Nhiều năm trước, vị nữ tử kia chính là vì muốn cứu giúp vị muội muội bị liệt bẩm sinh mới sáng tạo ra môn công pháp mị công này. Đầu tiên phải dùng thân thể của mình luyện đến nguyên âm cực đại, sau đó đem một phần nguyên âm đồng trinh này độ nhập vào trong cơ thể của muội muội để kích khởi sinh cơ của kinh mạch trong cơ thể nàng ta, dùng nguyên âm gột rửa xương cốt (nguyên văn dịch cân tẩy tủy), cải tạo lại thân xác! Rất may mắn là nàng đã thành công. muội muội của nàng đã khôi phục thân thể, hoạt động tự nhiên như người bình thường.
Điều thú vị là nữ tử này tưởng rằng đã xong, nhưng hơn hai mươi năm khổ công làm cho nàng hình thành thói quen ăn sâu, một ngày không luyện công liền cảm thấy bứt rứt khó chịu trong người. Nguyên âm của nàng đã mất, nhưng công pháp là do nàng tạo ra. Nàng bắt đầu tu luyện lại, tốc độ dĩ nhiên là đáng sợ hơn người. Trong thời gian chưa đến hai năm tu luyện đã hơn hẳn mười năm khổ công. Hơn nữa nàng luyện lại nguyên âm làm cho nó thủy chung vẫn bảo trì ở mức đỉnh phong hợp lý, tuyệt không để nửa phần bành trướng.
Dần dần, nàng phát hiện môn công pháp này có chỗ diệu kỳ, chính là tướng mạo của nàng vốn thường thường không có gì nổi bật, nhưng sau khi tu luyện càng ngày lại càng xinh đẹp ra. Mỗi cái nhăn mày hay mỗi nụ cười, nhất cử nhất động đều có thể làm cho vô số nam tử phải chết mê chết mệt. Khi đó tuổi nàng đã gần bốn mươi nhưng vẫn có nguyên một đám nam nhân tuổi từ mười lăm đến bảy mươi lăm như si như say, chỉ cầu nhận được một nụ cười của nàng.
Công pháp thần diệu như thế, nàng đương nhiên là không nỡ vứt bỏ. Đáng tiếc là trong lúc truyền bá môn công pháp này, không biết từ lúc nào lại thất truyền một bước mẫu chốt kia. Từ đó trở đi, môn công pháp kì diệu này bắt đầu được xem là mị công. Những nữ nhân không thể khống chế được nguyên âm kia thì nảy ra suy nghĩ đầu tiên chính là muốn tìm nam nhân để điều hòa...Mị công này sớm đã mất đi ý niệm ban đầu của nó.
Tiểu Ngọc Nhi ở trên phương diện của môn công pháp này quả thật là một nhân vật thiên tài. Hơn nữa để đạt được đảm lượng và sự quyết đoán như nàng là cực kì khó khăn. Nàng cũng không tùy tiện tìm một nữ nhân vì không phải nữ nhân nào cũng có thể hấp thu được nguyên âm của nàng. Nàng lựa chọn Cửu công chúa là vì nàng ta là huyết mạch của hoàng tộc, có thiên phú dị bẩm, tuyệt đối có thể chịu đựng được phần đại lễ này.
Tiểu Ngọc Nhi là một người không chịu khuất phục, nàng nghĩ ra được biện pháp này để khẳng định một điều...Không phải nói ta không thể khống chế được nguyên âm sao? Được lắm, ta liền đem nguyên âm vất vả luyện thành chuyển qua người nàng ta, rồi bắt đầu luyện lại. Nếu đã từng có kinh nghiệm tu luyện lần thứ nhất, lần thứ hai còn sợ gặp khó khăn sao?
Không thể không nói rằng với câu nói trên nàng đã đánh cuộc rất đúng. Hơn nữa, nàng cũng có một ý định, xung phong nhận việc tiếp cận Tần Phi là bởi bên cạnh hắn có một vị công chúa huyết mạch hoàng tộc. Cửu công chúa có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng lúc trước, đồng thời không phải là sẽ biết được nhiều chuyện về Tần Phi hay sao? Tiểu Ngọc Nhi cũng không phải là vì Ngụy Vũ Tốt mà chui đầu vào nơi nước sôi lửa bỏng ai cũng quyết từ chối này.
Trong lòng nàng là bởi vì Cơ Như Tích nên mới giúp cho Ngụy Vũ Tốt. Nàng không tin tưởng vào đám người vong quốc này. Dựa vào một đám hải tặc, một đám sơn tặc thì có đánh với chỉ với một nhóm nhỏ Sở quân sợ rằng cũng không thắng được. Vậy thì ở đâu có khả năng đánh đổ đế quốc khổng lồ này đây. Có công phu, thì nên tiết kiệm sức lực mà làm chuyện khác đi! Trên đời này, người mà Tiểu Ngọc Nhi quan tâm nhất chỉ có mỗi Cơ Như Tích mà thôi.
Cho dù là Thôi Khải Hiếu, Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ thỉnh thoảng cùng y trêu chọc, như thế chẳng phải là làm y động chân tâm sao? Thôi Khải Hiếu biết rõ tiểu nha đầu này không thể động vào, lần đó y tức giận bất bình trốn vào trong nhà xí , một tay chống tường, nghiến răng nghiến lợi phát tiết. Quản được sao? Đồng thời hắn âm thầm phát thề, nếu nha đầu kia còn dám trêu chọc nữa thì lần sau cũng không cần chú ý đến thể diện nữa, phải tóm lấy nàng làm cho...quyết không thể không làm!
Nhưng mỗi một lần như vậy, Thôi Khải Hiếu vẫn là trở lại nhà xí, trong lòng bực dọc một tay chống tường, tay kia thì...
Tiểu Ngọc Nhi ôn nhu lẩm bẩm: "Cửu điện hạ, chờ một chút Tiểu Ngọc Nhi sẽ đem nguyên âm truyền cho ngươi.Nguyên âm to lớn như vậy, ắt hẳn lúc đầu có thể ngươi sẽ không quen, thân thể cũng sẽ bài xích, có chút đau đầu, tứ chi vô lực...Thậm chí, cái chuyện kinh nguyệt kia của nữ nhân sẽ xảy ra thất thường. Tuy nhiên, Tiểu Ngọc Nhi không có tâm tư làm hại ngươi, ta tin tưởng vào thể chất huyết mạch hoàng tộc của ngươi. Chỉ sau một thời gian thôn phệ hết phần nguyên âm này, đối với ngươi chỉ có tốt chứ không có xấu..."
"Ta biết rõ ngươi không thích tu luyện, nhưng nguyên âm ngoại trừ trợ giúp chân lực, cũng có công hiệu trú nhan hộ thể.Ngươi xem, có được nhiều lợi lắm đó! Chỉ phải chịu một hai năm không quen mà đổi lại được mỹ lệ cả đời."
Tiểu Ngọc Nhi vừa nói vừa dùng ngón tay huy động liên tục, điểm lên mười tám chỗ huyệt đạo của Cửu công chúa.Công chúa vốn đã ngủ say, nay lại càng hôn mê, quyết không có khả năng tỉnh lại.
Tiểu Ngọc Nhi ngọt ngào cười, nàng nâng Cửu công chúa ngồi dậy, nhẹ nhàng cởi nút thắt tiết y của nàng, tiết y tơ tằm theo làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết dần dần rơi xuống, xuân quang hoàn toàn lộ ra.
"Dáng người của công chúa quả thật rất đẹp, làn da này, khuôn mặt này, dáng người này, Tiểu Ngọc Nhi mặc dù là nữ tử cũng không thể nhịn được phải động tâm."Tiểu Ngọc Nhi ha ha cười nói: "Cởi bỏ y phục của ngươi cũng không phải là ta có ý gì xấu đâu! Nguyên âm nhập vào cơ thể vốn không phải là hàn ý bức nhân, ngược lại là dục hỏa đốt thân. Ta và ngươi phải cùng nhau xích lõa mới có thể phát tán nhiệt hỏa trì trệ trong cơ thể. Nếu mặc quần áo sẽ gặp đại họa!"
Nàng cuối cùng vẫn là tính cách của một tiểu cô nương. Nàng tinh ngịch đưa tay nhẹ nhàng sờ trước ngực của Cửu công chúa, lại đưa tay so sánh với cái của mình, so ra có chút co dãn hơn nên không khỏi đố kỵ mà lẩm bẩm nói: "Nữ nhân hoàng gia quả thật sung sướng, tử nhỏ ăn ngon, bồi dưỡng tốt. Ta vốn cảm giác được mình vốn đã đủ, không nghĩ tới so với ta còn muốn lớn hơn, đàn hồi hơn!."
Tuy nhiên, nữ nhân luôn biết tự an ủi mình, Tiểu Ngọc Nhi nghĩ lại, nhướng mày nói: "Nói không chừng là do Tần Phi đã từng sờ qua thì so với ta mới lớn hơn một chút. Lão nương tương lai sẽ lập gia đình, khi đó tất nhiên thắng được ngươi!"
Cửu công chúa mê man hoàn toàn không biết Tiểu Ngọc Nhi đang nói lảm nhảm gì, y phục trên người nàng đã bị cởi ra hết, ngay cả chăn mền đều bị để qua một bên. Tiểu Ngọc Nhi không tiếp tục nói nữa, đem y phục trên người mình toàn bộ cởi ra, nàng trần truồng đi đến bên cạnh Cửu công chúa.
Quần áo, chăn mền, gối đầu bị vứt lung tung ở trên giường, Tiểu Ngọc Nhi đẩy chúng ra lấy một khoảng trống rồi đặt Cửu công chúa xuống đó. Chỉ cần ai nhìn thấy một cảnh này cũng đủ để huyết mạch sôi sục, không cách nào kiểm chế. Tiểu Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ khinh thường.
Nàng vốn không phải xuất thân danh môn, cũng không có sư phụ cao minh, kiến thức thì hạn hẹp. Trên đời này, chí ít là có một trăm loại phương pháp truyền nguyên âm, đến ngay cả Tần Phi cũng chỉ biết đến mười bày mười tám loại. Nhưng, Tiểu Ngọc Nhi chỉ biết có một loại--- Đó là hai người mặt đối mặt, rốn đối rốn...
Hài tử nào trước lúc sinh ra, khi ở trong cơ thể mẹ đều dựa vào cuống rốn để tiến hành nội tức. Sau khi sinh ra mới bắt đầu biết hô hấp! Vì thế cuống rốn vốn là nơi nguyên khí xuất nạp. Chỉ là sau khi sinh ra, không dùng đến nữa mà thôi.
Tiểu Ngọc Nhi đã từng được giới thiệu qua pháp môn trong mị công, chính là phương pháp điều hòa nguyên âm muốn hoàn thành phải bắt đầu từ rốn...
Chỉ có điều lúc này, Tiểu Ngọc Nhi làm phương pháp trái ngược, theo công pháp là muốn làm theo cách này để hấp thu nguyên âm của người khác, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lúc này lại đem nguyên âm của mình truyền ra.
Nàng hít một hơi thật sau, nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần đình trệ mà chuyển thành hô hấp bằng nội tức. Nguyên âm bắt đầu chuyển động, không ngừng bành trướng tại khí hải.
Nàng cảm giác nguyên âm bên trong đã muốn bành trướng đến mức có thể bạo phát ra bất cứ lúc nào. Thoạt nhìn bên ngoài, Tiểu Ngọc Nhi trần truồng, tiểu phúc bằng phẳng, eo nhỏ lưng thon, dáng người nhỏ nhắn chữ S khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
Nàng chậm rãi tiến dần tới sát Cửu công chúa, thân thể hai thiếu nữ tuyệt mỹ sát lại một chỗ, tiểu phúc dán chặt vào nhau.
Nguyên âm tựa hồ tìm được nơi phát tiết, không ngừng xoay chuyển muốn xông ra.
Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi mừng thầm, xem ra ý nghĩ của mình không sai, quả nhiên có thể được!
Đang lúc cực kì vui vẻ, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, một người như thiểm điện lướt vào trong phòng.
Tiểu Ngọc Nhi hoảng sợ vạn phần, nhưng việc vận chuyển nguyên âm đang đến hồi khẩn yếu quan đầu, nàng không dám có một chút lơ là, động đậy. Nếu không, nhẹ thì chân khí hỗn loạn biến thành phế nhân, nặng thì nguyên âm bạo thể, chết vô cùng thê thảm.
Tiểu Ngọc Nhi hoa dung thất sắc mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn ra.
Khuôn mặt Tần Phi kinh ngạc nhìn Cửu công chúa nằm sấp ở trên người Tiểu Ngọc Nhi, hắn là một đại nam nhân, không thể không biết hai nữ nhân đang làm chuyện gì. Hô hấp của hắn có chút nặng nề, mồ hôi chảy ra làm ướt cả y phục. Trên đường hắn dùng tốc độ nhanh hơn ngựa Tây Vực để chạy về, liệu dễ dàng sao?
Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ, nàng cố hết sức dùng thanh âm yếu ớt nói rằng: "Tổng trấn đại nhân, không phải như người nghĩ..."
Tần Phi một tay sờ lên cằm, nói: "Ta nghĩ cái gì hả? Ta chỉ nghĩ mị công quả nhiên kỳ diệu, chẳng những có hiệu quả với nam nhân, hiện tại ngay cả nữ nhân cũng..."
Hắn giơ lên ngón tay cái: "Ngươi được lắm!"