Tần Phi vừa dứt lời, một vệt đao màu đỏ thẫm đã trờ tới mặt, lưỡi đao vẽ một đường cong quỷ dị mà ánh sáng chiếu sáng cả ra xung quanh, nhưng mỗi tia sáng đều là đoạt mệnh. Một cái quạt giấy màu trắng từ trong đao ảnh hiện ra, nó mở ra từ từ, phiến cốt biến ảo hàng vạn hàng nghìn, trong khoảnh khắc những chỗ sơ hở của đao mang đều bị phong kín.

Đoạn Ca vào phải tình huống không thể lui được nữa, nó từ trong ánh đao phiến ảnh thế như chẻ tre xông ra.

Thân ảnh lui nhanh. Bên sân trong dường như xuất hiện mấy cái ảo ảnh quỷ mị. Chỉ thoáng chốc phân rồi lại hợp, hai vị cao thủ cấp Tông sư đã lùi đến bên cạnh Ngô xương.

"Sao thế?" Mặt Ngô xương biến sắc, y rất có lòng tin với hai tên thủ hạ, hai người cũng đều là cao thủ cấp hạ phẩm tông sư đã từng liên thủ nhiều năm nên rất ăn ý với nhau. Có thể nói một vị tông sư trung phẩm giao thủ với hai người bọn họ cũng phải tốn công mất sức lắm. Thế mà mới giao thủ có một hiện hai người đã nhanh chóng lùi về sát mình thì chẳng phải là quá quái dị sao?

"Tần Phi đã tấn nhập tông sư cảnh!" Một người thở dốc: "Hắn còn là niệm tu nữa."

Ngô xương vốn là dòng dõi đế vương nên kiến thức rộng rãi. Y vừa nghe câu này cũng biết là chuyện đã tệ lắm rồi. Niệm vũ song tu vốn là cực kỳ hiếm thấy, niệm lực phối hợp với võ lực dẫn đến công lực tăng trưởng không thể theo phẩm cấp thông thường mà tính toán. Nói nôm na thì chỉ cần Tần Phi tấn nhập cảnh giới tông sư, hắn có thể khiêu chiến vượt cấp tông sư trung phẩm, hơn nữa khả năng chiến thắng là rất lớn. Hơn nữa ai cũng biết hắn còn một món thiên ti thiền y. . .

Sắc mặt Ngô xương kịch biến, chân phản ứng còn nhanh hơn so sánh với đầu óc. Y tung người nhảy qua tường. Nhưng khi thân hình đang ở giữa không trung thì nghe Tần Phi cười dài một tiếng: "Bây giờ còn muốn chạy sao? Không kịp rồi, nghĩ ta đến An Đông nửa năm nay chỉ ăn cơm ư?"

Kiếm quang của đoản kiếm toả ra bốn phía, nó nhập vào rồi lại xuất ra, như có như không, bay múa đâm chém khắp mọi nơi trong sân không để cho ai chạy trốn.

Tâm Ngô xương trầm xuống, Y liếc thấy Giải Ý vẫn đứng si ngốc bèn tung người nhào tới muốn bắt được nàng để làm con tin cùng Tần Phi đàm phán. Hàn mang ngừng lại một chút rồi biến mất, đạo kiếm ý bay loạn trước người, dường như chỉ cần cử động thì nó sẽ chém y thành hai nửa, âm thanh văng vẳng bên tai hai chữ : "Ngu ngốc!"

Ngô xương đột nhiên tỉnh ngộ, hành động của mình đúng là ngu ngốc. Giải Ý vốn chính là mật thám nước Ngô cài vào. Nàng rơi vào tay Tần Phi thì số phận khác gì con kiến con sâu, mình thật cạn nghĩ. Có lẽ y nghĩ Giải Ý đã hiến thân cho Tần Phi, lại cảm thấy hai người hẳn là có chút quan hệ. Chuyện tóm làm con tin để uy hiếp thiếu chút nữa thành chuyện cười!

Giải Ý lẳng lặng đứng đó, nàng vẫn ngây người trong sân không có động đậy gì cả. Kiếm ý, đao mang phiến ảnh lướt qua cứ như không có quan hệ gì tới nàng. Sinh tử ư, hẳn nàng không có một chút khái niệm! Tình cảm và niềm tin bấy lâu nay, chỉ trong một đêm bị đánh tan tành. Cái gì là thanh mai trúc mã, hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên vô tư, giờ cũng chỉ là cái cớ để đùa bỡn nàng mà thôi. Cái gì là trung quân ái quốc xông pha nơi nước sôi lửa bỏng bất chấp hiểm nguy hoá ra cũng chỉ là con cờ cho người khác thí, tùy thời có thể ném vào thùng rác, một con cờ không cần thiết.

Chết cũng đã chết rồi. Cho dù là chết ngay tại chỗ, nàng không muốn quên rất nhiều kí ức quá khứ. Cuộc ác chiến ngay bên cạnh đâm ra thành nực cười, chỉ có một điều làm tâm tư nàng như hoá đá chấn động đó là thân ảnh phiêu dật linh động của Tần Phi và kiếm ý cực kỳ cường đại!

Đại tỷ tề danh cùng hắn ư? Bây giờ nhìn thấy thì đúng là trò cười. Dù đại tỷ được coi là thiếu nữ thiên tài đệ nhất ở Giang Nam, nhưng là tỷ muội nàng sao có thể không biết sâu cạn. Nếu so sánh thì sự chênh lệch giữa đại tỷ và Tần Phi càng lúc càng lớn. Giải Ý biết, vòng nguyệt quế cho đệ nhất cao thủ trẻ tuổi đời nay đương nhiên rơi vào đầu Tần Phi.

Tâm tư của nàng hỗn loạn vặn xoắn như bánh quai chèo, giòn cũng giống như một cái bánh quai chèo, chỉ cần sờ nhẹ là tan vỡ.

Không biết từ lúc nào, không khí trong sân trong đã yên trở lại. Giải Ý từ từ ngước mắt lên thì thấy cả sân có mỗi một nam nhân đang đứng —— Tần Phi. Quần áo của hắn rách ở mấy chỗ, đầu tóc ướt nhẹp mồ hôi, bàn tay đỡ ngực thở hổn hển, khóe miệng hình như vương chút vết máu, nhìn thoáng qua cũng biết bị thương không nhẹ. Nhưng đối thủ của hắn còn thảm hại hơn, chúng nằm ngổn ngang trên mặt đất, hoặc bị đâm trúng trái tim, hoặc bị kiếm ý chém nát cơ thể. Dường như tất cả đã chết hết rồi.

Gần như chết không có nghĩa là chết hết sạch. Ngô xương đang quỳ trên mặt đất, Đoạn Ca đang đặt trên cổ y.

"Tần Phi, ngươi đừng giết ta." Khuôn mặt anh tuấn của Ngô xương giật giật, miệng lắp ba lắp bắp: "Nước Sở người có thể cho ngươi cái gì? Đơn giản là danh lợi, nước Ngô chúng ta cũng có thể cho ngươi. Ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ dẫn ngươi trở về Ngô quốc. Chuẩn bị cho ngươi chức quan lớn, còn phân đất, tặng kim ngân mỹ nữ, ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu. . ."

"Khi cầu xin thì ai cũng nói những câu đó, ta nghe quen lắm rồi." Tần Phi ho khan mấy tiếng, hai tên cao thủ cấp Tông sư vừa rồi đúng là khó thu thập. Tần Phi mới vừa tấn nhập tông sư cảnh không lâu nên trong lòng nghĩ phải thử công lực của mình nên không muốn sử dụng kiếm ý Đại Tông sư trong Đoạn Ca mà muốn dùng chân tài thực học của mình đại chiến với hai tên tông sư nước Ngô. Hai người kia thành danh đã lâu, bao vây tấn công rất ăn ý. Nhiều lần Tần Phi suýt bỏ mạng. Nếu như không phải trên người Tần Phi có thiên ti thiền y hộ thể, có một thanh Đoạn Ca sắc bén thì thi thể nằm úp sấp trên mặt đất ở đây có thể là hắn.

Mặc dù giết chết hai người nhưng Tần Phi cũng bị thương. Hiện giờ khí huyết sôi trào, khí hải hỗn độn. Mới nói một câu mà cũng phải thở dốc, ho khan mấy tiếng mới có thể thoải mái một chút.

Ngô xương bị Tần Phi mắng thế bèn thay câu đổi từ nhưng khổ nổi người ta là kẻ mạnh nên không biết nói cái gì cho phải. Y vừa ngẩng đầu thấy Giải Ý còn đứng ở nơi đó thì nhất thời linh quang lóe lên: "Tần Trấn đốc, ngươi đừng giết ta, ngươi đã bắt được đứa con gái này cùng tỷ tỷ của nó, sau này bọn nó sẽ là gia kỹ của ngươi, ta có bí mật của các nàng !"

"Quá ngu ngốc!" Tần Phi cười nói: "Ngươi phải nói là ta còn trẻ, ta không muốn chết, thế giới này mỹ nữ như mây, màu sắc rực rỡ đáng thưởng thức, ta còn chưa chơi đủ, ta còn muốn tiếp tục chơi tiếp tục. Nếu như ngươi nói như vậy nói thì ta cũng đang tuổi trẻ sẽ có thể hiểu được tâm tình của ngươi, có lẽ sẽ cảm thông mà tha không giết. Đáng tiếc ngươi quá ngu ngốc."

Ngô xương mặt xám như tro tàn, ý của Tần Phi đã nói cho y biết chỉ có tử lộ mà thôi.

Cõi đời này, kẻ hèn cầu xin tha thứ cũng đều viện nhà có mẹ già tám mươi, con nhỏ ba tuổi, kẻ sang cầu xin tha thứ sẽ lấy vinh hoa phú quý để hy vọng có thể động tâm kẻ giết người. Đáng tiếc, Tần Phi không hề động tâm!

"Thua trong tay ngươi, ta cam tâm. Ta là đường đường là hoàng tử nước Ngô, ngươi áp giải ta đi Đông đô để nước Sở xử ta đi. Ta sẽ không oán không hận ngươi." Ngô xương cúi đầu nói.

"Ngươi nghĩ thật hay đấy." Tần Phi cười lên ha hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play