Tiếng trống trận ngoài quân doanh vang lên từng tiếng ùng ùng, quan binh Đệ nhất trấn giơ cao tấm chắn, hàng ngũ chỉnh tề, từng bước từng bước thong thả mà kiên định tiến tới quân doanh Lang Nha, thuẫn bài chắn tên cao quá đầu người. Phía sau đội Thuẫn bài là đội cầm trường mâu và đội cầm đao. Đây là lần xung phong đầu tiên sau khi có một trận mưa to phủ xuống nhân gian.
Nước mưa rơi xuống mặt đất khô khốc làm cho mặt đất lỗ chỗ từng lỗ nhỏ. Mưa càng lúc càng lớn làm mặt đất thành bùn nhão hết cả, binh sĩ đi loại giày đi mưa, mỗi bước chân nện xuống bùn và nước bắn lên tung toé.
Cung tiễn mất hiệu quả trong màn mưa lớn, khuôn mặt Lý Hổ Nô đầy lo nghĩ, hắn nhìn bầu trời với vẻ không cam lòng, sau rồi trầm giọng nói: "Nếu như quân doanh bị công phá, người Chấp Hành Ty các ngươi hãy lập tức mang công chúa và Khổng Chương về Đông Đô."
Sau nhiều ngày, Cửu công chúa mới phát hiện, thân phận chính mình ở trước mặt quân mã Bắc cương chẳng có tác dụng gì. Ngoại trừ trông vào thân phận tôn quý ra, nàng không có vốn liếng gì khác nên không giúp được gì, mặt khác trong lòng còn có chút sợ hãi. Bây giờ nghe Lý Hổ Nô nói như vậy, công chúa xinh đẹp cắn chặt hàm răng trắng thốt lên đầy oán hận: "Những tên loạn thần tặc tử dám cấu kết với Yến Vương Bắc cương không để ý tới pháp luật của triều nữa. Nếu ta có thể sống trở về Đông Đô tất sẽ thỉnh phụ hoàng xuất binh, tiêu diệt bọn phản bội ở Bắc cương. Hôm nay quan viên An Đông cấu kết với Yến tặc, từng người đều sẽ tru cửu tộc!"
"Đại nhân không cần bi quan đến thế." Chu Lễ Uyên giơ tay lau hết nước mưa ở trên khuôn mặt, y cười rất tươi trấn an mọi người: " Kể từ khi Tần trấn đốc chạy khỏi đây hoá ra vẫn không bị Đệ nhất trấn bắt được. Công chúa, đại nhân, các ngươi nghĩ xem, nếu như Đệ nhất trấn giết chết hoặc là bắt được Tần trấn đốc, chẳng lẽ không đưa ra làm mất sĩ khí của chúng ta sao? Nếu Tần trấn đốc đã chạy được, chắc chắn hắn sẽ tìm viện quân nhanh chóng quay lại tiếp viện."
"Hắn á! Lòng bàn chân bôi dầu luôn chuồn nhanh hơn bất cứ ai!" Cửu công chúa ngoái cổ lại phán một câu tỏ vẻ xem thường: "Hắn còn có Linh nhi của hắn ở Đông Đô đấy, ngươi liệu có biết hiện giờ không phải là hắn đã quay về Đông Đô hay không, có khi còn đang ngồi cạnh tiểu thư nhà Quản gia đàm luận nhân sinh trò chuyện tương lai ấy chứ?"
Lý Hổ Nô nhìn Chu Lễ Uyên rồi cười ý nhị, Chu Lễ Uyên còn lén làm cái mặt quỷ. Nữ nhân mà phải lúc ghen thì không cứ lúc nào, không cần lý do gì. Chỉ cần trong lòng nàng chua (ghen) rồi thì cái miệng giấm chua cứ coi như là quân vây bốn mặt, cứ đánh một trận rồi nói sau.
Lý Hổ Nô chỉ lên bầu trời: "Trận mưa này của ông trời chính là muốn hại chúng ta sao chứ. An Đông là nơi ba mặt thụ địch, biết đi đâu để tìm viện quân? Tần trấn đốc dù có quan hệ rộng đi chăng nữa mà muốn tìm được viện quân, chí ít cũng phải chạy ra khỏi An Đông, vừa đi vừa về không biết phải tốn bao nhiêu thời gian." Hắn lại đưa tay chỉ quan binh Đệ nhất trấn dày đặc ngoài quân doanh: "Thế nhưng quân địch đã đến ngay phía dưới rồi!"
Lý Hổ Nô quay người lại vỗ vỗ vai Chu Lễ Uyên: "Tướng quân, khó tránh khỏi một trận thương vong, ta từ khi rời phòng gian đã dự tính sẽ có một ngày nguy cấp thế này. Chờ chút nữa chiến hỏa nổi lên, các ngươi lập tức đào tẩu theo phía tây, ta tự dẫn quân đột phá mạnh ở sườn đông để hấp dẫn sự chú ý của Đệ nhất trấn. Các ngươi nhớ kỹ không được ham chiến, trên đường gặp phải địch nhân ngăn cản nên nhanh chóng chạy thoát càng nhanh càng tốt, Đệ nhất trấn dù gì cũng là quan quân nên không dám truy quá xa. Bọn chúng còn muốn đổ chuyện rối rắm của An Châu lên trên đầu Man tộc nhân."
Trong cơn mưa dữ dội bước tiến của quan binh Đệ nhất trấn tuy rất thong thả, nhưng cứ từ từ bao phủ phiến đất trống trước quân doanh. Trên mặt đất những vệt máu do ác chiến lúc trước bị nước mưa không ngừng cọ rửa, hóa thành từng dòng nước màu hồng chảy xuống chỗ trũng.
Mưa tên bắn ra không có lực nên không còn tác dụng cản bước chân của quân địch dù chỉ trong phút chốc.
Lý Hổ Nô chụp lấy đại kỳ Lang Nha, hắn đứng trên đài nhìn ra xa, cánh tay ra sức huy vũ. Đại kỳ đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp rơi vào tay hắn vậy mà lại tung bay. Cờ hiệu có lệnh đột phá vòng vây!
Đệ nhất trấn đã tới gần quân doanh, bỗng nhiên từ trong bản trận có một thân ảnh như điện, như tiễn rời cung bay thẳng đến đài cao nơi có Lý Hổ Nô.
Người chưa đến nhưng trường thương trong tay gã đã đâm ra, thế đi sắc bén, uy mãnh không ai cản nổi. Dưới kình khí điên cuồng của trường thương, nước mưa phảng phất dừng lại rồi nhanh chóng bắn ra xung quanh. Mỗi một giọt nước mưa bắn ra đều như phi tiễn bắn vào lan can trên đài cao làm ở đó xuất hiện vô số lỗ thủng.
Lý Hổ Nô nổi giận gầm lên một tiếng, đại kỳ đảo cuốn, quân kỳ to như vậy mà linh động như rắn, lá đại kỳ như định bọc người nọ bên trong.
Không ngờ, khí thế xông tới của người nọ hung hãn là thế vậy mà lại không tránh không né, mặc cho đại kỳ của Lý Hổ Nô bao vào bên trong. Nhóm Chu Lễ Uyên đã xuống Đài, cả nhóm nhìn từ xa thấy vậy trong lòng rất vui. Lý Hổ Nô tu vi thế nào? Bị đại kỳ trong tay hắn quấn chặt thì thường nhân trực tiếp biến thành bánh nhân thịt, dù cho đối phương là một vị cao thủ cấp tông sư đi nữa mà bị Lý Hổ Nô cuốn vào thì cũng ăn không tiêu.
Nụ cười trên mặt còn chưa kịp tiêu tán, thần tình Chu Lễ Uyên đã lại hoảng hốt, người nọ tốc độ bỗng tăng vọt làm cho chiến kỳ Lang Nha bị đánh rách tả tơi. Trường thương trong tay y như rồng, từng điểm hàn quang trong mưa khó mà thấy rõ đều nhằm trúng yết hầu Lý Hổ Nô.
"Chút tài mọn cũng dám làm càn trước mặt ta sao?" Người nọ cười dài nói: "Lần trước ngươi cấu kết với tên Tần Phi ám toán ta, lần này để ta xem mạng ngươi trốn ở đâu?"
Lý Hổ Nô ném cán cờ về phía ngực Lưu Nhậm Trọng, lật tay nắm đồng côn phía sau. Một tiếng gầm giận dữ vang lên thân hình bay lên trời, đồng côn phủ đầu đập mạnh xuống.
"Muốn chết!" Lưu Nhậm Trọng hừ lạnh một tiếng, trường thương vừa rụt lại liền phóng ra, mũi thương đâm vào đồng côn toé lửa, thân thương vốn dẻo như thế vậy mà lại không cong lên mà thẳng tắp đánh bay đồng côn. Lý Hổ Nô thầm than hỏng rồi nhưng cũng đã không kịp buông tay. Từ cánh tay đến tim đều như bị sét đánh, cổ họng chợt ngọt, hắn ói ra một búng máu.
"Chúng ta quay lại giúp đi, tất cả cùng đánh hắn!" Cửu công chúa giậm chân, bùn và nước bắn tung toé lên ống quần nàng.
Chu Lễ Uyên cắn răng, thầm nghĩ trong lòng xin lỗi. Gã nhìn bộ hạ ra hiệu nhấc Cửu công chúa chạy sang hướng tây.
"Đồ khốn khiếp, đúng là một đám nhút nhát, nhiều người như vậy cùng tiến lên mà đánh không lại hắn sao?" Cửu công chúa ra sức giãy dụa, móng tay dài cào loạn lên bàn tay mấy người, miệng la mắng: "Đồ khốn khiếp, bỏ ta xuống, nếu không thả ta thì tru di cửu tộc..."
Chu Lễ Uyên cười khổ một tiếng, binh sĩ Lang Nha đang tập trung toàn bộ tinh lực ứng phó Đệ nhất trấn nên không thể tiếp ứng cho trên đài cao. Có thêm mình với mười một tên vệ sĩ cấp Tiên Thiên cũng chỉ để Lưu Nhậm Trọng luyện tập mà thôi. Hiện thời Lưu Nhậm Trọng toàn lực tấn công, sau khi nhảy lên Đài nhìn xa mỗi một kích đều không hề bảo lưu, y cố trong thời gian ngắn nhất giải quyết xong Lý Hổ Nô... Hiện giờ mà không chạy chỉ sợ chút nữa có vắt chân lên cổ cũng không chạy thoát được. Về phần công chúa uy hiếp muốn tru di cửu tộc thì... Lửa cháy đến mi mắt, sầu ngày mai tới ngày mai lo!
Lý Hổ Nô tung mình nhảy lên, hai chân móc vào lan can Đài nhìn xa, cánh tay mở rộng bắt lấy đồng côn bay ra rồi xuống tấn đứng vững, đồng côn nâng lên ngang ngực, vẻ mặt lẫm liệt nhìn Lưu Nhậm Trọng.
"Ngươi tự sát đi. Như vậy còn thoải mái!" Lưu Nhậm Trọng bóp tay, những thanh âm giòn tan vang lên át cả tiếng mưa.