Ở quảng trường bên ngoài Hoàng cung, một lá cờ chiêu hồn vẫn đang bay phơ phất. Hành động tha thứ dễ dàng vô cùng cùng hiếm hoi của Sở Đế này chính là đối với một dân nữ, còn là một kỹ nữ. Mà kỹ nữ lại này có hành động khiêu khích khi cầm trên tay bản "Luật lệ Đại Sở" mà đứng trước cửa cung. Chẳng ai tin tưởng sẽ có cảnh một vị hoàng tử đền mạng cho một kỹ nữ. Sự khoan dung của hoàng thất ở một mức nào đó cũng có thể đại biểu cho thái độ của triều đình. Lần này ta không đến làm phiền ngươi thì sau này ngươi cũng đừng khóc lóc kêu than thêm nữa.

Tần Phi nghiêng người tựa vào lan can cầu ngọc ngoài cửa cung. Hắn nhìn những ngọn đèn lập lập lòe lòe phía xa xa, nghe tiếng bước chân của vô số binh mã đang được điều động. Hắn thở một hơi thật dài.

"Vì sao ngươi lại thở dài?" Thái Tử theo sát phía sau của Tần Phi, đi ra cửa cung, thấy thế kinh ngạc hỏi.

"Ta không phải cảm thán cho chính mình mà là nhìn thấy ngươi như vậy không nhịn được mà thở dài. Bệ hạ nói là muốn công bằng, nhưng nhưng lại ngầm lưu lại hậu chiêu." Tần Phi thản nhiên nói.

Thái Tử lao tới bên cạnh Tần Phi, vội vàng hỏi: "Vừa rồi không phải ngươi nói như chém đinh chặt sắt là giết người cùng với cảnh giới không có chút quan hệ nào sao?"

"Ở trước mặt vua thì ngươi cũng nên để cho ta khoác lác vài câu chứ hả?" (DG: "khoác lác: nguyên văn là "xuy ngưu" ) Tần Phi cười nói: "Trong ba người lại chọn ta giúp ngươi. Thật ra quan hệ của ta và ngươi không được tốt lắm, nếu không muốn nói là có chút thù hận. Cao thủ trong Sát Sự Thính không ít, nhưng câu đầu tiên của bệ hạ lại điều mất ba người mạnh nhất. Nguyên Hâm cộng với ta chống đỡ không nổi một tay Bàng đại sư. Huống chi, các Đại Tông Sư khác có thể không giết người chứ giết người thì Bàng Chân tuyệt đối là một cao thủ."

"Mà mời Đường đại phu tọa trấn Ban Đại Nội Mật Thám. . . Ngẫm lại mà xem, Đường đại phu là người như thế nào. Việc này đối với lão chẳng có gì hay ho cả, vậy thì tại sao phải liều cái mạng giúp Ngụy Bính Dần giết người? Ta kết luận Đường đại phu có làm cũng không xuất lực. Nếu muốn giết được người thì cái tên Tứ đệ của ngươi chỉ còn trông cậy vào chính bản thân hắn thôi."

"Tính đi tính lại, vẫn là phần thắng của Bàng đại sư tương đối cao. Cho nên ta cũng ngại khó khăn rồi. Như thế này đi, tìm một chỗ ăn khuya, uống vài chén rượu cho ấm bụng, ngủ một giấc cho thoải mái rồi nói sau. Dù sao có thời hạn tầm một tháng. Gấp làm gì?"

Thái Tử truy vấn: "Vậy Bàng đại sư đâu rồi?"

"Ta thấy lão vừa ra khỏi cung chạy thẳng một mạch về hướng bắc, chắc là đi giết Tô Cẩm rồi."

Thái Tử dậm chân sốt ruột: "Tần Phi, lão cũng đã đi rồi. Đáng lẽ ra để hai chữ "tạm thời" sớm được tháo xuống thì ngươi cũng nên lập tức đuổi theo mới đúng. Sao vẫn còn lòng dạ mà ăn khuya?"

"Ta chạy thắng Bàng Chân sao? Đừng nói giỡn." Tần Phi nhún vai: "Muốn truy đuổi thì mời Thái Tử gia, ngài cứ đi trước một bước. Ngày mai ta tỉnh dậy sẽ từ từ đuổi theo ngươi."

Nói xong, Tần Phi thản nhiên đi về hướng quảng trường, đúng là chẳng thèm liếc Thái Tử lấy một cái. Sắc mặt Thái Tử lúc xanh lúc trắng, càng nghĩ càng bực, dậm dậm chân rồi sau đó lẳng lặng đi theo đằng sau Tần Phi!

...

Trên một con đường nhỏ bên ngoài Đông Đô, những tiếng bước chân nặng nề rầm rập trên đường như những sấm dậy trên con đường nhỏ gập ghềnh. Người không nói, ngựa không hí, quân dung nghiêm chỉnh.

Năm nay, Tô Cẩm mới chỉ hai mươi bảy tuổi. Bất cứ ai giở lý lịch của hắn ra xem đều thấy cực kỳ bình thường. Hắn xuất thân trong một gia đình nông dân ở Bắc Cương, phụ thân từng gia nhập quân Bắc Cương chiến đấu với Ma tộc, sau đó bị thương nên phải xuất ngũ. Khi xuất ngũ, gia đình hắn được chia vài mẫu ruộng và một ít phí an gia, bắt đầu làm nông. Khi Tô Cẩm mười bảy gặp lúc quân Bắc Cương trưng binh. Hắn hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, trở thành lính bộ quân.

Trong quân đội, Tô Cẩm rèn luyện võ nghệ không được tốt lắm, nhưng cũng không phải là quá tệ. Khi Bắc Cương đánh nhau với Ma tộc, hắn đã từng giết ba gã Ma tộc, đã từng bị thương phải nghỉ ngơi, cũng may không bị trọng thương. Luận tư chất, tuổi tác và công lao, năm hắn hai tư tuổi được đôn lên thành một gã kỵ binh. Một năm sau, đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng, trong tay dẫn dắt mười chiến sĩ.

Trong mười vạn quân Bắc Cương, ít nhất cũng có trên vạn người có lý lịch như vậy, có thể nhìn mãi không ra vấn đề. Nhưng khi Bắc Cương đại loạn, Tô Cẩm dần dần bộc lộ tài năng. Hắn dùng năm mươi người tập kích thành công một đội vận lương nhỏ của quân đội nước Sở. Hắn phóng hỏa đốt lương thực, bắt hơn hai trăm tù binh và dân phu, giết chết hơn ba mươi binh sĩ nước Sở. Bởi vì công lao này hắn được đề bạt làm Thiên tướng. Ở Đệ Nhị Trấn cũng coi là nhân vật có danh có tiếng.

Về sau đại chiến liên miên, Tô Cẩm không ngừng thể hiện tài năng. Sau đó, xây dựng lại Đệ Nhị Trấn từng ba lần bị đánh tan tác trở thành đoàn hùng binh thiết huyết người gặp người sợ.

Bề ngoài trông hắn không khác nông phu bình thường. Nếu bỏ khôi giáp, rời lưng ngựa rồi vác cuốc trên vai thì ai cũng tưởng đó là một nông phu chân chất. Nhưng hắn đã là một vị Trấn tướng. Hắn không có khuôn mặt anh tuấn, cũng không có dáng dấp uy nghi quyết đoán của kẻ làm tướng.

Tô Cẩm ghìm đầu ngựa, giục ngựa dẫn đội đi về phía trước. Mục đích của cuộc hành quân này đã đạt được, hắn không cần phải dây dưa với quân Sở nữa mà phải nhanh chóng quay về Hổ Quan. Quân Sở ở Đông Đô chắc chắn bất ngờ khi hắn tập kích kinh thành. Ngay trong đêm cũng không truyền tin được cho quân đội phía trước chặn đường nên Tô Cẩm tin rằng có thể đưa đội ngũ về Hổ Quan cho dù có Đại Tông Sư đuổi theo.

"Tướng quân, ty chức cho rằng nếu cả đội hai nghin người hành quân sẽ gặp bất lợi. Không bằng hiện tại chia ra từng bách nhân đội cùng hô ứng lẫn nhau. Địa điểm tụ quân là Hổ Quan." Một viên thiên tướng vọt tới bên cạnh Tô Cẩm thấp giọng nói.

Thật ra y có ý tốt bởi vì ngần này binh mã không đủ để đánh đuổi quân Sở đuổi theo, cũng không có khả năng đánh dẹp quân doanh và thành trì quân Sở dọc đường. Nếu không chia binh ra thì một đội hai nghìn người thật sự là mục tiêu quá lớn, rất dễ dàng bị quân Sở phát hiện. Bọn y chết không sao nhưng Tô Cẩm thì quyết không thể chết. Đối với hoàn cảnh bất lợi của quân đội Bắc Cương thì Tô Cẩm quật khởi như sao chổi. Hắn chính là hy vọng thủ thắng cuối cùng của bọn họ. Mỗi quan binh của Đệ Nhị Trấn đều hiểu rằng, chẳng thà mình chết đi chứ không để Tô Cẩm xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Một khi chia quân thì quân Sở không thể phán đoán được nhánh nào có Tô Cẩm nên căn bản không thể nào đuổi giết, nhiều lắm thì chỉ có thể tiêu diệt một hai nhánh một trăm quân mà thôi. Mặc dù có khả năng toàn bộ đội quân không thể trở lại doanh trại, nhưng khả năng Tô Cẩm có thể an toàn trở về Hổ Quan sẽ cao hơn rất nhiều.

Tô Cẩm lắc đầu, hai ngón tay để vào phần môi huýt một tiếng vang dội.

Đội kỵ binh đang chạy rất nhanh, đột nhiên khựng lại. Cả đội với tốc độ nhanh nhất bố trí đội hình phòng ngự hướng tâm.

"Tướng quân?" Thiên tướng hỏi.

Tô Cẩm giải thích: "Chúng ta tập kích Đông Đô chắc chắn làm quân Sở hoàn toàn bất ngờ. Bọn chúng sẽ không kịp tổ chức binh mã đuổi theo. Từ lúc chúng ta xuất hiện đến khi Ngự Lâm quân có thể xuất quân hành động ít ra cũng phải cần năm canh giờ. Trong khoảng thời gian này chỉ cần chúng ta vượt hẳn lên thì cho dù đám Ngự Lâm quân có đuổi đến mệt chết cũng không thể theo kịp chúng ta."

"Ta lo lắng không phải bọn chúng mà là những cao thủ ở Đông Đô cơ." Tô Cẩm thản nhiên nói: "Nhân vật số một trong tay Yến vương điện hạ là Lưu Nhâm Trọng. Nhưng Lưu Nhâm Trọng mà ở Đông Đô thì ít nhất cũng có mấy người có thể đánh chết hắn. Những người này có thể đơn thương độc mã truy sát ta. Hơn nữa, sẽ đuổi theo vô cùng nhanh."

Thiên tướng hô lớn: "Tướng quân, nếu như địch nhân đuổi theo, mạt tướng nguyện dẫn đầu binh mã bộ hạ thề quyết chiến, sống chết cũng phải bảo vệ tướng quân."

"Chuyện này không cần thiết." Tô Cẩm mỉm cười. Đối với bộ hạ trung thành như thế tất nhiên hắn rất cảm động. Nhưng nếu dùng những kỵ binh này chiến đấu với bậc đại tông sư thì cho dù giết được cấp cao thủ như Bàng Chân thì thương vong cũng thảm trọng. Vốn liếng của Tô Cẩm cũng không nhiều nên quyết không thể tùy ý lãng phí.

"Ngươi thống lĩnh bộ hạ nghỉ ngơi hồi sức tại đây. Ta quay lại quan sát một chút!" Tô Cẩm quay đầu ngựa lại, đúng là muốn một mình một người quay lại.

Lần này, những quan binh Đệ Nhị Trấn bị doạ gần chết, gã thiên tướng chảy nước mắt xoay người tụt xuống ngựa ôm chặt lấy dây cương của Tô Cẩm. Gã vừa lạy vừa khóc trước mặt của hắn mà nức nở rằng : "Tướng quân, sao có thể để người một mình quay lại? Vạn nhất gặp phải truy binh, có gì sơ xuất thì Đệ Nhị Trấn chúng ta coi như xong."

"Nói bậy! Đệ nhị trấn bị đánh tan ba lượt mà vẫn có thể còn sống sót, há lại đơn giản như vậy xong đời hay sao?" Tô Cẩm dùng sức đoạt lại dây cương, nghiêm nghị trách mắng: "Đứng lên, giám sát binh mã cho ta, đây là quân lệnh!"

Quân lệnh như núi, gã thiên tướng bất luận thế nào không bằng lòng đứng dậy. Gã dõi theo bóng lưng Tô Cẩm một mình ly khai đội ngũ tiến về phía Đông Đô mà trong lòng cảm thấy bất an, tâm thần bất định. Dù vị Trấn tướng này nhiều lần đưa ra những kỳ mưu diệu kế, đến ngay cả Hổ Quan cũng bị hắn chọc thủng. Nhưng hành động này làm người người khó hiểu. Một người, đơn thương độc mã quay lại chẳng phải là tự mình muốn chết sao?

Tô Cẩm không đi quá xa. Sau khi rời đội quân khoảng một dặm, hắn đứng dưới tán của mấy gốc cổ thụ. Hắn ẩn thân ở đó, ghìm cương chiến mã, bình tĩnh nhìn về phía Đông Đô. Tòa đại thành nguy nga hùng tráng đã biến mất trong màn đêm từ lâu, dù có căng mắt ra nhìn thì cũng chỉ thấy đất trời tối như mực! Nhưng Tô Cẩm vẫn lẳng lặng đứng nhìn, cứ như thể từ trong đêm tối kia nhìn ra một đoá hoa.

Cách đó một dặm, hai ngàn binh mã ngồi quây vòng nghỉ ngơi, bọn họ lấy lương khô ra ăn, lấy nước đã lạnh như băng trong bầu ra uống, nhưng không ai huyên náo, không có người nào rời khỏi đội hình. Tô Cẩm thỉnh thoảng quay lại quan sát, cũng có chút thoả mãn. Từ một đám tàn binh bại tướng mất hết ý chí cho đến một đạo cường binh như bây giờ, tất cả công lao này đều là của hắn.

Binh hùng chỉ một cá nhân – Tướng hùng thì cả đội quân mạnh cường! Tướng lĩnh như thế nào thì quân đội sẽ như thế ấy.

Đệ Nhị Trấn có Tô Cẩm chính là có một vạn năm ngàn dũng sĩ.

Đêm đông dặm trường, gió lạnh đìu hiu, cảm giác cô đơn được đẩy lên gấp bội. Tô Cẩm sờ khôi giáp lạnh như băng. Hắn vô thức thò tay kéo cổ áo lên ngăn cản phong hàn.

Xa xa, một kỵ sĩ nhanh nhẹn phi tới. Con ngựa kia chạy cực nhanh. Đây không phải chỉ do ngựa tốt mà quan trọng nhất là người kỵ sĩ có kỵ thuật cao minh. Hiếm thấy hơn chính là công phu khinh công của người kia cao tới cực điểm, dường như làm cho con tuấn mã không thấy chở nặng trên lưng. Kỵ thuật đến như vậy thì trên đời phỏng có mấy người ?

Tô Cẩm bỗng nhiên nhìn chăm chú. hắn hít vào một hơi thật sâu nhìn kỵ sĩ tiến tới.

Năm mươi trượng, ba mươi trượng. . . Người cưỡi bỗng nhiên nhảy lên đánh ra một quyền. Quyền phong trầm hùng mạnh mẽ, gió mạnh đêm đông dường như bị một quyền này bức lui. Toàn thân Tô Cẩm ở bên trong quyền kình, gân cốt toàn lách cách kêu, chiến mã hí lên một tiếng thảm rồi quỳ rạp xuống đất, không thể đứng lên.

Cái quyền kia có lẽ là quyền mạnh nhất trên đời, quyền phong quyền ý đều có thể giết người!

Tô Cẩm mở miệng cực kỳ khó khăn, mãi mới hô được ba tiếng: "Thập. . . tam. . . thúc!"

Quyền ý bàng bạc vô biên lập tức dừng lại. Một quyền của Bàng Chân như gió xông tới, như thiên thần xuất thủ, cứ thế mà thu hồi. Lão phiêu nhiên đứng trên mặt đất, chăm chú nhìn Tô Cẩm, thấp giọng quát hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Cái áp lực vô cùng vừa mất đi, Tô Cẩm lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hắn xoa xoa mồ hôi trán, nhảy xuống ngựa lưng quỳ bái trên mặt đất. Lần này hắn có thể gọi lưu loát nhiều hơn: "Thập tam thúc!"

Bàng Chân im lặng không nói, bàn tay đập vào khoảng không. Tô Cẩm chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đặt trên người, ngón tay muốn động đậy cũng bất lực. Chân khí của Bàng Chân chẳng nói chẳng rằng liền xâm nhập từ huyệt Bách Hội vào trong thân thể Tô Cẩm. Nó chạy ngược chiều kinh mạch một vòng rồi nhanh chóng trở về huyệt Khí Hải. Mồ hôi trên trán Tô Cẩm rơi như mưa. Lúc này, nếu như Bàng Chân muốn thì chỉ cần động nhẹ là huyệt khí hải của hắn bạo vong! (DG: Huyệt Bách Hội (百会穴) là huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người. Bách Hội nằm trên mạch Đốc, là điểm giao giữa đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể. trong võ học phương Đông, đây là một huyệt quan trọng, bị điểm vào đây có thể tử vong - wikipedia

"Thập tam thúc, ta là Tiểu Cẩm. Khi ta mới bốn tuổi, người rời khỏi gia môn đã từng hứa với ta là khi trở về sẽ cho ta đồ chơi bằng đường ngon nhất Đông Đô. . ." Tô Cẩm cố gắng ngẩng đầu nói ra từng câu từng chữ: "Ta ôm chân của người bảo không cho người đi, cầu ngươi dạy ta võ đạo. Là thái gia gia bế ta ra, thập tam thúc, ngày đó người cũng khóc. . ."

Bàng Chân từ từ thu tay lại, chân khí như nước thủy triều trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Lão nhìn thật kỹ Tô Cẩm, cái khuôn mặt trông rất bình thường kia, cái đầu ngẩng lên đầy quật cường kia đúng là có cảm giác quen quen.

"Tiểu Cẩm ư?" Bàng Chân động dung nói: "Ngươi đã đã lớn như vậy rồi hả?"

Tô Cẩm không đứng dậy mà nói tiếp: "Thập tam thúc, tại sao nhiều năm đã qua người không trở về nhà? Ta một lòng chờ người. Đến khi ta mười lăm tuổi, trước khi thái gia gia qua đời đã tiễn mười đệ tử thế hệ này nhập thế. Ta rất muốn đến Đông Đô tìm người. Nhưng tiếc rằng, ta chỉ có thể đi Bắc Cương."

Bàng Chân đến gần bên cạnh hắn, bàn tay vươn ra kéo mạnh Tô Cẩm, quát hỏi: "Sao ngươi lại gia nhập quân Bắc Cương. Hiện giờ trong nhà thế nào rồi?"

Tô Cẩm kính cẩn cúi đầu đứng bên cạnh Bàng Chân, trầm giọng kể: "Thập tam thúc, quy củ gia tộc chúng ta không phải người không biết. Mỗi đời đều phải có mười đệ tử nhập thế. Thập tam thúc năm xưa võ đạo kỳ tài, tu vị tiến triển cực nhanh. Trong nhà không nỡ đưa người nhập thế. Thái gia gia thậm chí hi vọng người có thể trở thành gia chủ Long gia đời kế tiếp. Nhưng rồi thập tam thúc cũng vẫn cứ phải đi!"

"Đại ca rất yêu thương ta, hắn vốn là người hùng tài đại lược. Nhưng gia gia cũng quá bất công, người cho rằng tu vi võ đạo cao mới là đứa nhỏ ngoan. Muốn sau này ta tiếp nhận vị trí gia chủ, nếu như ta lưu lại trong nhà, nhất định sẽ tranh giành với đại ca. Ta đương nhiên phải đi!" Bàng Chân mỉm cười bảo: "Khi đó, ngươi còn là một tiểu hài tử, làm sao có thể nói với ngươi những điều này. Hiện tại chẳng phải là đại ca chấp chưởng Long gia sao?"

Tô Cẩm lắc đầu: "Đại bá mấy năm trước đã qua đời rồi. . . Bây giờ là Lục thúc chấp chưởng Long gia."

"Nói bậy!" Bàng Chân nổi giận nói: "Đại ca tư chất hơn người, mười chín tuổi phá cảnh Tiên Thiên. Khi ta rời nhà thì hắn cách tông sư cảnh cũng chỉ một bước ngắn. Cho dù sau này không tiến giai đại tông sư thì cũng là tông sư đỉnh phong. Thiên hạ ngoại trừ có vài người thì ai có thể là địch thủ của hắn? Làm sao mà mấy năm trước đã đi rồi? Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Cẩm thành thật kể: "Ước chừng khoảng mười lăm năm trước, đại bá đột phá cảnh giới Đại Tông Sư. Đại bá luôn bảo nếu như người chấp chưởng Long gia thì tốt hơn đại bá rất nhiều. Có một lần, đại bá rời nhà bảo là muốn đi tìm người, muốn đem vị trí gia chủ tặng cho người. Khoảng mấy tháng sau thì đại bá trọng thương về đến nhà. Lúc ấy tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu như không phải Lục thúc diệu thủ thì khó mà cứu được. Đại bá ngậm miệng không đề cập tới ai đánh bị thương, lại cũng không xuất động Long gia trưởng lão đi tầm thù. Chỉ là sau lần bị trọng thương này, thân thể đại bá mỗi ngày một suy sụp. Năm năm trước trừ nhà truyền tới tin túc bảo là đại bá đã qua đời, Lục thúc tiếp nhận vị trí gia chủ."

Bàng Chân không nói lời nào, ý niệm trong đầu xoay chuyển không ngừng. Trên đời này, người có thể đánh bại Đại Tông Sư chỉ có là Đại Tông Sư. Nhưng theo lão biết, có tư cách đánh bại đại ca, ngoại trừ bản thân mình ra thì chỉ có người thâm bất khả trắc (sâu không lường được) kia. Là Đại Tông Sư niệm tu duy nhất - Đường Ẩn. Nhưng Đường Ẩn và đại ca không thù không oán, làm sao có thể xuống tay giết chết hắn? Còn lại Dịch lão đầu, Tôn Hạc tuyệt đối không thể làm đại ca trọng thương. Trừ phi là Sát Sự Thính dốc toàn lực ra, hoặc là rất nhiều cao thủ liên thủ vây công.

Đại ca không phải là người cố chấp, thấy tình thế không ổn chẳng lẽ không biết chạy sao? Huống hồ hắn đến Đông Đô tìm mình thì tại sao lại gặp gỡ một Đại Tông Sư khác, lại còn dẫn đến chuyện tranh đấu nữa đây?

"Chuyện này, ta cũng không biết nhiều. Trưởng bối trong nhà giữ kín như bưng, không ai chịu nhắc tới. Nếu thập tam thúc muốn biết chân tướng thì trở về nhà hỏi Lục thúc đi. Chất nhi cho rằng, mặc dù đại bá không nói là ai thì đến khi truyền lại vị trí gia chủ cho Lục thúc thì cũng sẽ nói lại người nào là hung thủ." Tô Cẩm nói.

Bàng Chân gật đầu rồi hỏi: "Tại sao ngươi đứng một mình ở chỗ này?"

Tô Cẩm kiêu ngạo cười cười: "Thập tam thúc, các đời Long gia đều có kỳ tài. Đời trước có ngài và Đại bá, Lục thúc là có tài năng hiếm có. Đại bá văn tài vũ lược, thập tam thúc thì võ đạo kinh người, Lục thúc diệu thủ hồi xuân. Thế hệ này dù võ đạo chưa vượt nổi tiền bối nhưng cũng có những đệ tử kiệt xuất chứ. Tiểu Cẩm dù bất tài, từ mười một tuổi đã tập tành thôi diễn binh pháp, chưa từng thất bại. Cho nên, trong nhà mới quyết định đưa ta tới Bắc Cương, biến hóa thân phận, gia nhập quân đội Bắc Cương, tùy thời nổi lên."

"Chưa từng thất bại sao?" Bàng Chân nhíu mày: "Chả lẽ thập tứ đệ và Bát thúc cũng không phải là đối thủ của ngươi?"

"Tiểu Cẩm không dám nói khoác, thập tứ thúc cùng Tiểu Cẩm thử thôi diễn binh pháp đúng là không địch lại. Khi Tiểu Cầm mười một tuổi có cùng Bát gia gia thôi diễn binh pháp thì không thắng không bại, về sau thì chưa thua bao giờ." Tô Cẩm cười nói.

"Hôm nay ta tập kích Đông Đô trong đêm đã đoán chừng quân mã Đông Đô chưa thể đuổi theo. Nếu đuổi theo chỉ có thể là cao thủ võ đạo. Dưới đời này, còn có ai có thể mạnh hơn Thập tam thúc? Trong lòng đã chắc chắn Thập tam thúc là người đầu tiên đuổi theo thì Tiểu Cẩm đương nhiên phải đứng ở chỗ này chờ Thập tam thúc."

Bàng Chân giáo huấn hắn: "Thật to gan, vạn nhất không phải ta tới mà là người khác tới thì chẳng phải ngươi xong đời?"

"Người khác ư? Muốn lấy mạng của ta cũng không dễ dàng như vậy!" Tô Cẩm tự tin cười cười: "Chất nhi tuy ngu dốt, nhưng Long gia võ đạo không phải chỉ luyện để khoa chân múa tay xem chơi."

Bàng Chân vẫn lắc đầu: "Về sau không được chủ quan, cần phải biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân ( DG: như " núi này cao còn có núi khác cao hơn). Nếu ngươi có gì sơ xuất, kẻ làm thúc thúc ta đây sao dám trở về nhà gặp mặt Tam ca hả?"

"Thập tam thúc yên tâm đi." Tô Cẩm thấp giọng nói: " Năm xưa thôi diễn cho thấy năm này tất có đại chiến. Thời điểm Sở Ngụy đại chiến, trong nhà đúng thời kì giáp hạt (*dễ gây đói kém), nhân tài tàn lụi. Hơn nữa thời cuộc bất lợi với ta. Những năm này, Long gia đệ tử rải các nơi đồng loạt bộc lộ tài năng. Tiểu Cẩm bất tài, binh mã Đệ Nhị Trấn nguyện trung thành với ta, chiến sự phía Bắc ở trong tay của ta. Chỉ một thời gian nữa, Bắc Cương quân sớm muộn gì cũng biến thành Long gia quân."

"Một khi thời cơ chín muồi, đệ tử Long gia khắp các lộ liên thủ, thiên hạ này tự nhiên phải đổi lại họ. Hơn một nghìn năm rồi, Long gia vì cái mảnh đất này trả giá bằng nhiệt huyết của vô số đời con cháu, cũng phải đến thời kỳ thu hoạch chứ?"

Trong mắt Tô Cẩm lóe ra tia hi vọng, bàn tay nắm chặt lại, trong lòng tràn ngập niềm tin chờ Bàng Chân, mong đợi câu trả lời của lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play