Trong phút chốc, sắc mặt Cơ Như Tích trở nên trắng bệch, một kiếm như vậy há có thể bình thường được sao? Nàng cơ hồ là phản ứng theo bản năng, đột ngột lui về sau hai bước, nhóm hộ vệ xung quanh đồng loạt tiến lên ngăn ở trước mặt Cơ Như Tích.

Người vừa tới nhẹ lay động trường kiếm, dùng ít đánh nhiều, vây cả đám hộ vệ vào trong kiếm ảnh. Chỉ khoảnh khắc hắn đã đả thương được mấy người. Ở các khe hở giữa sáu vị hộ vệ, mũi trường kiếm thỉnh thoảng bất ngờ đâm ra, mấy lần suýt đâm trúng Cơ Như Tích.

Một lúc lâu sau khi nữ lão đại La Quang thành Cơ Như Tích gặp chuyện, rất nhiều người vội vàng cầm côn bổng đao thương nhanh chóng chạy tới.

Thích khách huy động liên tục hai kiếm trở mình đâm hai gã hộ vệ, nhưng xem ra càng lúc càng có nhiều người chạy đến, hắn liền thu kiếm nhanh chóng thoái lui. Thân ảnh hắn như điện xẹt, nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm. Dưới ánh trăng, phố dài trở nên lộn xộn. Những gã hộ vệ nằm lăn lộn trên mặt đất thống khổ rên rỉ. Vết máu loang lổ khắp nơi không ngừng nhắc nhở Cơ Như Tích rằng, vị thích khách kia chính là nhân vật đáng sợ đến bậc nào.

Cơ Như Tích có chút kinh hoàng, hai tay túm chặt áo choàng, có lẽ là bởi vì sợ, nàng khẽ cắn vào môi đến trắng bệch. Cho dù xung quanh có rất nhiều người cũng không thể làm cho nàng cảm giác an toàn. Giờ này khắc này, Cơ Như Tích giống như một người đang đứng ở đại mạc hoang tàn vắng vẻ, dường như không biết khi nào sẽ thoát khỏi con mãnh thú dồn đuổi nàng, thân thể lo sợ khẽ run lên. Kể từ khi gã tình nhân kia phái người từ Đông Đô trở về để giết nàng, nhiều năm trên bước đường giang hồ nàng chưa bao giờ gặp phải cao thủ thích khách như vậy.

Đối mặt với thích khách, nhân số dùng được cũng không có.Cơ Như Tích cũng không thể ăn cơm tắm rửa đều phải mang theo trên dưới một trăm người bảo vệ mình, một khi không cẩn thận có lẽ sẽ bị giết chết.

Chẳng biết tự lúc nào, Cơ Như Tích đến bên gã thân tín. Nàng thì thầm nói nhỏ:"Đi...Mời hắn!"

Gã thân tín gật nhẹ, không cần phải nhiều lời nữa, gã biết rõ người Cơ Như Tích muốn tìm chính là ai. Người kia ở nơi nào chỉ có vài người ở La Quang thành biết rõ. Gã có thể biết rõ, chính là nhờ sự tín nhiệm của Cơ Như Tích.

Đám người vây xung quanh ầm ĩ bảo vệ Cơ Như Tích đi vào trong nhà. Ở một góc tối yên tĩnh phía xa, Tần Phi đang lạnh lùng nhìn bóng lưng của bọn chúng, tiện tay hắn vứt thanh phá kiếm trộm được trên mặt đất. Hắn lặng lẽ thi triển khinh công lặng yên không một tiếng động lần theo. Nếu như hắn thật sự muốn giết chết Cơ Như Tích, đửng nói là bên người có trên dưới một trăm người, cho dù nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn được Tần Phi ám sát.

... ... ... ...

Bởi vì Cơ Như Tích gặp chuyện, La Quang thành đâm ra hỗn loạn liên hồi. Đám giang hồ, lưu manh ở các lộ đều xuất động điều tra tất cả những người khả nghi từ bên ngoài La Quang thành đến. Giờ này khắc này, chính là cơ hội tốt nhất để bọn chúng biểu hiện lòng trung thành đối với Cơ Như Tích, còn có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cớ sao lại không làm chứ? Bọn họ không biết lật bao nhiêu sạp, đập nát bao nhiêu quầy hàng, dọa khóc bao nhiêu đứa trẻ, lại còn bắt chẹt bao nhiêu tiền tài! Quan phủ chỉ giả vờ duy trì trật tự mà không cưỡng chế áp chế.Thậm chí đám tuần kiểm còn ở sau lưng giúp điều tra nghe ngóng, cuối cùng là ai muốn lấy mạng của Cơ Như Tích?

Tần Phi lắc lắc túi nước ở trong tay, bên trong không còn một giọt nước, hắn bất đắc dĩ treo túi nước lên trên ngọn cây. Hắn ngồi trên ngọn cây đã hai ngày rồi, Cơ Như Tích chỉ tăng cường bảo vệ trong sân, nàng lẳng lặng ngồi yên một mình ở trong nội viện mà không có bất kỳ tên thân tín nào ở cùng. Mấy tên thủ hạ ngẫu nhiên đến, đếu là đứng ở ngoài sân, thành thành thật thật báo cáo không tìm được thích khách, sau đó bị Cơ Như Tích mắng chửi xối xả cho một trận, bỏ chạy trối chết...

Tần Phi vốn không phải là người kiên nhẫn lắm, trong lòng gã đã nôn nóng không chịu nổi từ lâu. Hắn tự bảo với lòng một khi lão nhân tình Cơ Như Tích xuất hiện, nhất định phải đè gã đó ra, hung hăng nên cho nó một trận, tốt nhất là đánh đến cả mẹ hắn cũng không nhận ra mới hả giận được.

Trong lòng Tần Phi đang nghĩ cách phải tàn bạo như thế nào thì đột nhiên cảm giác trong sân dường như có điều gì không đúng.

Lúc này mới chỉ là hoàng hôn, nhưng Cơ Như Tích lại cho đóng chặt cửa nội viện, còn đuổi hết nha hoàn tì nữ đi chỗ khác. Giọng nàng không nhỏ, khoảng cách đến Tần Phi không xa. Hắn nhếch lỗ tai lên có thể nghe được đại khái...Không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.

Có hy vọng rồi! Tinh thần Tần Phi phấn khởi, thân hình khẽ nấp vào trong lá cây, hai mắt nhìn chằm chằm vào nội viện.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, một lúc sau một người nam nhân như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Cơ Như Tích. Tần Phi nhíu mày, lập tức nghĩ đến một khả năng, có thể trong phòng Cơ Như Tích có một mật đạo thông hướng với bên ngoài để lão nhân tình của nàng lúc này thần không biết quỷ không hay đi tới nhà nàng. Nữ nhân ơi là nữ nhân, vẫn còn muốn mặt mũi. Tuy rằng cô đơn khó nhịn, thế nhưng không muốn người ta chỉ vào cột sống mình nói là quá tùy tiện, che dấu một chút cũng là việc tốt.

Nếu người đã xuất hiện, nội tâm Tần Phi liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chẳng mấy chốc từ hoang hôn một mực chờ đến trời tối, thỉnh thoảng nhìn vào cửa phòng tối đen nơi phòng ngủ, tà ác suy đoán xem là đôi cẩu nam nữ rốt cuộc đang làm cái gì.

Ước chừng hai canh giờ sau, nam tử kia cùng với Cơ Như Tích ôm nhau đi ra ngồi trong sân lẳng lặng nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Tần Phi hít thật sâu một hơi, đem khí tức chuyển thành nội tức, cố gắng yên lặng không một tiếng động tiến lại gần bên cạnh hai người, vô thanh vô thức dung nhập vào trong màn đêm. Hắn đem niệm lực phóng ra, cam đoan có thể nghe mỗi một câu nói chuyện của bọn họ.

"Cơ Như Tích, người của nàng có tra ra được dấu vết gì để lại hay không?"

Cơ Như Tích yếu ớt thở dài: "Đều là một phường giá áo túi cơm, chỉ được cái diễu võ dương oai, xảy ra chuyện rồi lại không trông cậy gì được. Có khả năng thích khách kia một kích không trúng đã rời khỏi La Quang thành rồi cũng nên."

Nam tử kia lắc đầu, y thản nhiên nói: "Ta cảm thấy tên thích khách này thân thủ không tệ, hắn sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Một mình hắn dễ dàng ẩn núp, mà nàng cũng không thể lúc nào cũng mang theo bên mình một trăm tám mươi người được. Nguy hiểm vẫn không thể giải trừ. Tuy nhiên, lúc nàng bị ám sát, sao sức hoàn thủ sao lại không có? Có phải lúc tu luyện, có xảy ra vấn đề gì?"

Đầu lông mày của Cơ Như Tích kéo căng, đau khổ suy tư nửa ngày, lúc này mới thấp giọng nói:"Không phải là không có sức hoàn thủ, mà phản ứng không kịp. Hắn tới quá nhanh, rút đi cũng quá nhanh. Tuy nhiên đúng là việc tu luyện gần đây cũng có chút vấn đề, thiếp..."

Nam tử kia liền cắt đứt lời nói của Cơ Như Tích, sắc mắt có chút khó coi: "Nàng không cần phải kiên trì. Nàng cùng Tiểu Ngọc vốn là khác xa nhau, nàng ta bắt đầu tu hành khi vẫn còn tấm thân xử nữ nên tất nhiên không có vấn đề gì. Nhưng lúc nàng tiếp xúc đến môn công pháp này, đã...Haizzz, có đôi khi nàng không cần phải bận tâm nhiều như vậy. Nàng cứ tìm một vài thiếu niên đồng nam. Chuyện này đối với nàng là chuyện tốt, nếu nàng một mực cứ chống đối như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện..."

Cơ Như Tích cười lạnh nói: "Thật là thú vị, lại có nam nhân khuyên nữ nhân của mình đi ra ngoài tìm hán tử. Vậy sao ngươi không đội theo cái mũ xanh ra ngoài đi?"

Đây là vấn đề khó nói, nam tử kia nhất thời nghẹn lời, sau một lúc mới chậm rãi nói: "Nếu nàng không muốn thu lấy tinh túy của đồng nam, nàng...Nếu là có một ngày nàng chết, ta sống một mình còn nghĩa lý gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play