Khi đã đạt được mục đích Lưu Lam Ngọc mới chịu thả cổ áo hắn ra. Nàng đứng lên chỉnh lại y phục rồi sắp xếp lại đồ đạc.

Hắn cũng đứng lên mặt vẫn còn đỏ bởi vì tư thế lúc nãy, mà cũng phải thôi khi một người phụ nữ ngồi lên mình người đàn ông lại còn cúi sát lại gần thì làm sao ránh khỏi việc ngượng ngùng chứ.

Hắn đi tới cạnh Lưu Lam Ngọc.

“Tại hạ tên là Bảo Quốc Thắng, không biết quý danh của cô nương là gì?”

Lưu Lam Ngọc liếc nhìn hắn một cái trong lòng thầm nghĩ, dù là mình đã thoát chết nhưng cũng không thể để lộ thân phận, bên ngoài giang hồ nguy hiểm trùng trùng tốt nhất là nên dùng tên giả.

“Gọi ta là Thu Nhi, à ngươi đưa ta về nhà ngươi đi.”

Bảo Quốc Thắng thầm nghĩ Thu Nhi chắc chắn là người từ nơi khác đến bởi vì giọng nói có vẻ khác với các thôn nữ nơi đây cộng thêm hành trang nàng ta đeo trên vai nên chắc chưa có chỗ ở, cũng may nhà hắn có một muội muội, Thu Nhi cô nương có thể ngủ chung với muội muội của hắn.

“Ừm! Cô nương mời đi theo tôi, nhà tôi ở dưới chân núi thôi, đi một đoạn là tới.”

Lưu Lam Ngọc đi theo Bảo Quốc Thắng xuống chân núi, dọc đường đi nàng có để ý xung quanh có rất nhiều thảo dược, nếu nàng hái chúng đi bán thì cũng được bội tiền hoặc nàng cũng có thể hành nghề y để kiếm miếng cơm qua ngày. Khổ nổi y thuật của nàng chẳng tới đâu, hầu như chỉ toàn tự học trong những cuốn sách y trong hoàng cung.

Mặt trời đã khuất bóng, màn đêm dần buông xuống, cuối cùng thì cũng đã tới nơi. Trước mặt Lưu Lam Ngọc là một ngôi nhà bằng tre, ngói được lợp bằng rơm và cành cây khô. Từ trong nhà bước ra là một cô gái tầm mười hai tuổi, dáng người mảnh mai làn da ngăm đen khuôn mặt thanh tú, mái tóc được buộc bởi hai cây trâm.

“Đại ca huynh về rồi à, còn vị tỷ tỷ này là...?” Tiểu cô nương liếc nhìn Lưu Lam Ngọc một cái, ánh mắt đầy tò mò.

Hiểu được muội muội của mình đang nghĩ gì Bảo Quốc Thắng giải thích.

“À cô nương ấy từ xa đến đây, hiện tại chưa có chỗ ở nên ta dẫn cô nương ấy về đây.” Bảo Quốc Thắng khẩn trương giải thích.

“Chào tỷ, muội tên là Bảo Quế Trân ạ.” Tiểu cô nương Quế Trân cuối chào hành lễ với Lưu Lam Ngọc.

Quế Trân chạy tới bên cạnh Bảo Quốc Thắng tay kéo hắn chạy tới một góc sân nói nhỏ.“Ca vị tỷ tỷ xinh đẹp ấy có phải là vợ tương lai của ca không?”

Bảo Quốc Thắng ngại ngùng gãi đầu ừ nhẹ một tiếng. Thấy ca ca của mình ừ nhẹ mà Bảo Quế Trân không khỏi vui lòng, vì nhà cô nghèo nên không có cô gái nào chịu cưới ca ca cả, nếu như ca ca không cưới được vợ thì lấy ai nối dõi tông đường.

Bảo Quế Trân quay người nhìn vào Lưu Lam Ngọc mà cười thật tươi.

“Tỷ tỷ mời vào nhà chắc hai người cũng đói bụng rồi phải không để muội dọn cơm cho hai người ăn nha. À mà tỷ tỷ tên gì ạ?”

“Đa tạ muội muội, ta tên là Thu Nhi.”

Lưu Lam Ngọc theo Bảo Quế Trân vào nhà, nàng ngồi vào bàn Quế Trân bưng tách trà lên miệng cười tươi như hoa. Bảo Quốc Thắng từ ngoài bước vào thấy tâm tình muội muội tốt như vậy cũng cảm thấy vui lòng.

Tối đến Lưu Lam Ngọc được sắp xếp ngủ chung với Bảo Quế Trân. Suốt buổi tối tiểu cô nương Quế Trân không ngừng hỏi về chuyện của Lưu Lam Ngọc khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vì tối nàng bị tiểu cô nương Quế Trân làm phiền nên sáng dậy không nổi, mặt trời lên cao rồi nàng mới dậy.

Lưu Lam Ngọc bước chân xuống dưới ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mắt, nàng lấy tay che mắt lại nhìn ra ngoài. Mặt trời đã lên cao mọi người trong nhà đều đã đi làm công việc của mình. Lưu Lam Ngọc bước chân chậm rãi ra ngoài giếng rửa mặt.

Đúng lúc Quế Trân từ ngoài cửa bước vào trên tay cầm một bó rau mới hái trong bìa trừng đem về.

“Tỷ dậy rồi à, muội đã chuẩn bị bữa sáng để trên bàn cho tỷ rồi, tỷ ăn xong có muốn đi dạo chợ với muội không.”

Lưu Lam Ngọc ngước mặt lên nhìn rồi ừ nhẹ một cái. Quế Trân môi nở nụ cười thật tươi, đi tới đặt bó rau xuống bàn.

“Thu Nhi tỷ tỷ xuất thân của tỷ là một gia đình giàu có phải không, y phục trên người tỷ tuy bẩn nhưng loại vải lại thuộc hạng tơ tằm cao cấp, chỉ có giới thượng lưu mới mua nổi.”

Lưu Lam Ngọc cau mày nhìn Quế Trân, cô nghĩ những lời Quế Trân lúc nảy nói cũng đúng, cô không thể cứ mặc bộ y phục này được, nàng cần phải thay y phục mới, càng giản dị càng tốt.

“Gia đình tỷ trước đây rất giàu nhưng chỉ trong một đêm bị bọn cướp lấy sạch, gia quyến cũng bị giết chẳng còn ai, tỷ may mắn trốn thoát được nhưng cũng phải lưu lạc khắp nơi.” Vừa kể Lưu Lam Ngọc vừa rơi lệ, cô lấy ống tay áo lau đi nhưng giọt nước mắt trên khóe mi thanh tú.

Quế Trân nghe Lưu Lam Ngọc kể mà không khỏi xúc động và thương cảm cho tình cảnh của Lưu Lam Ngọc. Cô đi tới vỗ vai Lưu Lam Ngọc vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt của Lưu Lam Ngọc.

“Tỷ muội xin lỗi, muội không cố ý khơi lại nỗi buồn của tỷ.” Quế Trân mặt trầm cuối đầu xuống đất ra vẻ tạ lỗi.

“Không sao, dù gì chuyện cũng đã qua, thôi thì cứ cho nó qua, tỷ không muốn nhắc lại." Lưu Lam Ngọc nhẹ giọng nói.

“Vâng ạ! Muội biết rồi.”Quế Trân hớn hở tươi cười.

“Bây giờ có thể muội đưa tỷ đi dạo được không?”

“Vâng ạ!”

Quế Trân cầm tay Lưu Lam Ngọc bước đi, hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Đến nơi Lưu Lam Ngọc liền mua ngay một bộ y phục bình thường để thay.

“Tỷ tỷ qua bên này đi ở đây có bán cao trị thương nà.”

Lưu Lam Ngọc bị Quế Trân kéo vào một đám đông gần đó. Thì ra đám đông đó đang bao vây một đoàn xiếc, sau khi đoàn xiếc biểu diễn xong liền đưa ra một loại cao trị thương để bán.

Quế Trân thấy công hiệu của loại cao nay rất tốt liền mua về một ít phòng khi đại ca của cô đi săn bị thương.

Lưu Lam Ngọc cầm lấy một miếng cao dán đưa lên mũi hửi hửi vài cái thì sắc mặt liền biến sắc.

Đây rõ ràng không phải thuốc trị thương mà chỉ là một loại cỏ dại, hôm nay các người đen đuổi nên mới gặp bổn cô nương.

“Mọi người khoan đã ta có chuyện muốn nói.” Lời nói của Lưu Lam Ngọc vừa dứt tất cả mọi người đều quay mặt lại nhìn cô. Lưu Lam Ngọc mặc một bộ y phục màu hồng phấn, mái tóc đã buộc thả, trên đầu có gài một cây trâm khá tinh sảo.

Lưu Lam Ngọc đưa miếng dán cầm trên tay lên nói to. “Đây không phải thuốc trị thương đây chị là một loại cỏ dại bình thường mà thôi.”

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lưu Lam Ngọc mấy khắc rồi bắt đầu bàn tán. Ông chủ bán thuốc vừa nghe xong những lời nàng nói liền bị đứng hình vài khắc rồi nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

“Ngươi nói láo thuốc của ta sao có thể là cỏ dại, mọi người đừng nghe cô nương này nói sằng nói bậy.” Ông ta vừa nói vừa dậm mạnh chân xuống đất tay trái chống hông, tay phải chỉ thẳng vào Lưu Lam Ngọc.

“Ta không nói láo, nếu không tin mọi người có thể dán vào tay, nếu cảm thấy lạnh thì đúng là thuốc thật nếu không có gì sảy ra thì là thuốc giả.”

Tất cả mọi người ai nấy đều làm theo lấy cao dán dán lên tay hoặc chân thì đều không thấy có gì xảy ra.

“Không có gì xảy ra cả, may có vị cô nương này chỉ bảo nếu không chúng ta đã mua nhầm thuốc giả của các người, các người thật ác mà dám làm giả thuốc, mọi người xông lên đòi lại công bằng và tiền lúc nãy chúng ta đã đưa cho bọn họ nào.” Một nữ nhân to khỏe hô hoán, hai tay chống nạnh mắt trợn tròn nhìn về phía ông chủ bán thuốc.

“Khá lắm! Khá lắm.” Một lão ông suất hiện, mái tóc đã bạc trắng trên người lại khoác thêm bộ y phục màu bạch tinh sảo, thoát qua có thể đoán được là một kẻ giàu sang.

“Vị cô nương này tuổi tác còn nhỏ mà hiểu biết nhiều như vậy tại hạ thật khâm phục.” Lão ông vừa vuốt râu trên cằm vừa cười.

“Không dám! Không dám! Tôi chỉ là học được chút ít y thuật từ trong sách sao có thể sánh bằng vị tiên sinh đây.” Lưu Lam Ngọc vừa cười vừa hành lễ.

“Sao cô nương lại biết tại hạ hành nghề y?” Lão nhân gia thắc mắc.

“À tại vì trên người vị tiên sinh vẫn còn vương lại mùi thuốc lúc sắc thuốc cho bệnh nhân.” Nàng giải thích.

“Rất tốt rất tốt, tại hạ là Lâm Nhĩ Khang, tại hạ muốn nhận cô nương làm đồ đệ không biết ý của vị cô nương này thế nào?” Lão nhân gia vừa cười vừa vuốt trâu.

Quế Trân vừa nghe xong cái tên liền hai mắt trợn tròng nhìn vào vị tiên sinh đang đứng trước mặt, rồi vội lấy lại tình thần kéo Lưu Lam Ngọc về một phía nói nhỏ.

“Tỷ tỷ!! Người này được mệnh danh là thần y, trước giờ chưa từng nhận đồ đệ, này tỷ được thần y ngỏ ý mời làm đồ đệ thì tỷ nên nắm bắt cơ hội à.”

Lưu Lam Ngọc đưa tay lên cằm suy nghĩ một lát rồi đưa mắt nhìn về lão tiên sinh trước mặt “Được! Tôi đồng ý.”

Lam Nhĩ Khang cười lớn, tay vuốc trâu tỏ ra hài lòng. “Đồ đệ ngoan, mai ta sẽ sai người đến rước ngươi về phủ”

“Được!”

-------------------------------(Ta là đường phân cách)-------------------------------

Tác giả: Lam Ngọc tỷ thật may mắn ta cũng muốn được may mắn như vậy.

Thỏ con: Ngươi nằm mơ đi, người ta có tài lại có sắc nên mới được may mắn, ta xem ngươi không có cửa đâu.

Tác giả: Hu oa ta không chịu, sao ta lại không được may mắn chứ. Ta quyết định hạ bệ nữ chính khựa khựa khựa.

Lam Nhĩ Khang: Lấy dép chọt tác giả u đầu.

Bệnh tâm thần càng ngày càng nặng, may mà ta tới kịp nếu không lúc bộc phát không biết lại thành ra cái thể loại gì.

Thảo luận góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play