Đống lửa vẫn nhảy múa trong trời tuyết, những quan binh thắng lợi trong cuộc cướp bóc bộ tộc đang liều mạng cướp bóc tài phú. Những chén đĩa vàng, những đồ ngọc ngà châu báu bị bọn chúng tham lam nhét hết vào hầu bao. Vì một cái chén vàng có khi đồng bào khi xưa cũng rút đao khiêu chiến.

Thi thể trai tráng ngổn ngang, máu tươi đọng trên lớp tuyết. Tuyết bay phất phơ từ trên trời xuống dần che kín thân thể bọn họ. Các nữ nhân bị Sở binh làm nhục vẫn tụ ở đó, người kêu gào thảm thiết, người thút thít nỉ non.

"Đại soái có lênh, không cho phép dừng lại. Tiếp tục tiến binh!" Lính liên lạc tay cầm lệnh kỳ vẫy loạn, miệng không ngừng hò hét phát hiệu lệnh. Gã chẳng thèm để ý những binh lính không dừng tay, những binh sĩ không giật cương để tiếp tục tiến binh. Những tên thực hiện quân lệnh chậm sẽ có người phụ trách quân pháp xử lý.

Binh lính cướp đoạt đầy một bao vẫn còn chưa thoả mà còn châm lửa đốt cháy các doanh trướng, sửa soạn binh khí mã cụ rồi mới thúc ngựa bỏ đi.

Phía sau bọn chúng là máu tươi, là thi thể, là khói lửa mịt mù ... Địa ngục ư, cũng chỉ đến thế này mà thôi.

...

"Thật là một nơi thần kỳ." Tần Phi đang đứng trên sườn một ngọn núi nhỏ, hai mắt sáng trưng. Chỗ này giống như trong sa mạc bỗng hiện ốc đảo. Đỉnh núi quanh năm có tuyết đọng lại có một dòng Ôn Tuyền nóng hôi hổi. Nước suối chảy quanh những tảng đá lởm chởm với những hình thù kỳ quặc. Cỏ cây ở đây tươi tốt. Này là hồng lục giao nhau lốm đa lốm đốm chen giữa màu trắng mênh mông vô bờ tạo thành một cảnh khác gì nơi tiên ở.

Giải Linh mỉm cười bảo:"Ta với Thuỷ đại sư đã từng đến nơi đây."

Trong đầu Tần Phi nhất thời hiện những hình ảnh đầy tà ý. Một đôi thiếu niên, thiếu nữ nhẵn nhụi nhảy vào Ôn Tuyền, ngươi để ta đấm bóp chà xát, ta cho ngươi xoa bóp chân, tình chàng ý thiếp, không thể vãn hồi...

Có lẽ nhìn thấy Tần Phi lộ mặt hèn mọn, khuôn mặt Giải Linh lập tức phủ băng:"Tiểu tử thối, đừng có nghĩ bậy."

"Ặc... ta đang nghĩ đến chuyện hai người tới đây, nhìn thấy thấy Ôn tuyền chắc không thể không xuống tắm rửa chứ. Không biết sư nương có giúp Thuỷ đại sư đấm bóp lưng không nhỉ." Tần Phi thành thật nói ra ý nghĩ.

"Vô sỉ, ngươi cho Thuỷ đại sư là người vô sỉ vậy sao? Không có chuyện đấy, tuyệt đối không có." Khuôn mặt Giải Linh đỏ ửng. Hai mươi năm trước, mình vẫn là cô bé. Khi nhìn thấy Ôn tuyền đúng là tự nhiên ngứa ngáy nên xuống tắm rửa. Thuỷ đại sư thủ phía ngoài, y khoanh chân ngồi đó, kiếm đặt trên đầu gối, hai mắt nhìn thẳng. Khi đó ... mình có hy vọng y nhìn lén hay không? Vạn nhất, nếu y nhìn lén có tốt hơn bây giờ không?

Thuỷ Tình Không đúng là chính nhân quân tử, từ đầu tới cuối một mực thẳng lưng không ngoái đầu. Điều này làm cho Giải Linh càng thêm khâm phục nhân cách của y, nhưng cũng hơi có một chút thất vọng ... Nếu khi đó y ngoái đầu có thể tất thảy đều khác.

Nhìn thấy khuôn mặt Giải Linh hơi hồng, Tần Phi đã giám định xong: khẳng định có xoa bóp.

Giải Linh đang nhập thần hòi tưởng chuyện cũ thì thấy văng vẳng bên tai có câu nói thật hoang đường: "Sư nương, người và Thuỷ đại sư đều là người tốt. Nhưng hai người quá tuân thủ lễ nghi làm cho tình nhân không thể thành quyến thuộc. Kỳ thực, ta đã đoán hai người sẽ không cùng nhau nhảy xuống nước. Nhưng giả sử khi sư nương ở dưới nước bỗng nổi tiếng kinh hô thì có phải là Thuỷ đại sư quan tâm tất loạn, nhất định người sẽ quay đầu lại nhìn. Lúc ấy người đã có vựo không còn là thiếu niên chưa thành nhân thì làm sao có thể nhịn được? Một khi gạo đã nấu thành com thì với bản tính của Thuỷ đại sư thì nhất định sẽ để cho người một cái danh phận hoàn hảo. Tiếc là ... cơ hội tốt như thế mà lại cứ vậy trôi qua."

"Hạ lưu, còn nói tiếp ta sẽ rút lưỡi của ngươi." Giải Linh lớn tiếng trách mắng nhưng trong lòng của nàng thì có chút hối tiếc sao không làm theo câu chuyện của Tần Phi. Đúng là lúc ấy hai người đã có tư tình nhưng dừng ở lễ nghĩa, mọi thứ đều cố gắng theo quy củ. Giả sử như lá gan của mình lớn thêm một chút có lẽ có thể thành giai thoại một phen ... Tiếc là hết thảy là chuyện xưa rồi!

Tần Phi lắc đầu không cho là vậy rồi cất bước đi thẳng về phía trước. Lần này các bộ tộc hội minh chắc sẽ chọn chỗ Ôn tuyền này. Vì lần hội minh này mà dựng nên một doanh trướng cực lớn đủ để chứa hai trăm người. Trên nền là các loại thảm da dê đã được thêu dệt, giữa trướng là một cái hoà lò. Trong trướng có đặt các cái bàn, trên bàn là các tấm khăn, các tấm khăn đều là tinh phẩm tốt nhất của các bộ tộc. Có tất cả năm mươi thị nữ xinh đẹp hầu hạ, sắp đặt như thế để cho người đứng đầu các bộ tộc có cảm giác vẫn như ở nhà.

Bên ngoài doanh trướng được thân vệ của Ba Đồ Nhĩ canh gác. Họ thấy Giải Linh và Tần Phi đi tới thì không dám ngăn cản mà đồng loạt lui lại nhường đường.

Tần Phi gạt trướng mành mời Giải Linh vào. Ánh mắt của hơn trăm tộc trưởng trong doanh trướng đều nhìn vào Giải Linh, nhìn được một tuyệt sắc giai nhân như thế khiến vài vị tộc trưởng không nén nổi mà kinh ngạc hô lớn.

"Đây là hội minh các bộ tộc Tây Bắc chúng ta, tại sao lại có một nữ nhân và một nam nhân Trung Nguyên hả?" Một tộc trưởng người cao gầy đứng dậy quát lên:"Ba Đồ Nhĩ, ngươi phải lập tức giải thích cho ta biết."

Khuôn mặt Ba Đồ Nhĩ hiện vẻ bối rối. Người cao gầy kia chừng ba mươi tuổi là tộc trưởng bộ tộc Hà Hợp Dã Hồ Hướng Nam. Lần hội minh này, Dã Hồ Hướng Nam nhất định phải đoạt ngôi cao. Sau đó bộ tộc Quyển Tu cũng hươ tay múa chân, nghiễm nhiên coi mình là Đại Hãn. Hiện giờ, trước mặt trên trăm vị tộc trưởng, Dã Hồ Hướng Nam ra vẻ từ trên cao nhìn xuống, giọng nói như ra lệnh làm cho Ba Đồ Nhĩ không thể chịu nổi.

Trước mắt Dã Hồ Hướng Nam với cái chết của gia gia và phụ thân y khó mà thoát khỏi không có liên quan. Rất nhiều dấu vết cho thấy, bộ tộc Quyển Tu đã hai lần rời tận sâu trong Tuyết Nguyên để ra ngoài kiếm lương thảo làm cho thiệt mạng một vị tộc trưởng. Người bán tin tình báo cho quân Tây Bắc rất có thể chính là Dã Hồ Hướng Nam. Chỉ tiếc là ở Tuyết Nguyên vẫn lấy thực lực làm đầu. Bộ tộc Quyển Tu chỉ có bảy ngàn chiến sĩ nên căn bản không có khả năng chiến thắng bộ tộc Hà Hợp đông đảo. Dù có huyết hải thâm cừu thì Ba Đồ Nhĩ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà chờ đến một ngày nào đó có cơ hội.

"Vị này, chắc là tộc trưởng bộ tộc Hà Hợp Dã Hồ Hướng Nam." Giải Linh thì thầm với Tần Phi.

Tần Phi gật đầu bước nhanh vào thì mới nhìn ra Dã Hồ Hướng Nam rất cao, còn cao hơn Tần Phi nửa cái đầu. Tần Phi lạnh lùng cười ta một tiếng, huyệt khí hải trào lên, chân khí vô hình tuôn ra. Người ngoài không thể nào nhìn thấy Dã Hồ Hướng Nam đang bị một áp lực như núi đè lên người, đầu gối của gã không thể chịu được sức mạnh kinh khiếp như thế, đầu gối dần dần cong lại.

Nếu như trước mặt của nhiều vị tộc trưởng như thế mà bị thiếu niên Trung Nguyên xa lạ đẩy ngã thì cái ngôi Đại Hãn không cần suy nghĩ nhiều nữa. Dã Hồ Hướng Nam biết rằng đã gặp phải cao thủ nên không thể đối cứng được nên ứng biến rất nhanh. Gã giả vờ ngã nhào, khi mông vừa chạm đất thì lớn tiếng kêu lên :" Ba Đồ Nhĩ, ngươi bôi dầu mỡ gì vào tấm thảm này thế hả?"

"Ngươi bảo ta không có tư cách tham gia hội minh này sao?" Tần Phi nhìn thẳng vào cặp mắt của Dã Hồ Hướng Nam :"Đầu tiên là ta không thích ngửa đầu nói chuyện cùng người khác. Sau nữa, ta là người Trung Nguyên nhưng thân phận của ta không cho ngươi bất kính được."

"Thật tà môn!" Trong lòng Dã Hồ Hướng Nam thầm nghĩ. Không biết từ đâu lại thò ra một gã thiếu niên lạ mặt lại có tu vi cao như vậy nhỉ?

Nhưng Dã Hồ Hướng Nam vẫn mạnh miệng hét to :"Được lắm, vậy ngươi nói đi, ngươi là ai? Tại sao ngươi lại tới tham gia hội minh các bộ tộc vùng Tây Bắc chúng ta?"

"Ta từ Bắc Cương đến! Đại mạc trước đây có một vị Võ Tôn Thuỷ Tình Không. Thuỷ đại sư là sư phụ của ta, tuy người đã bất hạnh bỏ mình nhưng một vị sư phụ khác của ta lại trở thành một vị Võ Tôn mới. Ta đại biểu cho ý nguyện của người! Tiện thể xem xét xem các bộ tộc Tây Bắc có ý niệm giao hảo với Man Tộc Bắc Cương hay không?."

Cho dù Dã Hồ Hướng Nam là người điếc thì hẳn cũng phải biết đến Võ Tôn ở Đại mạc Bắc Cương, lấy sức cá nhân chống đỡ cả Man tộc, bách chiến bách thắng, chưa từng thất bại. Mặc dù bị tập kích ở Đông Đô nhưng tình huống chiến đấu không như thông thường mà là lấy một chiến hai vị Đại Tông sư mà không rơi xuống thế hạ phong, dù chết mà vẫn vinh quang.

Thiếu niên này là đệ tử của lão ... khó trách tại sao tu vi lại cao tới mức như vậy.

Dã Hồ Hướng Nam lập tức thay đổi sắc mặt, gã bèn vừa đứng dậy vừa cười ha hả. Nguyên bản gã định đứng thẳng nhưng bỗng nhớ tới Tần Phi nói không thích ngẩng đầu nói chuyện nên khom người xuống bảo :"Hoá ra là đệ tử Thuỷ đại sư. Năm xưa ngài đã từng tới Tây Bắc, các bộ tộc đều cực kỳ ngưỡng mộ. Chỉ tiếc rằng khi đó ta còn quá nhỏ lại không có mặt tại bộ tộc nên không thể ngắm nhìn dung nhan phong thái của đại sư, nhưng hiện tại nhìn được đồ đệ đích truyền của Thuỷ đại sư, Dã Hồ Hướng Nam này coi như sống không uổng rồi. Mời ngồi, mời ngồi."

Tần Phi làm gì không biết chủ ý của bọn họ là thế nào. Sau khi hội minh Tây Bắc có thể nói là có binh, có ngựa có tướng, chỉ còn thiếu vị cao thủ trấn giữ một phương như Thuỷ Tình Không mà thôi. Nên hiểu là khi vùng Tây Bắc chọn được Đại Hãn thì lập tức người đó sẽ là nhân vật đầu bảng bị ám sát của Chấp Hành Ty Sát Sự Thính. Nếu không có cao thủ trợ giúp đắc lực thì chức vị Đại Hãn này chỉ sợ chưa được mấy ngày sẽ bị Tuyết sơn thần chiếu rọi mang đi.

Dã Hồ Hướng Nam cũng có dã tâm tính toán giống hệt như Ba Đồ Nhĩ, cả hai đều âm thầm chiêu dụ một số cao thủ. Nhưng Dã Hồ Hướng Nam chiêu dụ cao thủ toàn những ngoại hiệu gian tà vang dội như "Nhất đao đoạn kiếm giang" "Thiết tí vô địch" 'Thần quyền chấn đông nam' . . . Tuy thế công phu thuộc hạ của gã cũng thật đáng thương vô cùng. Thậm chí có vị cao thủ ngoại hiệu là 'Đao kiếm vô song, giang nam nhất phách' đi uống rượu quá nhiều va phải một nàng hầu, gã định cướp sắc nữ nhân đó. Kết cục bị hai mươi tên tuần kiểm vây bắt được rồi nhốt vào nhà lao.

Dã Hồ Hướng Nam tự biết mình chỉ là miếu nhỏ nên tạm thời không tìm được cao thủ trâu bò. Nhưng nếu hắn mà làm Đại Hãn thì sẽ lập tức bỏ ra rất nhiều hoàng kim mời mấy vị cao thủ cấp Tông sư toạ trấn.

Thiếu niên trước mặt khí độ bất phàm, tu vi tinh thâm lại là đệ tử của Võ Tôn Bắc Cương. Nếu có thể quan hệ với hắn thì chính là có quan hệ với Võ Tôn ở Đại Mạc. Có cái bùa hộ mệnh này thì ... hà hà, cuộc sống sau này cũng đỡ phải lo lắng nhiều.

"Năm xưa Thuỷ đại sư đi du lịch Tây Bắc cùng Giải đại sư, thế mà ngươi không nhận ra. Ta xem ra ngươi thì ... không bằng móc luôn hai mắc của mình xuống đi." Tần Phi không chút lưu tình chế giễu.

Giải Linh cũng phối hợp với hắn. Nàng tháo kim hoàn buộc tóc xuống làm cho bộ tóc như thác nước chảy xuống. Mái tóc dài mượt làm nàng giống hệt thiếu nữ. bạch y như tuyết, tóc đen dài mượt, xinh đẹp vô song. Dung nhan làm người ta không dám nhìn gần.

Một vị tộc trưởng lớn tuổi đột nhiên kinh hô: "Đúng là Giải Linh ... Giờ ta mới nhớ, thảo nào trong quen mặt như thế."

"Giải Linh ... A, đó là tình nhân trong mộng của bao thiếu niên thời của ta tơ tưởng đến. Ai da, đứa nào quất ta vậy?"

"Thối lắm, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga ... Giải Linh là của ta ... ai da má ơi!"

Trong đại trướng bồng nhất thời loạn cả lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play