Nhìn Thái Tuyết Vô hai bên thái dương đã có tóc hoa râm, nhìn cái hộp ở trên tay, nhìn nha môn phân sở Sát Sự Thính rách nát, đột nhiên Tần Phi hiểu rõ trọng trách trên người nặng nhẹ thế nào.
Ở Đông Đô là dưới chân thiên tử tất nhiên quy củ nghiêm khắc đâu vào đó. Sát Sự Thính cao thủ nhiều như mây, lại có Dịch Tổng đốc toạ trấn vô luận tu vi hay là uy vọng trong triều đều đạt tới đỉnh phong, Sát Sự Thính đương nhiên không theo hướng bất lợi, không người nào dám nói một chữ không đối với Sát Sự Thính. Nhưng tại hành tỉnh như An Đông, khắp nơi đều có các thế lực, Sát Sự Thính chỉ là một trong số nhiều thế lực mà có lẽ còn chưa được xếp vào hàng tiền tam. Tình trạng thế thì làm sao có địa vị đây?
Thái Tuyết Vô giải thích: "Tần Trấn đốc, bổng lộc phân sở mỗi tháng của chúng ta là do tổng thự phát, tất cả mọi người đều là người nhà quan cho nên ta cứ nói trắng ra nhé. Qua cửa thứ nhất còn lại chín thành! Theo lệ cũ Tổng thự giữ lại một thành. Cái lệ này cho dù Dịch Tổng đốc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đến được An Đông lại mất ba thành nữa cho quan quân các cấp. Số còn lại mới đến lượt đám mật thám và đám lang nha được hưởng. Tổng cộng là mất toi bốn năm thành gì đó. Bây giờ chưa tới cuối tháng, phân sở đã hết tiền rồi. Chờ đợi một thời gian nữa khi tiền tổng thự tới, có thể xuống đến đây chỉ khoảng một vạn lượng gì đó, đến phân sở chúng ta giải quyết thì còn lại tám chín ngàn lượng."
"Trước kia giải quyết việc này như thế nào ?" Tần Phi khiêm tốn xin chỉ bảo.
Thái Tuyết Vô nhíu mày dường như có điều gì phải cố kỵ.
Lúc này Tần Phi cười nói: "Thái Trấn đốc, đóng cửa lại chúng ta chính là người một nhà. Người Sát Sự Thính ra ngoài làm việc, nếu cứ dựa theo quy củ chắc chỉ có đi chớ không có về. Thực không dám đấu diếm, ta cho tới bây giờ hành động đều không theo quy củ, cho dù buộc phải gây hoạ cũng cần phải dàn xếp với Sát Sự Thính trước rồi mới nói sau. Có điều gì, đừng ngại nói thẳng chỉ bảo ta vài lời."
Thái Tuyết Vô thoáng yên tâm, nhìn ra cửa mấy lần nhưng thấy đám người Lý Hổ Nô ở tương đối xa, liền thấp giọng nói: "Phân sở muốn kiếm tiền thì có ba đường cơ bản."
"Thứ nhất, xử lý tranh vụ án của quan phủ An Đông. Ví dụ có hai gia tộc địa phương tranh chấp, mỗi gia tộc kéo trên dưới một trăm người cầm binh khí đánh nhau. Những chuyện thế này đều do nha môn quan phủ xử lý. Nhưng nếu hai gia tộc đều có tiền thì không thể để cho qua được. Lập tức phái người vào nha môn tìm cái cớ, ừm . . . Gán cho bọn chúng tội hội họp phi pháp có âm mưu kết bè kết đảng, việc này liên quan đến an ninh quốc gia. Phân sở nhận vụ án lày đúng tình hợp lý, sau đó cứ gõ đều hai bên phú hộ, mỗi nhà gõ ngàn lượng bạc, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không."
Tần Phi liên tục gật đầu: "Cũng là một biện pháp hay."
Thái Tuyết Vô cười cười nói tiếp: "Thứ hai, gõ quan viên An Đông, làm quan không có mấy người sạch sẽ, nhất định thế nào cũng lòi ra cái thóp. Nhưng đã là quan thì thế nào cũng có chống lưng ở trên. Dù là quan viên bằng bản lãnh của mình mà khoa cử đỗ đạt đi nữa thì người ta ít nhất cũng phải gì gì với sư phụ và bạn đồng môn chứ? Động những người này muốn có tiền thì không nên loạn động. Phải theo dõi chặt chẽ để tìm ra chỗ yếu, tiếp theo sẽ chờ cơ hội."
"Cơ hội gì?"
Thái Tuyết Vô cười âm hiểm: "Đương nhiên là chờ đến lúc người chống lưng ở Đông Đô của bọn hắn bị sụp hố. Mấy tháng trước có một quan viên ôm chân nhà ông ngoại của Tề Vương chính là ôm chân Cao gia đó. Tần Trấn đốc tự tay cào mặt mũi Cao gia đến Tề Vương cũng không thể tránh có liên quan. Danh vọng Cao gia nhất thời sụt thấp thê thảm, mấy người chúng ta lập tức bắt lấy cơ hội này mạnh tay gõ hắn nôn ra một số đấy. Đụng tới chức quan của hắn thì làm hơi quá, nhưng bắt chẹt lấy của hắn ba nghìn, năm nghìn lượng để hù dọa vậy cũng được rồi."
Tần Phi nhẹ gật đầu: "Còn cách thứ ba nữa?"
Câu này làm cho Thái Tuyết Vô đấu tranh tư tưởng thật lâu, lại cẩn thận nhìn vẻ mặt ham học như khát của Tần Phi sau rồi cũng đành phải nói ra: "Biện pháp thứ ba, nếu không phải là hết mọi biện pháp thì đừng dùng."
"Mời nói!"
"Chúng ta là đơn vị lang nha, trang bị so với quân đội bình thường thì tốt hơn một ít. Man tộc thế yếu, bọn họ thường xuyên phái người để mua trang bị vũ khí của binh sĩ lang nha. Nếu gặp phải tình huống hầu bao ngặt nghèo, binh sĩ lang nha ở phân sở sẽ tổ chức một cuộc diễn tập. . ." Nét mặt già nua của Thái Tuyết Vô ửng đỏ, dừng một chút rồi nói tiếp: " Chuyện này kỳ thực chính đưa binh lính lang nha vào trong núi cắm trại vài ngày, tiện tay đem vũ khí trang bị bán cho Man tộc lấy tiền. Những vũ khí trang bị đã bán thì cứ báo lên là do hỏng hóc mất mát khi diễn tập!"
Lúc này Tần Phi mới thật sự bị doạ cho hết hồn, buôn bán vũ khí với Dị tộc, việc này khác gì bán nước. Nếu như nói, hoàn cảnh của phân sở tại An Đông đã kém đến nổi cần phải duy trì nhờ bán nước thì cái chức Trấn đốc này đúng là ngồi ở miệng núi lửa, chỉ cần không cẩn thận một lần thì cái đầu cũng bị lấy xuống.
"Năm trước diễn tập bao nhiêu lần?" Tần Phi dè dặt hỏi.
"Mười bảy mười tám lần gì đó. . ." Thái Tuyết Vô lúng túng ấp úng nói: "Năm trước tình hình kinh tế quá khẩn cấp, nhưng mà Tần Trấn đốc phải hiểu rằng, vũ khí trang bị chúng ta bán cho Man tộc đều đã cũ kỹ lỗi thời chất lượng là kém rồi. Những thứ còn tốt ta không nỡ cũng không có khả năng bán cho bọn chúng. Còn nữa, Man tộc hiếm khi xông vào cướp bóc An Đông, những gì tinh tuý nhất thì bọn chúng giành để tranh đoạt quyền khống chế thảo nguyên với bọn Ma tộc."
Tần Phi hít thật sâu một luồng lương khí. Nói vậy cứ đều đặn hai tháng lại bán ba lượt vũ khí, thế chẳng phải hiện tại binh sĩ lang nha chỉ còn lại hai bàn tay trần thôi sao? Chẳng lẽ vào lúc xảy ra chiến sự thì mang răng đi cắn?
Thái Tuyết Vô trầm giọng giải thích rõ ràng: "Tần Trấn đốc, những sự tình này với hoàn cảnh của An Đông không thể không làm như vậy được. Dù có nhìn lại lần nữa thì việc chúng ta làm quá sức hoang đường. Cái chức Trấn đốc này quả là quá sức, cũng may lão ca ca phải về ngay gánh nặng này giao cho ngươi. Tần Trấn đốc ngươi là thiếu niên anh hùng, có khả năng quyết đoán lại có đại thần trong triều ủng hộ chắc chắn sẽ làm việc tốt hơn lão ca ca. Nhưng cứ nhắc nhở ngươi trước, có một đám biến chất trong phân sở, cả đám đó đều không đem Trấn đốc để vào mắt, ngươi phải từ từ thích ứng, chậm rãi thay đổi."
Tần Phi giận tím mặt, Sát Sự Thính cực kỳ chú ý quy củ, tôn ti cao thấp được phân chia rất rõ ràng. Có câu quan lớn hơn một cấp đè chết người là để chỉ Sát Sự Thính. Thái Tuyết Vô là Trấn đốc phân sở thế mà còn nói là có một đám không đem hắn để vào mắt. Đây còn là nha môn Sát Sự Thính ư?
Chứng kiến vẻ bất mãn của Tần Phi, Thái Tuyết Vô cười khổ một tiếng: "Đứa lõi đời kia cũng không trẻ trung gì, nó đã làm việc cho Sát Sự Thính hơn mười năm. Tục ngữ nói doanh trại là sắt, binh sỹ là nước chảy. Trấn đốc cách vài năm đổi một lần, quan quân phân sở có người hơn mười năm cũng chưa chắc có cơ hội điều chuyển. Quan muốn làm được việc phải trông cậy vào kẻ lại [DG: các chức dưới quyền quan gọi là lại]. Ở An Đông, bọn chúng có quan hệ rộng các cách thức chạy chọt đường ngang lối tắt đều quen rồi, hắc bạch lưỡng đạo thậm chí còn có người quen ở Bắc Cương và Man tộc, thế nên làm cái gì đều thuận tiện không thể làm mất lòng chúng."
"Ngoài ra, ngươi cũng nên biết vài vị Trấn đốc trước đây ở An Đông là ai, ngoại trừ lão ca ca không dám tranh giành khẩu khí muốn giáng chức để được trở về. Còn vài vị khác đều đã có uy tín có danh ở Sát Sự Thính, cấp Đề đốc Đồng tri có vài vị, Nguyên Đề đốc Chấp Hành Ty cũng xuất thân là làm Trấn đốc ở An Đông. Mấy đứa lọc lõi kia ỷ vào mình là bộ hạ cũ của vị Đề đốc nên chẳng để mặt mũi cho ai. Ngươi nếu làm hắn khó xử, hắn có thể chạy đến Đông Đô đi tìm lão thủ trưởng kêu khóc thảm thiết đó."
Thái Tuyết Vô thở dài một tiếng: "Phân sở có một tên Đốc sát, đứa này rất tiểu nhân, hắn trông nom tài vụ, chi thu đều phải qua tay của hắn. Ngươi biết hắn bao nhiêu tuổi không?"
"Bao nhiêu?" Tần Phi kinh ngạc hỏi.
"Đã sáu mươi rồi mà vẫn ôm cứng cái ghế. Tại sao lại thế, vì hắn quản lý tiền nên có thể tiện tay moi tiền, lúc phát quân lương hắn có thể thụt két không ít. Người nhà bọn hắn từ trước đến nay, từ cháu nội đi mua mứt quả trên phố, hắn cũng có thể làm một tấm ngân phiếu để chi trả . Dù sao chuyện chi trả cũng là một mình hắn xét và định đoạt chi trả, hắn tự ôm lấy hết mọi việc, tự mở khoản mục tự trả tiền."
Tần Phi cả giận nói: "Vô pháp vô thiên đến thế ư, Thái Trấn đốc sao ngươi không nghiêm khắc dạy dỗ hắn?"
"Dạy dỗ sao đây? Đừng cho rằng hắn chỉ là Đốc sát, khi hắn còn là nội vệ ở Đông đô được đứng gác ở nhà Dịch Tổng đốc, hơn nữa còn đứng gác ở nội viện nữa. Mỗi lần hắn có tý hơi rượu lại khoác lác là năm đó Dịch Tổng đốc rất ưa thích hắn còn gọi hắn thân mật là tiểu phong. Ngươi đừng cắt lời vội, ngày lễ ngày tết cái tên Phong lão đầu này đều gửi chút ít đặc sản đến phủ tổng đốc ở Đông Đô đó."
Thái Tuyết Vô uể oải nói: "Trấn đốc một tỉnh giống như ta mà đứng trước mặt Dịch Tổng đốc không ai dám thở mạnh. Người ta có thể đứng trước mặt Dịch Tổng đốc hỏi han việc nhà, đây là khác biệt lắm lắm!"
Tần Phi thở dài: "Thái Trấn đốc, nghe ngươi nói như vậy, ta cũng chuẩn bị xách khăn gói về Đông Đô thôi. Ở lại nơi này thật là không tốt."
Thái Tuyết Vô hoảng sợ mặt biến sắc, lấy từ góc tường ra một cái bọc phóng ra ngoài không quay đầu lại, miệng hét to: "Bàn giao xong rồi, lão ca ca về Đông Đô đây không cần tiễn đâu."
Tần Phi thở dài chậm rãi ra khỏi phòng, tựa vào khung cửa hứng ánh nắng rực rỡ ấm áp, xem ra con đường An Đông đã bắt đầu rồi!