Bấy giờ trong doanh trướng kết thúc một hồi thảo luận, các tướng lĩnh đầu đầy mồ hôi chia nhau trở lại đội ngũ của mình, chuẩn bị truyền đạt một loạt các ý chính mệnh lệnh của đại soái xuống dưới.Đường Hiên tinh thần có chút ngẩn ngơ, không biết có phải là do đêm hôm qua ngủ không được ngon giấc, vừa mới sáng sớm lại cảm thấy tâm sự nặng nề, dường như có chuyện trọng yếu gì đó phát sinh.

Vừa mới trở lại nơi đóng quân của mình, lập tức có quân lính tiến đến bẩm báo:"Phó tướng đai nhân, có người đến từ Đông Đô nói là muốn tìm người."

"Đông Đô à?"Lập tức Đường Hiên lộ rõ nét mặt vui mừng, chắc là phụ thân phái Liễu Khinh Dương tới để bảo vệ mình đây.

Thế nhưng chỉ một lúc sau, xuất hiện hai người sóng vai đi vào quân doanh, một vị trung niên tướng mạo phiêu dật tiêu sái cùng một lão giả thoạt nhìn có chút già nua trầm mặc.

Sắc mặt hai người bọn họ đều không được tốt, trong tay lão già kia còn mang theo một cái gói to.

Lần này Đường Hiên thật sự là thay đổi sắc mặt:"Liễu thế thúc...Dịch tổng đốc?"

"Y ở...Đại soái đang ở trong soái trướng."Đường Hiên lắp bắp đáp.

Đường Hiên nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đến bên cạnh Liễu Khinh Dương, hắn cười ha hả hỏi:"Liễu thế thúc đến đây đường xa vất vả, phụ thân đại nhân có nhờ ngưởi gửi thông báo gì không? Có ai không, mau đi pha một bình trà, an bài thêm vài món điểm tâm..."

"Không cần!"Liễu Khinh Dương thản nhiên nói:"Lão gia đúng là có an bài, nhưng là phái ta tới cắt đứt kinh mạch của ngươi, treo lên đấu kì hai ngày hai đêm."

Đường Hiên lập tức nhảy chồm ra ngoài xa ba thước, nghẹn ngào kêu lên:"Điều này sao lại như vậy?"

"Đích xác chính miệng lão gia phân phó, ta không nói sai."Liễu Khinh Dương nhè nhẹ nói:"Thiếu gia, ủy khuất cho ngươi rồi."

"Người đâu..."Đường Hiên cắt ngang tâm tư, nghiêm nghị hô to.

Quân lính vừa mới mang ấm trà ra tới nơi cho rằng Đường Hiên muốn uống trà, gã chưa kịp hỏi, lại nghe thấy Đường Hiên quát:"Kết trận!"

Mặc dù không rõ dụng ý của Đường Hiên nhưng được chủ tướng ra lệnh thì dường như là có chuyện gì hệ trọng xảy ra, tất cả đại đội ba kỵ binh lập tức phi thân lên ngựa, qua lại tới lui, trong phút chốc đã sắp xếp thành hàng ngũ chỉnh tề ở bên cạnh Đường Hiên. Thương nhọn ngạo nghễ chĩa ra, trường đao sáng như tuyết!

Liễu Khinh Dương nhíu mày, thấp giọng hỏi:"Thiếu gia, người làm như vậy là ý gì?"

"Ha ha ha, ta không biết vì cái gì khiến các ngươi đều phát điên. Cha ta hay lắm, ngươi cũng được lắm, ai nhìn thấy Tần Phi cũng thấy cực kì thuận mắt. Hắn muốn tìm ta gây phiền toái, các ngươi không một ai chịu tới giúp ta thì chớ lại còn giúp hắn. Giờ đòi cắt đứt chân của ta? Liễu thế thúc, đắc tội rồi. Đây là quân doanh của ta, có thuộc hạ của ta. Muốn cắt đứt chân của ta ở chỗ này sao? Nằm mơ đi! Trừ phi trước tiên giết chết toàn bộ một ngàn tướng sĩ thủ hạ của ta rồi hẵng hay,"Đường Hiên giận quá cười rộ, trở tay rút trường đao bên hông ra.

"Được lão gia dặn dò, Khinh Dương không thể không theo."Liễu Khinh Dương khẽ thở dài.

"Cha ta bảo ngươi liền nghe, lời của ta ngươi sẽ không nghe sao? Liễu Khinh Dương ngươi cũng chỉ là nô tài của Đường gia. Năm xưa nếu cha ta không thương hại ngươi, cảm thấy thiên phú ngươi không tồi, luyến tài mà lấy tuyệt học gia truyền Đường gia truyền thụ cho ngươi, nếu không bây giờ ngươi có gì khác với những tên nô tài trong nhà? Đường gia đối với ngươi có ân tái tạo, ta là con trưởng của Đường gia, Đường gia từ nay về sau chính là của ta. Ngươi vốn là một nô tài, lại đánh chủ nhân của mình, có phải ngươi điên rồi hay không?"Đường Hiên lửa giận bừng bừng, nói chuyện dần dần mất đi sự chừng mực, nước miếng tung tóe, thần sắc kích động.

Hai hàng lông mày Liễu Khinh Dương hơi nhíu lại. Đúng vậy, xét thân phận mà nói, lão thực sự là nô bộc của Đường gia. Nhưng cái chính là từ nhỏ đến lớn, Đường Ẩn và lão lớn lên cho đến bây giờ chưa bao giờ coi lão là nô tài, là do chính bản thân hắn muốn kiên trì gọi Đường Ẩn là lão gia. Khi không có người, Đường Ẩn vẫn đối xử với lão như huynh đệ. Ba chữ Liễu Khinh Dương này, dù là ở Đông Đô hay là ở Sở quốc rối đến Giang Nam, thậm chí đến cả đại mạc Tây Vực có ai dám xem lão là một nô tài. Còn chuyện gì có thể nào khiến Liễu Khinh Dương đau lòng hay không?

Trông thấy gương mặt anh tuấn kia của Đường Hiên, trong lòng Liễu Khinh Dương kích động. Nhớ thưở Đường Hiên còn bi bô tập nói, mình ngồi xổm bên cạnh hắn, từng chữ từng chữ dạy hắn nói chuyện. Khi đó Đường Hiên mới học đi, suốt ngày chỉ thích bước thấp bước cao. Sợ hắn bị ngã, Liễu Khinh Dương không lúc nào là không túc trực ở bên cạnh, hắn nói muốn có chim sẻ, Liễu Khinh Dương không hề chậm trễ nhảy vọt lên ngọn cây, vì hắn mà bắt xuống dễ dàng. Hắn nói mùa hè ve sầu kêu rất ồn ào, Liễu Khinh Dương tiện tay cầm lấy cây kim trên tay của nhà hoàn đang may túi, mỗi con một kim lão giết hết tất cả ve sầu.

Chẳng bao lâu sau, Đường Hiên đặt chân vào võ đạo. Hắn kéo góc áo của mình cộc lốc nói muốn học. Nhưng hắn không chịu nổi khổ cực, tập luyện vất vả được một thời gian bèn cầu khẩn mình nới lỏng chuyện luyện tập, cho hắn được nghỉ ngơi một chút. Bản thân mình khi đó, vì cái gì mà mềm lòng như vậy, nếu không với tư chất của Đường Hiên tại sao chỉ có vài ba miếng võ mèo cào như bây giờ.

Liễu Khinh Dương cười khổ một tiếng, chính mình nhiều lần ra ngoài làm việc, đi đến bất kì nơi nào trông thấy món đồ chơi gì lạ mắt luôn phải mua về hai cái, một cái cho đứa con Liễu Thiên Kỳ, một cái khác chính là cho Đường Hiên. Nô bộc lớn nhỏ trong Đường gia, không một ai xem Liễu Khinh Dương là nô bộc như họ. Đường Ẩn, Đường phu nhân, Đường Đại Nhi cũng không xem lão là nô bộc! Chỉ có tiểu tử trước mắt này, do một tay mình chăm lớn, lúc thiếu niên chính mình dẫn vào con đường võ đạo, không nghĩ hắn dứt khoát ở giữa, lạnh lùng nói ra từ 'Nô tài!'

Hóa ra, chính mình chung quy vẫn là nô tài!

Người như Đường Ẩn tính ra cũng không nhiều, tính ra trên đời này cũng chỉ có một người như vậy mà thôi. Cái mệnh này vốn đã giao phó cho Đường gia, cũng vì ơn tri ngộ cùng việc không tiếc công truyền thụ của Đường Ẩn năm xưa. Chẳng lẽ lại hồi đầu chỉ là bị người ta xem như nô tài?

Liễu Khinh Dương thở ra một hơi thật dài, một làn khói trắng từ trong miêng phà ra dần dần biến mất vào trong gió rét, hai đầu lông mày không biểu lộ rõ thần sắc phức tạp lúc này, khiến người ta khó đoán.

Bọn quân binh không biết Đường Hiên gặp chuyện gì mà lại nổi điên lên như thế, đột nhiên lại tập kết toàn quân để đối phó một người. Trên đời này có bao nhiêu người một mình địch được ngàn binh sĩ như vậy hả?

Bọn họ quả thực không biết người ở trước mắt vốn là tiếng tăm lẫy lừng tại Sở quốc, theo như kể lại thì đây là người chỉ dưới đệ nhất nhân Dịch lão đầu và Bàng Chân! Bọn họ cũng không biết, nam tử bộ dáng thư sinh tiêu soái ở trước mắt này nhẹ nhàng đánh bại Niệm công công đã thành danh mấy chục năm để cho Tần Phi thoải mái thiến lão lần thứ hai.

Nếu như bọn họ biết đó là Liễu Khinh Dương, chỉ lo là sợ tới mức đái ra quần! Trên đời này, dám đứng trước mặt Liễu Khinh Dương đối đầu liệu có mấy người?

"Thiếu gia!" Liễu Khinh Dương tựa hồ trong nháy mắt già thêm vài tuổi, âm thanh có chút khàn đặc:"Ngươi nói rất đúng, ta vốn là nô bộc của Đường gia, làm gì có tư cách thay lão gia xử phạt được ngươi? Ngươi..."

Đường Hiên dần dần tỉnh táo lại, tự biết mình lỡ lời, nhưng không biết làm thế nào cho phải. Nhận thấy Liễu Khinh Dương có vài phần dao động, hắn vội vàng nói rằng:"Tuyết Nguyên rối loạn, người...Người hay là về lại Đông Đô đi."

"Lão gia giao cho ta hai sự việc, trách phạt ngươi thật sự là ta không đủ tư cách. Nhưng còn một việc khác, ta muốn thay lão gia làm cho xong!" Liễu Khinh Dương thản nhiên nói xong xoay người bỏ đi.

Đường Hiên đuổi theo hai bước, rồi lại không dám rời khỏi đội ngũ của mình quá xa, chỉ có thể từ xa hướng về bóng lưng của Liễu Khinh Dương kêu lên:"Người trở về nói cho cha ta biết, ta mới chính là con của ông ấy, ta mới là Đường gia trưởng tử! Còn nữa, Liễu...thế thúc..."

Thanh âm hai chữ thế thúc không biết tại sao lại nói xuống thấp, cũng không biết Liễu Khinh Dương cuối cùng là có nghe được hay không.

Trông thấy hai ống tay áo của lão tung bay, cước bộ nhẹ nhàng đạp tuyết mà đi, Đường Hiên đột nhiên hiểu rõ là chính mình vừa gây ra đại họa. Nếu lúc trước phụ thân chỉ là muốn đánh gãy hai chân của mình, một câu này nói ra cơ hồ đem vết nứt trong quan hệ giữa Liễu Khinh Dương với Đường gia khó mà lấp đầy được. Mấy chục năm qua, Liễu Khinh Dương vẫn âm thầm theo sau Đường gia mà tận lực, giả sử Liễu Khinh Dương không tiếp tục góp sức cho Đường gia nữa,...Đường gia nếu không có Liễu Khinh Dương, liệu có thể được như ngày hôm nay, liệu làm mọi việc đều có thể được thuận lợi nữa sao?

Giả sử Liễu Khinh Dương đầu quân cho môn phiệt khác, sẽ làm cán cân lực lượng của các thế lực có sự khác nhau rất lớn.

Giả sử lần này Đường Ẩn quyết truy cứu tới cùng lời của hắn...Hai cái chân có thể đủ sao? Cho dù có tám cái chân như con cua liệu có đủ?

"Phó tướng đại nhân, cái này..."Quan binh bên cạnh gọi Đường Hiên đang thất thần gọi trở về.

Đường Hiên cắn răng một cái:"Mặc kệ, lão tử dù sao cũng là trưởng tử, hổ dữ còn không dám ăn thịt con, ta không tin lão gia tử sẽ làm gì ta, cùng lắm thì gọi mẫu thân cùng muội muội đến cầu tình. Ăn một trận đòn, rồi bị đày đến sung quân vào đại doanh Giang Nam chứ gì."

... ...

Bên trong soái trướng, Phòng Vô Lượng cung cung kính kính đứng trước Dịch Tổng đốc.

Thân là chủ soái của quân Tây Bắc vậy mà Phòng Vô Lượng một chút kiêu ngạo cũng không có, y ngoan ngoãn giống như là con của Dịch lão đầu vậy.

"Phòng Vô Lượng, chúng ta không gặp mặt nhau bao lâu rồi?"Dịch lão đầu nhàn nhạt hỏi.

Phòng Vô Lượng lên tiếng bấm ngón tay nhẩm tính:"Lần gần nhất gặp mặt Tổng đốc đại nhân đã là 8 năm trước. Ba năm trước đây, tại hạ đi Đông Đô báo cáo công vụ có chuẩn bị cho Tổng đốc đại nhân vài tấm da Tây Vực, đáng tiếc lần đó Tổng đốc đại nhân có việc ra ngoài nên không gặp mặt được. Giờ nghĩ đến thật vô cùng đáng tiếc!"

"Uyển Nhi tiểu thư năm nay cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi phải không? Ba năm về trước lúc tại hạ gặp nàng ta thì vẫn là một tiểu nữ hài mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo thập phần xinh đẹp, đối nhân xử thế rất có quy củ, không hổ là cháu gái của Tổng đốc đại nhân." Phòng Vô Lượng khen.

"Nó...không gây phiền toái cho ta là may lắm rồi."

Phòng Vô Lượng khép hai chân làm một, đứng thẳng như cây lao, nói:"Tổng đốc đại nhân đã nói, kẻ làm tướng ở trên chiến trường phải giỏi nắm bắt, một khi nắm được chiến cơ, nếu như đối với toàn cục có lợi, nếu có vi phạm quân lệnh cũng không bỏ qua."

" Lúc ấy ngươi mới chỉ là thập trưởng mà thôi. Ta còn nói, nhìn vào ánh mắt của ngươi, tương lai sẽ là Đại tướng quân trấn thủ một phương! Chỉ cần ngươi có thể sống sót! Hôm nay nghĩ lại ta không nói sai."Dịch lão đầu thở dài.

"Là do Tổng đốc đại nhân có ân không giết, là do Tổng đốc đại nhân tài bồi!" Phòng Vô Lượng lớn tiếng nói.

"Còn nhớ rõ chuyện vì ngươi mà vị giám quan kia chết trận phải không?" Dịch lão đầu bình tĩnh nói.

Phòng Vô Lượng thần sắc kịch biến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play