Chu Lễ Uyên ra vẻ hiểu biết liền khoa chân múa tay, ánh mắt và tốc độ của y sắc bén hơn người bình thường rất nhiều.

Những người đứng đầu của Sát Sự Thính đều tập trung ở đây, Dịch Tổng đốc, các Đề đốc và quan viên các ty đều tề tụ đông đủ, đây là chuyện mất mặt nhất của Sát Sự Thính. Mấy trăm năm qua cho dù tổng trấn của Sát Sự Thính bị đánh chết thậm chí Đề đốc bị ám sát đều không phải quái sự gì. Nhưng thân phận của họ khác Tần Phi nhiều lắm, người thông minh hẳn đều hiểu hắn là người được bồi dưỡng, tương lai sẽ là kẻ được kế nghiệp Dịch lão đầu. Nếu như nói thái tử là người kế thừa Sở quốc thì Tần phi là người kế thừa Sát Sự Thính !

Mấy vị Đề đốc lập tức yên lặng, họ biết Dịch Tổng đốc có việc giao phó.

"Sơn Thuỷ hôm nay ngươi tạm thời lên giữ chức vụ Tổng đốc xử lí hết thay mọi việc của Sát Sự Thính." Dịch Tổng đốc thản nhiên nói: "Dĩ ổn vi chủ, bất cầu hữu công đãn cầu vô quá"[DG: "Lấy ổn định làm chủ, không cầu công lao chỉ cầu không xảy ra chuyện lớn."]

Quân Thuỷ Sơn nặng nề gật đầu đáp ứng.

Đối với việc nhận nhiệm vụ tạm thời nặng nề này, không có ai nhìn y hắn ước ao cả, ngay cả ý nghĩ thèm muốn cũng không có. Tạm thời giữ chức vụ Tổng đốc không có gì tốt cả, vào lúc này nhận trách nhiệm này sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Huống chi chữ tạm thời này không phải là vĩnh viễn, sớm muộn gì cũng phải trả lại.

Ánh mắt Dịch Tổng đốc nhìn về phía Nguyên Hâm một cách thâm sâu, dường như có một tia bén nhọn trong đó. Không người nào dám nhìn thẳng vào Dịch lão đầu cho nên không có ai biết được Dịch lão đầu lộ ra ánh mắt như vậy, chuyện này đã lâu lắm rồi mới xảy ra. Đó là khi xưa một tay lão lập ra cái địa ngục trần gian này.

"Nguyên Hâm, ngươi quản lý Chấp Hành ty lâu như vậy có lẽ cũng bắt đầu buồn chán rồi hả?" Trong giọng nói già nua lộ chút sát khí.

"Kiếm mà không uống máu, nếu chỉ treo trên tường khác gì một thanh sắt vụn."Nguyên Hâm lớn tiếng đáp.

"Hay lắm, để cho ngươi trông coi Chấp Hành ty chính là với ngươi là một việc đúng với năng lực." Dịch lão đầu chậm rãi nói:" Mấy ngày tới ta sẽ đi ra ngoài, ngươi là người duy nhất ở Chấp Hành ty không bị Quân Đề đốc quản lí. Thả hết những thủ hạ tốt nhất của ngươi ra ngoài đi, lần này không có mục tiêu. Chỉ cần không phải là người nước Sở, chỉ cần là cảm thấy có sự uy hiếp hay bất hợp tác, dù cho địa vị hiển hách hay là đang được sủng ái của bất cứ ai, bất kể quan hay dân hay là thái giám cũng chém hết!"

Trên khuôn mặt của Nguyên Hâm dần nở một nụ cười tàn bạo:" Ý của Tổng đốc có phải là vô dù cho kẻ nào bắt Tần Phi, dù là bất kì thế lực đối đầu nào với nước Sở đều phải trả giá thật đắt."

"Đúng giết nhầm một vạn còn hơn bỏ sót một tên."Dịch Tổng đốc hờ hững thở dài nói:"Có thể là ta đã ở trong tổng thự quá lâu nên người bên ngoài càng ngày càng không để Sát Sự Thính ở trong lòng rồi. Thường ngày chúng cũng chỉ giám hoạt động bí mật chúng không dám khinh thị, thế mà hôm nay có kẻ dám ở nơi cách Đông Đô hai ngày đường bắt Tần Phi đi, ha hả hắn nghĩ lão già này đã vô dụng sao?"

Nguyên Hâm cả gan hỏi:"Xin hỏi Tổng đốc muốn đi đâu? Chúng ta nếu gặp chuyện gì không xử lí được cũng cần kịp thời thông báo cho Tổng đốc."

Trong tiếng cười dài, dưới ánh nến chập chờn cùng ngọn đèn dầu không còn ai thấy được thân ảnh của Dịch lão đầu đã biến mất tự lúc nào. Các Đề đốc nhìn nhau nhất tề thở dài một tiếng rồi chia tay nhau đi làm việc.

Chính Xương năm thứ hai mươi ba , Sát Sự Thính từ đó có biệt hiệu: Quái tử thủ!

. . .

Bị kẻ khác tóm gọn dĩ nhiên cảm giác sẽ không dễ chịu, bây giờ trước mắt Tần Phi chỉ có cỏ xanh, tảng đá và đàn kiến . . .Những thứ này từ xưa đến nay hắn không quá để ý, bây giờ bị bắt đi với tốc độ thật nhanh, nhiều lần đầu va phải đá, đất cứng! Nếu không phải Tần Phi có tu vi cao thì mặt mũi hắn đã sưng vù từ lâu rồi!

Bắt hắn đi chính là người kia. Đó là người mà bình sinh lần đầu tiên Tần Phi mới thấy một cao thủ như thế. Có thể một chiêu mà bắt hắn, người có bổn sự như vậy mà bắt được hắn cũng chỉ bảy tám người. Họ cũng chỉ là mấy vị đại tông sư mà thôi hoặc là nhân vật giống như Liễu Khinh Dương. Đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ như thế này thật khiến Tần Phi cảm thán đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Dĩ nhiên Tần Phi rất hối hận. Hắn biết rõ đối thủ rất cường đại nhưng mà vẫn có chút khinh địch ỷ vào mình đã bước vào tông sư cảnh lại niệm vũ song tu, xung quanh còn có đến mấy ngàn quan binh và thị vệ, hắn còn sợ bị gì sao? Kết quả là ngay cả Đoạn ca cũng không kịp lấy ra đã bị rơi vào tay địch. Những thị vệ và đám quan binh kia cũng không kịp xem là có chuyện gì đã xảy ra thì hắn đã bị người kia bắt được. Người nọ cắp hắn rồi nhảy vào trong nước. Sau đó đanh tan thác nước, ngược dòng thác mà leo lên sườn núi. Điều này có thể thấy người này thần thông bậc nào?

Hiện giờ hai người đang chạy trên con đường nhỏ. Con đường nhỏ vắng vẻ nên người nọ chạy như bay. Tần Phi cũng không phân biệt được đông tây nam bắc gì hết lại càng không biết mình đang ở nơi nào.

Con ngươi của hắn đảo lia lịa và ra sức kêu lên:"Cao nhân! Ngài từ xa tới bắt ta. Bây giờ đã chạy đi rất xa muốn chém muốn giết hay róc thịt chặt xương cũng cần nói một câu chứ. Bây giờ bốn bề vắng lặng không một bóng người chính là nơi lí tưởng để giết người diệt khẩu phi tang xác chết đó. Nếu là ngươi không có kinh nghiệm ta cũng không ngại trước khi chết mà chỉ bảo ngươi một phen. Tiểu gia cũng chả muốn bị thế này mãi."

Vừa dứt lời thân thể Tần Phi đã bị ném mạnh xuống mặt đất, cả người dính đầy tro bụi. Một giọng nói mang theo ý khinh miệt và trách cứ vang ở trong tai:"Quả nhiên có mấy phần bản lãnh. Thời gian chưa được bao lâu đã phá được phong ấn của ta để mở mồm nói chuyện rồi a?"

Tần Phi cố sức ngồi dậy. Hắn dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ già nua, hổn hển thở mấy hơi. Hắn bị phong ấn khí hải, có thể nói được cũng phải mất chín trâu hai hổ. Hiện tai hắn cũng chỉ như dê bò để mặc người ta chém giết, thật sự là vô lực phản kháng. Nhưng nếu hắn có thể lấy Đoạn Ca ra thì có lẽ còn có một ít cơ hội.

Cách hắn mấy bước có một cô gái. Cô gái vóc người cao gầy lạnh lùng nhìn hắn từ trên xuống dưới, dường như sắp giết Tần Phi vậy. Dung mạo nàng xinh đẹp nhưng hết sức lãnh lẽo kiêu ngạo, một bộ bạch y không nhiễm một hạt bụi nào. Thác nước dội xuống cũng không làm quần áo nàng ướt , trên đường chạy như bay nhưng không dính hạt bụi, dưới chân nàng là chiếc giầy thêu nhỏ bé vẫn còn sạch sẽ như mới trên quầy lấy xuống.

Để cho Tần Phi thấy bất ngờ là nàng thoạt nhìn mới chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi mà thôi. Nhưng mà Tần Phi hiểu rõ là tu vi của người này như thế lại còn là nữ nhân thì ít nhất nàng cũng phải tầm ba mươi năm tuổi trở lên.

"Tiểu thư họ gì?" Tần Phi lầm bầm

Nàng kia chỉ hững hờ nhìn qua Tần Phi một chút rồi trầm mặc bảo:"Nếu ngươi không muốn bị câm thì biết điều ngậm mồm lại."

"Được, được ta không nói!"Tần Phi mở trừng hai mắt:" Ta muốn tiểu tiện, a, dùng văn từ của con người có văn hoá mà nói chính là ta muốn cởi quần. Nam nữ hữu biệt, dù ngươi không ngần ngại nhưng ta không muốn làm trò không tốt trước mặt ngươi. . ."

"Ta không ngại, ngươi không cần giữ ý."Bạch y nữ tử giễu cợt cười đùa:" Không nên trước mặt ta mà đùa bỡn. Ngươi có thể chịu rất nhiều đau khổ đó."

Tần Phi giận tím mặt đưa tay kéo dây lưng của mình bực tức tụt xuống quát lên:" Xem đi, xem đi. Tiểu gia coi như đối diện với con gà mái, không thiệt thòi thì không thiệt thòi!"

Bạch y nữ tử chẳng những ánh mắt không rời đi ngược lại còn cười vỗ tay cười khanh khách. Nàng vẫn ung dung nhìn quần Tần Phi:" Tin đồn Tần Trấn đốc ở Đông Đô cướp được vô số trái tim mĩ nữ trong đó có Sở quốc đệ nhất mĩ nữ Đường Đại Nhi, hòn ngọc quý trên tay Quản gia Quản Linh Tư, hoàng tộc Cửu công chúa đối với ngươi cũng yêu thắm thiết. Thế nhưng rất nhiều nam nhân trông thì ngon nhưng dùng thì không dùng được, ngươi cứ cởi đi, ta vừa lúc có thể xem xem ngươi có phải là dạng của quý bằng quả ớt hay không."

"Coi như là thua ngươi vậy!"Tần Phi thở dài, lại buộc lại đai lưng.

Bạch y nữ tử chăm chú nhìn Tần Phi, nhìn từ đầu tới chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu tựa như ngắm nhìn một đoá hoa.

"Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, ngươi rốt cuộc là ai? Bắt ta làm gì?" Tần Phi không chút sợ hãi đối nhãn cùng nàng:"Cướp tiền ta không có tiền, cướp sắc đối với ta không mất mát gì. Tiểu gia không sợ ngươi!"

"Câm miệng."Bạch y nữ tử lớn tiếng trách mắng:"Ngươi đưa hai đứa cháu gái của ta đi đâu hả?"

"Cháu gái?" Tần Phi ngạc nhiên hỏi.

"Giải Ngữ, Giải Ý!"

Tần Phi bỗng mở to hai mắt nhìn. Hắn đưa tay chỉ vào bạch y nữ tử, miệng lắp bắp kêu lên "Giải Linh , ngươi là Giải Linh. . .Linh Lỵ Nhi!"

Linh Lỵ Nhi ba chữ vừa bật ra khỏi miệng Tần Phi làm sắc mặt bạch y nữ tử đột nhiên chuyển sang hồng như hoàng hôn, nhưng ngay sau đó thần sắc nàng nghiêm lại trách mắng:" Ba chữ Lỵ Linh Nhi, ngươi cũng có thể gọi sao? Có tin ta giết ngươi không?"

Tần Phi này chẳng có ưu điểm gì chỉ có mỗi cái mặt dầy hơn bình thường rất nhiều là nổi bật, hắn thấy bạch y nữ tử bộ dáng ngoài mạnh trong yếu lập tức hạ giọng. Hắn chậm rãi hướng đến phía nàng miệng cung kính nói:" Hoá ra phải gọi là sư nương rồi. . . Ai nha , thật là nước lớn trôi miếu long vương*, người trong nhà đánh người trong nhà. Nếu chuyện này truyền đi chăng phải để cho người khác cười chết à. Ai. . .Sau này ta cho. . ."

Tần Phi rốt cuộc không nói được tiếp, Giải Linh lấy một thanh tu mi đao nho nhỏ kề vào cổ họng Tần Phi.

"Không nghiêm trọng như vậy chứ. . .Không phải chuyển thành sư nương rồi sao?. . ." Tần Phi thấp giọng lầm bầm.

"Phì, lão không phải sư phó của ngươi cũng không có tên đệ tử vô lại như ngươi, ta lại càng không phải là sư nương gì cả. Nếu còn nói loạn nữa ta sẽ giết ngươi tại chỗ."Giải Linh nổi giận nói.

Tần Phi mở to hai mắt coi như là đồng ý.

Tu mi đao cũng tư từ rời khỏi cổ họng Tần Phi.

"Lão là bị hai lão thất phu Bàng Chân và Dịch lão đầu liên thủ giết chết. Ta biết cõi đời này không một kẻ nào một mình mà có thể chiến thắng lão." Đôi mắt Giải Linh dường như ứa nước.

Lần này thật hiếm thấy Tần Phi không lắm mồm.

Trong nhật ký của Thuỷ Tình Không ngoại trừ tu vi tâm đắc của mình, còn có một chuyện ân hận. Năm xưa Thuỷ Tình Không cưới công chúa nước Nguỵ làm vợ, sau đó thanh danh lên cao tu vi ngày một mạnh. Một lần tình cờ lão và thiếu nữ tầm mười nắm mười sáu tuổi gặp nhau. Hai người như vừa gặp đã yêu, hận là gặp nhau quá muộn. Đáng tiếc lúc ấy Thuỷ Tinh Không đã lập gia đình. Lão không muốn làm tàn tuổi thanh xuâ một thiếu nữ. Hai người đồng cảm nhưng tình của họ chỉ dừng ở lễ. Hai tháng trời họ cùng nhau du lịch bàn chuyện trên trời dưới đất, đi qua bao nhiêu danh lam thắng cảnh. Đúng là một thời gian tiêu dao, khoái hoạt.

Trước khi chia tay cô gái kia bộc lộ thân phận mình chính là Giải Linh là Giải gia ở nước Ngô. Thân là Phò mã Đại Nguỵ quốc Thuỷ Tình Không lại càng chỉ có thể tôn kính mà không thể gần gũi.

----------[*]Đại thủy trôi miếu Long Vương: Tuy là người trong một nhà nhưng lại không thừa nhận quan hệ hoặc không muốn quen biết nhau, hoặc không biết đến nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không nên có.

Truyền thuyết kể thật lâu trước kia bên bờ biển Đông Hải có một tòa miếu thờ Long Vương, cách không xa nơi đó là một khu đất trồng rau. Lão hòa thượng trong miếu và lão nhân nấu thức ăn là bạn tốt, thường xuyên chơi cờ tán gẫu.

Một hôm lão nhân thần bí nói vườn rau vốn trước đây chỉ do ông tưới nước, nhưng không hiểu sao từ hôm qua khi ông đến đã thấy rau được tưới đủ rồi. Lão hòa thượng nghe xong cũng thấy kì quái nên quyết định trộm đi xem. Đêm đó lão hòa thượng trốn cách vườn không xa, đột nhiên thấy một tia sáng trắng lóe lên, giống như có một con quái vật bay ra, nó giang đôi cánh lớn, nước giếng phun ra tưới ướt vườn rau. Liên tiếp ba ngày rồi đến ngày thứ tư, lão hòa thượng đem bảo kiếm theo chờ nó bay ra thì đâm một cái. Ầm một tiếng, trong chớp mắt cả vùng quanh miếu đều là đại dương mênh mông. Long vương giân dữ đem thủy binh đến giao chiến với quái vật. Sau mới biết ra nó là tam thái tử của Long vương, vì phạm luật nên bị đày ra Đông Hải chịu tội ba năm. Tam thái tử muốn lập công nên mới ở nhân gian làm chuyện tốt, không ngờ bị hòa thượng đâm kiếm nên mới tạo thành hiểu lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play