“Con gái thứ hai của tập đoàn Xiah Hwa Oh Young Joo, cũng là một trong các cổ
đông của viện mồ côi. Thế nên viện trưởng không đề cập tới, vậy cũng
tính là đồng phạm rồi? Còn nữa, tôi vừa đến nhà Oh Young Joo điều tra
theo lệ, cậu không thấy thái độ của cô ta đâu. Ôi chao! Làm như người
khác thiếu cô ta mấy trăm vạn ấy!” Nhắc đến điểm này, cảnh sát Hwang tức anh ách, người phụ nữ kia thật sự bất chấp lý lẽ! Còn vẻ mặt lúc nghe
điện thoại nữa… cảnh sát Hwang nghĩ tới đó là muốn ói…
“Kết quả thế nào? Tra được gì không?” Trụ sở, công tố Min ngồi trong phòng họp
sắp xếp mạch suy nghĩ. Cảnh sát Hwang điều tra Oh Young Joo xong về đến
trụ sở đang báo cáo tình hình với công tố Min.
“Sự việc là vậy đó. Mỗi lần đều là Oh Young Joo đón Shi Hye Min đến chỗ bác sĩ
Yoon để kiểm tra, kiểm tra xong lại dẫn Shi Hye Min về nhà Oh Young Joo. Có lúc sẽ ở nhà Oh Young Joo qua đêm. Tae Yun à, cậu nói ở đó có khi
nào là hiện trường gây án thứ nhất không?”
“Phải hay không phải đợi điều tra mới biết được, chẳng lẽ không có chứng cứ chính xác…”
“Tae Yun à…” Hwang Soon Bum đột nhiên xáp lại gần công tố Min, dòm bốn phía xác
định không có người xong liền hỏi nhỏ: “Cậu có uống mẫu máu đó không?
Nhìn ra cái gì? Sao lần này không nghe cậu nói?”
“Không có uống.” Chờ một lát, công tố Min chậm rãi nói.
“Cái gì?”
“Nguyên nhân là vì cái vị đặc phái viên kia, tôi đưa mẫu máu cho phòng kiểm nghiệm rồi.”
“…phì!” Hwang Soon Bum không nín được, phì cười, lần đầu tiên thấy ma cà rồng bị bại trong tay con người nha!
“Anh…” Min Tae Yun bất lực trợn mắt.
“Tìm ra
rồi! Tìm ra rồi!” Tiếng Yoo Jung In từ bên ngoài vang lên, gần như giống hệt tình hình lúc công tố Yoo đi nghiệm chứng hung khí, hùng hùng hổ hổ chạy vào.
“Nghiệm
chứng hoàn tất rồi. Công tố Min, hung khí là cái xiên nướng thịt, các
anh xem!” Nói xong công tố Yoo cầm xiên nướng thịt đâm vào cổ mô hình
người, “Xem đi, một lần đâm vào hoàn toàn ăn khớp! Đặc phái viên Đường
thật sự quá lợi hại!”
Min Tae Yun cẩn thận nhìn phần xiên đâm vào, khóe miệng rốt cuộc cũng lộ ra ý cười.
“Lần này có thể xin lệnh khám xét được rồi.” Công tố Min vỗ vỗ cánh tay cảnh sát Hwang, đang định đi ra ngoài thì thấy Đường Vũ Tân vừa vặn bước vào cửa lớn.
“Muốn đi xin lệnh khám xét nhà Oh Young Joo?” Đường Vũ Tân cười híp mắt nhìn mọi người.
“Tình
hình bên nhà bác sĩ Yoon ra sao?” Công tố Min quyết định không đếm xỉa
đến lời của Đường Vũ Tân. Anh cứ có dự cảm, nếu anh trả lời sẽ giống như bước vào một cái thòng lọng…
“Bốn giờ sáng nay phát hiện bác sĩ Yoon chạy xe vào bãi đỗ xe.” Đường Vũ Tân
không để ý việc công tố Min không trả lời. Nói cho cùng là do bản thân
mình bộc lộ tài năng, lần sau có lẽ nên thu liễm lại một chút thì tốt
hơn.
“Bốn giờ sáng?”
“Đúng
thế! Không phải bốn giờ chiều mà là bốn giờ sáng, chính là thời điểm tốt nhất để vận động thân thể, đúng không? Nếu như viện trưởng viện mồ côi
là đồng phạm, tôi nghĩ vị bác sĩ Yoon kia cũng không thoát khỏi liên
can. Với lại, trên đường về, tôi có đi bệnh viện và thẩm mỹ viện một
chuyến?”
“Đi đến
đó làm gì?” Hai mắt Yoo Jung In lấp lánh đầy hiếu kỳ. Đầu óc cô Đường Vũ Tân này thật là hữu dụng, lại đem về manh mối mới gì đây?”
“Mọi người chưa tìm được số máu bị mất của Shi Hye Min đúng không?”
“Đúng
vậy! Có liên quan gì đến việc này sao?” Cảnh sát Hwang bắt đầu cảm thấy
hứng thú với cô đặc phái viên này. Dù sao thì người có thể đánh bại ma
cà rồng, thật sự không nhiều…
“Tôi hỏi qua một số nhân viên y bác sĩ và chuyên viên thẩm mỹ, phát hiện hiện
tại đang thịnh hành một phương pháp làm đẹp, đó là định kỳ truyền một
lượng máu tươi khỏe mạnh vào cơ thể, rất có công hiệu duy trì tuổi
xuân.”
“Cái gì?!!!” Lần này đổi lại là ba người đối diện trăm miệng một lời.
“Hoảng
hồn hả? Kì thật tôi cũng nhảy dựng lên. Cái này có khác gì với ma cà
rồng đâu? Một đằng dùng răng, môt đằng dùng kim mà thôi. Có điều so sánh mà nói thì loại này còn khiến người ta căm thù đến tận xương hơn là ma
cà rồng.”
“Vì
sao?” Công tố Min lại dùng ánh mắt dò xét nhìn Đường Vũ Tân. Vì sao anh
cảm thấy cái từ ma cà rồng phát ra từ miệng Đường Vũ Tân lại đương nhiên như thế? Hình như cô ta rất quen thuộc với ma cà rồng?
“Bởi vì
ma cà rồng hút máu để sinh tồn, mà loại người này truyền máu… lại chỉ vì dục vọng. So sánh giữa góc độ sinh lý và góc độ tham lam thì bên nào dễ nhận được sư tha thứ của người khác hơn?”
**************************
“Gần đây tại Kang Nam đang lưu hành loại hình đổi máu này. Rất rõ ràng truyền
máu có tác dụng làm đẹp, vốn dĩ nên dùng máu của chính mình… Có điều
Yoon Shung Shik lừa Oh Young Joo, nói máu trẻ em thì tác dụng càng lớn.
Oh Young Joo lấy cớ nhận nuôi… Oh Young Joo nhiều lần lấy máu của đứa
trẻ cuối cùng dẫn tới cái chết của Shi Hye Min.”
Trước
tòa, lời tường thuật của Yoo Jung In gây nên một trận huyên náo. Suy cho cùng, ai mà ngờ được vị thiên kim tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp của tập
đoàn tài chính siêu giàu kia lại có thể làm ra cái chuyện bi thảm cùng
cực, mất hết nhân tính này. Dục vọng có lúc thật đáng sợ, nó dẫn dắt con người từng bước từng bước lún vào vực sâu không cách nào thoát ra được
mà đương sự lại không hề thấy chán…
“Thưa ngài chánh án đáng kính, cô Oh Young Joo ngồi đây là vô tội, cô ấy bị Yoon Shung Shik lừa gạt.”
“Bất kể
cô ta có bị lừa hay không, Oh Young Joo vẫn vi phạm pháp luật. Oh Young
Joo và Yoon Shung Shik vì che giấu chứng cứ nên lưu dấu vết trên cổ Shi
Hye Min đã chết, muốn ngụy tạo vụ án này thành vụ án liên hoàn bảy năm
trước. Ở hiện trường phạm tội đã tìm thấy hung khí, đây là chứng cứ mang lên trình tòa. Trên hung khí còn thu được dấu vân tay của Oh Young Joo
và Yoon Shung Shik.”
“Đã kiểm tra xong.” Chánh án xem xong báo cáo kiểm nghiệm và dấu vân tay, nói.
“Vụ án
này…” Lúc này công tố Min đứng dậy. Anh rất hài lòng biểu hiện vừa rồi
của Yoo Jung In. Là một công tố viên, Yoo Jung In biểu hiện hoàn mỹ,
không khuyết điểm. Còn cô đặc phái viên này, công tố Min vô thức nhìn
lướt qua, phát hiện Đường Vũ Tân và Dong Man đang lặng lẽ tán gẫu rất
high trên băng ghế dự khán đằng sau…
Công tố
Min khẽ thở dài: “Vụ án này, là buộc tội mưu sát Shi Hye Min. Yoon Shung Shik và Oh Young Joo, theo điều thứ 250 luật hình sự phạm tội giết
người; điều thứ 161cá nhân có cơ mật, che giấu, tù có thời hạn 20 năm;
Kim Jung Soo đồng phạm giết người, điều 274 luật hình sự, tội ngộ sát
trẻ em, tù có thời hạn 12 năm.”
‘Đáng
tiếc không bị tử hình…’ nghe công tố Min trình bày, Đường Vũ Tân nghĩ
bụng. Kì thật tuy cô và Dong Man trò chuyện rất hăng say nhưng cái liếc
kia của công tố Min, cô vẫn chú ý. Thái độ cô mềm mỏng không có nghĩa là cô lơi lỏng cảnh giác.
“Quả nhiên, trên tòa công tố Min vẫn hấp dẫn nhất nhỉ…” Đường Vũ Tân nói nhỏ.
“Chị nói gì cơ?”
“Không có gì. Dong Man, cậu giảng giải cho tôi về kỹ thuật hack máy tính đi, tôi rất tò mò về nó!”
Đường Vũ Tân nhanh chóng dời đề tài.
“A, mọi
người đều vất vả rồi!” Cảnh sát Hwang bày ra vẻ mặt “cuối cùng cũng
xong”. Anh quyết định từ giờ đối với lời nói của Đường Vũ Tân chỉ nên
nghe một nửa là tốt, ai nói dễ lừa được lời khai của bọn trẻ chứ? Tất
tật thiên phú biểu diễn của anh đều lôi ra hết rồi!
“Vất vả
rồi… Dong Man, cậu ngay cả câu vất vả cũng không nói hả?” Công tố Yoo
thuần túy là oán giận cho có, trời biết cô tốn bao nhiêu tâm tư vì tìm
hung khí vụ này. Tuy nói hung khí là do đặc phái viên Đường đưa ra gợi
ý, nhưng tốt xấu gì cũng là kết quả ba người cùng nhau nỗ lực mà!
“Vất vả, vất vả, mọi người vất vả rồi! Aizz, công tố Yoo của chúng ta, lần này
là lần đầu tiên phá án, đã có cảm giác hứng thú chưa?” Năng lực của công tố Yoo cũng được cảnh sát Hwang khẳng định, thái độ đối với cô tốt lên
rất nhiều.
“Ha ha, không tồi… Đúng rồi, đặc phái viên Đường, sao cô biết lần này là bắt chước gây án?”
“Hơ, lý do lúc đó không phải tôi đã nói rồi sao?”
“Thì nói rồi! Nhưng tôi nhớ lúc đó tại hiện trường, đặc phái viên Đường đã đưa
ra kết luận rất chắc chắn. Chẳng lẽ lúc đó có thể đưa ra kết luận dễ như vậy sao? Không phải là sau khi khám nghiệm tử thi mới có thể xác định
manh mối à?”
“Cái này à…” Nội tâm Đường Vũ Tân bắt đầu rối rắm. Công tố Yoo à, vấn đề của cô không thể bớt đi một điểm được sao!!!
“Đúng
đó! Tôi cũng rất thắc mắc. Sao đặc phái viên Đường có thể xác định được
nha?!” cảnh sát Hwang cũng chen một chân vào, xem lần này Đường Vũ Tân
có thể giải thích được không…
“Cái đó
à, đương nhiên là vì tôi có 20 năm cơ sở lý luận làm nền tảng nha, đương nhiên công lao còn nhờ IQ của tôi đạt tới 200 nữa!!”
“200!!!” Ba người còn lại hét to.
Nhìn
biểu tình ba người khó có dịp thống nhất được, Đường Vũ Tân cười nói:
“Nói chơi thôi, tóm lại là do suy luận ra. Đương nhiên, vì muốn điều đến tổ này tôi đã học hỏi rất nhiều các vụ án mà từng nhân viên trong tổ
chúng ta đã điều tra. Cho nên có một số sự việc tôi biết tường tận hơn,
có nền tảng xác đáng chẳng lẽ còn không suy luận ra được?”
“À à, chẳng trách…” Vẻ mặt Dong Man hiện mấy chữ “hóa ra là thế”.
Đường Vũ Tân nhìn vẻ mặt công tố Yoo cũng đã biến thành “Ồ, hóa ra là vậy”. Chỉ
có cảnh sát Hwang vẫn cứ nhìn Đường Vũ Tân, kết quả bị Đường Vũ Tân đáp
lại một nụ cười mỉm ngọt ngào, thành công đẩy lùi ánh mắt của cảnh sát
Hwang.
Công tố
Min vẫn đứng giữa cầu thang nhìn Đường Vũ Tân, ‘Bởi vì học tập vụ án mà
mỗi nhân viên đã xử lý sao? Vậy mẫu máu lại là chuyện gì đây? Còn có đột nhiên nhắc đến pha café, lại đột nhiên kiếm cớ chạy mất là chuyện gì?
Hoàn nữa… lúc cô ta chạy thì khóe miệng quả thật nhếch lên…’ công tố Min càng nghĩ càng rối, mỗi một vấn đề nhìn có vẻ như độc lập nhưng giữa
mỗi vấn đề đó dường như lại có mối liên hệ nào đó mà người ta không nói
rõ được. Rốt cuộc…
“Vầy đi, một là để chúc mừng tổ chúng ta lần này phá án thành công, hai là vì
thành viên mới là tôi gia nhập, chúng ta liên hoan một bữa đi? Đi ăn
thịt nướng, tôi mời!”
“Ô! Đề
nghị của đặc phái viên Đường không sai, có điều để người mới mời không
hay tí nào…” Dong Man quả thật là trẻ ngoan, còn biết ngại ngùng…
“Ừ, đề
nghị này không sai. Cảnh sát Hwang đi cùng chứ?” Yoo Jung In cũng tán
đồng. Đây là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm của tổ viên với nhau.
Đương nhiên rồi, rốt cuộc là cơ hội để gia tăng tình cảm với ai… khụ, không cần nói nhiều nữa…
“Tôi không có vấn đề, tháp tùng bất cứ lúc nào, nếu uống được rượu nữa là tuyệt nhất.”
“Ok, đề nghị thông qua. Công tố Min thì sao?” Đường Vũ Tân cười cười nhìn Min Tae Yun, anh sẽ nói “lần sau đi” hả?
“Tôi còn” Song công tố Min còn chưa nói hết đã bị cảnh sát Hwang chen vào.
“Tae Yun à, đi chung đi. Khó có dịp tổ này tụ tập một lần, lãnh đạo trực tiếp
không đi thì chán lắm.” Cảnh sát Hwang cật lực nháy mắt ra hiệu cho Min
Tae Yun, tuy mức độ rất nhỏ nhưng nếu tập trung chú ý vẫn phát hiện
được.
“Được rồi.” Tuy Min Tae Yun nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý.
“Muôn
năm! Lần liên hoan thứ nhất của tổ công tố mới, muôn năm!” Dong Man cao
hứng nhảy nhót tại chỗ làm Đường Vũ Tân nhớ tới tập phim sự kiện tập thể pk thực tế, Dong Man bị một lính đặc chủng giả mạo lừa gạt, không khỏi
oán thầm: ‘Thằng nhóc mi bị lừa là đáng đời lắm!’
Ở Hàn
Quốc, muốn tìm quán thịt nướng cực kỳ dễ. Tập thể tổ công tố di chuyển
đến một quán thịt nướng lề đường nhỏ, mọi người đều ăn thịt nướng và
uống rượu trắng. Duy có công tố Min một người trơ trọi ngồi đó, nhìn
Đường Vũ Tân. Cái người khó chịu! Được rồi… cô thừa nhận có hơi đùa dai. Nhưng chủ yếu là cô muốn biết một chút quán bar công tố Min thường đi
là ở đâu thôi. Cô chỉ muốn thử làm quen với ông chủ quán bar, cái người
đàn ông cơ bắp phát triển siêu cấp kia thôi mà…
“Sao
công tố Min không ăn? Không đói à?” Đường Vũ Tân thong thả tới bên cạnh
công tố Min, lấy kẹp nướng một gắp thịt đặt lên đĩa trước mặt công tố
Min.
“Không
phải, chỉ là không có khẩu vị gì thôi.” Tim công tố Min đang nhỏ máu
nha, kỳ thật anh rất đói, chỉ là anh không thể ăn được thôi…
“Gần đây ruột của công tố Min không thoải mái.” Cảnh sát Hwang Soon Bum không
biết từ bên kia chuồn qua lúc nào, thay công tố Min điều đình.
“Vậy
sao… lát nữa chúng ta lại đi uống một chén là được rồi, công tố Min có
biết quan bar nào hay không?” Cuối cùng Đường Vũ Tân cũng bắt đầu lòi
cái đuôi hồ ly ra rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT