóc nào luôn, tiếp tục sự nghiệp tấn công của nó. Đừng nói là tôi có kỹ năng xuyên thấu chớ? Cho dù có thì tôi vẫn không thể nào làm ra tình trạng quỷ dị như vừa rồi được. Vậy thì chỉ có một cách giải thích thôi: tôi không thể công kích quái! Nghĩ đến điểm này tôi liền yên lòng. Chuyện này chắc là đang diễn tiến theo nội dung cốt truyện. Hiện giờ thuần túy là do hệ thống sắp xếp làm chủ. Nếu hệ thống muốn cho nàng ta sống, nàng ta liền sống. Nếu hệ thống muốn cho nàng ta chết, ngay cả tôi cũng không thể ngăn cản. Có vẻ nhiệm vụ của tôi tới đây đã hoàn thành rồi, hệ thống sẽ làm cho nàng ta thuận lợi đào tẩu.
Thật giống như hệ thống cố ý chơi khăm tôi hay sao đó. Tôi vừa nghĩ tới đây thì Phạm Lộ run rẩy, lại trúng một cái trọng kích, thẳng tắp bay ra đập vào một thân cây, gục xuống đất, trang phục màu xanh da trời của nàng đã rách bươm, khắp nơi đều là vết máu. Nhìn cái người nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, tôi thầm la lên, không xong, chết chắc rồi.
Nhân sinh thay đổi nhanh như người ta xoay mặt. Giống như lúc tôi cho rằng nàng ta sẽ đào thoát thì lại xuất hiện một đám hồ ly nhân biến thái. Lại giống như lúc tôi cho rằng nàng ta có lẽ đã xong đời thì lại xuất hiện một vị đại hiệp võ công cao cường, một đao vung lên liền chém ngã 7 hồ ly nhân, sau đó còn tạo dáng oai phong nữa. Lúc vị đại hiệp này nhảy ra tạo dáng, tôi bị dọa cho hét toáng lên, còn tưởng là người chơi trâu bò nào đó. Nhưng nhìn anh ta dùng xu thế sét đánh tiêu diệt gọt 7 hồ ly nhân, tôi liền loại bỏ suy nghĩ này. Hiện giờ, người chơi cấp cao nhất là Thiên Hạ Long Quỷ, 23 cấp, không thể nào có thực lực trâu bò như này. Hơn nữa, người chơi căn bản đánh không lại đám hồ ly nhân kia.
Ngay lúc tôi định đi qua chào hỏi làm quen với vị đại hiệp kia, mấy tên hồ ly nhân thoạt nhìn đã chết rồi đột nhiên sống lại, thẳng tắp hướng tới vị đại hiệp mà khai đao. Đương nhiên, chúng một lần nữa bị đánh bay. Có điều… chúng lại bò lên, hơn hết, một điểm tổn thương cũng không thấy. Tôi choáng ~ Chẳng lẽ chúng bất tử?
“Lướt bối?” – đại hiệp kinh ngạc nói ra hai chữ, lại đánh bay đám hồ ly nhân, sau đó nâng người đang hôn mê là Phạm Lộ phóng như bay vào rừng rậm. Đám hồ ly cũng đuổi theo, để lại hiện trường một đứa si ngốc là tôi.
… kỹ xảo hình ảnh đẹp quá a~ đây là suy nghĩ trong đầu tôi vào lúc này.
~~ o0o ~~
“Tề tổng, 2 nhiệm vụ chính tuyến đều bị kích hoạt rồi, hơn nữa là do cùng một người làm ra.” – trong văn phòng bộ phận kỹ thuật của Hồng Hoang, một nhân viên báo cáo.
Tề tổng nhíu mày: – “Không phải nhân viên công ty tiết lộ thông tin đó chứ? Người chơi kia ở đâu?”
“Căn cứ tư liệu điều tra, người đó đăng nhập từ Ác Ma Thành, học viện chuyên tu điện tử. Chính là cái trường thiếu gia đang theo học.”
“Lấy tư liệu đăng ký của người đó đem tới.” – Tề tổng quyết đoán nói, sau đó bấm điện thoại gọi cho Thượng Quan Tường – “Thiếu gia, chúng ta xảy ra một vấn đề, cần nhờ cậu giúp cho một chuyện nhỏ…”
~~ o0o ~~
Tôi đương nhiên không biết tôi lại có sức quyến rũ lớn như vậy, kinh động toàn bộ cao tầng của Hoa Phong.
Lúc này, tôi đã thoát khỏi tình trạng mơ màng, bởi vì chuyện gì nghĩ không ra tôi sẽ không bận tâm suy nghĩ nữa. Ban đầu, tôi còn lo lắng chuyện sẽ xảy ra giống như lần tôi giết chết Chu Tử Phi, hệ thống sẽ phát lệnh truy nã toàn diện. Nhưng hiện tại xác thực ở Thiên Thành hoàn toàn sóng yên gió lặng, không có dấu hiệu gì cả. Tôi đứng cả buổi thăm dò, rốt cuộc yên tâm đi vào hoàng cung.
Lúc tôi nhìn thấy Đồng Viêm, nàng ta đang bực bội đi tới đi lui, vừa nhìn thấy tôi liền lập tức chạy qua hỏi: – “Thế nào? Đào thoát sao?”
“Hẳn là được à…” – tôi không xác định cho lắm, có vị cao thủ kia ở chung một chỗ, có lẽ không có vấn đề gì đi?
“Mấy cái kia… bọn lướt bối đuổi kịp hai người sao? Thực lực của nàng ấy không phải là đối thủ của lướt bối.”
Tôi gật đầu: – “Đuổi tới, nhưng nửa đường xuất hiện một cao thủ phi thường lợi hại, anh ta đem Phạm Lộ cứu đi rồi. Tôi đoán nàng ấy hiện giờ đã an toàn.”
“Vậy là tốt rồi.” – Đồng Viêm thở ra – “Ta lập tức cho ngươi chuyển chức.”
Đưa tay vỗ lên trán tôi một cái, Đồng Viêm nói: – “Xong rồi.”
“Như vậy là xong?” – tôi sờ sờ, không có cảm giác khác lạ gì, cảm thấy có chút không thật. Trong suy nghĩ của tôi, chuyển chức phải phức tạp vi diệu như chuyện luyện Độc Cô Cửu Kiếm mới đúng (võ công trong truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ). Không nghĩ tới chỉ cần búng tay một cái liền xong… quá thần kỳ~
“Ngươi bây giờ đã có Yêu Hồ nguyên lực, là một nửa thành viên của Yêu Hồ tộc. Mặc dù chỉ là một nửa nhưng thực lực rất cường hãn. Bởi vì ngươi làm nhiệm vụ của ta cho nên ta dùng quyền tộc trưởng thưởng cho ngươi thêm 500 điểm nguyên lực. Hơn nữa, ngươi có thể học nhiều hơn 1 cái kỹ năng đặc sắc.” – nói xong đưa cho tôi 3 quyển sách.
Người bình thường chỉ có thể học 2 kỹ năng là ngự không phi hành (bay) và ảo thuật. Nhưng tôi học thêm một cái kỹ năng nữa, là biến thân thuật.
Ngồi chồm hổm ở cửa ra vào của Dong Binh Đoàn, tôi nhìn bảng thuộc tính mà cười khoái trá, có suốt 2000 điểm Yêu Hồ nguyên lực… haha… nhanh nhẹn tăng thêm 16 điểm… haha… còn học thêm 3 kỹ năng hữu dụng… haha… đáng tiếc Đồng Viêm không thể giải quyết vấn đề ma pháp của tôi. Nàng ta nói, điểm trụ cột ma pháp của tôi quá kém, căn bản không có biện pháp để cải tạo. Nghĩ là cái tương lai trở thành Ma Cung Thủ của tôi đã biến thành mây bay rồi… Thật là buồn bực.
“Nhện, chúc mừng cô chuyển chức thành công… haha…” – Ngũ tặc đáng yêu dưới ánh mặt trời rực rỡ chạy tới trước mặt tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT