Mục Thanh Sơn cũng không kể ngay lại những vấn đề xảy ra, mà chỉ lẳng lặng nhìn Tần Phi. Y là quan văn, y không biết chút võ công. Những hạt mưa rơi xuống gần Tần Phi, còn chưa kịp thấm ướt trang phục đã bị hộ thể chân khí của hắn làm cho tan biến, nhưng Mục Thanh Sơn vì đứng dưới mưa rất lâu nên toàn thân ướt đẫm, y lại không hề lộ vẻ lôi thôi lếch thếch mà sắc mặt chỉ hơi chút tiều tụy.
"Tần Trấn đốc, người quang minh chính đại không nói sau lưng, ngươi mượn binh từ Man tộc đã xem là không để luật pháp triều đình ở trong mắt. Vấn đề thứ ba của ta chính là, Tần Trấn đốc ngươi thật sự trung thành với Đại Sở sao?"
Tần Phi khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười: "Trung thành vô hạn!"
Câu này dù là kẻ điếc cũng có thể nhận ra được là lời nói dối đương nhiên không thể gạt được Mục Thanh Sơn. Y cũng không thèm bắt bẻ mà chỉ liếc nhìn Tần Phi đầy thâm thúy. Y chắp tay sau lưng khẽ bảo: "Ta trở về phủ đây, Tần Trấn đốc muốn giết thì cứ ra tay đi."
Hắn xoay người bỏ đi, Tần Phi nhìn theo bóng lưng của y thủy chung không nói một lời. Một lát sau, Tôn Hạc đi đến bên cạnh Tần Phi. Lão thản nhiên phán: "Mục Thanh Sơn nói không sai, chuyện trong quan trường mà, tiểu tử ngươi vẫn còn “non” lắm. Ngẫm lại, nếu ngươi là Sở Đế, ngươi sẽ làm gì?"
Là một người có dã tâm, có khát vọng quân vương, mơ ước lớn nhất của Sở Đế chính là trong lúc còn sống có thể hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ. Sở Đế muốn trở thành một Đại Ngụy Thần Vũ Đế khác, nhất thống thiên hạ, giang sơn mãi mãi bền vững. Để thực hiện được mơ ước này, ngoài việc thảo phạt nước Ngô – loại bỏ các thế lực bên ngoài thì trước hết cần phải “an nội” - tiêu diệt thế lực Yến Vương. Sau khi làm xong cả hai chuyện này, Sở Đế đương nhiên cũng không thể giữ lại lực lượng Sát Sự Thính, cái lực lượng mà chỉ trong loạn thế mới có thể phát huy tác dụng cao nhất.
Không có một ai, không có một chính quyền nào là dựa vào hệ thống đặc vụ mạnh mẽ để sinh tồn, tạo thành một không khí khủng bố làm nền tảng cho đế quốc. Nếu mà như thế thì thật là mong manh, yếu ớt. Một khi quân vương không đủ hùng mạnh, rất dễ xuất hiện tổ chức đặc vụ quân chủ ngầm, âm thầm thao túng quyền hành, thậm chí soán quyền đoạt vị - loại sự tình này cũng chẳng phải hiếm lạ. Sở Đế không đưa Sát Sự Thính liệt vào mục tiêu chủ yếu, một là vì tầm quan trọng của nó còn chưa đủ độ, hai là vì vị Dịch Tổng đốc Đại Tông Sư này. Tuy nhiên, thời gian sẽ khiến người ta già đi, Đại Tông Sư cũng không phải lão quái vật trường sinh bất tử. Sau khi thế lực của Dịch Tổng đốc suy yếu, Sát Sự Thính chắc chắn không còn khả năng sản sinh ra vị Đại Tông Sư thứ hai, như vậy thì dễ đối phó hơn nhiều.
Nhân sinh tàn khốc nhất là ngồi so tính mạng ai dài, xem xét thế cục bây giờ , Sở Đế trẻ trung khỏe mạnh, trên lý thuyết hẳn là còn sống lâu hơn Dịch Tổng đốc nhiều. Hơn nữa, Dịch Tổng đốc nhìn từ bên ngoài thì là một trung thần, lão luôn luôn vâng lệnh Sở Đế để bồi dưỡng kế hoạch của Tần Phi. Cho dù là dùng 'Phò mã' khống chế khiến cho Sát Sự Thính từ từ suy yếu, hoặc khiến cho sáu ty Đề đốc bằng mặt mà không bằng lòng đối với Tần Phi để sinh ra sự bất mãn, từ đó làm hao tổn thực lực của Sát Sự Thính, mục đích của Sở Đế đều từ từ được thực hiện từng bước một.
Tôn Hạc ung dung nói: "Có lẽ Dịch lão quái ngay từ đầu đã nhìn trúng tài năng của ngươi, đưa ngươi vào Sát Sự Thính, nhưng những diễn biến phát triển sau đó đã dần dần vượt ra khỏi sự khống chế của lão. Quan trường nước Sở này chẳng khác gì một vũng nước đục, càng lao vào thì càng lún sâu a, chỉ một chút bất cẩn là có thể tự chết đuối bên trong. Đồ nhi ngoan, ngươi có tính toán gì không?"
"Có!" Tần Phi cười ha hả nói: "Đây là người dạy con, liều mạng chiếm tiện nghi dù có cận kề cái chết không thiệt thòi. Sát Sự Thính, nếu là bọn họ muốn tặng cho con, con đương nhiên sẽ nhận. Nếu Cửu công chúa chính là mỹ nhân kế của bệ hạ, vậy thì xin lỗi, mỹ nhân con chắc chắn sẽ nhận lấy, nhưng kế thì tuyệt đối sẽ không trúng phải đâu."
"Quả nhiên có phong phạm của vi sư, không uổng công ta dạy bảo ngươi nhiêu năm như vậy." Tôn Hạc cười hắc hắc, đưa tay vỗ nhẹ bả vai của Tần Phi: "Làm người, không cần phải quá thành thật, thành thật quá chỉ chịu thiệt thòi mà thôi. Chỉ có chiếm không được tiện nghi của người khác mới tự biện hộ rằng chịu thiệt là may. [DG: cật khuy thị phúc /nhún nhường chịu thiệt mới là cái phúc]. Kỳ thực, chịu thiệt là cái rắm, chiếm tiện nghi mới thực là phúc."
"Từ sau khi con đi theo sư phụ, tự cảm thấy da mặt mình càng ngày càng dầy , chiếm chút ít tiểu tiện nghi cũng chưa bao giờ cảm thấy trong nội tâm bất an. Đây đều là công lao của sư phụ ngài ban cho đấy!" Tần Phi khiêm tốn nói.
"Ngươi so với sư tỷ của ngươi còn kém xa lắm." Tôn Hạc hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại ngươi còn chưa được chứng kiến sự lợi hại của nàng. Một ngày kia, ta đảm bảo, ngươi nhìn thấy nàng liền cảm thấy đau đầu, hận không thể né tránh ba đường phố mà đi. Vi sư hiện tại cũng chịu không nổi nó, chớ nói chi là tên đạo hạnh còn thấp như ngươi."
Trong quân doanh người càng ngày càng nhiều, dần dần công việc bề bộn hẳn lên. Quét dọn chiến trường, sửa sang phế tích, thẩm vấn tù binh, bận bịu chết đi được. Tần Phi nhìn những quân sĩ đang hối hả làm việc kia, nhàn nhạt hỏi: "Ta nói, lão đầu nhi a, năm đó có phải người đã dùng một trong những công pháp Thiên Ngân hay không, cho lão nương của ta. . ."
"Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì. Nhưng những chuyện này bây giờ chưa thể nói cho ngươi biết được." Sắc mặt Tôn Hạc lập tức trở nên nghiêm túc hẳn, lão tận tình khuyên bảo: "Cố lên, chàng trai trẻ! Phải có thực lực mới có thể giải quyết triệt để hết thảy vấn đề."
"Có phải chỉ cần ta trở thành Đại Tông Sư là có đủ tư cách để biết?"
Tôn Hạc vẻ mặt khinh thường nói: "Đại Tông Sư là cái đếch gì, ngươi xem Thủy Tình Không ấy, lão đã chết! Vài vị Đại Tông Sư ở Đại Ngụy năm xưa đều người chết kẻ sống tán loạn khắp nơi. Bây giờ chỉ có một mình ta còn sống sót, không phải vì ta bản lĩnh cao cường, mà là vì ta đủ hèn mọn bỉ ổi, ta biết sống chung với lũ, an toàn là trên hết. Một khi đã chết thì cái gì cũng tan thành mây khói hết, chỉ có còn sống thì mới có hi vọng. Nếu khi đó ta học mấy tên ngốc, đã bị vạn quân bày trận bao vây mà còn gào lên muốn bảo vệ vinh quang Đại Ngụy thì hôm nay còn đâu đứa nhóc nhà ngươi, Thiên Ngân tám phần là sẽ bị thất truyền. Thủy Tinh Không thò cái đuôi ra lại thành ra Đại Ngụy Tông Sư chết không còn một mống, vinh quang đó đáng giá mấy văn tiền hả? Bây giờ ở đâu hả? Ta còn sống, khiến cho rất nhiều người ngủ cũng chẳng thể yên giấc, hừ, đây chính là ý nghĩa của việc ta còn sống."
Tôn Hạc nghiêm trang nói: "Đại Tông Sư thực lực còn lâu mới đủ để nghịch thiên, âm mưu quỷ kế có thể hại chết Thủy Tinh Không, thiên quân vạn mã cũng có thể giết sư phụ của ngươi. Nhưng, nếu ngươi có thể trở thành cao thủ thiên đạo, vậy thì là chuyện khác rồi. Thiên đạo. . . Hắc hắc, quả thật là nhìn ai không vừa mắt là có thể đập nó luôn."
Đường đường là cao thủ thiên đạo mà từ trong miệng sư phụ nghe chẳng khác gì bọn lưu manh xó chợ, Tần Phi nhíu mày buột miệng: "Hình như cả ngàn năm qua mới xuất hiện một vị cao thủ thiên đạo mà?"
"Đúng vậy!" Tôn Hạc cười tủm tỉm nhìn ngắm Tần Phi: "Vi sư nhận thấy ngươi rất có khả năng sẽ trở thành người thứ hai!"
"Nếu như ta thành thiên đạo cao thủ, sư phụ xem ai không vừa mắt, ta liền giúp ngươi đánh nhá." Tần Phi vỗ ngực.
"Có phần hiếu tâm này của ngươi là ta vui rồi, sư phụ bây giờ mà ra tay là gió lay cỏ động, ngoại trừ Bàng Chân cùng Dịch lão nhân vi sư không nắm chắc có thể đánh thắng, ngoài ra thì chẳng còn ai." Tôn Hạc cảm động đến nỗi hai hàng lệ đã bắt đầu chảy quanh hốc mắt, lão đưa tay giật giật áo Tần Phi: "Bộ thiền y làm bằng tơ tằm này của ngươi thật sự không tồi, sư phụ đi Đại Mạc không có quần áo gì để chống lạnh, không bằng ngươi nhường cho ta mặc được không?"
"Không bàn nữa! Sư phụ người uy chấn thiên hạ, tu vi thông thần. Người bình thường không dám chọc người, dám trêu người cũng chưa chắc đánh thắng được người. Ta lại khác, vô số người có thể dùng một ngón tay bóp chết ta, bộ thiền y bằng tơ tằm này người đừng hy vọng lấy được."
Tôn Hạc thở dài: "Xem ra, ta không thể không nghiên cứu một phen, lập ra môn quy rồi. Chứ không, cả nam đồ nữ đồ không một đứa nào ngoan ngoãn nghe lời sư phụ cả."
"Đúng rồi, vỏ kiếm của Đoạn Ca ở bên ngoài đã bị hủy, hiện tại Đoạn Ca lại gây chú ý quá mức, con cũng không dám xuất kiếm ra. Chỗ sư phụ có vỏ kiếm sơ cua không?" Tần Phi hỏi.
Tôn Hạc quắc mắt nhìn trừng trừng: "Ta có phải thợ rèn đâu, đi đâu tìm đây? Hơn nữa, ngươi nghĩ thanh Đoạn Ca này đơn giản như vậy sao?"
"Không phải là người đã phong ấn vài đạo Đại Tông Sư kiếm ý trong đó sao?"
Tôn Hạc cười khổ lắc đầu, lão cũng không giải thích nhiều. Đoạn Ca là trấn quốc chi bảo của Đại Ngụy hoàng tộc, từ đó đã phần nào nói lên rằng, bảo kiếm này so với “Thiên Ngân” cũng chẳng kém bao nhiêu. Từ sau khi Thần Vũ Đế lấy bội kiếm chế tạo thành Đoạn Ca, qua nhiều thế hệ Đại Tông Sư ở Ngụy Quốc, mỗi người đều lấy một đạo kiếm ý của mình phong ấn vào trong Đoạn Ca. Qua ngàn năm truyền thừa, bên trong Đoạn Ca đã được phong ấn trên trăm đạo Đại Tông Sư kiếm ý. Làm như vậy là phòng khi Ngụy Đế chưa đủ tu vi, vẫn có thể trông vào kiếm ý trong Đoạn Ca chiến đấu vượt cấp, bảo toàn tánh mạng của mình, thậm chí chuyển bại thành thắng, đánh bại đối thủ tu vi cao hơn mình.
Trong lịch sử, cũng không thiếu những trường hợp như vậy, đã từng có một vị Ngụy Đế bị một đám cao thủ phục kích, mà lại không mang theo bên mình nhiều thị vệ lắm, tên Ngụy Đế đó tu vi lúc bấy giờ cũng chỉ mới đến cảnh giới Tông Sư hạ phẩm, lúc đó tưởng phải bỏ mình. Thế mà trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, y rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, xuất Đoạn Ca liên tiếp phóng thích mười đạo Đại Tông Sư kiếm ý, hao tổn hết chân khí của bản thân mình, nhưng đã chém chết hơn mười vị cao thủ thích khách. Nghe nói, trong hiện trường lúc ấy, ngay cả một phần thân thể còn nguyên vẹn cũng không tìm được .
"Chỉ cần ngươi đối xử tử tế với thanh Đoạn Ca trong tay ngươi, có lẽ một ngày kia, nó sẽ khiến cho ngươi kinh ngạc vui mừng." Tôn Hạc có chút cảm khái, năm xưa khi lão còn rất trẻ, sau khi trở thành Đại Tông Sư, chuyện thứ nhất chính là bị Ngụy Đế triệu vào trong cung. Lần đầu tiên được nhìn tận mắt thanh Đoạn Ca trong truyền thuyết, lão cũng đã phong ấn một đạo kiếm ý vào trong đó.
Mà trước khi lão rời khỏi Đông Đô, đã khoác lác với Tần Phi rằng mình đã phong ấn vài đạo kiếm ý, kỳ thực chỉ là một đạo mà thôi. Có thể làm cho kiếm ý tách khỏi sự khống chế của chính mình, bảo tồn vào bên trong một thanh thần binh lợi khí, kể cả là Đại Tông Sư cũng phải hao phí rất nhiều tinh lực, nếu thật sự phải phong ấn mười đạo tám đạo vào trong, chính bản thân mình chắc cũng phải mệt mỏi đến chết chứ chẳng chơi à.
Lúc trước, Lưu Nhậm Trọng nhìn thấy đạo kiếm ý mà Tần Phi xuất ra kia giống hệt Thủy Tinh Không, kỳ thực đó chính là đạo kiếm ý mà Thủy Tinh Không đã phong ấn vào trong !
"An Châu còn có rất nhiều việc phải xử trí, người theo Thác Bạt Liệt đi thảo nguyên nhé, nếu rảnh con sẽ đến thảo nguyên thăm người. Một thời gian, con sẽ sai người đưa thư cho Lôi Lôi, nói cho nàng biết người đến thảo nguyên, hiện tại nàng cũng đang rảnh rỗi, cho nàng cùng đi thảo nguyên phục thị người đi." Tần Phi nói ra.
Sắc mặt Tôn Hạc lập tức đại biến, dường như nghe phải chuyện kinh khủng nhất thiên hạ, lão liên tục khoát tay nói: "Ngàn vạn lần đừng làm thế, cứ tùy tiện tìm một nữ nhi nào đó đi thảo nguyên hầu hạ ta là được rồi, nha đầu kia ta hiện tại đã không thể trêu vào nàng. Nếu nó thật sự đến thảo nguyên, lão nhân gia ta đành phải cất bước bỏ chạy thôi. ."
Tần Phi khẽ cười một tiếng, hắn chẳng muốn quản chuyện hai thầy trò dở hơi này có gì bất hòa. Hắn cung kính xoay người cúi đầu chín mươi độ như trước, nhất định phải hành đại lễ, sau đó mới nhẹ lướt đi.
Tôn Hạc đưa tay sờ sờ chiếc mặt nạ y như thật trên mặt, nhìn bóng lưng Tần Phi biến mất trong mưa, đột nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: "Con đường Thiên đạo, không phải dễ đi như vậy, bao nhiêu tuấn kiệt anh tài, đều đã vấp ngã trên con đường này. Tiểu tử ngươi so với những người khác có hai ưu thế, còn lại phải trông vào tạo hóa nữa. Có một số việc, không thể lừa được ngươi bao lâu!"
Lão thì thào tự nói, Tần Phi không thể nghe thấy gì, tiếng mưa rơi tí tách bên tai đã át đi hết thảy!