Có thể khiến một danh tướng như Tô Cẩm tình nguyện bỏ phía sau, hoàn toàn không để ý tới Phòng Vô Lượng - thống soái Sở quân cũng muốn lao về Yến Đô với tốc độ nhanh như chớp. Ngoại trừ huynh đệ Long gia biết tình hình nội bộ ra thì tất cả quân sĩ còn lại đều cảm thấy khó hiểu. Trong con mắt của bọn họ, lui quân thế này chẳng khác nào chìa lưng ra cho kẻ địch chém. Nhưng quân lệnh của Tô Cẩm như núi, cho dù cấp dưới có khó chịu một chút thì vẫn phải gió to lửa cháy mà thu thập toàn bộ hành trang, chính đốn chiến mã chuẩn bị rời đi.
Ánh lửa trong đại doanh sáng ngời, binh lính vội vàng khẩn trương. Dĩ nhiên là tin tức cũng được truyền ra ngoài trước tiên.
Dưới tán cây, Nguyên Hâm như có suy nghĩ sâu xa nào đó nhưng lại không lên tiếng. Với tư cách là Đề Đốc của Chấp Hành Ty, hắn biết cái gì nên nói và những cái gì không nên nói và cũng có những lời nói mà nếu nói sai thì sẽ phải trả giá bằng cả cái đầu.
Tần Phi dựa lựng vào cây đại thụ, khẽ nói: "Tô Cẩm đột nhiên hạ lệnh toàn quân trở về Yến Đô. Hắn biết nếu Phòng Vô Lượng lĩnh quân đuổi giết, thì e là trong mười tướng sĩ dưới tay hắn, may ra mới có một người về được Yến Đô. Quân lệnh ra gấp gáp như thế, nguyên nhân lớn nhất chính là ở Yến Đô đã xảy ra biến cố khó tin nào đó. . ."
Nói tới đây, Tần Phi ngừng lại. Hắn nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không tìm ra nguyên nhân. . . Binh mã chủ lực của Yến vương tập trung hết ở đây để quyết chiến với Phòng Vô Lượng. Binh tôm tướng tép còn lại sẽ phải bảo vệ đường vận chuyển lương thảo, khống chế châu huyện. Nếu như thuộc hạ của hắn làm phản, chỉ bằng uy danh của Yến vương và lực lượng quân vệ dưới tay thì bất cứ trấn nào cũng sẽ không đủ khả năng uy hiếp được Yến Đô. Nếu Ma tộc nhân cơ hội xâm lấn thì Yến vương chỉ cần ho bừa một tiếng cũng đã có thể dọa chết không ít chiến sĩ Ma tộc nhát gan. Mà nếu mà thủ trong thành thì Yến quân cũng chẳng cần phải đến mức kêu Tô Cẩm phải quay lại cứu viện. Việc này đúng là kỳ quái. . .
"Nguyên Đề đốc thấy việc này thế nào?" Tần Phi suy nghĩ kế sách rồi hỏi.
Nguyên Hâm cười nói: "Ta vẫn chẳng buồn nghĩ tới chuyện quá phức tạp. Nếu mà dự đoán thì ta thà đoán rằng Yến vương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử còn hơn."
Tần Phi lắc lắc đầu. Hiển nhiên là cũng không đồng ý với câu nói đùa của Nguyên Hâm. Sau một lúc trầm mặc, Tần Phi nói thấp giọng: "Ngươi dẫn người về trước đi. Ta đi theo binh mã của Tô Cẩm lên đường về hướng Bắc xem sao."
Nguyên Hâm nhíu mày. Với thân phận hiện tại của Tần Phi, nếu hắn muốn một mình đi theo binh mã của Tô Cẩm về hướng Bắc thì cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ cần không gặp phải cao thủ đặc biệt khó đối phó thì người khác đúng là không giữ nổi hắn.
Nguyên Hâm vốn đang định bước rời đi nhưng có suy nghĩ gì đó nên dừng bước, quay sang nói với Tần Phi: "Nếu trên đường có chút nguy hiểm thì trước tiên phải cố bảo vệ lấy mình. Giống như ta ấy, loại người xuất thân là thích khách luôn nghĩ cách giết người thế nào, bảo vệ mình thế nào. Thân là thích khách, nếu không thể không phải lấy mạng đổi mạng thì đúng là bi ai. Mà nếu ngay cả đổi mạng cũng không thành công thì đúng là lỗ trong tay kẻ khác. . ." Nguyên Hâm vỗ đùi bồm bộp, thở dài nói. "Như vậy là lỗ lớn ấy chứ."
"Ngu kiến của thích khách nên ngươi cứ coi như chuyện cười mà nghe qua đi." Nguyên Hâm ngắc ngứ một câu rồi xoay người rời đi.
Tần Phi nhìn hắn rời đi, cũng biết vị này là thích khách lão luyện đã thành tinh nên dĩ nhiên là sẽ bố trí thuộc hạ thật tốt. Trong một đêm đột nhiên phát sinh chuyện Tô Cẩm lui quân như vậy, nếu không hiếu kỳ chạy lại xem một tí thì thôi cũng chẳng phải làm Tổng Đốc Sát Sự Thính làm gì nữa.
. . .
Qua quá trình dọn dẹp cẩn thận, đại đội nhân mã đã lặng lẽ rời bỏ doanh trại, từng đội đi về hướng Bắc. Nếu để một tướng lĩnh có kinh nghiệm tới quan sát thì có lẽ phải tán thưởng Tô Cẩm không thôi. Có thể điều khiển lượng lớn binh mã bình tĩnh rời khỏi quân doanh, căn bản không khiến đối phương đề phòng được, tới cả thám mã tuần tiễu cũng bị dọn dẹp không còn một tên, thật đúng là danh tướng!
Tô Cẩm lùi bước nhanh chóng nhưng lại không hề hoảng hốt, hắn để lại những người mang tinh thần hẳn phải chết đi đằng cuối. Những tử sĩ này luôn duy trì khoảng cách thích hợp với đại đội nhân mã. Mỗi người cầm binh khí trong tay, một người hai ngựa. . .Nếu Sở quân mà muốn đuổi theo tập kích thì những tử sĩ này sẽ là những người đầu tiên bị nghiền nát vụn!
Tô Cẩm được bảo vệ giữa đám đông quân lính, nhanh như chớp xuất phát tiến về phương Bắc. Mặc dù đang là thời gian xuôi Nam tác chiến nhưng thấy sắc mặt khó xử của hắn, những cận vệ, binh mã quen thuộc của hắn cũng phải thảo luận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi người đều biết, chắc chắn đã có chuyện cực kỳ quan trọng xảy ra, nếu không, Tô Cẩm cũng sẽ không bao giờ có vẻ mặt như kiểu treo trên vách núi thế kia.
Nhưng Long Hà cũng không ở bên người Tô Cẩm. . .
Ở một chỗ có mấy khối đá to lớn, góc cạnh sắc bén chìa ra như muốn đâm rách da thịt người đi qua. Long Hà đứng trên chỗ này, mũi chân hắn đang dẫm lên mặt một người, cực kỳ bình tĩnh nói. "Xem ra, ngươi cũng là một cao thủ theo dõi và lẩn trốn thông minh lanh lợi. Nhưng số của ngươi thì lại đen quá. Trước đây ta đã từng có thời gian rất lâu mà mỗi một khắc đều phải trong cảnh bị người giết hoặc giết người. Sống ở mội nơi dã thú thành bầy, trong rừng rậm sát khí dày đặc như thế, chỉ cần sơ sẩy một cái là có thể phải đánh đổi bằng cả tính mạng. Cho nên, ta biết rõ, ngươi là một tên thích khách. Đáng tiếc, đã nhiều năm rồi, mỗi ngày ta đều phải dính dáng với thích khách."
Da mặt bị chà lên mặt đất đầy đá vụn, những góc cạnh sắc bén để lại trên làn da từng vệt máu. Người nọ cố gắng nghiêng đầu nhìn tên Long Hà nhẹ nhàng bâng quơ vừa đánh ngã hắn kia với một vẻ quật cường, trong cổ họng cũng ho khụ một tiếng.
Vẻ mặt của Long Hà không thay đổi chút nào, vẫn thản nhiên nói: "Ngươi không may nên mới gặp ta thôi. Với thân thủ của ngươi thế này thì chắc là đã giết rất nhiều người rồi."
"Điều kiện của ta rất đơn giản. Thành thành thật thật trả lời ta, rốt cuộc Tần Phi đang ở nơi nào? Ta đây sẽ cho ngươi được thống khoái." Long Hà nói giọng lạnh nhạt như thể đang hỏi mua với lão già bán mứt bên đường, chẳng để ý chút nào tới chuyện sống chết: "Nếu ngươi không chịu nói. . .Vậy ta chỉ có thể cho ngươi một cái chết có chút khác người."
"Đảm bảo tới mẹ của ngươi cũng không nhận ra mặt của con mình."
Người nằm trên đất nhịn không được rùng mình một cái. Với người bình thường, chỉ cần đe dọa cám dỗ là đã có thể nói ra, thật thà được khoan hồng, phản kháng bị nghiêm trị. Phải bỏ ra đủ chỗ tốt thì mới dụ người ta nói ra chuyện cơ mật. Nhưng Long Hà này lại nói với vẻ lạnh như băng khiến người ta chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng tới tận cùng.
Là một thích khách nên dĩ nhiên là hắn biết. Làm cho người ta chết thống khoái rất đơn giản, còn để người ta chết trong đau khổ không thể tả được thì mỗi người đều có cách của riêng mình. Hắn có thể từ giọng nói của Long Hà mà nhận ra, bàn tay của thanh niên này đã dính không ít máu tươi. Giết người là chuyện cơm bữa của Long Hà.
Như vậy, nếu Long Hà nói cái chết không giống người khác thì chắc chắn là không thể nào như người khác được.
Hắn cắn chặt răng, một viên thuốc độc nhanh chóng lọt vào trong miệng, lúc nào cũng có thể nuốt xuống. Nhưng tay của hắn vẫn còn đang nắm một ít đất cát, chỉ cần Long Hà có chút sơ sẩy là hắn sẽ lập tức xoay người bật dậy, cho Long Hà xuống địa ngục ngay.
"Ài!" Long Hà thở dài: "Người Sát Sự Thính cũng tốt mà người Trấn Phủ Ty cũng hay. Cứ sắp chết tới nơi là đều thích dùng mấy thứ đồ chơi vứt đi này."
Đầu ngón chân của hắn hơi dùng sức, một tiếng gãy xương răng rắc vang lên. Xương đầu của thích khách xui xẻo kia lập tức bị vỡ thành vài miếng, quả thật cơn đau như muốn xé nát cả người hắn ra, miệng ngậm viên thuốc độc nhưng lại không còn lực để nuốt xuống!
"Đã là người thứ bảy rồi." Long Hà cười khổ lắc lắc đầu. Hắn nhất định phải tìm Tần Phi cho bằng được. Nhất quyết không thể cứ mãi canh giữ bên Tô Cẩm, bị động chờ Tần Phi ra tay.