Hai hàng lông mày của Tần Phi nhíu thật chặt nhìn cánh cửa trước mặt. Căn phòng này là một kho chứa gạo, bốn phía yên lặng. Cánh cửa khép hờ, nhòm qua khe cửa còn thấy mạng nhện chăng đầy.

Tần Phi thở dài, đưa tay đẩy cửa. Đầu ngón tay in dấu bụi đất.

Trong nhà bố trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái bàn mà thôi. Tấm vải trải giường là loại vải bố vẫn phủ trên giường. Trên bàn đầy bụi. Nhìn qua nơi này không giống như là nơi có người ở. Tần Phi quay người bỏ đi, hắn dùng niệm lực từ từ khép cánh cửa.

Đây chính là cứ điểm bí mật thứ sáu. Cả sáu cứ điểm bí mật đều không tìm thấy bóng dáng Phồn Đoá Nhi. Tám phần là nữ tử này ẩn náu trong biển người ở Đông Đô. Biển người mênh mông chỉ tìm một người sao dễ dàng được? Đấy còn chưa nói là có thể nàng còn chưa kịp chạy đến cứ điểm đã rơi vào tay địch.

Đây là lần thứ nhất Tần Phi nhận được một nhiệm vụ phải độc lập ở Sát Sự Thính. Nếu không thể hoàn thành chẳng phải là đánh mất tín nhiệm của cấp trên sao?

Nếu muốn tìm người chắc chắn không trông mong gì vào quan phủ được. Chân chính được gọi là cao thủ tìm người đều là trong hắc đạo. Đám người đi vay nặng lãi, bất kể ẩn núp thế nào đều sẽ bị đám hắc đạo tìm ra, đáng chết cả nhà thì giết cả nhà, thiếu khoản nợ thì đền bằng thân thể liền được đưa tới kỹ viện. Còn những tên bán đứng lão đại, tám chín phần mười trong một ngày nào đó thi thể sẽ úp mặt tại một nơi không ai biết tên.

Trong đầu Tần Phi chuyển ý niệm nhanh như chớp, chạy nhanh tới Ôn nhu hương. Sắp cuối tháng rồi, Thành Tín chín phần sẽ ở lại Ôn nhu hương chuẩn bị thu sổ sách.

Hắn bước vào Ôn nhu hương. Lúc này quy nô lẫn cô nương còn chưa bắt đầu công việc. Chỉ có một vài tên dậy sớm đang

túm năm tụm ba lại một chỗ kể chuyện nhà.

"Thành Tín đâu?" Tần Phi đến bên gã sai vặt thì thầm hỏi.

Gã sai vặt chính là gã mấy ngày trước tiếp đón Tần Phi và Sở Trác. Hắn vừa nhìn đã biết là đúng là cái ông không nên chọc lại đến, vội vàng nói:" Quan nhân tới vừa lúc đó. Đường chủ mới tới cũng chỉ nửa canh giờ. Hiện ngài đang ở lầu bảy!"

Tần Phi gật đầu, bước nhanh lên lầu bảy, miệng hô từ xa:" Tín anh em!"

Cuối hành lang lầu bảy một phòng mở cửa, một mặt người hé ra nhìn Tần Phi. Ngay sau đó người ấy hoan hỉ kêu lên:" Nguyên lai là Phi ca tới, vào nhanh nào."

Tần Phi bước vào gian phòng. Gian phòng này hẳn là gian phòng thu chỉ. Bên trong gian phòng có rất nhiều sổ sách lớn nhỏ. Dư Thành Tắc đứng một bên. hắn thấy Tần Phi bước vào liền cung kính thi lễ:" Ra mắt Phi thiếu gia!"

"Đừng đa lễ. Thành Tín, tên tiểu tử nhà ngươi hiện tại cũng là nhân vật lớn nhỏ trong hắc đạo ở Đông Đô. Ngươi giúp ta tìm người đi." Tần Phi nôn nóng nói:" Là một nữ tử trẻ tuổi tầm mười tám mười chín, chiều cao thì tầm đến mắt ta, mặt tròn, mày lá liễu".

Thành Tín nhất thời não to lên đầu choáng váng, kéo cánh tay Tần Phi đẩy ngồi trên ghế, cười khổ:" Phi anh em, ngươi nói vậy thì ta có thể tìm ra bảy tám người có bộ dạng như thế ở Ôn nhu hương. Ngươi cẩn thận kể một chút xem là tại sao cần phải tìm nữ tử này? Muốn nó chết hay sống? Còn có điều gì cá biệt đặc thù hay không?"

Tần Phi phất phất tay, ngưng thần suy nghĩ. Nếu mình là Phồn Đóa Nhi, mà không rơi vào tay địch nhân, không dám ở cứ điểm Sát Sự Thính càng không dám về nhà mình hay những người họ hàng thân thích.

Những chỗ này đều đã bị Sát Sự Thính theo dõi, trong mỗi nhà đều có ít nhất hai gã cao thủ chực chờ sẵn đợi nàng về.

Nếu Phồn Đóa Nhi không muốn ngủ ngoài đường chờ đám tuần kiểm tuần tra ban đêm kín đáo bắt nàng thì chỉ còn hai khả năng. Một là ở trọ. Hai là ngủ nhờ.

Một cô bé trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp chỉ có sở trường vũ khí và tễ thuốc hẳn không dám tùy tiện ở nhờ nhà người khác. Ở trọ là khả năng lớn nhất. Hẳn nàng sẽ tìm một khách sạn nhỏ tại Phố chợ rách nát ngay đến hộ tịch cũng không cần phải ghi danh. Điểm này rất thích hợp với những người chạy nạn.

Nếu nàng đã rơi vào tay địch. Hiện tại trong thành vẫn còn đang tổ chức tìm Ngụy Bính Dần, chắc hẳn bọn chúng không dám tùy tiện ra khỏi thành. Bọn chúng còn có cầm lượng lớn linh kiện thủ nỗ ắt hẳn sẽ ở nơi không nhỏ đâu.

Tần Phi khẽ híp mắt lại. Hắn có trực giác là Phồn Đóa Nhi không rơi vào tay đối phương mặc dù hắn không có chứng cớ chứng minh điều này nhưng một vị niệm tu thường có lòng tin tuyệt đối vào trực giác của mình.

Lần trước Tần phi dựa vào trục giác dùng đoản kiếm lấy cứng chọi cứng đỡ được một đòn sàng nỗ, lấy đầu mâu đối mũi kiếm, với những chuyện cực kỳ nguy hiểm thế hắn cũng dựa vào trực giác mà hành động vậy trực giác còn có thể sai sót sao?

" Ta muốn cô bé này phải sống. Ngươi cứ phải người đi tìm người tại khách sạn toàn thành, nghĩ cách hỏi xem sau giờ Tý đêm qua có cô bé nào hình dạng như vậy đến ngủ trọ. Sau đó lại tiếp tục ..."

Tần Phi cứ theo ý nghĩ của mình nói hết những nơi mà Phồn Đóa Nhi có khả năng tìm đến ẩn thân. Hắn lại nói:"Ra lệnh cho người của ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ. Khi có tin tức phải quay lại bẩm báo ngay."

Thành Tín dương dương đắc ý ngồi ngếch hai chân lên ghế Thái sư, cười nói:" Chuyện như thế mà quan phủ không bố trí lực lượng. Đại đội quan viên sai nha đầy trong thành tìm người, vậy có thể tìm được sao? Được, chuyện này cứ trông cả vào ta. Chỉ thời gian ngắn ta có thể đem nha đầu sống sờ sờ đưa đến trước mặt ngươi. Dư cung phụng, phiền ngươi bố trí nhân thủ."

Dư Thành Tắc mở cờ trong lòng. Hắn ở chốn giang hồ lâu như thế dĩ nhiên là biết người La Ngũ muốn tâng bốc chính là Tần Phi. Hôm nay hắn có thể trực tiếp làm việc cho Tần Phi, nếu làm hắn vui vẻ thì chỉ cần trước mặt La Ngũ nói dăm ba câu khen thì sau này Dư gia có thể có lợi ích vô tận. Hắn vội vàng vâng dạ, nhanh chóng xuống lầu sắp xếp thuộc hạ đi làm việc.

"Nếu đã tới, buổi tối ngươi ở lại đây ăn cơm. Thành Tín ta lúc này khác xưa rồi. Đêm nay phải mời được ngươi ăn cơm coi hát." Thành Tín đĩnh đạc nói.

Tần Phi gật đầu, dường như lại muốn một thứ gì liền hỏi:" Hôm nay ta và ngươi đều không giống ngày xưa nữa rồi. Ôn nhu hương không xa Túy Hồng nhan, hay là chúng ta đến Túy Hồng nhan mua lại bức họa giống lão mụ đang treo tại đó về đi.

Lấy về để tưởng niệm cũng được. Bức họa treo ở Túy Hồng nhan bị nhiều người nhìn quá."

"Cũng được!" Khi nói đến chuyện này Thành Tín cũng nghiêm túc, hắn đứng lên xếp gọn đống sổ sách bừa bãi. Sau đó hắn và Tần Phi xuống lầu.

Từ Ôn nhu hương đi đến Túy Hồng nhan cũng chỉ mất thời gian một chén trà. Lúc này sắc trời cũng chưa tối hẳn, Túy Hồng nhan cũng chưa có nhiều khách lắm.

Tần Phi sóng vai cùng Thành Tín đi vào. Tú bà liền vội vàng đi tới chào hỏi:"Ai ôi, cơn gió nào đưa hai vị quan nhân qua đây. Hắt ..."

Một nửa đoạn sáo rỗng quen thuộc phía sau vẫn ở trong miệng tú bà không sao nói tiếp được.

Bây giờ Thành Tín là như thế nào? Chính là ông trùm giấu mặt của Ôn nhu hương, là nhân vật mới nổi trong hắc đạo Đông Đô.

Tin tức của các nữ tử chốn gió trăng tất nhiên là linh thông hơn người thường. Nhìn thấy Thành Tín tú bà chợt rầu rĩ. Người ta chỉ dậm chân một cái, cả Ngũ lý truân có mấy ai không run như cầy sấy. Hiện giờ hắn đột nhiên tới Túy Hồng nhan, không phải đồng hành chính thị oan gia, chẳng lẽ hắn dẫn người tới để phá sao?

Phía sau Túy Hồng Nhan tất nhiên cũng có lão bản. Nhưng không thể so được với Nhất Ngôn Đường danh tiếng đang mạnh mẽ. Tú bà tiếp đón cẩn thận rồi hỏi:"Hai ngài tới Túy Hồng Nhan là có việc gì muốn làm."

"Thật ra thì chúng ta tới để. . ."

Thành Tín còn chưa nói hết câu thì thấy một thanh âm của một nam tử từ quầy vang tới:" Ta nói cho mụ tú bà biết, ngươi đừng có lề mà lề mề, trời cũng đã tối, chúng ta còn phải nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ những thứ trong danh sách này, ta đang chờ ngươi để mang về báo cáo đây."

Tần Phi nhìn nhìn làm tú bà có chút khó xử. Hắn nhạt giọng:" Ngươi đang bận kìa, chúng ta ngồi xuống nghỉ một lát đã."

Tú bà như được đại xá, vội vàng quay trở lại quầy thương nghị với nam tử kia. Đại sảnh hiện có vài người, Thành Tín và Tần Phi tìm chỗ ngồi xuống. Hai người bọn hắn mắt tinh tai thính chuyện của tú bà và nam tử kia đều nghe thấy hết sức rõ ràng.

"Ta đã nói với ngươi, năm ngoái trong quân doanh mua một vài ả quân kỹ đều bằng ngần này tiền, ngươi đừng dài dòng nữa. Nữ nhân trong lâu kia cũng đã hơn ba mươi tuổi, chúng ta chịu mua cũng coi như đã nể nhau lắm rồi. Nếu không phải chúng ta có giao tình lâu năm, ta chưa chắc đã chiếu cố cho ngươi làm ăn vụ này. Năm mươi lượng, không thể nào nhiều hơn nữa."

Nam tử kia nói tiếp:" Đưa đến Bắc Cương làm quân kỹ chưa chắc đã là chuyện xấu. Mặc dù các nàng hơi lớn tuổi một chút, mà dù có lớn một chút vẫn còn có thể dùng được. Đến Bắc Cương vạn nhất được tướng quân nhìn trúng, thu làm thị thiếp thì tiền đồ lại sáng bừng rồi. Ngươi cũng biết mà ở cái thứ vùng đất như bắc cương đến lông còn đếch mọc dài nổi, phụ nữ xinh đẹp thế chó nào được. Với tư chất như Bình Nhi ở Tuý Hồng Nhan cóc làm ăn gì được, nhưng đến bắc cương thì ngon lành cành đào ngay, hô hô hô hô"

Tú bà chần chờ mồt hồi lâu mới lại nói tiếp:" Bình nhi ở Tuý Hồng Nhan đã lâu, mặc dù hiện tại làm ăn không được tốt lắm nhưng chính nàng lại không muốn đi Bắc Cương. Ta và nàng còn hơn là tỷ muội lâu năm. Dù sao cũng là ghi khống, ngươi cứ cho thêm hai mươi lượng đi. Số tiền này ta đưa hết cho Bình nhi vì trong tay nó không có chút tiền phòng thân. Có sẵn ít bạc trong người, vạn nhất có chuyện gì xảy ra cũng có thể tự chăm lo cho bản thân.

"Thối lắm!" Nam tử kia giận dữ nói:" Đây là tiền công quỹ, ngươi nghĩ là cái gì?"

Tần Phi nhíu mày, miễn cưỡng nói chen:"Trong quân muốn vụng trộm đến kỹ viện mua các nữ tử vừa quá tuổi vừa không xinh đẹp đưa đến biên cương uý lạo lòng quân đều đã được định sẵn giá. Bình thường mấy người khoảng từ hai mươi lăm tuổi đến ba mươi tuổi được định giá là một trăm lượng, quá ba mươi tuổi dưới bốn mươi tuổi là tám mươi lượng. Ngươi vừa nói là không thể nhiều hơn năm mươi lượng, chẳng lẽ là Binh bộ sửa lại luật lệ sao?"

"Đồ hỗn đản kia, lão tử đang nói chuyện mà đến phiên ngươi chõ miệng vào sao?" Nam tử kia tức giận quay người lại nhìn chằm chằm Tần Phi, giận dữ mắng:"Thật là không biết lớn nhỏ!"

Hắn đưa tay vào ngực lấy ra một cục ấn tín, "Bộp" một tiếng nặng nề vỗ trên quầy. Hắn tự đắc, quát lên ngạo nghễ:" Thấy chưa, lão tử là quân nhân Lưu Tinh."

Tần Phi cười nhạt, đứng dậy đi tới quầy. Hắn đưa tay vào ngực lấy ra một ấn triện khác, "Bộp" một tiếng nặng nề vỗ trên quầy.

Lưu Tinh thản nhiên cúi đầu nhìn, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, trên quầy là một yêu bài đen nhánh có hình một đầu sói dữ tợn.

"Là đại nhân Hậu Đốc Sát Sát Sự Thính cơ à.." Lưu Tinh lo sợ chuyển giọng cầu khẩn:"Đại nhân không mặc quan phục, ty chức nhất thời không nhận ra, xin đại nhân tha thứ."

"Chi phí để binh bộ mua quân kỹ không phải cần Hộ Bộ duyệt mà là xuất từ kho bạc của Binh bộ. Mới vừa rồi ngươi ra giá năm mươi lượng bạc nuốt không ba mươi lượng. Số tiền này dù là để mua quân kỹ nhưng cũng coi là quân phí. Ngươi biết tội tham ô quân phí bị xử lý thế nào chưa?" Tần Phi lạnh lùng làm động tác chém:" Hơn mười lượng là mất đầu."

Mồ hôi từ trên đầu Lưu Tinh rơi như mưa, hai chân mềm nhũn "Thịch thịch" quỳ trên mặt đất."

Ông nội của ta, ta quỳ xin. Mọi người từ trước tới nay đều làm như vậy, ai cũng cho là lệ cũ, xin Hậu Đốc sát đừng truy cứu, ta... Ta mua tám mươi lượng cũng không được sao?"

Tần Phi thản nhiên nói:"Ngươi muốn mua, nhưng người ta phải muốn bán mới được."

Hắn không để ý đến tên Lưu Tinh đang quỳ gối cầu khẩn trên mặt đất, quay lại nói với tú bà:" Cô nương Bình nhi kia, có đúng là Bình nhi đã phục vụ huynh đệ chúng ta trước kia hay không? Ngươi muốn bán nàng ta sao?

Tú bà không dám nói lung tung, đắc tội với loài Sói đen Sát Sự Thính chính là tự chui vào tử lộ. Bà ta vội nói trốn tránh trách nhiệm:"Hậu Đốc Sát đại nhân, Bình nhi với ta là tỷ muội lâu năm, ta sao lại muốn bán nàng đây? Chẳng qua chỉ là hiện tại nàng hơi lớn tuổi, một tháng chỉ có thể nhận được mấy người khách, mà toàn là loại khách bủn xỉn, căn bản là kiếm không được bao nhiêu tiền. Có thể coi là chi phí ăn mặc toàn do lâu tử trả tiền. Túy Hồng Nhan là làm ăn kiếm sống, lão bản nói muốn bán nàng, dù ta là tỷ muội nhưng sao dám trái lệnh lão bản đây? Đại nhân, ngài nói có đúng hay không?"

"Ừ. Bình nhi đâu? Chuyện này tóm lại phải hỏi nàng." Tần Phi truy vấn.

Tú bà đáp: "Không khéo rồi, Bình nhi vừa vặn có khách, không thể cùng đại nhân gặp mặt rồi."

"Mới đầu tối, moi ở đâu ra thằng lưu manh muốn chơi gái lúc này hả?" Thành Tín chen đến trước quầy, tức giận nói: "Tiểu gia muốn hỏi nàng ta một câu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play