Rất nhiều người đều cho rằng, dưới sự dẫn dắt của Tần Phi, Sát Sự Thính đang làm một việc sấm rền gió cuốn, giải quyết dứt khoát cơ cấu. Nhưng từ lúc Tần Phi tuyên bố điều lệ nộp tiền bảo lãnh tại phân sở Sát Sự Thính An Châu thì phân sở rơi vào trạng thái trầm mặc. Vô số người mang theo ngân lượng muốn đến đại lao phân sở nộp tiền bảo lãnh người thân thì không mềm không cứng đụng phải cái đinh.
Những quan viên mật thám Sát Sự Thính mặt vẫn còn ngái ngủ giọng hời hợt nói: " Trấn đốc đại nhân vừa mới công bố điều kiện nộp tiền bảo lãnh vẫn còn có một vài chi tiết vẫn chưa hoàn thiện, hiện tại đang tổ chức hội nghị nghiên cứu và thảo luận. Đợi đến khi hoàn toàn thống nhất sẽ cho các ngươi nộp tiền bảo lãnh. Cứ bình tĩnh đừng vội, tốt nhất mỗi ngày đến Sát Sự Thính một lần, nhỡ đâu lỡ mất cơ hội nộp tiền bảo lãnh."
Những người kia nào lại chịu tin ngay? Buổi sáng còn thấy Tần Phi ngồi ở quán đậu hũ, uống rượu phi thường cao hứng, giữa trưa còn chứng kiến hắn mua cần câu và mồi câu, hỏi chưởng quỹ xem tìm được hồ nước nào để buổi chiều tận hưởng thú nhân sinh. Họp à? Đi họp với cá mú sao?
Nhưng bọn họ có nghi ngờ gì đi nữa thì vẫn chỉ để trong lòng, thân hữu bọn họ là bọn họ lưu manh kia vẫn còn đang chịu khổ trong đại lao Sát Sự Thính, thế cho nên sao dám năm câu ba điều chê trách thủ lĩnh phân sở Sát Sự Thính An Châu đây?
Đúng vậy, không sai, người thân bọn họ đúng là đang chịu khổ. Giá tiền của bánh bao thịt với súp xương sường đắt chả kém gì những tửu lâu đỉnh cấp ở Đông Đô, ngày qua ngày hai con mắt đòi khát của bọn côn đồ phải cố tình nhìn mà phải tưởng như là không thấy. Bọn chúng bụng đói sôi lục cục như các bạn chuột đói kêu chít chít liên hồi. Cuối cùng cũng có tên đầu tiên không chịu nổi, chỉ là năm lượng bạc thôi sao? Lão tử ra đại lao, còn có thể kiếm không trở lại? Mang năm cái bánh bao thịt tới đây.
Chỉ cần có người dẫn đầu, bánh bao Sát Sự Thính bán được rất nhiều. Hơn một trăm tên lưu manh, một ngày rồi chưa có gì vào bụng gọi đến mấy trăm cái bánh bao, uống gần hai ngàn bát súp. Cuối cùng cũng có người nhịn không nổi muốn được phơi nắng dưới ánh mặt trời, cái việc phơi nắng đắt đỏ này là một khoản không nhỏ phải ký trong sổ nợ đại lao.
Năm ngày sau, trên cánh cửa phân sở Sát Sự Thính An Châu có dán thông cáo nội dung là: nộp tiền bảo lãnh đã có thể bắt đầu rồi.
Đám người nhà lũ lưu manh mang theo ngân lượng chạy tới Sát Sự Thính, họ tròn mắt kinh ngạc, không nói đến tiền bảo lãnh mà riêng tiền ăn cơm, phơi nắng mấy ngày qua của huynh đệ con cháu họ ít thì năm sáu chục lượng nhiều thì cả trăm lượng bạc. Trong nháy mắt hơn một vạn lượng bạc rơi vào túi Tần Phi. À, không, nộp vào ngân sách phân sở An Châu.
Một màu xanh hoa cỏ, đại thụ ven sườn núi chập trùng, Tần Phi ngồi trên ghế dưới bóng cây cạnh một cái bàn nhỏ, mặt mỉm cười, nhìn mặt nước tĩnh lặng. Trong tay hắn là cần câu ngả dài trên mặt nước phương, chỉ là tạm thời còn không có con cá mắc câu mà thôi.
Cửu Công chúa đang cầm một cuốn sổ đứng ngay bên cạnh hắn, vị công chúa Điện hạ này đang vui thích nói: "Cảm giác kiếm được tiền thật sự là thú vị, chỉ mới có vài ngày đã kiếm được gần hai vạn lượng bạc. Cứ thế này mấy tháng tới, Sát Sự Thính cũng không lo là không trả nổi luonwg. Nhưng bọn người Hòa Hưng Long ngươi muốn thả bọn chúng đi sao?"
"Thả!" Tần Phi thấp giọng nói: "Công chúa ơi là công chúa, đừng lớn tiếng như vậy làm cá của ta chạy mất."
"Này, bọn họ là phường du côn, thả ra là hại lắm." Công chúa bác bỏ: "Ngươi có phải là muốn kiếm tiền đến mức điên rồi hay không?"
Tần Phi lắc đầu liên tục, nói khẽ: "Nếu công chúa chưa rõ thì ta giải thích cho nhé. Thiên hạ này vốn là có trật tự ngầm, mà triều đình cũng muốn trật tự này. Bởi vì, bọn họ có thể nộp thuế nhiều nên triều đình không cách nào gạt chúng ra. Trật tự ngầm phát triển phụ thuộc vào triều đình nhưng bọn chúng không có thực lực chống đối với triều đình. Đây cũng là tại sao mà Hòa Hưng Long ngang ngược càn rỡ khi ta điều binh sĩ lang nha đến lập tức mềm như cừu non."
"Triều đình có ưu thế lớn nhất là có thể liên tục không ngừng điều động các loại tài nguyên tiễu trừ tận gốc đối với thế lực một phương nào đó. Nếu thế lực Hòa Hưng Long mà binh sĩ lang nha phân sở An Châu không đủ để diệt trừ, ta có thể lập tức điều động toàn bộ binh sĩ lang nha An Đông đến tiêu diệt Hòa Hưng Long. Nếu đến như vậy còn không được thì ta sẽ báo cáo Chấp Hành Ty thỉnh vài vị thích khách hàng đầu đến tiêu diệt dần dần từng tên đầu sỏ Hòa Hưng Long làm cho cuối cùng tất cả đều chết không minh bạch."
"Hòa Hưng Long chính là thế lực ngầm lớn nhất ở An Châu dưới mặt đất trật tự trong thế lực lớn nhất, nếu như hiện tại nhổ Hòa Hưng Long, vô số tiểu nhân bang hội sẽ chia cắt địa bàn Hòa Hưng Long, đến lúc đó, mỗi khi đêm xuống đều có vô số tên cầm binh khí đánh nhau, An Châu không biết phải chết nhiều ít người. Cuộc sống thái bình của dân chúng từ đây sẽ không còn được đảm bảo. Những tiểu bang hội kia chỉ có hơn mười hai mươi người không đáng để Sát Sự Thính ra tay tiêu diệt. Cái kiểu dùng đại đao chém muỗi thế này, ngẫu nhiên chém một lần cũng thì thôi, mỗi ngày đều chém thì đồng liêu Sát Sự Thính mà biết sẽ cười ta chết mất."
Cửu Công chúa mở trừng hai mắt, ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh Tần Phi, váy dài tuyết trắng trùm lên đám cỏ màu xanh trông hết sức đẹp mắt.
Nàng ngẩn người suy nghĩ cẩn thận rồi ôn nhu nói: "Cho nên, ngươi chỉ là đả kích thế lực Hòa Hưng Long, để bọn chúng biết rõ ở An Châu Sát Sự Thính có khả năng tiêu diệt hoàn toàn các thế lực bang hội. Sau đó lợi dụng Hòa Hưng Long khống chế thế lực ngầm ở An Châu, đưa Hòa Hưng Long biến thành con chó giữ nhà cho phân sở An Châu."
"Ngươi nói đại khái đúng. Nhưng một số chi tiết khác nữa ta phải nói rõ ràng." Tần Phi mỉm cười nói: "Đầu tiên, ta hung hăng gõ Hòa Hưng Long một ít tài vật là để giải quyết vấn đề kinh phí cho Sát Sự Thính. Đồng thời lập ra quy củ ai vào đại lao Sát Sự Thính, trừ phi ngươi chuẩn bị tinh thần chết đói, nếu không thì phải dốc hết vốn ra mà mua bán. Cứ ngồi tù năm ba ngày ít nhất cũng phải ném đi một trăm bảy mươi hoặc một trăm tám mười lượng bạc. Một đứa hai đứa Khổng gia còn có thể nuôi nhưng đến tám đứa mười đứa thì đau ngoài da, lần này bắt một trăm người, ngươi nói xem bọn chúng có buốt ruột hay không?"
"Tiếp theo, lập được quy củ đòi tiền, phải lập nhiều quy củ làm việc. Ta không tiêu diệt Hòa Hưng Long mà để bọn chúng có thể tiếp tục kinh doanh các lĩnh vực để kiếm sống như cũ, thí dụ như mở sòng bạc vân vân. Nhưng quy củ phải không được nhiễu dân, ví như vụ thu phí bảo kê, nếu ảnh hưởng việc buôn bán của dân chúng, ta liền lập tức động thủ, làm cho lợi nhuận bọn chúng không đủ để đền."
"Công chúa, nàng phải hiểu được, Hòa Hưng Long là một thanh đao trong tay đám Tào Huyền. Tất nhiên cái chuôi đao này không đủ để làm bị thương chúng ta nhưng có thể làm chúng ta chán ghét. Rất nhiều việc để các bang hội như thế làm sẽ thuận tiện hơn cho chúng ta. Cái chuôi đao này ta không định để cho đám Tào Huyền, ta muốn biến nó thành hữu dụng cho ta, đối dân là thanh đao vô hại. Về phần những chuyện khác. . . như thanh lâu và sòng bạc thì từ khi có người trên đời thì xuất hiện, có nhu cầu liền có đòi hỏi, chỉ cần không phải bắt ép nhau phải đánh bạc, bức lương dân thành kỹ nữ vậy là được rồi. Những cái gì trước kia có, hiện tại có, tương lai tất nhiên sẽ có. . ."
Cửu Công chúa nhíu cái mũi: "Vậy ngươi dứt điểm Khổng Chương đi sao đối với y hờ hững vậy? Hoặc là gõ y tiền hoặc là tìm hắn nói chuyện một chút đi. Hay là, ngươi định bụng giết hắn rồi? Dựng một tên tượng gỗ phục tùng hoàn toàn dự định của mình lên nắm quyền Hòa Hưng Long?"
"Đối với y phãi hờ hững mới là hữu dụng nhất. Khổng Chương không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, để y một mực nghi thần nghi quỷ, nói không chừng ngờ vực vô căn cứ ta đã tiêu diệt Hòa Hưng Long, lại đoán rằng ta có phải là đang chuẩn bị dùng một loại cực hình gì đó để đối phó hắn. Một người thủy chung trong hoàn cảnh tin tức bị đoạn tuyệt thì sự nghi kị sẽ triệt để đánh bại hắn. Đợi cho hắn ở vào thời điểm không thể nào phòng bị ta sẽ tìm hắn, chẳng phải là làm ít mà công to sao?"
Tần Phi nói tiếp: "Tiền của Khổng Chương là tiền tài bất nghĩa, gõ là nhất định phải đập mạnh. Chúng ta cư xử đối với y hoặc là không gõ nhưng đã gõ thì phải gõ mạnh. Ta muốn Sát Sự Thính đầy đủ, còn muốn có thể cứu tế dân chúng. An Đông là địa phương cằn cỗi, thuế má cũng không nhẹ, cuộc sống của mọi người vốn không được tốt lắm, mấy năm nay Hòa Hưng Long vơ vét nhiều tiền như vậy cũng nên nhả ra một ít đi."
Cửu Công chúa bật cười, lần trước Tần Phi nói đang suy nghĩ chế độ nộp tiền bảo lãnh, cũng nói là 'một ít', kết quả là thiếu chút nữa làm cho những tên lưu manh kia rơi vào tình trạng tréo ngoe phải bán nhà bán cửa. Sau đó, tình hình trị an ở An Châu cũng có vẻ tốt hơn nhiều, không phải là bọn chúng không dám phạm pháp, mà là không có nhiều tiền như vậy mà đi phạm pháp, nếu không may bị bắt vào đại lao Sát Sự Thính thì chết đói rồi. Hiện tại muốn Hòa Hưng Long cũng nhả ra một ít thì chỉ sợ Khổng Chương cũng đau lòng như thắt cổ rồi.
"Về phần những tên thuộc Hòa Hưng Long có nhiều tội ác tày trời, ta đã phân phó Chu Lễ Uyên toàn lực đuổi bắt. Tuyệt đối không để cho tên nào lọt lưới!" Tần Phi thần sắc chuyển sang nghiêm túc: "Những người này sẽ không được nộp tiền bảo lãnh cũng không chuyển giao cho quan phủ mà sẽ dùng đặc quyền Sát Sự Thính tiên trảm hậu tấu. Những tên này sống lâu một ngày cũng chỉ lãng phí lương thực mà thôi."
Ở trước mặt công chúa, rất nhiều lời không nên nói đã ra khỏi miệng của Tần Phi. Hắn kể về cái tên Thiệu Đại Bằng đã từng đùa giỡn công chúa, tháng trước trong một đêm gã phá cửa nhà Điền quả phụ, Điền quả phụ đã kiên trinh thủ tiết mười năm tuổi trẻ nên được sắc phong trinh tiết, gã vũ nhục Điền quả phụ một đêm. Sau cái đêm bị đủ các loại vũ nhục vô nhân tính đó, Điền quả phụ quá kinh hoàng nên đã treo tự vẫn.
Người như vậy, nếu không giết không xoa được nỗi căm phẫn của dân chúng.
"Các quan phủ An Châu ngươi định làm như thế nào đây?" Cửu Công chúa ung dung hỏi.
"Quan phủ An Châu chi ra rất nhiều thế lực đan xen với nhau rất phức tạp rất khó nói được sáng tỏ. Ta tóm được Khổng Chương làm cho bọn chúng rất không vững tâm." Tần Phi chỉ chỉ cái mũi của mình: "Dù gì ta cũng là một vị Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ, nếu như Khổng Chương khai báo rõ ràng, ta hoàn toàn có thể bằng lực lượng của mình làm một trận trời long đất lở đối với toàn bộ quan lại An Châu. Hiện tại bọn chúng đang thầm cầu thần bái Phật cầu xin Khổng Chương ngàn vạn không nên nói lung tung mới phải."
"Ngươi đang xem thường nhóm Tào Huyền, chẳng lẽ bọn họ sẽ không phủ nhận sao?" Cửu Công chúa không phục nói.
Tần Phi cười lên ha hả: "Tin ta đi, chỗ dựa nhiều năm của một tên trùm hắc đạo tại An Châu, nếu gã không lưu lại cho mình bùa hộ mệnh để lúc cần thiết có thể đưa ra bằng chứng kéo toàn bộ quan trường An Châu cùng chết theo. Vậy mới thật sự là không uổng công bưng bít nhiều năm như vậy!"
"Hừ!" Cửu Công chúa tức giận hừ một tiếng, đột nhiên kinh hô: "Có cá đã mắc câu, mau kéo!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cửu Công chúa dùng đôi bàn tay nhỏ bé với lên cần câu, hai người đồng tâm hiệp lực cầm cần kéo con cá lớn lên, con cá nặng trịch không ngừng quẫy, bàn tay nhỏ nhắn của Cửu Công chúa còn chưa bắt được nó thì nó đã bị quăng xuống nước.
Cửu Công chúa hơi có vẻ chật vật, nàng không cam lòng trừng mắt nhìn con cá dở hơi kia, đột nhiên nàng đưa tay xuống té nước vào mặt Tần Phi.
"Công chúa, ngươi là đang ép ta phạm thượng sao?" Tần Phi nghiêm nghị lau giọt nước trên mặt, nghiêm nghị quát.
"Cứu mạng." Cửu Công chúa vừa cười vui vừa cuống cuồng chạy trốn ven bờ sông, dáng dấp công chúa bỏ hết ở đâu mất rồi.