Nếu câu
nói đó do bất kỳ người nào hỏi, Lâm Tiểu Niên tuyệt đối không để ý, nhưng câu
nói đó do Kiều Hoài Ninh hỏi.
Kiều
Hoài Ninh hỏi: “Niên Niên, ví tiền của bạn sao lại ở trong tủ của em?”.
Mặc dù
câu hỏi đó không kèm theo sự thắc mắc, cũng không có ý hỏi đúng sai, nhưng
khiến trái tim cô ớn lạnh.
Cô cúi
thấp đầu, lẩm bẩm: “Em…không biết.” Sau đó im lặng hồi lâu.
Cô
không nói gì, Kiều Hoài Ninh càng lo lắng, trán vã đẫm mồ hôi.
Cát
Ngôn đứng bên cạnh cũng không kìm nổi, nói với Lâm Tiểu Niên: “Cậu cũng không
phải là người thiếu tiền tiêu!”.
Lâm
Tiểu Niên mạnh mẽ hơn, trầm giọng phản bác cô ấy: “Ai nói mình không thiếu
tiền? Kỳ học này mình mua máy vi tính, trả 4.000 tệ tiền cơm cho Vu công tử,
còn phải bồi thường PSP cho anh ấy…Mình thiếu tiền, tuyệt đối có động cơ lấy ví
tiền của Quan Lan để giải quyết vấn đề của mình.”
Một
loạt lời nói của cô khiến Kiều Hoài Ninh cảm thấy không vui: “Niên Niên, em hãy
nghĩ kỹ, đây là đâu mà em đùa như vậy, không được đâu?”.
“Em
không đùa.” Giọng điệu của cô chưa bao giờ thành thật như vậy, “Em thừa nhận em
lấy ví tiền của Quan Lan, muốn trừng phạt thế nào, tùy trường quyết định! Chỉ
mong em có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.”
Trong
phòng thẩm vấn, cô ngây người như sắp biến thành bức tượng đá.
“Được
rồi, mời các vị ra ngoài!” Nhân viên của sở cảnh sát cử cuối cùng đã đến duy
trì trật tự. “Cảnh sát sẽ đến ngay để xử lý vụ việc này.”
Kiều
Hoài Ninh dặn đi dặn lại Lâm Tiểu Niên một lần: “Lúc nữa, đừng nói linh tinh
đấy!”.
Nhân
chứng, vật chứng đã có đầy đủ, bản thân Lâm Tiểu Niên cũng không phủ nhận, cho
nên án kiện này sẽ được xử lý rất đơn giản.
Cảnh
sát ghi chép xong đưa cho Lâm Tiểu Niên ký tên. Lâm Tiểu Niên cầm chặt bút, tay
hơi run run, cô học pháp luật, đương nhiên biết hậu quả của việc ký tên vào tờ
giấy này. Nhưng thực sự cô rất đau lòng, vì Thẩm Tam Nguyệt đã đứng ra làm
chứng, Kiều Hoài Ninh cũng hoài nghi cô… Những người cô coi trọng đều chống lại
cô, đều không tin tưởng cô…
Như
vậy, ký và không ký có gì khác nhau?
Trong
khoảnh khắc đầu bút chạm vào giấy, bên ngoài phòng thẩm vấn rất ồn ào, một
người nghênh ngang bước vào, giọng nói đầy kiêu ngạo, không cần quay lại xem
cũng biết là Vu Hữu Dư: “Dựa vào cái gì mà các người không cho tôi vào? Tôi có
chứng cớ quan trọng có thể chứng minh cô ấy trong sạch và vô tội!”.
“Cô ấy
đã thừa nhận mình chiếm đoạt!”
“Chút
tiền lẻ đó không đáng để cô ấy để ý!” Dường như Vu Hữu Dư đang tức giận. “Không
cho tôi vào, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Người
cảnh sát không thèm để ý đến câu nói của anh: “Cậu dám không khách sáo xem thế
nào?”.
Vu Hữu
Dư cười, chỉnh lại vạt áo sơ mi, sau đó kéo tay của cảnh sát viên, xoay mình,
lạnh lùng quật viên cảnh sát nặng gần một tạ ngã sõng xoài trên mặt đất.
“Là anh
nói xem thử mà.” Anh nói một câu, hùng hổ bước vào phòng thẩm vấn.
Người
cảnh sát đang xử lý vụ án giật mình: “Ai cho anh vào đây?!”.
“Tôi tự
vào không được sao?” Vu Hữu Dư nói với vẻ khinh thường.
“Đây là
nới xử lý vụ án!”
“Tôi
đến là giúp anh, đưa một chứng cứ rất quan trọng.” Vu Hữu Dư rút tờ chứng chỉ
đã ố vàng trong cặp ra, từ từ nói: “Tôi thấy vật này có ích hơn nhân chứng, vật
chứng mà các anh nói gấp bội lần.”
Cảnh
sát cầm chứng chỉ lên xem, đột nhiên ngạc nhiên nói: “Không thể nào!”.
“Các
anh hoàn toàn có thể đi điều tra.”
Phòng
thẩm vấn bị Vu Hữu Dư làm loạn, Kiều Hoài Ninh, Cát Ngôn và Tô Bắc Hải cũng
chạy đến.
“Các
anh về hết đi được không? Để em yên tĩnh một lúc.” Lâm Tiểu Niên cầu xin mấy
người đứng xung quanh đó.
“Niên
Niên, rốt cuộc em làm sao thế?” Kiều Hoài Ninh càng nhìn càng nhận thấy cô khác
lạ.
“Em
không sao, thật đó!” Trước sau cô vẫn cúi đầu, giọng nói khàn đục.
Một
cảnh sát khác vội vội vàng vàng chạy vào phòng thẩm vấn tuyên bố: “Cảnh sát
trưởng nói vụ án trường đại học Chiết Giang không xử lý nữa.”
“Vậy xử
lý thế nào?” Người cảnh sát đang xử lý vụ án thở dài.
“Cho
tất cả về.”
Một cái
gì đó đến rồi bất ngờ ra đi, mọi người không hiểu việc này rốt cuộc thế nào.
Thầy
giáo Lưu ở Đoàn thanh niên đang nói chuyện với cảnh sát trưởng trong phòng tiếp
dân, thấy mọi người đi ra, mới yên tâm: “Đều là hiểu lầm cả, đã gây phiền hà
cho anh rồi!”.
Cảnh
sát trưởng rất khách khí: “Đâu có, giúp quý trường làm tốt việc trị an chính là
công việc của chúng tôi.”
Lúc mọi
người ra khỏi sở cảnh sát, cảnh sát trưởng còn chu đáo an ủi Lâm Tiểu Niên:
“Sinh viên với nhau ra vào gặp mặt, hiểu lầm là điều khó tránh khỏi.” Sau đó,
nắm chặt tay Vu Hữu Dư nói: “Anh bạn, không sợ hãi chứ?” Bộ mặt giả vờ sợ hãi
của Tô Bắc Hải, nói thầm: Xin người, ai có thể dọa được anh ta, là nhân viên
của các anh bị dọa cho sợ chết khiếp thì có!
Trên
đường về trường, Tô Bắc Hải hỏi Vu Hữu Dư: “Cậu tìm ai để dàn xếp vậy? Lão gia
nhà cậu, hay chú cậu?”.
“Đâu
dám làm kinh động đến hai đồ cổ đó? Nhờ anh năm gọi một cuộc điện thoại thôi.”
Vu Hữu
Dư quay người tìm Lâm Tiểu Niên, nhìn thấy cô đang cúi thấp đầu, nói chuyện với
Kiều Hoài Ninh.
“Rùa
con, đi thôi, một lúc nữa, hội sinh viên họp!” Anh kéo cô đi về phía trường
học.
Kiều
Hoài Ninh nhìn hai người bọn họ khẽ cười: “Đi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Về đến
trường, mọi người không nhắc đến việc liên quan đến ví tiền của Quan Lan. Trong
phòng đã hồi phục sự yên bình như trước, hoặc chỉ giả giống như trời yên biển
lặng.
Thẩm
Tam Nguyệt không hẹn với Tô Bắc Hải nữa, cả ngày cùng Quan Lan nằm ở phòng lên
mạng, xem tivi, hoặc nói chuyện phiếm.
Vì
không chịu được sự cố ý lạnh nhạt và dửng dưng trong phòng, Lâm Tiểu Niên bắt
đầu đi phòng tự học nhiều hơn, thậm chí trời tối, phòng tự học đóng cửa cô cũng
không muốn về sớm, luôn lang thang khắp trường đến giờ tắt đèn mới về phòng.
Một
ngày, sau giờ tự học tối, cô gặp Tô Bắc Hải ở sân thể dục, giống như bình
thường, cô nói chuyện với anh: “Tô sư huynh, gần đây không thấy anh đến tìm Tam
Nguyệt?” Mặc dù Thẩm Tam Nguyệt đã làm một chuyện khiến cô rất đau lòng, nhưng
cô chưa từng nghĩ phải so đo hay tính toán với cô ấy.
Mặt Tô
Bắc Hải đỏ ửng lên, khó xử nói: “Bọn anh…chia tay rồi.”
Chia
tay? Lâm Tiểu Niên như trong giấc mơ tỉnh lại: Thảo nào gần đây tinh thần cô ấy
không tốt, hóa ra là thất tình…Xem ra, cô nên lượng thứ cho cô ấy nhiều hơn.
Nhưng
Tam Nguyệt thất tình, tại sao xa lánh mình? Lâm Tiểu Niên không nghĩ ra nguyên
nhân tại sao.
Buổi
tối về tới phòng, cô bất chấp thái độ ghẻ lạnh của Thẩm Tam Nguyệt, rất có
thiện ý, rất cẩn trọng nói: “Tiểu Tam, hôm nay mình gặp Tô Bắc Hải, mới
biết…hóa ra…”.
Nghe
đến tên Tô Bắc Hải, Thẩm Tam Nguyệt không chịu được, lạnh lùng đến điên khùng
nói với Lâm Tiểu Niên: “Lâm Tiểu Niên, cậu dựa vào gì mà gọi tôi là Thẩm Tiểu
Tam? Lẽ nào cậu không biết, bản thân cậu mới là Tiểu Tam hay sao?”.
Lâm
Tiểu Niên bị Thẩm Tam Nguyệt khiến cho rối tung lên bởi hai chữ “Tiểu Tam”. [3]
[3] Có nghĩa là kẻ thứ
ba – ND
Được
rồi, sao cô lại trở thành Tiểu Tam giữa Thẩm Tam Nguyệt và Tô Bắc Hải.
Lúc cô
đang không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, lơ mơ không hiểu thì Cát Ngôn đứng
bên cạnh, kéo cô ra nói: “Tiểu Niên, đi ngủ đi, sắp tắt đèn rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT