“Công tố Min, để tôi đi làm được không?” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun bằng đôi mắt ngập nước, năn nỉ.

Min Tae Yun thấy bộ dạng cún con của Đường Vũ Tân, trong lòng cảm thấy hơi bất lực: “Khỏe hẳn chưa?”

“Khỏe rồi, không phải tối qua ông chủ Ra đã kiểm tra rồi sao? Anh ấy nói tôi không sao rồi.”

“Anh ấy còn nói tốt nhất là nghỉ ngơi thêm hai ngày, cô không nghe thấy sao?”

“Ồ? Anh ấy có nói thế à?” Đường Vũ Tân giả vờ ngu ngơ.

“…”

Thừa dịp Min Tae Yun không biết nói gì, Đường Vũ Tân mặc áo khoác vào nhanh như chớp: “Chúng ta đi thôi!”

“…”

Thật ra Min Tae Yun cũng hiểu, muốn cô nàng này không sinh chuyện, trừ phi lại xảy ra chuyện như lần trước, bằng không cả đời này cũng đừng mong cô ấy ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà.

“Đi làm cũng được, nhưng tôi có điều kiện.”

“Ừ ừ, nếu tôi có thể đáp ứng…” Đường Vũ Tân dè dè dặt dặt chọn lựa từ ngữ, sợ bị Min Tae Yun vòng vo.

“Qua sự việc lần này chắc cô cũng biết vấn đề nguy hiểm cỡ nào, nên điều kiện đầu tiên là cô phải nghe lời.”

“Ơ? Có lúc nào tôi không nghe lời đâu?” Đường Vũ Tân tiếp tục giả ngu.

“…” Số lần cô không nghe lời còn ít hay sao?!!

“Được rồi, tôi nghe lời…” Thấy Min Tae Yun lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, Đường Vũ Tân ngoan ngoãn thỏa hiệp.

“Điều kiện thứ hai, cô phải đồng ý với điều kiện thứ nhất vĩnh viễn.”

Nghe xong Đường Vũ Tân ngẩn ra hồi lâu, khi hiểu ra liền nổi xung thiên: “Min Tae Yun anh gian xảo quá!!”

“Không còn cách nào khác, dù sao cô có quá nhiều tiền lệ rồi…” Tuy rằng Min Tae Yun cũng không thích dùng cách này để ràng buộc Đường Vũ Tân nhưng ít nhất trước khi tìm được tên áo đen anh sẽ bắt cô giữ lời.

“Tôi kháng nghị! Còn có nhân quyền hay không!!” Mặc dù ngay từ đầu đã biết chắc Min Tae Yun sẽ đưa ra một số yêu cầu nhưng Đường Vũ Tân không sao ngờ được, lần này Min Tae Yun lại gian manh như thế, hoàn toàn căn cứ vào tình trạng của mình mà ra chiêu, lần này cơ hội trở mình hoàn toàn không có nữa rồi!!

“Có muốn đi làm nữa không đây?” Min Tae Yun chẳng giải thích nhiều, chỉ quăng ra một câu nhưng đủ để Đường Vũ Tân ngậm miệng.

Thấy Đường Vũ Tân nháy mắt xụ mặt, khóe môi Min Tae Yun không tự chủ được mà khẽ cong lên.

“Đã như vậy,” Đường Vũ Tân ngẩng đầu, vẻ mặt quyết liệt nhìn Min Tae Yun “Đã như vậy, Min Tae Yun anh cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”

“Chỉ cần không quá đáng là được.” Min Tae Yun ra dấu cho Đường Vũ Tân nói tiếp.

“Nếu, nếu yêu cầu của công tố Min làm tôi khóc vậy yêu cầu đó coi như không tính nữa.”

“Hạn chế này có phải quá bình thường không?” Khóc? Khó khóc vậy sao?

“Công tố Min, từ lúc quen tôi đến giờ, anh thấy tôi khóc bao giờ chưa?”

Min Tae Yun ngẩn người. Phải, anh biết Đường Vũ Tân lâu như vậy nhưng chưa hề thấy cô khóc. Anh thấy cô giận dữ, thấy cô hưng phấn, rầu rĩ, thấy cô nổi nóng thậm chí thấy vành mắt cô đỏ hoe… nhưng chưa bao giờ thấy cô khóc cả. Dường như hành vi đó không hề thuộc về cô gái này, thật sự không có việc gì đáng cho cô khóc sao? Hay là…

Min Tae Yun ngước lên nhìn Đường Vũ Tân còn đang chờ anh trả lời, trong lòng đã hiểu, thật ra không hề… không hề có việc gì đáng khóc. Chuyện cô có thể khóc quá nhiều quá nhiều rồi, một người hai lần bị ma cà rồng cắn, cô có đủ lý do để khóc nhưng cô không làm… cô bằng lòng bộc lộ cảm giác như trút được gánh nặng cũng không muốn chảy một giọt nước mắt sao? Min Tae Yun cho là ít nhiều gì anh cũng hiểu cô gái này một chút, nhưng vừa nghĩ thế lại có cảm giác mình rơi vào trong mây mù. Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ, cô gái này rõ ràng chỉ là con người bình thường đúng không? Vì sao anh cảm thấy có rất nhiều sương mù bao vây quanh cô ấy?

“Này?!” Đường Vũ Tân huơ tay trước mặt Min Tae Yun “Công tố Min?”

“Được rồi.” Min Tae Yun hoàn hồn, gật đầu đồng ý. Nghe sao cũng thấy đấy là một yêu cầu cố tình gây rối, nhưng Min Tae Yun vẫn đồng ý, có lẽ, chỉ vì một chút mong chờ nho nhỏ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh mà thôi…

“A! Công tố Đường quay về rồi! Sức khỏe không có vấn đề gì chứ?” Đường Vũ Tân vừa vào cửa đã bị Choi Dong Man phát hiện, cậu bé ngoan lập tức chạy tới quan tâm, khiến Đường Vũ Tân thấy ấm lòng.

“Ừ, không sao rồi.” Đường Vũ Tân gật đầu.

“Hoàn toàn không có vấn đề gì.” Min Tae Yun xuất hiện sau lưng Đường Vũ Tân giống như hồn ma “Công tố Đường vẫn đang trong thời gian quan sát, nên giai đoạn này mọi người giúp đỡ công tố Đường nhé.”

“Ối chà, cái đó là chuyện nên làm mà!” Cảnh sát Hwang từ ngoài cửa hí ha hí hửng đi vào “Nể mặt thân phận bà Min tương lai, sao chúng tôi có thể khiến công tố Đường vất vả chứ!”

“Hóa ra thân phận bà Min tốt như thế?” Đường Vũ Tân đảo mắt cười hì hì “Không bằng cảnh sát Hwang làm thì hay hơn, tôi có thể làm phù dâu nha! Còn đặt dùm hai người vé máy bay đi Hà Lan nữa.”

“…”

“…”

“…”

“Đứng ở đây làm gì thế? Woa! Công tố Đường cô về đội rồi?! Đã khỏe hẳn chưa?” Yoo Jung In đẩy cửa bước vào, hoàn toàn không phát hiện không khí kỳ quặc trong phòng, nhìn thấy Đường Vũ Tân đi làm, hết sức cao hứng.

“Vâng, khỏe hẳn rồi. Công tố Yoo… không sao chứ?” Đường Vũ Tân e dè nhìn vào mắt Yoo Jung In.

“Không sao rồi.” Yoo Jung In lộ ra nụ cười có chút hiu quạnh “Thật sự không sao.”

“Vậy thì tốt.” Đường Vũ Tân vỗ vai Yoo Jung In, hỏi: “Mấy ngày nay không có án hả?”

“Ai ui… nói tới cái này” Cảnh sát Hwang chặc lưỡi, “Mấy ngày nay thái bình cứ như sắp đến ngày tận thế ấy.”

“Xin hỏi… hai từ ngày tận thế và thái bình này có thể dùng ngang hàng à?” Bạn nhỏ Choi Dong Man yếu ớt giơ tay lên hỏi.

“Ây, thật là. Dong Man, một ngày không đối chọi với tôi cậu khó chịu phải không?! Hả?!” Hwang Soon Bum tặng cho Choi Dong Man một cái cốc vào đầu.

“Mấy ngày nay khá yên ổn.” Yoo Jung In trả lời Đường Vũ Tân với giọng nói thường ngày “Cũng nhận mấy vụ án, nhưng sau khi điều tra đều không thuộc phạm vi của Tổ công tố, nên giao cho bộ phận khác hết rồi.”

“Một vụ cũng không có?” Đường Vũ Tân gặng hỏi.

“Không có.”

“Quái lạ…” Đường Vũ Tân lẩm bẩm.

“Quái cái gì?” Yoo Jung In không hiểu.

“Á… không có gì…” Hóa ra, vụ đại hội xem mắt tập thể cách vụ án này lâu như vậy sao?

“Vũ Tân tới rồi à, sức khỏe không có vấn đề gì chứ?” Jang Chul Oh theo lệ thường sáng sớm đi một vòng qua Tổ công tố, vào cửa liền thấy Đường Vũ Tân cúi đầu suy nghĩ, lòng không khỏi nhẹ hẳn.

“Vâng, không đáng ngại nữa rồi, cám ơn trưởng phòng Jang đã quan tâm.”

“Đến phòng làm việc của tôi một chút.” Nói xong, Jang Chul Oh quay lưng bỏ đi.

“Được.” Đường Vũ Tân gật đầu, đi theo sau.

“Khỏe hẳn thật chứ?” Đến phòng Jang Chul Oh, đại boss ra hiệu cho Đường Vũ Tân ngồi xuống, sau đó đặt một cái chén tỏa hơi nóng nghi ngút trước mặt cô.

“Vâng, không sao nữa rồi.” Đường Vũ Tân thò đầu nhìn trong chén, chỉ thấy màu đỏ thẫm bốc hơi ngùn ngụt.

“Hơ… đây là cái gì…” Giọng Đường Vũ Tân run run, không phải máu đun sôi đấy chứ?!!

“Canh táo đỏ long nhãn, nghe nói có công hiệu bổ máu.”

“Ách… cám ơn…” Đường Vũ Tân muốn khóc, hết canh gan heo giờ tới táo đỏ long nhãn à… đừng nói kết cục cuối cùng là bổ quá mà chảy máu mũi đấy? Xem tình thế này, rất có khả năng…

“Xin lỗi.” Thấy Đường Vũ Tân không do dự uống một ngụm canh, Jang Chul Oh hơi thở ra, may quá, Đường Vũ Tân không trách ông.

“Sao lại xin lỗi? Hơn nữa hôm đó ngài cũng đã xin lỗi rồi.” Uống xong Đường Vũ Tân cảm thấy cả người như đang ngâm trong nước nóng, rất ấm.

“Hôm đó…” Jang Chul Oh cũng không biết mình nên nói gì, không lẽ nói hôm đó do mình không cẩn thận à? Câu này mà nói ra sẽ không bị cho là gây sự chứ?

“Không sao, tôi không sao rồi mà.” Đường Vũ Tân mỉm cười.

Vì nụ cười này, lòng Jang Chul Oh xao động lần nữa. Từ khi thành ma cà rồng đến nay, lần đầu tiên bị con người cảm động, lần đầu tiên vì làm hại con người mà nảy sinh áy náy, hổ thẹn.

“Hôm đó… không có nắm bắt lực đạo tốt… tôi chưa từng thử hút máu kiểu đó… nên…” Jang Chul Oh không biết nên dùng từ thế nào nữa, dù sao ý ông đại khái là: trước giờ tôi chưa có cân nhắc để con mồi còn sống mà hút máu, nên hút bao nhiêu để không làm hại đối phương chính tôi cũng không rõ, bởi vậy mới xảy ra tình trạng đó.

“Tôi biết, điểm đó tôi có thể nghĩ ra được.” Đường Vũ Tân hiểu, gật gật đầu, kế đó lại lộ ra nụ cười ranh mãnh “Đại thúc, hỏi một vấn đề được không?”

“Vấn đề gì?” Nhìn nụ cười của Đường Vũ Tân, tự dưng Jang Chul Oh có linh cảm chẳng lành.

“Máu tôi uống ngon chứ?”

“…” Jang Chul Oh nhìn ánh mắt mong đợi của Đường Vũ Tân, khóe mắt co giật. Bầu không khí tốt đẹp hiếm hoi lắm mình mới có được vì câu này của Đường Vũ Tân mà bay không còn mảnh vụn.

“Ngon không? Ngon không?” Đường Vũ Tân tiếp tục nhìn Jang Chul Oh bằng ánh mắt mong chờ.

Đối mặt với câu hỏi của Đường Vũ Tân, Jang Chul Oh tiếp tục lạnh mặt nhìn cô, hiện giờ ông không biết nên trả lời sao mới được…

“Không ngon à…” Đường Vũ Tân thất vọng cúi đầu, dáng vẻ như sắp rơi nước mắt.

“Không phải không ngon…” Jang Chul Oh thấy bộ dạng Đường Vũ Tân như vậy, rốt cuộc mở miệng.

“Ngon chứ?!” Đường Vũ Tân lại khôi phục sức sống.

“À, là thứ ngon nhất tôi đã uống.” Nếu cả Đường Vũ Tân cũng không để ý, vậy mình còn nghĩ chuyện này làm chi?

“Tốt quá rồi.” Đường Vũ Tân hết sức happy.

Còn như vì sao vẻ mặt Đường Vũ Tân lại sung sướng như thế, Jang Chul Oh nghĩ muốn bể đầu cũng không ra…

“Vừa nói không có án, sao giờ có nhanh vậy?” Đường Vũ Tân bị Choi Dong Man lôi ra khỏi phòng Jang Chul Oh, thông báo có vụ án cần làm.

“Đúng thế, vừa nhận điện thoại xong.” Yoo Jung In giơ ống nghe còn cầm trong tay lên.

“Lần này là gì?” Hiện tại Đường Vũ Tân cũng không dám chắc lần này có phải vụ đại hội xem mắt tập thể hay không nữa.

“Công tố Đường à, lần này chúng ta phải đi ra ngoài rồi.” Hwang Soon Bum ngậm tăm xỉa răng lắc lư đi tới.

“Không phải lần nào cũng đến hiện trường kiểm tra sao?”

“Lần này không giống.” Choi Dong Man thò đầu ra khỏi máy tính “Lần này hiện trường gây án có hơi xa một chút, có lẽ chúng ta phải phá án ở đó.”

“Rốt cuộc là vụ gì?” Sao lần này mọi người đều thích chơi đoán mò thế?

“Trường quay Kênh truyền hình thực tế ‘Chúng Ta Kết Hôn Đi’ xảy ra vụ giết người.” Hwang Soon Bum nhìn màn hình ghi chép của Dong Man rồi nói.

“Nói như thế… không lẽ từ bây giờ chúng ta phải lái xe, sau đó đi đường cả một đêm, đến sáng mai mới tới được hiện trường?!” Đường Vũ Tân không khỏi cao giọng. Cô cứ nghĩ chỉ lái xe trễ chút thôi, ai dè cả buổi chiều mà không tới nơi sao?!

“Là vậy đó, nên chúng ta mau xuất phát thôi.” Nói rồi, Min Tae Yun dẫn đầu đi ra khỏi trụ sở.

“Đường Vũ Tân.” Sắp lên xe, Min Tae Yun bước chậm lại chờ Đường Vũ Tân đi đến.

“Cái gì?” Đường Vũ Tân hoang mang ngước lên.”

“Sau khi lên xe, cô ngủ một giấc đi.”

“Cái gì?!”

“Đừng quên, giao ước số một là vĩnh viễn.” Nói xong, Min Tae Yun ngồi xuống vị trí lái phụ.

“…” Đường Vũ Tân không nhịn được lườm anh, bây giờ cô… có thể khóc không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play