Cái chuông ở trên cổ Bạch Long mã kêu leng keng gấp gáp liên hồi, cái móng sắt dẫm nát những phiến phiến đá màu xanh ở trên đường, vang lên những tiếng lộp cộp. Vị quan binh mở đường đi trước vẻ mặt sốt ruột, hơi có vài phần đằng đằng sát khí. Dân chúng đi đường chứng kiến thế trận như vậy, không chút do dự nào liền ào ào lùi qua một bên.

Cầm lấy đao thương ở trong tay, quan binh một đường chạy tới, mang theo vẻ mặt lạnh lùng giục ngựa mà đi, mà phương hướng bọn họ đang đi tới chính là hoàng cung.

Rẽ qua mấy ngã tư, ở trên con đường phía trước đã không còn thấy người đi đường. Nơi đây tiếp giáp với hoàng cung, việc canh phòng cảnh mật của ngự lâm quân đã được tăng cường. Quan binh mở đường ở phía trước cước bộ liền chậm lại, tránh phát sinh chuyện hiểu lầm không đáng có với ngự lâm quân đang khẩn trương.

Phía xa có một tòa tiểu lâu ẩn vào trong bóng đêm, nhìn giống như là một tòa lầu không người, đang ở lúc hoàng hôn cho nên đèn đóm vẫn chưa được thắp lên. Mái cong cao chót vót ở trên chắp nối lại với nhau, chỉ thẳng về phía chân trời ẩm thấp ở xa xa. Trên mái cong, có một người đang ngồi tại đó.

Trong tay của gã cầm một cây cung, đây là một cây hoàng dương mộc cung rất thông thường, dây cung dùng gân trâu bình thường xoắn thành, thoạt nhìn cùng với những cây cung tầm thường mà binh lính đang sử dụng cũng chẳng có gì khác. Tay phải của gã mò vào trong lọ đựng mũi tên ở bên hông, năm ngón tay lập tức móc lấy bốn cây tên dài từ từ lắp lên trên trường cung.

Gió từ phía sau gã khẽ thổi qua mái nhà, làm cho vài cọng tóc mai hoa râm tung bay, phơ phất nhảy theo gió. Gã nheo một con mắt lại, còn lại một con mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào một đội nhân mã đang từ xa đi nhanh đến. Cánh tay phải của gã chậm rãi kéo ra sau, trường cung trong phút chốc gần giống như trăng tròn.

Ngón cái nới lỏng ra! Một mũi tên phá không.

Tên dài ở trên không trung xoẹt qua một đường vòng cung hoàn mỹ mà mắt thường không cách nào nhìn thấy được, lông đuôi tên kích động, thân tên điên cuồng xoay tròn, mang theo tiếng rít xé gió đến thê lương, bay thẳng hướng Đường Ẩn.

Một người ở bên cạnh Đường Ẩn nhảy lên thật cao, trong tay giơ theo một cái thuẫn, vừa nâng cánh tay ra đỡ! Tấm thuẫn liền vỡ tan!

Tên dài chỉ thoáng giảm bớt thế bay, cứ thế không chút lưu tình xuyên thủng thân thể của người nọ, đem hán tử to lớn đó một mực dính chặt cứng ở trên mặt đất. Đầu mũi tên găm xuống đất, thân tiễn dừng xoay tròn, lộ ra một đoạn tên ở trên ngực vẫn nhẹ nhàng rung động như cũ!

Đường Ẩn đưa mắt nhìn xuống, hai mắt lập tức nheo lại.

"Bảo vệ đại nhân!" Quan binh vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền chứng kiến một người ở trong đội ngũ bị bắn chết. Mặc dù vừa rồi đột nhiên bị tập kích, nhưng tố chất tinh anh của bọn họ cùng với sự tích lũy của việc luyện tập không ngừng đã làm cho bọn họ phản ứng rất nhanh nhạy. Mười mấy vị quan binh giơ cao cái thuẫn lên, đưa Đường Ẩn yên vị ở trong trung tâm.

Đường Ẩn vẫn ngồi yên ở trên lưng ngựa như cũ, tựa hồ cái mục tiêu quả lớn của bản thân cũng không hề lo lắng. Vì để tiễn thủ xạ kích mình được đễ dàng hơn, lão thậm chí còn giăng ngang hai tay ra, duỗi thẳng lưng lên một chút.

Vút vút vút, ba mũi tên nối gót tới, cả ba cái hầu như bắn ra theo quỹ đạo cùng nhau ở trên không trung, lấy đầu mũi tên mà nhắm chính là thẳng đúng với mi tâm của Đường Ẩn. Ở khoảng cách xa như vậy mà một mũi tên có thể nhắm thẳng hướng mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), tu vi của vị tiễn thủ này quả nhiên thâm bất khả trắc, tài bắn cung này có thể xếp trên mấy vị ở Sở quốc.

Đường Ẩn đứng sừng sững không hề động đậy, ba mũi tên không hề đếm xỉa đến quan binh đang ngăn trở ở phía trước, khí thế không thể đỡ phong nhanh đến chỗ Đường Ẩn. Một tên vỡ thuẫn, giết chết một người! Lại một mũi tên vỡ thuẫn, giết chết người thứ hai! Mũi tên thứ ba lao thẳng đến sát trước mắt chỉ còn lại bảy tấc.

Khoảng cách bảy tấc, đối với một mũi tên đang bay nhanh mà nói, chỉ là cái khoảng cách đảo mắt là tới.

Đường Ẩn khẽ nhướng lông mày rậm, trừng mắt nhìn thẳng vào mũi tên kia không ngừng phóng đến!

Tên dài bỗng nhiên dừng lại giống như có một bàn tay vô hình ở trong hư không nắm lấy thân mũi tên. Mũi tên nhọn vẫn xoay tròn như cũ, sát khí mười phần như cũ, nhưng không có cách nào tiến được lại gần một chút nào.

Đường Ẩn lạnh lùng đưa tay phải ra, ngón trỏ thon dài khẽ búng một phát ở thân tên, hừ lạnh một tiếng: "Quay về đi!"

Mũi tên nhọn ở giữa không trung liền thay đổi phương hướng, dùng tốc độ càng lúc càng nhanh bay trở lại nóc nhà. Mũi tên dài tựa như phá vỡ hư không, xoẹt qua vô số tàn ảnh, sượt qua đỉnh đầu của tiễn thủ. Nếu như không phải gã hạ gập người xuống nhanh thì một mũi tên thế này đủ để oanh nổ gã chết không toàn thây.

Chỉ là gã gập xuống nhanh cũng vô dụng, mái hiên nhẹ nhàng vang lên một tiếng, gã nhanh chóng quay đầu lại, bất ngờ thấy một vị nam tử khoác áo màu xanh, ngạo nghễ phiên thân ở trên đỉnh mái cong, đang nhìn gã không chớp mắt.

"Lần trước ta cùng ngươi giao thủ, ta trong vòng ba hiệp liền có thể bắt được ngươi, là do ngươi ẩn trốn quá kém." Liễu Khinh Dương trầm ngâm nói: "Dùng tiêu chuẩn bốn mũi tên của ngươi lần này, mặc dù ngươi sẽ bị thua, nhưng chí ít cũng phải hơn hai mươi hiệp. Ta không phải là Trần Tiểu Cửu, hắn tu luyện vốn là sát nhân đạo, sinh tử đạo. Chỉ trong một kích liền sẽ ngươi chết ta sống, sinh tử phân định rõ ràng. Còn ta thì ngược lại, sát tâm không hề nặng như vậy."

Ở trên mái hiên, lộ ra vẻ rất chật vật, đây đúng là Phó tổng quản đại nội thị vệ, được phái đi trấn thủ tại nhóm đại nội mật thám ban Hộc Luật Phương.

Gã cũng không đứng dậy, vẫn ngồi ở trên mái cong, hỏi ngược lại: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

"Hôm nay Đông Đô rất rối loạn, ta đường đường mới gia nhập vào Sát sự thính, đối với loại cục diện này không hề có kinh nghiệm, không biết phải làm chuyện gì. Dự định đến phụ cận hoàng cung xem xét, miễn cho có người đục nước béo cò. Quả nhiên xảo hợp, ở đây lại gặp được ngươi." Liễu Khinh Dương chỉ về phía đội nhân mã ở phía xa kia: "Ngươi muốn giết hắn ư? Hình như không có lý do."

"Đương nhiên là có lý do rồi, ta là người của nhóm đại nội mật thám, tương lai nếu tứ hoàng tử được đăng cơ ngôi vị, Tần Phi nhất định phải chết, nhóm đại nội mật thám cùng với Sát sự thính sẽ hợp lại làm một. Mà bản thân ta vốn là người trấn thủ mạnh nhất của nhóm đại nội mật thám, dĩ nhiên có thể lên nhậm chức Tổng đốc." Hộc Luật Phương cười nói: "Ở Đông Đô mọi người đều biết rõ, Đường đại phu đối với Tần Phi có phần xem trọng. Tần Phi vốn sống rất mãnh liệt dẻo dai, hơn nữa cơ trí xuất thần, cộng với Đường Ẩn thế lực khổng lồ, tứ hoàng tử có thể cùng với hắn đấu như thế nào? Ta giết hắn, giết có gì sai chứ?"

"Ngươi giết không được." Liễu Khinh Dương nhàn nhạt thở dài.

Hộc Luật Phương gật đầu cười khổ: "Lần trước ta và ngươi giao thủ, ta biết rõ quan hệ giữa ngươi và Đường Ẩn không giống bình thường. Đường Ẩn nhất định sẽ quan sát kỹ tình huống ta cùng ngươi giao thủ, cho nên ta đã cố ý ba chiêu chịu thua, để cho các ngươi cảm thấy ta đây do trầm mê chốn quan trường, làm tu vi không tiến mà lui. Một người nếu dự đoán sai lầm, liền phạm phải sai lầm, chỉ có điều ta thật không ngờ, ba tiễn vừa rồi vẫn không thể giết chết được hắn."

Liễu Khinh Dương tiến lên trước một bước, dưới chân vang lên một tiếng lạch cạch, một mảnh ngói màu xanh liền bị vỡ thành hai đoạn.

Hộc Luật Phương ngưng thần đề khí, đối với cao thủ như Liễu Khinh Dương, đừng nói là đạp vỡ một khối ngói , cho dù là đi ở trên mặt tuyết, nếu lão nguyện ý thì cũng sẽ không lưu lại dấu chân. Liễu Khinh Dương lúc này đã tụ công khí hải, đều đã tập trung lực lượng toàn thân, chân khí du tẩu quanh thân, lâu lâu lại có hai luồng chân khĩ khẽ giao nhau .

Mặc dù một chút sức mạnh ở trên đây nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng tuyệt đối không phải là lực khiến cho một mảnh ngói có thể chịu đựng được.

Hộc Luật Phương vứt hoàng dương mộc cung ở trong tay xuống, sau đó lôi từ trong ống tay áo ra một cái xà bì nhuyễn tiên ( roi mềm làm bằng da rắn ), cái nhuyễn tiên kia tựa như có sinh mạng, du tẩu ở trên người của gã, linh động vô cùng, muôn phần quỷ dị.

"Ta tu luyện chính là nhuyễn tiên." Hộc Luật Phương giải thích: "Từ trên nhuyễn tiên, ta tu luyện chính là sát nhân đạo."

Liễu Khinh Dương có chút biến đổi sắc mặt, cao thủ như bọn họ đến loại trình độ này, khoảng cách không gian cũng chẳng đáng kể gì. Người tập võ thường nói một tấc dài là một tấc mạnh, nhưng với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một trò cười. Có thể là do cao thủ bình thường rất tự tin vào quả đấm của mình, ví dụ như Bàng Chân, hay là Tôn Hạc chẳng hạn.

Nắm tay chính là vũ khí, lục sắc hoàn bảo ( vòng bảo vệ màu xanh biếc ) tùy tiện mang theo bên mình, sử dụng thuận tiện, ẩn ẩn khí thế mạnh mẽ. Hơn nữa chân khí tung hoành hết sức, lực lượng nắm tay tuyệt không thua kém kiếm khí mũi thương. Quả nhiên là lợi khí giết người tinh khiết tự nhiên vô hại!

Nhưng nếu có người chuyên tu một loại vũ khí, thì đó cũng là một đối thủ cực kỳ đáng sợ. Ý nghĩa của vũ khí chính là đối với bản thân kéo dài thêm, thậm chí dựa vào vũ khí của một người có thể suy đoán ra tính cách cùng với võ đạo của gã. Trần Tiểu Cửu dùng thương, cương mãnh vô song, chưa từng có từ trước tới nay! Nguyên Hâm dùng tế kiếm, quỷ bí khó ngăn, kiếm lượn theo gió trời!

Hộc Luật Phương cảm khái nhìn Liễu Khinh Dương từng bước ép sát, đột nhiên cảm giác được ông trời kia hình như muốn lấy người làm đùa giỡn, gã vốn không quan tâm đến cuối cùng có thể giết chết được Đường Ẩn hay không. Chỉ là, gã cảm giác tu vi bản thân che dấu đã nhiều năm như vậy, xem như rất hiếm thấy rồi, vậy mà lần này toàn lực phóng ra, ngay cả tóc của Đường Ẩn cũng không làm rơi nổi một sợi, thật sự là đáng buồn cười mà.

Hộc Luật Phương tự giễu tự cười, cảm giác bản thân có chút buồn cười, Liễu Khinh Dương ở trước mắt đã được công nhận là người duy nhất gần sát bên dưới đại tông sư. Tu vi của lão vốn đến từ Đường gia, tư chất của lão cho dù rất tốt, liệu có thể tốt hơn so với Đường Ẩn kỳ tài ngút trời hay sao? Liễu Khinh Dương cũng đã bước một chân vào cảnh giới đại tông sư rồi, như vậy Đường Ẩn như thế nào có thể chính xác là cái dạng yếu đuối như người ta vẫn hay truyền miệng được cơ chứ?

Bị lừa rồi! Trái tim của Hộc Luật Phương mơ hồ rỉ máu.

Từ trước đến nay, Đông Đô có nhiều cách nói liên quan đến Đường Ẩn. Có người nói lão giảo hoạt đa đoan, có người nói lão kết bè kết cánh, có người lại nói lão tham tài háo sắc. Chỉ có điều chưa có người nào nói Đường Ẩn chính là một vị tu hành cao thủ. Thậm chí có người còn nói, Đường Ẩn là do không có cách nào tu hành, mới phá lệ đưa công pháp Đường gia truyền thụ cho một người như Liễu Khinh Dương, vốn thiên tư hơn người, do đó khiến cho Liễu Khinh Dương làm môn thần Đường gia, thấy ai không vừa mắt liền đánh người đó!

Hết thảy điều đó đều là vô nghĩa hay sao?

Đúng sai cũng gật quả nhiên là một điều đáng sợ, hơn hai mươi năm nay, đến ngay cả bản thân Hộc Luật Phương vẫn luôn tin tưởng, Đường Ẩn là một người kém cỏi, chỉ cần y rời khỏi Liễu Khinh Dương, tùy tiện phái ra một tiên thiên cao thủ liền có thể đem Đường Ẩn đánh thành một con chó.

Vì vậy, khi Hộc Luật Phương xuất thủ, tiễn duy nhất chỉ là dò thử, Đường Ẩn không có phản ứng khiến gã hiểu lầm là do phản ứng không kịp. Cho nên, khi xuất ra toàn lực liên hoàn tam tiễn, người ta trừng mắt một cái liền tóm được, búng tay một cái liền đem mũi tên bắn bay ngược trở về.

Quả là một cái trừng mắt đáng sợ đến tột cùng.

Hộc Luật Phương tâm sớm đã nguội lạnh, đó chính là một vị niệm tu cường đại, rất cường đại, tất cả đại tông sư ở trên thiên hạ như thế lại tăng thêm một vị niệm tu rồi.

Đường Ẩn ở phía xa xa, vẫn ngồi ở trên ngựa như cũ, tay trái của lão làm thành cái động tác giương cung, còn tay phải làm thành động tác kéo dây.

Quỷ dị ở chỗ, ở giữa ngón cái cùng ngón trỏ của tay phải , tràn ra chân khí lưu động, tạo ra hình dáng mũi tên dài ở trên không trung!

"Ngươi bắn ta bốn tiễn, vậy tiếp thử một tiễn của ta xem thế nào." Đường Ẩn vẫn không mở miệng, nhưng một câu này rõ ràng lọt vào trong tai của Hộc Luật Phương.

Xuất phát từ bản năng muốn sống, gã rất muốn né tránh, nhưng cơ thể giống như là bị nhốt vào một cái lồng, muốn động đậy mà không thể được.

Đường Ẩn cười lạnh lùng, nới lỏng ngón tay, bắn tên ra!

Khí tiễn sắc bén, giết người vô hình, khi niệm lực cường đại của lão bao trùm xuống, nơi đây đều nằm trong lòng bàn tay, Hộc Luật Phương chỉ còn lại một ý niệm sinh tử.

Thời khắc này, lão chính là vua ở nơi này! Một vị vua bất bại!

Chân khí màu bạc dùng hình thái mũi tên bạo xuyên qua ngực của Hộc Luật Phương xông thẳng lên trời, một mãnh mây đen âm u ở trên không trung phút chốc bị mũi tên kinh thiên chi uy đâm rách, tỏa ra quang mang cực kỳ chói mắt, tựa như ánh sáng của mặt trời mới mọc, tựa như pháo hoa sáng lóa mắt! Ngay sau đó, biến mất vô tung!

Hộc Luật Phương nhìn vào không trung lộ vẻ không dám tin, hai đầu gối mềm nhũn chậm rãi quỳ xuống. Giống như vào buổi trưa, gã quỳ gối ở trước người hoàng hậu, dập đầu ba cái vang dội.

"Ta chính là chết ở trong tay một vị đại tông sư." Hộc Luật Phương nói, sau đó liền chết đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play