Giải Linh thong thả đi tới, nàng chứng kiến toàn bộ màn động thủ của Tần Phi. Thiếu niên này thiên phú cực cao, tu vi thâm sâu, hạ thủ tàn độc, đều có chút ngoài dự liệu của nàng. Phải nói là kể từ khi nàng bắt Tần Phi mang đi, tu vi của hắn đã tiến lên một bậc.

Tần Phi tu luyện Thiên Ngân công pháp, thân pháp như nước chảy mây trôi, có thể dễ dàng giết chết một người mà không phải lãng phí một phân khí lực, cũng không vì đối phương người đông thế mạnh mà hỗn loạn. Hắn như mãnh hổ lao vào bầy cừu, tùy ý cũng có thể tiêu diệt gọn gàng.

Hai người thiếu niên giống nhau, đều cùng tu luyện Thiên Ngân công pháp, đều cùng đi đến Tây Vực Tuyết Sơn, đều cùng xuất thủ tàn sát bừa bãi đám kỵ binh.

Trong mắt nàng, Tần Phi dần dần mơ hồ lại từ từ trở nên rõ ràng, phảng phất hình bóng của thiếu niên kia hai mươi năm trước, giương mũi kiếm chỉa vào đám kỵ binh, lớn tiếng trách mắng:"Người mà ngay cả cầm thú cũng không bằng thì sao có thể sống trong trời đất?"

" Tình Không...” Giải Linh thở nhẹ thốt.

"A?" Tần Phi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Giải Linh: "Là ta!"

Thì ra cuối cùng cũng không phải là hắn, hình bóng kia mờ dần, Giải Linh tự giễu cười, nhặt y phục tả tơi trên mặt đất, đi đến an ủi những cô gái hồn phi phách tán kia.

"Ngươi là lính của quân doanh?" Tần Phi quát hỏi tên quan binh cuối cùng còn sống sót.

"Phân đội số tám, đại đội khinh kỵ kinh số ba, quân đoàn Tây Bắc Quân số sáu..." Tên quan binh kia khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, nhìn ánh mắt tràn đầy sát ý của Tần Phi, nơm nớp lo sợ nói: " Tổng trấn đại nhân, ta cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, đừng giết ta... đừng giết ta..."Thanh âm yếu ớt của hắn khẽ vang lên.

"Mới vừa rồi ngươi nói phó tướng đại nhân, vậy hắn là ai vậy? Dám ngang nhiên hành động dâm ô như vậy trong quân doanh?" Tần Phi lớn tiếng hỏi.

Tên lính kia nuốt nước bọt xuống, thấp giọng nói:" Hắn... Hắn là Đường gia đại công tử Đường Hiên..."

Trong lòng Tần Phi trầm xuống, thiên hạ quả thật nhỏ bé, Đường Hiên bị phạt đến tây vực nhập ngũ, chính là cùng với hắn trước kia có quan hệ. Nhưng lại không nghĩ tới chính là sao khi đến quân doanh Tây Bắc, thoát khỏi sự quản thúc của Đường ẩn, lại cả gan dám làm loạn. Dám dung túng bộ hạ ra ngoài cướp đoạt, dấu diếm nữ nhân dâm ô trong quân doanh,... Phải biết chỉ cần phạm vào một trong nhưng tội này, dựa theo quân pháp Sở Quốc, chỉ có một con đường là chết!

"Tổng trấn đại nhân, ngài..."

"Quân pháp như sơn." Tần Phi đem đoạn kiếm gãy ở phía trước nhẹ nhàng chặt đứt cổ họng của hắn.

... ...

Trong một túp lều của doanh trại, ở giữa có một cái bếp lửa thật ấm áp. Đường Hiên vận chiếc áo bào thật dày, lười biếng nằm trên giường êm, tay cấm một cuốn tiểu thuyết chăm chú đến nhập thần. Hắn tay phải cầm sách, nhưng tay trái đưa vào trong áo bào, ở vị trí như là giữa thắt lưng, nắm thứ gì đó, sau đó thân thể lên xuống nhịp nhàng...

"Đường phó tướng ...Phó tướng đại nhân..." Ngoài cửa đột nhiên có tiếng kêu vọng vào, nghe như tiếng khóc than nức nở.

Đường Hiên cả kinh, tay trái nhanh như chớp, rút từ trong đũng quần về, tay phải nhét vội cuốn tiểu thuyết xuống dưới đệm, sau đó hắn ngồi nghiêm chỉnh, hắng giọng kêu lên: "Vào đi, than khóc cái gì? Chẳng lẽ đại quân dị tộc đánh tới rồi sao?

Cửa phòng gần như là bị đụng vỡ, một tên linh hớt ha hớt hải té lăn ra đất.

"Phó tướng đại nhân, việc lớn không ổn rồi..." Tên lính kêu gào lên: các huynh đệ của phân đội số tám của đại đội khinh kỵ binh số ba, toàn bộ đã bị giết sạch!"

Đường Hiên nhảy cẩng lên, lao đến túm cổ áo tên lính kia quát lên:" Làm sao có thể? Bọn họ chỉ là đi tập kích bộ tộc Xích Vũ, chẳng qua chỉ là một bộ lạc hơn bốn trăm người. Chẳng lẽ là âm mưu của dị tộc? Dùng một tiểu bộ tộc để dụ chúng ta tiến công, rồi cho đại quân bao vậy xung quanh? Vậy cũng không thể nào a, Xích Vũ tộc cách chúng ta không xa, chỉ cần bọn chúng phát tín hiệu cầu cứu, lập tức cả đại đội số ba sẽ đến liền... lại còn điều này nữa, nếu dị tộc điều động binh mã, sao có thể dấu diếm thám báo cùng Liệp Ưng của chúng ta?"

Tên lính đáng thương ở trong tay đường hiên, mếu máo nói:" Bẩm phó tướng đại nhân, không phải là dị tộc... bọn họ bị giết bởi... chỉ một người!"

Khi phân đội số tám của đại đội khinh kỵ binh số ba đi ra ngoài, đến đêm không về. đây là chuyện bất bình thường, cho nên phân đội bốn xuất động, đi trước đến chỗ Xích Vũ tộc tìm kiếm. Sau khi đến hiện trường, quân lính dù dày dạn kinh nghiệm chiến trường cũng chịu không được mà nôn mửa... Mảng tuyết trên mặt đất đã nhuốm đầy máu huyết, đêm xuống băng giá phủ lên những xác chết ngổn ngang, khắp nơi chân gãy tay đoạn, cảnh tưỡng thê thảm làm bọn chúng không nỡ nhìn.

Bọn họ vốn cho là phân đội số tám bị Xích Vũ tộc cùng các bộ tộc khác mai phục, nhưng sau khi cẩn thận dò xét, phát hiện là phần lớn chiến mã cũng chết ngay tại chỗ. Đối với các dị tộc nghèo nàn kia, họa chăng có điên mới làm như vậy? Sau đó bọn họ kiếm được một nấm mồ cực lớn, sau khi đào lên, kiểm tra bên trong có gần trăm cổ thi thể, toàn bộ đều là người của Xích Vũ tộc.

Nếu Xích Vũ tộc đã bị phân đội số tám giết sạch, vậy thì ai giết cả phân đội số tám đây?

Phân đội bốn tỉ mỉ tìm kiếm lại, rốt cục cũng kiếm được một phong thơ bằng máu, tên đầu lĩnh chậm rãi đọc to lên cho tất cả bọn chúng nghe, nghe xong tất cả đều biến sắc. Bọn họ bất chấp nguy hiểm ban đêm đi lại trên cánh đồng tuyết, lập tức chạy về đại đội khinh kỵ binh số ba, hướng quan chỉ huy là Đường Hiên báo cáo.

Đường Hiên cả người run rẩy mở phong huyết thư ra đọc.

"Đường Hiên, ta là Tần Phi! Phân đội số tám của đại đội khinh kỵ binh số ba dưới trướng của ngươi đã bị ta thi hành quân pháp, về phần những tên có liên quan đến vụ án, ta sẽ thông báo cho Giám Sát Ty tiếp tục điều tra. Nếu như lúc ta trở về, ngươi vẫn còn ở tại Tây Bắc Quân, chúng ta sẽ thanh toán cho xong khoản nợ này!"

Đường Hiên tức giận xé nát phong huyết thư thành mảnh vụn, nhưng sự sợ hãi đã xâm chiếm toàn thân hắn rồi. trước kia Tần Phi không bán đứng Đường Gia bọn họ là đã may lắm rồi, mà cha hắn lại buộc Tần Phi chịu tội thay hắn. Nếu như Tần Phi nói muốn thanh toán cái khoản nợ này, chắc chắn là không nói giỡn rồi. Tên tiểu tử này.. Người khác thì không biết chứ Đường Hiên hắn sao lại không? Ngay cả bạn tốt nhất của hắn là Sở Dương mà hắn cũng giết thì còn có gì mà hắn chẳng thể làm?

Tên lính kia quỳ trên mặt đất hoảng sợ nhìn sắc mặt của Đường Hiên.

"Tiểu Dũng tử, ngươi thấy ta đối đãi với ngươi như thế nào?" Đường Hiên bỗng nhiên hỏi chuyên không đâu.

"Phó tướng đại nhân đối với ta ân trọng như núi, quả thực như là phụ mẫu tái sinh vậy, ngay cả cha mẹ ruột cũng không bằng, trời đất bao la cũng không bằng ân đức của phó tướng đại nhân ngài...Tiểu nhân nếu là nữ nhân, nhất định lấy thân báo đáp, đáng tiếc kiếp này ta là nam nhân, chỉ có thể đi theo ngài làm tùy tùng mà thôi... Nhưng chỉ cần một câu nói của ngài, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu, ta cũng không nhíu mày!" Tiểu Dũng tử hắng giọng đáp.

Thật ra thì hắn đã cẩn thận tính toán, Đường Hiên đối với hắn cũng có chỗ tốt. Ví như khi hắn giúp Đường Hiên một việc nhỏ thì sẽ được thưởng tiền, khi đưa món ăn lên thì sẽ được ăn ké. Nhưng ân đức như vậy mà nếu tiểu dũng tử hắn xả thân báo đáp... thì hắn trước sau đã chết muôn ngàn lần rồi.

Vì thế nên khi phó tướng đại nhân nhắc đến vấn đề thâm tình như vậy, Tiểu Dũng tử hắn cũng dứt khoát cao giọng nói.

"Tiểu Dũng tử, ta cho phép ngươi được rời doanh trại!" Đường Hiên nhỏ giọng, kề sát bên tai hắn nói: "Cho ngươi bốn thớt ngựa tốt, ngày đêm không ngừng, lấy tốc độ nhanh nhất trở về Đông Đô, đên Đường Phủ cầu kiến cha ta... Ngươi lấy ngọc bội tùy thân của ta theo làm tín vật."

"Đường đại nhân?" Tiểu Dũng tử hai mắt sáng lên, đây chính là đại nhân vật trong thần thoại à nha, chính mình cũng có cơ hội nhìn thấy sao?

"ừ, gặp cha ta rồi, nhắn lấy lời ta! ngươi nghe cho rõ đây."

"Phó tướng đại nhân xin nói, tiểu nhân cho dù quên tên họ của mình cũng nhất quyết nhớ lời nhắn nhủ của ngài."

Đường Hiên hít một hơi thật sâu nói: "Tần Phi muốn giết ta, mau phái Liễu thúc đến cứu."

Tiểu Dũng tử nhận lấy ngọc bội xong liền ra ngoài, hắn nghĩ Tần Phi có thật sự giết chết Đường Hiên hay không cũng không có liên hệ gì với hắn. Cho dù Đường Hiên chết đi thì đơn giản chỉ là tiếp tục vuốt mông tên phó tướng kế tiếp thôi, phó tướng quân quân đoàn tây bắc đa phần là có quan hệ với triều đình, vì bình thường thì cũng phải là quan nhị phẩm mới lĩnh chức này được chứ ai đâu mà trẻ như hắn. hắn cao hứng chính là, dọc đường mang theo bốn con tuấn mã, sau khi đến đông đô, sẽ bán đi ba cổ, có thể có được không ít tiền, sau đó khi không còn ngựa nữa, Đường đại nhân sao không thể an bài cho hắn chứ? Hơn nữa, cái này chính là phủ đệ của ngự sử đại nhân, tiền thưởng một phần nhỏ cũng là hơn mười lạng bạc.

Còn cái ngọc bội thiếp thân này... đương nhiên là bán đi rồi!, sau khi trở về, ta nói là trên đường gặp đạo tặc...

Tiểu Dũng tử rất cao hứng chuẩn bị lương khô cùng ngựa, chuẩn bị lên đường. Đường Hiên ở trong phòng lòng thấp thỏm không yên cứ đi tới đi lui, một hồi sau lại đứng lên kêu lớn:" Có ai không?"

Một tên vệ binh bước nhanh ra cửa nói:" Đại nhân có gì phân phó ạ?"

"Từ ngày hôm nay, đại đội khinh kỵ binh số ba không ai được ra ngoài, toàn bộ ở trong doanh trại." Đường Hiên cắn răng nói:" Gác giáo chờ trời sáng, coi như là đánh một trận sau cùng."

"Nhưng đó là khi mà cả trấn ban bố lệnh tổng động viên mới có thể..." Tên vệ binh nơm nớp lo sợ đáp.

"Ngươi muốn chết phải không? Lời của ta là mệnh lệnh! Bây giờ cho dù ngủ cũng phải gối đầu lên đao, đi nhà xí cũng phải mặc trụ giáp." Đường Hiên đem sợ hãi trong lòng hóa thành tức giận quát: "Kẻ nào không nghe, giết ngay lập tức."

"Tuân lệnh!"

... ...

Đoàn người cưỡi ngựa chậm rãi đi đến, trong đội ngũ có một cô gái còn nức nở.

"Ngươi viết như vậy, làm cho Đường Hiên lo sợ, sẽ chạy về Đông Đô, hay là cầu người tới cứu. Chẳng lẽ là ngươi muốn đem Liễu Khinh Dương đến đây?" Tần Phi hỏi.

Giải Linh trầm mặc trong chốc lát:" Ta càng hi vọng kẻ đến là Đường ẩn..."

Tần Phi thản nhiên nói: "Mặc dù ta không biết là tu vi của ngươi rốt cục là đến cỡ nào, nhưng dù sao cũng chỉ có một người, ngươi lại dẫn dụ nhiều người đến như vậy, chẳng lẽ ngươi cho là mình có thể chiến thắng nhiều cao thủ đỉnh phong như vậy sao?"

"Có lẽ đối với ngươi ta không thể đánh bại họ, nhưng ta cũng có thể kéo họ cùng chết!" Giải Linh nhìn lên bầu trời đêm, mấy ngôi sao như thương cảm nháy mắt cúng nàng, tựa hồ như đem theo ánh sao lạnh lẽo rơi trên thân thể mềm mại của nàng, mơ hồ còn thấy mấy vầng sáng!

"Tần Phi... "Giải Linh thấp giọng nói:"Nếu như ta chết, xin ngươi hãy đem ta cùng hợp táng với Tình Không, được không?"

Tần Phi ra sức lắc đầu nói: "Không!"

"Khốn kiếp!"

Tần Phi yên lặng nhìn Giải Linh:" Trước khi đại sư chết đi, hắn hi vọng ngươi có thể vui vẻ mà sống tiếp. Ta mặc dù sức lực nhỏ bé, trong mắt đám cao thủ các ngươi, chỉ như con kiến hôi không đáng kể, một cái giở tay nhấc chân cũng có thể giết chết được. Nhưng đối với ý nguyện của đại sư trước khi chết nói ta bảo vệ ngươi, thì trước khi ta chết đi, ngươi tuyệt không được chết."

Giải Linh nhếch mép im lặng, trong môt khắc, nàng chợt quay trở về hai mươi năm trước kia, một thiếu niên mi kiếm mắt sáng, hốc mắt ngập tràn nước mắt, bộ dạng đầy hối lỗi, nhìn nàng, âu sầu nói: "Tiểu Linh à, ta thành thật xin lỗi muội.. Đáp ứng với ta, vô luận như thế nào, ngươi cũng phải sống thật vui vẻ."

"Hận sao không gặp nhau khi muội chưa thành thân! Những lời này đối với nam nhân cũng như vậy!"

" Lần đầu gặp, muốn chung thân!" Giải Linh nhẹ nhàng phu ra sáu chữ, sau đó giục ngựa đi về phía trước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play