Một lời này của Tần Phi không phải chỉ để uy hiếp, Dã Hồ Hướng Nam trong lòng vô cùng minh bạch, vị trí tộc trưởng này không phải là không có người dòm ngó vào, giả như hôm nay chính mình vì không chịu liên kết mà bị Tần Phi giết chết tại đương trường coi như là tạo điều kiện cho Tần Phi được mọi người suy tôn hắn lên như một vị thần.

Bầu không khí trong doanh trướng thoáng chốc trở nên đóng băng, mọi ánh mắt đều tập hợp lên người Dã Hồ Hướng Nam, xem hắn đến cùng có gan phân khai hay không, rất nhiều người cũng muốn nhìn xem Tần Phi đến cùng có dám đem hắn ra giết chết hay không.

Bỗng nhiên bên ngoài doanh trướng có một người xông vào. Người này gương mặt hoảng hốt, có lẽ là do chân vẫn còn dính lớp tuyết, khi tiến vào trong dẫm lên thảm da dê nên bị ngã chổng võ.

Các tộc trưởng sắc mặt rất khó coi, đây không phải là làm bọn họ mất mặt sao?

“Các vị tộc trưởng, đai sự không tốt.”Người vừa tới thở hổn hển nói:”Tây Bắc quân đoàn chia làm hai cánh quân, mỗi cánh hơn hai vạn người, xua quân thẳng vào, trực tiếp áp sát Tuyết Phong. Những nơi chúng đi qua, đều không chừa một ai. Miệt Khất bộ tộc, Tích Vượng bộ tộc,… tất cả mười bộ tộc lớn nhỏ đều bị diệt vong. Ba nghìn quân tiên phong Tây Bắc quân đoàn còn cách Tuyết Phong không đến hai trăm dặm.”

Các vị tộc trưởng của bộ tộc được hắn kể tên suýt chút nữa nói không thành lời. Mấy ngày trước, trong bộ tộc còn có tới mấy ngàn người, thật không ngờ mới chỉ vài ngày chính mình chỉ còn cái gốc là gần một trăm kỵ binh mang theo căn bản không còn một tộc nhân nào. Thời gian tới, nếu không xin gia nhập được vào bộ tộc khác thì chỉ có thể đi làm mã tặc mà thôi.

“Tây Bắc quân đoàn tới đúng lúc lắm, tốt lắm…”Ba Đồ Nhĩ nhanh chóng đi lên phía trước, đem người báo tin đỡ lên. Y biết người này, người này là thủ lĩnh của một bộ tộc nhỏ bên ngoài Tuyết Phong.

Thân thể hắn dính đầy máu, còn có các vết thương tích, thần sắc uể oải, chắc là xuất hết toàn lực mới chạy được đến đây.

Ba Đồ Nhĩ lấy trong tay thị nữ ra một bình rượu lên men từ sữa cho uống vài ngụm rồi hỏi:”Việc quân tiền phong Tây Bắc quân đoàn cách Tuyết Phong hai trăm dặm xảy ra khi nào?”

“Giữa trưa ngày hôm qua!”Người nọ đáp, hắn lúc này mới kịp sực nhớ, hôm nay đã qua giữa trưa. Một ngày một đêm, nếu Tây Bắc quân đoàn hành quân với tốc độ nhanh, sợ rằng hiện tại chỉ còn cách Tuyết Phong hơn một trăm dặm. Rất có thể trước hoàng hôn ngày mai sẽ đến Tuyết Phong, lúc đó lưỡng quân sẽ triển khai giao chiến.

Sắc mặt các vị tộc trưởng đang ngồi kinh hoàng, đây là lần đầu tiên Tây Bắc quân đoàn xuất động gần năm mươi vạn binh lực tiến vào Tuyết Phong. Có thể nói gần 10 năm, đây là chiến dịch có quy mô lớn nhất. Một trận chiến này, nếu để Tây Bắc quân đoàn đánh thắng, các bộ tộc tinh nhuệ tựa hồ đều bị làm gỏi hết, về sau các bộ tộc Tuyết Nguyên còn lại cũng vô lực đối kháng cùng Tây Bắc quân đoàn.

“Mọi người đi mau, trở về tìm tộc nhân của mình, chạy trốn càng xa càng tốt, Tây Bắc quân đoàn mà đánh tới…”Một vị tộc trưởng thất thần kêu lên:”Trở về mau, ít nhất có thể cùng tộc nhân của mình chết cùng một chỗ a!”

Ba Đồ Nhĩ bỗng nhiên bước nhanh đến bên cạnh người nọ, một quyền vật ngã rồi tiện tay rút thanh loan đao bên hông đâm vào bàn gỗ, nghiêm nghị quát:”Lúc này làm rối lòng người tức là muốn chết, nếu hắn bị Tây Bắc quân đoàn giết chết chi bằng để Ba Đồ Nhĩ ta tiễn hắn xuống địa ngục.”

Vị tộc trưởng bị đánh phẫn nộ đứng dậy, lấy từ trong ngực ra một cái sừng trâu nhỏ làm hiệu, y có hơn một ngàn kị binh tinh nhuệ ở bên ngoài, một khi nghe được tiếng kèn, lập tức tiến vào chém giết để giải cứu.

Đám tộc trưởng bọn họ mỗi người đều u ám, mắt thấy Tây Bắc quân đoàn còn chưa tới, mà các bộ tộc ở Tuyết Phong tựa hồ muốn tàn sát lẫn nhau.

Ba Đồ Nhĩ kêu lớn:”Tây Bắc quân đoàn hai cánh là năm vạn người. Các người muốn lui, có thể lui đi đâu? Sau lưng chúng ta lại là ngọn Tuyết Sơn chứa đầy tuyết trèo mãi vẫn chưa lên ngọn, lạnh đến thấu xương. Người bình thường bỏ lại ở giữa sườn núi cũng bị đông lạnh cho đến chết, chúng ta không có đường lui rồi! Chỉ còn cách quyết chiến một trận! Ai có ý hèn nhát sợ chết, lập tức cút khỏi nơi đây. Ai nguyện ý kề vai chiến đấu thì ở lại đây với ta!”

Tần Phi thấp giọng nói:”Tên Ba Đồ Nhĩ lúc này thoạt nhìn rất có phong phạm Đai Hãn.”

Giải Linh gật đầu nhẹ:” Năm đó, Thủy đại sư cũng đánh giá cao hắn. Nếu lúc đó bọn hắn bị thất bại, nhân tiện chúng ta nhúng tay giúp đỡ chút ít, có thể cứu tên Ba Đồ Nhĩ. Tuy nhiên, với tính tình của hắn, nếu thất bại, hắn tuyệt không bỏ tộc nhân để được sống một mình.”

Các tộc trưởng từ hoang mang dần lấy lại bình tĩnh, không ít người kêu lên:”Nghe theo lời Ba Đồ Nhĩ, cùng Tây Bắc quân đoàn quyết chiến một phen.”

“Bị Tây Bắc quân đoàn sỉ nhục một thời gian dài, lần này quyết một trận oanh oanh liệt liệt, chết cũng không thẹn là tín đồ của thần tuyết sơn.”

Dã Hồ Hướng Nam chọn đúng thời cơ bèn nói:”Đánh? Được đó, vậy chúng ta nghe theo ai chỉ huy? Chẳng lẽ nghe theo Ba Đồ Nhĩ ngươi?”

Dã Hồ Hướng Nam vừa mới nói xong, bỗng nhiên trước mắt nở hoa, thân thể chợt nhẹ, rõ ràng bị người ta nắm lấy cổ áo nhấc lên, tiện tay ném té xuống mặt đất, tứ chi hắn như nhũn ra, không còn sức nhúc nhích. Nhìn kĩ lại, hoá ra Tần Phi đứng tại trước mặt hắn, lạnh lùng nói ra:”Nếu còn nói nhảm, ta lập tức đưa ngươi xuống địa ngục.”

Dã Hồ Hướng Nam sợ run cả người, hạng cao thủ như Tần Phi căn bản không thể chống lại, cái mạng nhỏ nằm trong tay người ta, tốt hơn hết là ngoan ngoãn một chút.

Ba Đồ Nhĩ rút…loan đao ra khỏi mặt bàn, nghiêm mặt nói:”Ba Đồ Nhĩ ta còn trẻ, không dám lãnh đạo mọi người. Nhưng một vùng Tuyết Phong này là nơi bộ tộc Quyển Tu của ta đóng quân, địa hình địa thế ta đều rất quen thuộc. Đã muốn tiến hành, mời các vị vứt bỏ thành kiến, hãy để ta chỉ huy trận này. Một khi giành được chiến thắng, chúng ta lại bàn tính ai mới là Đại Hãn.”

“Tốt, làm theo ý ngươi đi!”Ngột Na Lợi nghiêm nghị nói:”Một khi đánh thua tất cả mọi người đều chết hết, cái gì Đại Hãn đều là thứ chó má. Ba Đồ Nhĩ, ta mang đến bốn ngàn kị binh, tất cả đều nghe theo ngươi.”

Ba Đồ Nhĩ ôm quyền:”Đa tạ tộc trưởng Song Tây.”

Các tộc trưởng khác thấy Ngột Na Lợi dẫn đầu, vùng dất này đúng thật chỉ có Ba Đồ Nhĩ là quen thuộc, liền nhao nhao tỏ vẻ nguyện ý giao ra binh quyền, toàn bộ một lòng nghe theo sự chỉ huy của Ba Đồ Nhĩ.

Ba Đồ Nhĩ bước nhanh đến giữa đại trướng, quỳ xuống, đối mặt với trăm vị tộc trưởng, nghiêm nghị nói:”Chư vị đã tín nhiệm ta như thế, đem bộ hạ tinh nhuệ nhất của mình giao cho ta, Ba Đồ Nhĩ không dám làm gì sai, lại không dám có tư tâm, thần Tuyết Sơn ở trên cao phù hộ chúng ta đánh thắng trận này!”

“Khi quân Tây Bắc động binh, nếu cưỡi ngựa chạy thẳng một mạch không ngừng nghỉ thì cũng phải mất sáu ngày đêm mới từ đại bản doanh tới được Tuyết phong. Như vậy, tính thêm thời gian chiến đấu và nghỉ ngơi dọc đường thì quân Tây Bắc ít nhất đã xuất phát được nửa tháng rồi.”

Một lời của Ba Đồ Nhĩ nói ra, trong doanh trướng yên tĩnh trở lại:” Nửa tháng liên tục xuất chinh, muốn xâm nhập sâu vào trong Tuyết Nguyên, binh lính của chúng cho dù tinh nhuệ cũng trở nên mỏi mệt. Nhất là ba ngàn quân tiên phong kia, trên đường đi phải chiến đấu vô số, gặp núi mở đường, gặp sông làm cầu. Chúng ta không thể ngồi chờ Tây Bắc quân đoàn đánh tới, nếu như quân tiên phong cách chúng ta chỉ hơn một trăm dặm, vậy chúng ta lúc này xuất phát, đến đêm có thể bắt gặp doanh trại. Chúng ta sẽ bất ngờ tập kích tiêu diệt bọn chúng.”

“Trước hết tiêu diệt quân tiên phong Tây Bắc quân đoàn, làm giảm nhuệ khí địch, sau đó chuẩn bị quyết chiến.”

“Tây Bắc quân đoàn chia hai hướng tiến đến, binh mã mỗi hướng đều hơn hai mươi vạn người. Tổng binh lực so với chúng ta cao hơn! Cho nên, chúng ta không có khả năng chia nhỏ quân, cần phải tập trung binh lực, ta suất lĩnh bảy ngàn binh mã, cộng thêm chư vị tộc trưởng mang đến hơn hai vạn binh mã, tổng cộng có hơn ba vạn người, cho nên bất luận cái gì cùng với Tây Bắc quân đều không rơi vào thế hạ phong. Chúng ta chỉ có thể dùng chiến thuật để tiêu diệt từng bộ phận địch.”

“Đội trinh sát sẽ do Quyển Tu bộ tộc chúng ta đảm nhiệm, vì phòng ngừa hai hướng quân Tây Bắc vây kín, bất cứ lúc nào cũng phải nắm rõ động thái đối phương.Ngoài ra, hy vọng mỗi tộc trưởng đều có thể phái ra thân tín của mình về nơi đóng quân, nhanh chóng đem những đội quân khác bắt đầu tập hợp lại.Nếu như chúng ta mở màn trận chiến được thuận lợi, cùng quân Tây Bắc chiến đấu kéo dài thời gian. Đại quân của chúng ta bên ngoài một khi hoàn tất bao vây, dùng hơn mười vạn binh mã thanh toán bốn năm vạn người Tây Bắc quân, nhất định giành được đại thắng.”

Ba Đồ Nhĩ phân tích có lý,các tộc trưởng nhao nhao gật đầu, lúc này đụa theo sự an bài của Ba Đồ Nhĩ, điều binh khiển tướng, an bài nhân thủ đi.

Ba Đồ Nhĩ rất áy náy đi đến trước người Giải Linh và Tần Phi bèn cúi đầu nói:”Giải Linh tỉ tỉ, Tần huynh đệ, vốn nghĩ lần này có thể tiếp đãi tốt các người. Nhưng lần lại gặp Tây Bắc quân. Đánh xong trận này, Ba Đồ Nhĩ không biết còn có toàn mệnh hay không. Các người đi trước đi, mặc dù không lo tỉ tỉ có thể tự bảo vệ mình nhưng vạn nhất có thể bị người khác làm tổn thương đệ cảm thấy áy náy.”

Ba Đồ Nhĩ mang một bầu rượu tới rót đầy ba ly rồi nâng lên: "Tỷ tỷ, Tần huynh đệ, nếu như Ba Đồ Nhĩ còn sống, tương lai nhất định đến Giang Nam gặp các người."

Y một hơi uống cạn rồi cười ha hả nhìn Giải Linh và Tần Phi.

Tần Phi nhận thấy được hào khí của y, mặc dù không thích mùi vị của rượu lên men từ sữa cũng ngửa cổ uống vào một ngụm, từng giọt rượu cay nóng thiêu đốt từ cuống họng đến tận dạ dày. Giải Linh nở một nụ cười, nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ.

“Ba Đồ Nhĩ, ta sẽ không bỏ đi. Ta tại Tuyết Nguyên vốn là có sự tình muốn làm! Ta ở lại đây bảo vệ ngươi, giúp ngươi chân chính trở thành người đứng đầu, đánh thắng trận này, vì tộc nhân của ngươi, hoàn thành lời tiên đoán của Thủy đại sư năm đó!”Giải Linh thản nhiên nói.

Ba Đồ Nhĩ là người phóng khoáng, thấy bọn họ không đi liền không nhiều lời mà cười nói:”Thủy đại sư khi đó nói ta về sau là anh hùng của Tuyết Nguyên, đáng tiếc, Ba Đồ Nhĩ ta sống uổng công 30 năm vẫn là một phế vật. Lúc này, cùng quân Tây Bắc hảo hảo đánh một trận, vì Tuyết Nguyên, vì Quyển Tu bộ tộc, vì Thủy đại sư, tất thắng!”

Bên ngoài doanh trướng, một loạt tiếng hí của chiến mã vang lên, tất cả chiến sĩ các bộ tộc đã nhận tin tức tấn công quân Tây Bắc. Vô số chiến sĩ tập trung ở dưới đỉnh Tuyết Phong, tinh kì tung bay, ý chí chiến đấu sục sôi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi đó, Dịch lão đầu đang còn là một tráng niên, vốn là Tổng Quan Sát Sử, dưới tay lão là quan viên các sở của Sát sự thính được cử vào nơi quân đội đồn trú, nếu phát hiện lạm sát người, hết thảy theo quân pháp xử trí.

Bây giờ thì sao? Chẳng lẽ không còn cách nào khác?

Tây Bắc chỉ có dùng phương pháp như vậy mới có thể kích thích những tân binh kia khát khao chiến đấu. Danh vọng ư? Tây Bắc quân chẳng lẽ phải dựa vào sự chém giết để trở thành một đạo quân được lưu danh?

Cầm trong tay con rối nhỏ được chế tạo thô sơ, dằm gỗ đâm vào tay gây đau nhức.

“Còn có một tên…”

“Giết chết hắn!”

Một đội kỵ binh không biết từ đâu xuất hiện. Chúng nhìn thấy Dịch lão đầu đứng một mình ở trong đống đổ nát, hưng phấn khua mã đao, rầm rập lao đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play