“Hi vọng đến kịp.” Hiếm khi mặt Đường Vũ Tân lộ vẻ nôn nóng, tuy trong kịch bản có nói công tố Min kịp đến cứu Yoo Jung In, nhưng ai biết bây giờ có cô tham dự vào, kịch bản có thay đổi hay không?

Min Tae Yun không trả lời Đường Vũ Tân, nhưng tốc độ lái xe đã chứng minh tâm trạng sốt ruột của anh. Đường Vũ Tân nhìn cây cối hai bên đường dần dần biến thành đường chỉ xanh mà trán rịn mồ hôi… đừng có chưa cứu được Yoo Jung In mà đã tặng mạng cho đường cao tốc rồi… lỡ Min Tae Yun không cẩn thận lật xe thì sao… cô chưa làm chuyện đó bao giờ…

“Công tố Min… tôi có một vấn đề…” Đường Vũ Tân căng thẳng nuốt nước miếng, “Xin hỏi, năng lực của ma cà rồng giúp được việc đua xe à…”

“…” Min Tae Yun đã sốt ruột đến nỗi lòng bàn tay đẫm mồ hôi rồi, bị một câu của Đường Vũ Tân oanh tạc…

Đương nhiên, cuối cùng xe cũng dừng lại vững vàng trong bãi đậu xe bệnh viện Han Joong, không có tình cảnh đụng xe long trời lở đất ở tập đầu tiên như trong tưởng tượng của Đường Vũ Tân… Lúc Đường Vũ Tân đặt chân xuống đất đột nhiên có cảm giác như đã qua mấy đời, nếu chiếu theo cách lái xe của Min Tae Yun, có khi nào sẽ trượt qua cả thế kỷ luôn chăng?

Đường Vũ Tân và Min Tae Yun chạy vào cửa chính bệnh viện. Đường Vũ Tân đã chuẩn bị sẵn sàng vừa vào cửa liền hạ gục Lee In Chul, không để ông ta làm hại Min Tae Yun, ai ngờ vào trong, cả đại sảnh rất bình yên…

‘Sao thế này?’ Đường Vũ Tân nghĩ thầm, ‘chẳng lẽ tất cả kết thúc rồi?’ Đột nhiên trong lòng cô tràn ngập sợ hãi.

“Công tố Min, anh có ngửi thấy mùi máu không?” Thế là Đường Vũ Tân dè dặt hỏi Min Tae Yun kiểm chứng.

“Cô đứng trong bệnh viện hỏi tôi có ngửi thấy mùi máu không?” Min Tae Yun dùng ánh mắt “ngu ngốc” nhìn Đường Vũ Tân.

“…” Đường Vũ Tân muốn khóc, phải há… mình ngốc thật…

Hai người đi thẳng lên phòng bệnh của Choi Min Ho, phát hiện phòng trống trơn…

“Chẳng lẽ chuyển viện rồi?” Đường Vũ Tân càng khó hiểu.

“Không, nếu chuyển viện thì Yoo Jung In đã điện thoại rồi.” Min Tae Yun quả quyết.

“Vậy tình huống gì đây?” Đường Vũ Tân cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó, cô nhớ lúc Yoo Jung In đuổi theo Lee In Chul có leo một đoạn cầu thang.

“Chúng ta quay lại đại sảnh.” Hiển nhiên Min Tae Yun cũng cảm thấy có điểm kỳ lạ.

Màn hình tivi trong đại sảnh vẫn đang chiếu phim, mọi người vẫn đang làm việc của mình đâu ra đấy. Lúc cảm giác hoang mang của Đường Vũ Tân lên tới cực điểm thì, cửa thoát hiểm đột nhiên bật ra, chỉ thấy Lee In Chul và Yoo Jung In một trước một sau chạy ra.

‘Thì ra mình đuổi tới đoạn chân không à…” Đường Vũ Tân buồn bực nghĩ.

Chính chủ đã lên sàn, vậy sự tình tiếp theo dễ giải quyết hơn nhiều, Đường Vũ Tân không nói không rằng tặng cho Lee In Chul một cú ném ôm người… tất nhiên ý nghĩa chân chính không phải là ôm người thật, chẳng qua một cú này Lee In Chul lãnh đủ, ông ta bị Đường Vũ Tân quật nằm sấp xuống đất, rên hừ hừ nửa ngày không bò dậy được.

“Woa! Công tố Đường, bản lĩnh tuyệt quá!” Yoo Jung In từ đằng sau đuổi tới, dùng băng thun xách tay trói Lee In Chul lại.

“Nè! Giao thứ trong tay ra đây!” Đường Vũ Tân không trả lời Yoo Jung In, chìa tay ra trước mặt Lee In Chul.

Vốn dĩ Lee In Chul đã móc con dao giống như dao mổ lúc mới ngã sấp xuống đất ra, định dùng nó chạy trốn, ai ngờ lại bị cô công tố viên này phát hiện?

“Gì cơ?” Yoo Jung In mờ mịt.

“Công tố Yoo, cô đứng qua một bên đã.” Đường Vũ Tân kéo Yoo Jung In qua một bên.

“Còn không giao ra? Sao? Muốn động thủ thật à?” Đường Vũ Tân hài hước nhìn Lee In Chul, lần này Min Tae Yun không có lý do bị thương rồi chứ?

Ai ngờ Lee In Chul mãi là kẻ không biết hối cải, chẳng những không giao ra còn đâm luôn. Đường Vũ Tân nghĩ bụng to gan thật, đồng thời thủ thế ngăn cản nhưng có người còn nhanh hơn… nói chính xác là có một con ma cà rồng còn nhanh hơn cô…

Phụp! Một tiếng động nho nhỏ, dao mổ đâm vào sườn trái Min Tae Yun…

“…” Ngay cả ý nghĩ muốn chết Đường Vũ Tân cũng có… hiện tại cô có ý tưởng đập đầu vô tường rồi… Min Tae Yun à, chẳng lẽ anh không tránh được vận mệnh bị đau đớn sao…

“Công tố Min!” Yoo Jung In hoảng sợ hét to.

“Anh anh anh anh…” Đường Vũ Tân tức đến nỗi lắp bắp luôn, tuy anh có lòng tốt bảo vệ cô… nhưng cô không muốn anh bị thương, cô tình nguyện để mình bị thương cũng không muốn anh bị…

Đường Vũ Tân đỡ Min Tae Yun thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít dựa vào tường, Min Tae Yun dùng một cánh tay che phần mặt quay về phía Yoo Jung In, bởi vì lúc này răng nanh và đôi mắt xanh của anh đã hiện lên rồi.

“Dẫn tôi… dẫn tôi đi tìm anh La…” Hiện giờ Min Tae Yun muốn thoát khỏi, không phải là cơn đau do bị thương mà là ham muốn vồ lấy cái cổ của Đường Vũ Tân… mùi vị hấp dẫn khó nói nên lời này trong giây phút anh bị thương dồn dập đổ vào vị giác của anh…

“Được được được…” Đường Vũ Tân quyết đoán đưa công tố Min vào xe trong lúc Yoo Jung In hoảng loạn đi tìm bác sĩ, cả cô cũng chui vào xe, khởi động máy chạy như điên…

Rầm rầm rầm!

“Ông chủ Ra, cứu mạng với!!!” Đường Vũ Tân đập bùm bùm lên cửa kính nhà ông chủ Ra.

Mới đầu ông chủ Ra nhảy dựng lên, nhưng nghe rõ tiếng Đường Vũ Tân thì đầu tiên là ngờ vực, sau đó là kinh ngạc. Nghi ngờ cô gái này muộn thế này đến tìm anh làm gì, ngạc nhiên là hình như cô mang theo một người… mà người này rất giống Min Tae Yun…

“Cứu mạng đi, không nhanh lên là chết người đó!!! Không đúng! Là chết ma đó!” Đường Vũ Tân tiếp tục gào như điên, Min Tae Yun vốn đã khó chịu rồi, nghe câu sau của cô thật tình muốn chết quách luôn…

Ông chủ Ra vội vàng mở cửa giúp Đường Vũ Tân đưa Min Tae Yun vào nhà.

“Anh ấy bị đâm trúng, chảy máu nhiều lắm, có cần tiếp máu không?” Đường Vũ Tân tóm tắt tình hình ngắn gọn, đồng thời nuốt nước miếng nhìn cơ bắp nở nang của ông chủ Ra…

Ông chủ Ra đặt Min Tae Yun lên bàn trà, ấn vết thương của Min Tae Yun kiểm tra tình hình, sau đó đột ngột quay đầu lại, “Cậu ấy không cắn cô à?”

Đường Vũ Tân ngớ người, kế đó đáp: “Vì sao anh ta muốn cắn tôi?”

Ông chủ Ra không trả lời, chỉ cười cười nhìn Đường Vũ Tân một cách quỷ dị, cười tới nỗi Đường Vũ Tân ớn lạnh.

“Cậu ấy cần máu, rất nhiều máu, bị thương tới gan.”

Đường Vũ Tân thấy ông chủ Ra không rục rịch, cô nghi hoặc, sao còn không đi lấy hai bịch máu sau đó là tình cảnh nổ tung tóe hả? Cái này Đường Vũ Tân cũng manh nha muốn xem!

Thấy Đường Vũ Tân thắc mắc, ông chủ Ra nói tiếp: “Máu người sống.”

Đường Vũ Tân ngơ ngác nửa ngày, liền tỉnh ngộ “Không nói sớm!”

Lần này đến phiên ông chủ Ra ngớ người. Vốn Min Tae Yun chỉ cần máu trong tủ bảo hiểm là hồi phục được, chẳng qua công dụng không bằng máu người sống mà thôi, hồi phục chậm hơn một chút. Vốn dĩ anh nói thế chỉ để hù dọa Đường Vũ Tân, vì anh bán tín bán nghi khi hỏi cô có sợ ma cà rồng không, cô nói là không sợ nên định thử cô một chút, đoán chừng cô sẽ không đồng ý, ai dè cô gái này đồng ý sảng khoái như thế?

“Dùng kim tiêm hả? Hay là dùng dao cắt trực tiếp?” Đường Vũ Tân còn đang rối rắm lựa chọn phương thức truyền máu…

“Dùng kim đi.” Đã nói ra miệng rồi ông chủ Ra đành đâm lao thì phải theo lao, anh chỉ sợ Min Tae Yun biết mình dùng máu Đường Vũ Tân đút cho cậu ta, có khi nào sẽ bật dậy siết chết anh không…

Đường Vũ Tân tức tốc xắn ống tay áo lên, vươn cánh tay trắng nõn ra trước mặt ông chủ Ra.

“Không… không cần…” Min Tae Yun còn chút thần trí, khó nhọc lên tiếng ngăn cản.

“Người bị thương thì phải nghe lời, ngoan.” Ai dè Đường Vũ Tân sờ đầu Min Tae Yun, nói một câu làm cả Min Tae Yun và ông chủ Ra đều muốn hộc máu…

Tổng cộng 400cc máu từ người Đường Vũ Tân chảy ra, bị ông chủ Ra đút vào miệng Min Tae Yun. Mới đầu, Min Tae Yun còn kháng cự. Trước giờ anh luôn từ chối máu tươi, nhưng sau khi máu chảy vào bụng anh chừng 100c, đau đớn do mất máu cùng mùi máu tươi đều không cho phép anh chống cự, Min Tae Yun đành phải nuốt số máu còn nong nóng này vào, nhưng trong lòng thì đau như dao cắt…

“Nhất định nó rất quan tâm cô, trong tình cảnh cần máu bổ sung như thế mà còn nhịn không cắn cô.” Nhìn Min Tae Yun từ từ tiến vào trạng thái ổn định, ông chủ Ra nói với Đường Vũ Tân.

“Có lẽ thế.” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun ngủ say, ánh mắt thoáng ấm áp dịu dàng.

Ngày hôm sau, lúc tia nắng đầu tiên lọt qua cửa sổ vào phòng, Min Tae Yun bị chói mắt tỉnh lại. Nhìn chung quanh một vòng phát hiện mình đã về tới nhà, hơi nhúc nhích người phát hiện bên cạnh có sự lạ.

Đường Vũ Tân yên lặng nằm sấp bên cạnh ngủ ngon lành, miệng hơi hé, vì ngủ sấp, mạch máu lưu thông không đều mà khẽ ngáy nho nhỏ.

Min Tae Yun không tự giác sờ khóe miệng mình, ngày hôm qua, là máu của cô…

Nghĩ đến đó, màu xanh trong mắt Min Tae Yun thoáng hiện. Mùi vị thật sự rất đặc biệt, khiên người ta ăn rồi còn nhớ mãi nhưng tim anh rất đau… nhìn một bên mặt hơi tái của Đường Vũ Tân, tay Min Tae Yun không tự chủ được vuốt ve đầu cô…

Đến tột cùng, là cảnh ngộ thế nào mới tạo nên được một cô gái không giống mọi người? Đến tột cùng, phải trải qua bao nhiêu mấp mô của cuộc đời mới sinh ra được thái độ cư xử thản nhiên với tất cả mọi sinh vật?

Min Tae Yun nghĩ không thông. Anh cho rằng, từ sau khi mình biến thành ma cà rồng, hẳn là không có chuyện gì trên đời này mà anh không thể giải thích, anh đặt toàn bộ sinh mạng của mình lên con đường báo thù cho Yoon Ji… Nhưng, giữa con đường báo thù cô độc đột nhiên cô xuất hiện… một cô gái khiến anh hoàn toàn không nhìn thấy, từ lúc ban đầu cảnh giác đối với cô đến kinh ngạc trước vô số thủ đoạn phá án, từ phương pháp phá án máu lạnh không chút lưu tình ban đầu đến nhẫn nại khuyên nhủ hung thủ như đối với bạn bè… hiện giờ nghĩ lại, hình như từ vụ án Yang Si Chul, ở trong phòng thẩm vấn cô nói như thế có lẽ có ý khác không chừng nhưng hỏi cô… chắc gì cô sẽ nói?

Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân đang ngủ say sưa khẽ thở dài. Cô gái này chỗ nào cũng có bí ẩn, dường như trên lưng đeo thứ gì đó rất nặng nề. Cô cũng cô độc một mình trên đường đời ư? Chẳng lẽ không có người thứ hai chia sẻ với cô trên con đường đó?

Min Tae Yun nhớ lại vô số tình huống gặp gỡ với cô gái này, lần cô bị người áo đen tấn công, trên mặt cô hoàn toàn không có vẻ sợ hãi thất thố của người bình thường. Vẻ mặt đó Min Tae Yun cũng khó hình dung, giống như… giống như là trút được gánh nặng vậy? Nhưng kế đó nó bị thay thế bởi gương mặt rúm ró vì đau, khi ấy Min Tae Yun còn cho là mình nhìn lầm, nhưng nghĩ lại có lẽ vẻ mặt đó thực sự tồn tại.

Mà hiện giờ, Min Tae Yun nhìn cô nằm ngủ say bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác nói không nên lời. Anh cảm thấy người này mới là Đường Vũ Tân thực sự, trước đó chẳng lẽ đều là ngụy trang? Nhìn không giống lắm… hay là nhân cách phân liệt?

“Ha ha…” Min Tae Yun bị ý nghĩ của mình làm bật cười.

“Tỉnh rồi à?” Đường Vũ Tân bị tiếng cười của Min Tae Yun đánh thức, dụi mắt, nhìn Min Tae Yun. Kế đó vén áo anh lên nhìn vết thương bên sườn trái.

“Lành hết rồi sao?” Không thấy có vết sẹo nào trên da, Đường Vũ Tân lần nữa cảm thán năng lực khôi phục mạnh mẽ của ma cà rồng.

“Ừ, khỏe rồi. Hôm qua… cám ơn cô.” Min Tae Yun kéo áo xuống, hơi ngượng.

“Cám ơn tôi làm gì, không phải anh đã cứu tôi sao?”

“Sao cũng được, tóm lại cám ơn cô.”

“Đừng nói cám ơn gì đó, tôi mời anh ăn nhiều vậy, anh không mời tôi lại được một bữa à? Tôi biết anh không ăn này nọ nhưng nhìn người đẹp ăn cũng là một kiểu thưởng thức nhỉ!”

“…”

Thấy vẻ mặt muốn khóc của Min Tae Yun, dưới ánh nắng mai ấm áp, Đường Vũ Tân cười tươi như hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play