Chuyện cũ còn nhiều uẩn khúc sao

Tam hoa gửi phận trướng anh hào

Tam gia móc nối xây bè cánh

Ngụy quốc gia thần ẩn chốn nao?

VôHưKhông

Tần Phi chắc chắc thân phận của mình chưa bị tiết lộ. Mỗi tháng hắn nhất định phải gặp mặt Thiên Tình Tử một lần để truyền tin tức. Nhưng cô bé này thật nhiều chuyện làm hắn phải đi lòng vòng đến mấy vòng, không phải là hôm nay nàng muốn biết hắn có việc riêng gì hay không đấy chứ. Uống trà đến mức phải đi tiểu nhiều lần, đi dạo phố đến mềm cả chân, hắn mới đến chỗ Thiên Tình Tử.

Tần Phi nhận thấy không có ai theo dõi nữa, hắn thở phào nhẹ nhỏm, cất bước đi tới Tây Thành.

Trời mưa, người đi trên đường thưa thớt, hắn đi ra khỏi đường lớn. Trong rừng cây đều là bùn đất, nếu không phải tu vi Tần Phi khá cao, ắt hẳn mỗi cước đạp xuống sẽ lún thật sâu vào trong bùn nhão. Nước mưa rơi trên lá cây, phát ra thanh âm lộp độp, nước chảy xuống theo cành lá, mỗi lần rơi trên người Tần Phi liền biến mất không thấy bóng dáng...

"Mặc dù ta rất tự phụ, nhưng lại không thể không thừa nhận ngươi là một thiên tài." Một thanh âm lạnh như băng từ trong rừng vang lên.

Nơi này đã là sâu tít trong rừng, thường nhân sẽ không đi dạo vào lúc này ở chỗ này. Tần Phi từ từ quay mặt ngắm nhìn. Hắn thấy một thanh niên gầy gầy cao ngạo đứng ở dưới một thân cây, tay cầm một cái ô.

"Tuy thế, ta sẽ không giống như ngươi, đem niệm lực có hạn làm những chuyện vớ vẩn như vậy." Ngụy Bính Dần giễu cợt nói: "Ngươi làm vậy có khác gì dùng sàng nỗ bắn con muỗi không?"

Tần phi thản nhiên giải thích: "Ta và ngươi khác nhau nhiều lắm, ta không có thượng đẳng bí pháp để tu luyện. Vậy nên cứ quẳng cái thanh danh niệm tu đi, không tính công dụng cơ bản nhất là làm chậm lại năm giác quan của người khác, thì ngoài việc llấy niệm lực công kích tinh thần ra thì cái gì ta cũng không biết. Cho nên, ta đang lần mò sang con đường ngự vật, khi đã tìm ra dĩ nhiên muốn luyện tập nhiều nhiều, làm biến mất nước mưa cũng là một loại thao luyện mà thôi."

Ngụy Bính Dần cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Đêm qua ngươi có thể bắt được ta, vì sao lại thả ta đi?"

"Có một số việc, ta muốn biết rõ." Tần Phi chân thật nói: "Có thể sẽ chạm đến vết sẹo ngươi không muốn động vào. Nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể trả lời. Ta thả ngươi đi, tự nhiên có lý do của ta. Tóm lại, ta không có ý hại ngươi. Hơn nữa, ngươi bằng lòng tới gặp ta hôm nay, lại không mang trợ thủ, ta cảm thấy địch ý của ngươi đối với ta không nhiều."

"Nếu ta mang theo trợ thủ, ngươi còn có thể sống được mà thoát sao?" Ngụy Bính Dần ngạo nghễ hỏi.

Tần Phi cũng không có đáp lại, ánh mắt của hắn khẽ cụp xuống, tay phải vẫn để hờ bên hông, chỉ cần nhấc chân, là có thể rút ra đoản kiếm!

Cứ cầm được thanh đoản kiếm, Tần Phi có đầy đủ tự tin. Kể cả La Ngũ Mâu Thất ở đây, hai người bọn họ cũng không thể nào lưu mình lại, chẳng cần nói tới đám người Ngụy Bính Dần. Dù sao kiếm ý đại tông sư đã xuất hiện một lần ở Đông đô, xuất hiện thêm một lần nữa cần gì phải sợ hãi?

Ngụy Bính Dần nhìn xuyên qua màng mưa trước mắt. Hắn yên lặng quan sát nam tử nhỏ hơn hắn mấy tuổi. Hành động của Tần Phi đều khiến hắn nhìn không thấu, trừ danh tiếng thiên tài, trừ thực lực mạnh mẽ của hắn làm chính mình vô kế khả thi ra. Hẳn là hắn phải có lá bài tẩy chưa lộ ra, ít nhất lá bài tẩy của hắn đủ bảo vệ hắn!

Trầm mặc chốc lát, khuôn mặt Ngụy Bính Dần dãn ra, hỏi: "Ngươi muốn biết cái gì?"

"Một người giống như ngươi bị nhốt trong hoàng cung Đại Sở mười tám năm. Sau khi đi ra, lập tức có thể gây lên sóng gió hẳn còn có người hỗ trợ. Bọn họ là ai?" Tần Phi bình tĩnh nói: "Ta rất hiếu kỳ!"

"Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Hoàng cung Sở quốc cũng không phải bền chắc như thép. Trong hoàng cung có rất nhiều chuyện nên cũng cần phải liên lạc với bên ngoài. Thí dụ như, chất đốt cần phải người ngoài đưa tới. Mỗi ngày đều phải được cung cấp thịt cá trái cây rau củ tươi sống! Sở quốc mặc dù nhất thời mạnh mẽ, nhưng khởi điểm cũng do năm đó Ngụy diệt Đường, Sở diệt Ngụy trên cơ sở đó. Người Đường Quốc không còn tâm tư phản kháng, nhưng Đại Ngụy ngàn năm vinh quang, cuối cùng vẫn có người ghi sâu trong tâm."

"Ngụy quân mặc dù chiến bại, nhưng thời kỳ cường thịnh binh lực Đại Ngụy tới sáu mươi vạn. Rất nhiều tướng lãnh sĩ tốt rơi rụng trong dân gian mang lòng hoài niệm chủ cũ, hiện tại chỉ giả vờ đầu hàng, náu thân trong quân Sở. Mười tám năm qua, ngươi tưởng Sở đế không muốn xuôi nam diệt Ngô sao? Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, là bởi vì phía sau chưa yên. Khi đại quân bị điều động, chính là cơ hội cho Ngụy Quốc phục hưng."

Ngụy Bính Dần tâm trạng thoải mái thốt lên: "Cho nên, ta cho ngươi biết cũng không sao, trong mắt ngươi những người kia là đồng bọn của ta, thật ra thì không phải là đồng bọn. Bọn họ vốn là trong đội quân Ngụy gia thần tử!"

Tần Phi mỉm cười gật đầu, đáp án như thế, hắn đã rất hài lòng.

Đúng là như thế, hiện nay ở Đông đô, cũng không biết có bao nhiêu người hoài niệm Ngụy Quốc. Một quốc gia đã truyền ngàn năm, bảo là không có người nhớ nhung, thật sự khó có thể tưởng tượng.

Hơn nữa, lòng dạ con người thật khó lường, dù là giương lên ngọn cờ vì Đại Ngụy phục quốc, cũng có thể chiêu dụ không ít người thừa loạn phát tài, hoặc có mỗi tấm lòng là nhiệt huyết.

Quân đội đóng tại Đông đô chả lẽ cũng lẫn cả Ngụy quân năm đó sao? Đông đô tất cả lớn nhỏ gần ngàn quan lại, chả lẽ không có thần tử Ngụy quốc năm đó chăng? Thậm chí nói, Ngụy Bính Dần lẩn trốn trong nhà quan viên nào đó cũng là nói không chính xác. Dĩ nhiên, Tần Phi chẳng muốn đi truy vấn gốc ngọn, bắt Ngụy Bính Dần vốn không phải là mục đích của hắn.

"Ngươi làm sao biết mật đạo kia?" Tần Phi hỏi tới.

Ngụy Bính Dần khẽ thay đổi sắc mặt, chần chờ hồi lâu liền cự tuyệt: "Cái này quyết không thể nói cho ngươi biết."

"Vậy được, ta đổi lại câu hỏi khác, nếu như ta đi dọc theo mật đạo ra ngoài là đến nơi nào?" Tần Phi nhún vai, thản nhiên nói: "Ngươi nói, ta liền bớt được chút ít phiền toái, nếu như ngươi không nói, chính mình đi thử một lần, đơn giản chỉ là bẩn chút ít, mệt chút ít!"

Có lẽ hắn nghĩ đến bộ dáng đen thui đầy tro bụi của Tần Phi sau khi dạo quanh địa đạo một vòng. Mặt Ngụy Bính Dần lộ ra nụ cười.

"Tần Phi, ngày hôm qua ngươi thả ta một lần, ta cũng không muốn hại ngươi." Ngụy Bính Dần nghiêm trang nói: "Mật đạo như mạng nhện, bên trong có mười ngã ba, trong đó chín cái là tử lộ, nếu như không có tu vi tông sư thượng phẩm, bước vào đó chính là đi vào tử lộ. Nếu như ngươi cảm giác bản thân có vận khí tốt, có thể trong mười con đường đó, tìm được một con đường sống duy nhất... Vậy thì coi như ta chưa nói."

Lời này thật thật giả giả, Tần Phi híp mắt lại nhìn mưa phùn làm mờ đi thân ảnh Ngụy Bính Dần, rất khó kết luận lời nói của hắn có phải là đe dọa suông hay không. Nhưng nếu việc này hắn nói là sự thật, nguy hiểm này dường như không nhỏ đâu... Có vận khí như thế thà là đi Phố chợ mua vé số của tiền trang còn hơn...

Biện pháp dở hơi nhất là phái người đi xuống, mỗi người đi một con đường. Nhưng Tần Phi cũng biết, thật ra thì, thử mười con đường cũng chẳng khác gì là tử lộ. Đương nhiên chỗ Ngụy Bính Dần đi vào đi ra tất nhiên sẽ có người canh gác, nếu có người tùy ý xông ra, hậu quả không cần nói cũng biết. Tìm mười vị tông sư thượng phẩm, người có bản lãnh này không có mấy vị.

"Tần Phi, mặc dù cả ngày hôm qua ta ở trong địa đạo, nhưng ta cũng biết rõ ràng, ban đầu ngươi căn bản là không muốn cứu Đường Hiên. Nếu như ta xuất thủ chậm một chút, Đường Hiên cũng đã bị ngươi đá vào đống lửa! Xem ra, mặc dù chúng ta không cùng một đường, nhưng ít nhất chúng ta đều nhìn không vừa mắt người Đường gia." Ngụy Bính Dần trầm giọng nói: "Đã có cùng chung địch nhân, ta cũng không khó lý giải tại sao đêm qua ngươi tha ta một mạng. Có lẽ, sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác."

"Hợp tác? Ha ha ha!" Tần Phi không nhịn được cười lớn lên, nhưng ngay sau đó hỏi: "Ngươi hận Đường gia, ngươi đối với Đường gia biết được bao nhiêu?"

"Ngươi là muốn bác bỏ lời của ta? Còn muốn hỏi ta rõ ràng sao?" Ngụy Bính Dần giảo hoạt cười cười, hắn vốn sinh trưởng nơi ác nghiệt nhất thế gian. Trong hoàng cung khắp nơi đều là đấu đá với nhau, khắp nơi cũng đều là ngươi lừa ta gạt. Hắn một đứa con côi Ngụy Quốc, có thể trong hoàng cung lặng lẽ tôi luyện mình mà không bị người phát giác, tâm kế quả thật không cần nói cũng biết!

"Nói về Đường phu nhân đi." Tần Phi thản nhiên nói. Mặc dù hắn không có thừa nhận, nhưng lời nói này đã vô hình chấp nhận suy đoán của Ngụy Bính Dần.

Ngụy Bính Dần hơi có chút kinh ngạc, hắn nghĩ mãi mà không rõ Tần Phi cùng Đường phu nhân có thể có oán thù gì? Tuy thế, đối phó người Đường gia là một trong những niềm vui ít ỏi trong lúc hắn vẫn còn trên đời, lúc này hắn nói: "Đường phu nhân xuất thân Lôi gia!"

"Lôi Thái Úy?" Tần Phi hỏi ngược lại.

"Ừ, triều đình có tam công. Thừa tướng, Thái úy, ngự sử đại phu! Trong đó, Lôi Thái Úy thân là Thái úy hơn hai mươi năm! Đường Ẩn năm đó mới vừa tới đến Sở quốc, có chút nổi danh, cùng thái tử kết giao. Lôi Thái Úy coi như là có mắt nhìn người, biết người này không phải là vật trong ao nhỏ, liền chủ động mời người nói vun vào, muốn đem nữ nhi gả cho Đường Ẩn! Nghe nói, Đường Ẩn lúc đầu cự tuyệt, sau lại cưới, khi đó Đường phu nhân đã len lén sinh con. Trong cung rất nhiều thái giám cung nữ biết chuyện này, lén truyền tai nhau, ai cũng cảm thấy buồn cười..."

Tần Phi chớp mắt một cái, chuyện của Đường Ẩn cùng Đường phu nhân, không biết là Đường Ẩn quyến rũ mê hoặc Đường phu nhân, hay là Đường phu nhân đặt bẫy, đem gạo nấu thành cơm, sống chết muốn gả cho Đường Ẩn. Những thứ này cũng không trọng yếu, quan trọng là ..., sau khi chiếm được tín nhiệm của thái tử, Đường Ẩn cũng được Lôi gia ủng hộ! Cho nên, hắn có thể nhanh chóng tạo dựng uy tín trong quân, lúc phạt Ngụy, kỷ luật nghiêm minh. Về sau rời bỏ binh quyền, vẫn có thể nắm quân đội trong tay... người Lôi gia, chính là hậu phương vững chãi kiên cố của Đường Ẩn!

Ngụy Bính Dần nói tiếp: "Đường phu nhân thường ngày hiếm khi xuất đầu lộ diện, thỉnh thoảng có vào trong cung cũng là vấn an hoàng hậu. A, nói đến việc này ngươi có thể không biết. Hoàng hậu xuất thân Quản gia, mà Đường phu nhân khi còn trẻ có hai người bạn con chấy cắn đôi, một người là Quản hoàng hậu, người kia được gả cho Quản Bình sinh ra Quản Linh Tư!"

Tần Phi không nhịn được cười nói: "Này ba nữ nhân này thật tốt số! Chia ra gả cho hoàng đế, ngự sử đại phu, kém cỏi nhất cũng là Thống soái đại doanh ở Giang Nam!"

"Ừ, nghe nói các nàng còn được ví là ba đóa kim hoa ở Đông đô, bây giờ có ai dám nhận danh hiệu kim hoa này!" Ngụy Bính Dần từ từ ngừng lại: "Đều là chuyện cũ từ lâu rồi!"

"Cám ơn, không còn việc gì, ngươi có thể đi trước!" Tần Phi tùy ý phất phất tay: "Ta và ngươi cũng đều là niệm tu, muốn tìm nhau đều không khó. Bản thân mình cầu nhiều phúc đi, mặc dù ta không bắt ngươi, nhưng Ngự Lâm quân, Sát Sự Thính đang tìm ngươi khắp nơi. Ở Đông đô, ngươi trốn không được bao lâu!"

"Cứ bắt được ta rồi nói tiếp." Ngụy Bính Dần cười cười không để tâm: "Tần Phi, nếu như ngươi cùng Đường phu nhân có cừu oán, vậy cơ hội giết chết bà ta rất nhỏ. Thị nữ bên người chính là theo bà ta từ lúc còn thiếu nữ, tu vi là tông sư hạ phẩm. Bà ta dầu gì cũng là nữ nhi Lôi Thái Úy, lão bà Đường Ẩn! Không phải là loại dễ đối phó. Nếu ngươi cần, chúng ta có thể nói chuyện hợp tác!"

"Không tiễn!" Tần Phi hiển nhiên chưa có ý cùng hắn hợp tác, phất tay ra hiệu cho hắn rời đi. Đợi đến khi Ngụy Bính Dần đi xa. Hắn thay đổi phương hướng đi về phía rừng sâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play