Cho dù Thân vệ doanh có dũng mãnh không sợ chết đến mức nào thì cũng vô lực để tổ chức công kích lần thứ hai. Cường nỏ trên sườn núi có đầy đủ nỗ tiễn, tuy đám Thiếu gia bình nơm nớp lo sợ, ngồi bệt dưới đất nhưng vẫn có thể nhanh chóng bổ sung nỗ tiễn. Trong lòng bọn họ, trận này không biết đến bao giờ mới kết thúc được, trước mắt thì số nỗ cơ này chính là vật bảo hộ cho sinh mạng mình, một khi nỗ cơ ngừng phóng, có lẽ tính mạng cũng bàn giao lại nơi này.
Tần Phi bình tĩnh xem xét thế cục của chiến trường, đột nhiên trên mặt chợt trở nên lành lạnh, hắn đưa tay sờ thì thấy bàn tay lóng lánh, ngẩn đầu lên nhìn không ngờ lại phát hiện trời đang đổ vài giọt mưa. Hắn lại nhìn về phía Phồn Đóa Nhi, sắc mắt của nàng đã trở nên xám xịt như tro tàn, trong thời tiết mưa gió không đánh được đá lửa, không có cách nào châm kíp nổ, số nỗ cơ này lập tức trở thành thùng rỗng...
Tuy dốt nhưng đám Thiếu gia binh cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ gần như gào lên rồi cởi quần áo ra che trên nỗ cơ. Bản năng cầu sinh làm cho những đại thiếu gia vốn luôn sống an nhàn sung sướng không hề nề hà cực nhọc, không sợ hai tay đau xót, chỉ cầu hạt mưa không rơi trúng nỗ cơ, không làm ướt kíp nổ.
"Không kiên trì được bao lâu đâu!" Lí Hổ Nô thản nhiên thở dài một hơi: "Quần áo cuối cùng cũng sẽ ướt nhẹp, nỗ cơ cũng sẽ không có cách nào phát động."
Tần Phi cũng không lên tiếng, hắn nhắm nghiền hai mắt, cơ thể tựa như một mũi thương thẳng tắp đứng sừng sững trên triền núi, niệm lực miên man bất tận tản ra, như một luồng bình phong vô hình che mưa cho nỗ cơ. Những hạt mưa li ti đột nhiên phát ra âm thanh "lộp độp", giống như là cơn mưa đang đập lên một mái hiên vô hình, sau đó bắt đầu chảy thành một dòng ở giữa không trung.
Tần Phi tập trung tinh thần, chân lực tuần hoàn bên trong khí hải, không ngừng cuồn cuộn để duy trì niêm lực. Từ sau khi dũng mãnh lao vào cấm cung, năng lực sử dụng niệm lực của Tần Phi đã lên đến một cảnh giới khác.
Lần đầu tiên chứng kiến Tần Phi ra tay khiến đám thiếu gia binh liên tục kinh hãi, niệm tu vốn vô cùng hiếm thấy, cho dù gia thế của bọn họ hơn người nhưng cũng không thể tùy tiện gặp được niệm tu. Mà Tần Phi lại có thể ngăn đứng một chỗ mà cản mưa phùn, khiến nỗ cơ có thể tiếp tục ngăn cản địch nhân tiến công triền núi, được chứng kiến tu vi như thế này là quá đủ rồi.
Lí Hổ Nô biết Tần Phi không cách nào phân tâm, mọi việc trên núi đều do mình chủ trì đại cục, lúc này liền nhấc đồng côn lên, phân bố các vị trí canh gác, không để cho bất cứ kẻ nào tập kích lên núi. Phồn Đóa Nhi không biết Tần Phi kiên trì được bao lâu, nhưng nàng không dám lãng phí cục diễn mà Tần Phi đã liều mạng mới tạo ra được, vì vậy nỗ cơ được sử dụng liên tục nhằm đẩy lui đám Ma tộc và Thân vệ doanh.
Nhân lúc tạm nghỉ, Lí Hổ Nô chỉ tay về phía đông nam xa xa: "Phồn trấn đốc, ngươi nhìn bên kia xem. Ma tộc đang có mặt ở hướng đó, đúng ra thì nơi đó không có quân đội của Ma tộc, mà trấn thứ nhất lại không dám tùy tiện sử dụng đội dự bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến trường có thêm thế lực của Thác Bạt Liệt. Với cục diện lộn xộn như thế này thì bất cứ phương nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn chúng ta có thể nhân cơ hội này mà bỏ chạy."
Hắn nhìn nhìn Tần Phi, lo lắng nói: "Tần trấn đốc tâm chìm ý hải, khép kín lục thức để toàn lực phát huy niệm lực. Có điều ta lo hắn không thể kiên trì được lâu, sau khi đẩy lui được một lượt tiến công của Thân vệ doanh cùng Ma tộc, chúng ta lập tức phá vây từ hướng đông nam... Trừ khi ở đó phải đối mặt với Yến vương, nếu không cơ hội sống sót của chúng ta là rất lớn."
Hà Khôn nghe vậy vội vàng kêu lên: "Đi, đi, biết co biết duỗi mới là hảo hán."
"Câm miệng!" Phồn Đóa Nhi lớn tiếng trách mắng khiến Hà Khôn sợ đến mức câm như hến. Vị thiên chi kiều nữ này cẩn thận xem xét tình hình chiến sự dưới chân núi, quả nhiên đúng như lời Lí Hổ Nô, liền đáp: "Mọi việc đều nghe theo phân phó của Lí tổng binh."
... ... ...
Loan Hồn Nhân đang lựa chọn cao thủ để chuẩn bị lẻn lên sườn núi, đột nhiên chiến trường bỗng như trở nên im ắng. Hắn tưởng mình cảm giác sai, vô số người đang điên cuồng chiến đấu làm huyên náo cả chiến trường, sao có thể đột nhiên trở nên yên tĩnh cơ chứ? Có điều ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng nói, chiến trường quả thật lại im ắng trong nháy mắt.
Vẻ mặt Loan Hồn Nhân trở nên tái nhợt, hắn quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Hoằng, trên mặt hai người đều tràn ngập sự sợ hãi, ý đồ đào tẩu không hề che dấu chút nào, cho dù bị thiết kỵ của Thác Bạt Liệt truy kích, hoặc có bị Yến vương chặn đường mai phục thì bọn họ cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi vùng thảo nguyên này nữa.
Có thể làm cho cả chiến trường lập tức trở nên im ắng chỉ có một người, người này được Thác Bạt Liệt tông sùng là võ tôn, được chiến sĩ Man tộc xem là thiên thần. Hắn có tu vi kinh thiên động địa, người trong thiên hạ có thể sánh vai với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, phụ thân của Thác Bạt Hoằng từng bị một kiếm của hắn trảm sát!
Một mình hắn không cách nào áp chế được vạn đại quân, như trong cục diễn hỗn loạn, hắn tuyệt đối có bản lĩnh mượn đầu bất cứ kẻ nào trong loạn quân.
"Mau lui quân!" Thác Bạt Hoằng đoạt lấy kèn hiệu liên quan lạc xe ngựa, liều mạng thổi lên.
Kỵ binh Ma tộc đang liều mạng với địch nhân, vừa nghe thấy tiếng kèn vội vàng liều chết chạy trốn về phía tây. Ý chí bỏ trốn của bọn họ vô cùng kiên định, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc còn chiến đấu vài phần, quả thực thế không thể đỡ!
Quân đội Man tộc xung phong nhanh chóng lao vào chiến trường, bọn họ không quan tâm phía trước là ai, Bắc Cương quân cùng quân đội của Ma tộc đều là đối tượng mà bọn họ đồ sát. Trấn thứ nhất mặc dù tinh nhuệ nhưng cũng không đoán được quân đội Man tộc lại đột nhiên xuất hiện ở đây, trong lúc nhất thời trở tay không kịp, trận cưới đại loạn. Du Long Cố không thể đồ sát Lang Nha, vội vàng trở lại đội dự bị để chỉ huy việc chống cự.
Trong quân Man tộc có một người chậm rãi đi ra, hắn bước đi rất chậm, theo lý thuyết với tốc độ chậm như vậy thì hắn không đi được xa mới đúng, có điều chỉ trong nháy mắt hắn đã có mặt ở trước chiến trường. Thoạt nhìn thì hắn chỉ là một người trung niên bình thường, có dáng người cường tráng cùng khuôn mặt trầm ổn, chỉ là trong ánh mắt hắn ẩn chứa một nỗi sầu không thể xóa đi được.
Giữa thiên quân vạn mã, thiết giáp đẫm máu, bộ trường bào màu bạc của hắn có vẻ vô cùng bắt mắt. Ngẫu nhiên lại có một mũi tên không có mắt bay về phía hắn, hắn dường như không hề phát hiện ra điều đó, chỉ tiếp tục đi con đường của mình, còn mũi tên lạc kia chưa đến gần thì đã hóa thành tro tàn.
Dường như hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, ánh mắt không khỏi dừng lại trên sườn núi le loi kia, sau đó lập tức bước về phía đó.
Không ai dám ngăn cản hắn, cho dù chiến sĩ có hung ác hơn nữa cũng không dám làm càn trước mặt người áo bạc khí định thần nhàn này. Bên hông hắn dắt một thanh bảo kiếm nhỏ dài theo phong cách cổ xưa, vỏ kiếm làm từ da hắc sa (cá mập đen), tuy không hoa lệ nhưng rất trang trọng, trên chuôi kiếm không có bất cứ đồ trang trí gì, đơn giản đến cực hạn.
Trên sườn núi, Tần Phi mở niệm lực để ngăn cản cơn mưa phùn, hắn khép kín lục thức nên hoàn toàn không biết có một người áo bạc đang bước lên triền núi.
Phồn Đóa Nhi khẩn trương nhìn người trung niên áo bạc kia, nàng không biết hắn là ai, có điều chỉ nhìn khí độ cũng biết hắn không phải là nhân vật tầm thường. Có thể ung dung như thường trong thiên quân vạn mã, nàng chỉ thấy qua một người là Dịch tổng đốc. Chẳng lẽ tu vi của người áo bạc này không hề dưới Dịch tổng đốc?
Hắn đi đến sườn núi, thong thả cất tiếng, âm thanh không lớn lắm nhưng tất cả mọi người trên sườn núi đều nghe thấy rõ ràng:
"Ta muốn lên núi, không cần căng thẳng, ta chỉ muốn nhìn vị niệm tu kia một chút mà thôi!"