Đường Ẩn thản nhiên nói: "Ta còn nhớ rõ, ngày đó. . ."

Ngày đó trời có sương mù, trong lòng Nguyệt Nhi đầy tâm sự, nàng đang tản bộ từ trong hoa viên quay về. Nàng đi đến lầu các thì thấy Đường Ẩn ném bút thở phào: "Cuối cùng cũng hoàn thành, Nguyệt Nhi ngươi mau đến xem đi, nàng thấy thế nào?"

Nguyệt Nhi cười nhẹ lướt qua tình lang nhẹ nhàng bước mau đến trước bàn thì thấy có một bức hoa đồ vẽ chân dung chính mình rất là sống động.

Đường Ẩn cười nói: "Hoa tôn người, người đẹp càng đẹp hơn. Lúc nàng đang đi dạo trong công viên ta thấy khung cảnh như người và hoa cùng khoe sắc, nhất thời cảm hứng thăng hoa ta muốn vẽ tranh lưu niệm. Sau này ta và nàng đều già cùng ngồi xem lại bức hoạ này nhớ lại trong lòng cảm thấy ấm áp chẳng phải là một chuyện cực kỳ hạnh phúc chăng?"

Nguyệt Nhi nói khẽ: "Khi đó ta cũng là hoa tàn rồi có trời mới biết chàng đã thêm mấy tiểu lão bà rồi?"

Đường Ẩn cười ha hả, hai tay ôm chặt nàng, nâng lên rồi nhẹ nhàng quay hai vòng. Đột nhiên từ ngoài cửa có tiếng tỳ nữ bẩm báo: "Lão gia, trà bánh đưa tới rồi."

"Đưa vào đi!" Đường Ẩn buông Nguyệt Nhi ra rồi trầm giọng dặn dò.

Tỳ nữ bưng hộp cơm đi vào rồi để nước trà và món điểm tâm sau đó liền cáo lui. Đường Ẩn chậm rãi đi đến bàn trà nhặt lên một miếng bánh đặt lên mũi ngửi lại nhẹ nhàng liếm một cái rồi lắc đầu cười khổ: "Không ăn được!"

"Chàng đừng trách nàng ta nếu ta vào vị trí ấy có lẽ còn có ý định giết người không phải chỉ đơn giản hạ chút thuốc như này đâu?" Nguyệt Nhi mềm mỏng thuyết phục: " Chàng công vụ bề bộn muốn tìm biện pháp xử lý dứt điểm chuyện này thì chỉ cần trong tim chúng ta hiểu cứ coi nhẹ vai vế, cứ để ta là vợ bé thì nàng ta sẽ không để ý đến nữa. . ."

"Ta sẽ lưu tâm!" Đường Ẩn ngạo nghễ nói: "Nếu ta không thể để nữ nhân ta yêu nhất trở thành chính thê của ta thì cho dù được cả thiên hạ thì có nghĩa gì?"

. . .

Tần Phi nhịn không được buột miệng giễu cợt: "Nói hay lắm, xét đến cùng vẫn là không làm được gì. Không chỉ không làm được mà đến bảo vệ cũng không nổi."

Đường Ẩn thở dài nói: "Ngươi nói đúng, những năm nay ta vẫn cứ đau lòng."

Lão nhìn Tần Phi với ánh mắt có lỗi lại nói tiếp: "Ngày đó, chúng ta có một yến tiệc không thể không đi. Trong yến tiệc lại nghe nói có một chuyện rất vui nên tất cả mọi người đều vui vẻ nâng chén nâng ly uống với nhau rất nhiều. Về sau lại có người đưa đến rất nhiều rượu nhưng khi mới khui nắp rót rượu cho nhau, còn đang nâng ly chưa ai nhấp mội thì có một đám người vừa xông vào vừa la lên: trong rượu có độc, đừng có ai uống."

"Đáng tiếc đã có một người đã uống mất rồi. Giảo Hồn Sát là chất độc hạng nhất thiên hạ nhưng may mà độc tính không phát tác ngay lập tức. Những người xông vào hóa ra là người Sát Sự Thính, bọn họ đều mặc quan phục Sát Sự Thính trong người có yêu bài nên chúng ta không nghi ngờ gì liền đưa người trúng độc giao cho bọn họ hoả tốc mang đến Kim Thạch Ty để hy vọng có biện pháp nào đó cứu chữa."

Tần Phi trầm giọng hỏi: "Lão mụ cũng trúng độc chứ?"

Đường Ẩn cười khổ lắc đầu: "Chưa, nàng lúc ấy vừa mới mang bầu, ai cũng không mời được nàng uống rượu. Tiệc rượu vì vậy mà tan, về sau nghe nói người trúng độc đã chết. Kỳ quái là ngày hôm sau mẹ ngươi xuất hiện triệu chứng bị trúng độc, ta tự thân kiểm tra thì phát giác nàng cũng trúng Giảo Hồn Sát nhưng độc tính rất nhẹ, cực kỳ yếu ớt. Vì phòng ngừa vạn nhất, ta liền lập tức tới hoàng cung thỉnh Bàng Chân, chỉ có công lực Đại Tông Sư mới có thể kéo dài mạng sống của lão mụ nhà ngươi."

"Bàng Chân không tới sao?"

"Có đến. Chỉ có điều lúc chúng ta trở lại, mẹ ngươi đã không còn ở Đường phủ. Nàng lưu lại một tờ giấy, trên đó viết nàng cần ra đi và bảo ta đừng đi tìm nàng." Đường Ẩn đau xót nói: "Ta đến giờ vẫn không hiểu vì lẽ gì mà nàng phải đi, cũng không biết nàng rời đi như thế nào. Bao năm qua ta vẫn tìm nàng, nếu không phải nửa năm qua ngươi đột nhiên quật khởi thì ta vẫn không có chút tin tức của nàng."

Đường Ẩn cho tay vào ngực lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Tần Phi.

Tờ giấy cũng đã ố vàng thể hiện nó đã tồn tại lâu lắm rồi. Trên tờ giấy có những chữ viết cực kỳ đẹp đẽ, vừa tú lệ lại vừa tràn đầy linh khí. Những chữ này là một câu: Ta đi rồi, đừng nhớ, đừng tìm!

Bút tích này Tần Phi nhận ra đúng là chữ của lão mụ. Tần Phi từ từ gấp tờ giấy lại nhắm mắt trầm tư, sau nửa ngày mới nói khẽ: "Ngươi không gạt ta."

"Mấy năm này có mấy bí ẩn ta mãi không lý giải được. Ngày đó mẹ ngươi không uống rượu mà Giảo Hồn Sát chỉ có trong rượu. Tại sao nàng lại bị trúng độc? Sau khi nàng bị trúng độc thì đã biết rõ tính mạng còn được không bao lâu, tại sao lại rời đi? Sau khi ngươi xuất thế ngang trời ta lại có nhiều nghi vấn hơn. Chất Giảo Hồn Sát dù trong người mẹ ngươi rất ít nhưng nàng tuyệt đối không có khả năng sống được hơn mười năm. Nếu không làm sao được gọi là thiên hạ đệ nhất độc? Vậy nhất định có một vị Đại Tông Sư kéo dài tính mạng cho nàng, rốt cuộc là ai?" Đường Ẩn từ từ nói ra ba nghi vấn nhưng ngay sau đó chán nản ngồi xuống.

Tần Phi thấy tự nhiên trong khoảnh khắc Đường Ấn như già đi khá nhiều nên trong nội tâm dâng lên niềm thương cảm làm ngữ khí cũng nhu hòa. Hắn nhẹ nhàng nói: "Kỳ thực, những năm qua, ta và Thành Tín sống cùng lão mụ khá kham khổ. Có thể trong lòng của lão mụ thoải mái, mẹ rất thương yêu hai huynh đệ, ngày ngày chuẩn bị ba bữa cơm ngon dù chúng ta gây bao nhiêu tai họa người đều tha thứ. Chỉ có mười năm ngắn ngủi nhưng đều là những lúc vui vẻ, thời gian dù ngắn nhưng để lại kỷ niệm ngọt ngào."

Đường Ẩn lẳng lặng nhìn đóa hàn mai lẳng lặng nghe Tần Phi nói. Có lẽ, lời của hắn có vài phần đạo lý!

Sau một lúc lâu, Đường Ẩn mở miệng nói: " Chuyện hôn nhân của ngươi và Đại Nhi, ta sẽ nghĩ biện pháp thoái thác. Chuyện này nên tính trước, để lâu rất mạo hiểm!"

Tần Phi gật đầu. Đùa chứ không chừng hai người chính là huynh muội ruột thịt dù không thể nào kiểm tra rõ ràng nhưng nếu không giải quyết thì quá mạo hiểm, một khi đúng là huynh muội ruột thịt mà còn thành hôn chẳng phải là chuyện động trời sao?

"Chuyện phải can gián thay đổi ý chỉ của hoàng thượng ta quá quen thuộc, ngươi không cần lo lắng." Trên khuôn mặt Đường Ẩn có một tia lo lắng: "Phải nói thế nào với Đại Nhi mới là chuyện khó."

Sắc mặt Liễu Khinh Dương cũng khó coi, bọn họ vốn nghĩ Đại Nhi sẽ mắt cao quá đầu sẽ không để ý Tần Phi. Mới một thời gian họ lại phát hiện Đại Nhi có khá nhiều thay đổi. Thỉnh thoảng nàng đi tìm Thiên Kỳ hỏi về tình hình của Tần Phi, quan tâm hắn đã vượt qua khảo hạch Trấn đốc Đồng tri hay chưa? Khi biết tin Tần Phi phải đi nghênh tiếp công chúa Vũ Dương, Đại Nhi đã tìm những người bạn khuê phòng để nghe ngóng tin tức. Mỗi một lần Đông Đô nhận được báo cáo thì không lâu sau Đại Nhi cũng đã biết một phần nội dung.

Nàng quan tâm không phải là sự sống chết của công chúa Vũ Dương mà là Tần Phi có bị thương không? Cục diện có phải là rất nguy hiểm không?

Đường Ẩn chăm chút Đường Đại Nhi từ nhỏ đến lớn, làm sao không biết rõ ý nghĩ trong lòng nữ nhi? Chỉ là chuyện tình nhi nữ chỉ có thể tự mình giải quyết. Đường Ẩn là một người từng trải nên biết rõ lúc Tần Phi thoái hôn cũng coi như tự miệng mình nói với Đại Nhi, Tần Phi có thể là con của mình. Đại Nhi hẳn sẽ không tin mà cho rằng đây là nể mặt Đường gia nên phải lấy cớ để xoa dịu lòng mình mà thôi.

Huống hồ, Đường Ẩn cũng không thể xác nhận Tần Phi chính là con của mình. Nếu tùy tiện tuyên bố Tần Phi là con của lão cho nên không thể thành hôn với Đại Nhi nhưng vạn nhất sau này bỗng nhiên biết Tần Phi không phải là đứa con lưu lạc thì mặt Đường gia biết để đâu bây giờ.

Thân phận của Tần Phi chũng chỉ có ba người ở Đường phủ biết mà thôi, những người còn lại hết thảy vẫn chưa hay biết gì.

Tần Phi chưa hiểu ý của Đường Ẩn đã đáp ứng luôn: " Để ta xử trí!"

Ba người đang trò chuyện ở trong hoa viên thì đột nhiên có tiếng rầm rập từ bên ngoài truyền tới, hoá ra là Liễu Thiên Kỳ đưa Thành Tín đến. Đường đường là đầu lĩnh hắc đạo Đông Đô, Đường chủ Nhất Ngôn Đường Thành Tín. Sau khi hắn đến Đường phủ vẫn cẩn thận dè dặt. Tuy vẫn có nụ cười ở trên mặt nhưng cũng chỉ là ra vẻ ung dung thôi còn trong lòng thì luôn áy náy không yên.

Người hắn phải đối mặt chính là một trong những cao thủ tuyệt đỉnh trên đời Liễu Khinh Dương, hắn phải đối mặt chính là một trong vài vị quan lớn có quyền thế nhất Đại Sở Đường Ẩn. Hai người chỉ cần tùy tiện nói một câu, có thể làm cho tổ kiến Nhất Ngôn Đường mà hắn vất vả bấy lâu hóa thành hư vô. Lá gan của Thành Tín tuy lớn cũng không dám gây chuyện lung tung.

"Tiểu Phi, những ngày ngươi rời Đông Đô là những ngày ta chờ đợi lo lắng, ta sợ ngươi gặp phải mấy tên không đối phó được." Thành Tín từ xa nhìn thấy Tần Phi liền vội vàng chạy tới, hắn vươn hai tay ôm chầm lấy Tần Phi rồi thì thầm: "Người Đường gia không làm khó ngươi chứ?"

Tần Phi mỉm cười lắc đầu rồi dùng sức ôm bả vai Thành Tín.

Đường Ẩn nhìn thấy huynh đệ bọn họ gặp mặt, miệng tươi cười khuôn mặt giãn ra rồi hỏi Liễu Thiên Kỳ hỏi: "Mọi người đã tới đông đủ chưa?"

Liễu Thiên Kỳ cung kính đáp: "Bẩm lão gia, mọi người đã tới đông đủ."

"Đi, chúng ta ăn cơm đi!" Đường Ẩn dẫn đầu cất bước đi ra ngoài.

Phòng ăn rất lớn có thể đồng thời chứa hơn trăm người cùng ăn. Hôm nay quanh tám cái bàn lớn đều là người Đường gia. Mọi người thấy Đường Ẩn đưa Tần Phi, Thành Tín tới, Đường Hiên là người thứ nhất choáng váng. Y thầm nghĩ, chẳng lẽ phụ thân thật sự nhìn trúng tên tiểu tử này, chẳng phải là hắn không muốn làm con rể cơ mà?

Sắc mặt Đường phu nhân lại càng khó coi, lúc trắng lúc xanh, trong lòng chưa tính toán gì mà ý niệm trong đầu đổi tới đổi lui.

Đại Nhi nhìn thấy Tần Phi, dung nhan tuyệt mỹ lập tức vui vẻ, tiếng cười róc rách làm vài vị huynh đệ ngồi bên trong khoảnh khắc thần hồn điên đảo.

Lôi Lôi không biết từ nơi nào chui ra, chen đến bên cạnh Tần Phi nói liên thanh giọng oán giận: "Tiểu tử thối, ăn cơm cũng không gọi ta, muốn vứt bỏ ta sao?"

Đường Ẩn chậm rãi đi đến ghế chủ vị, cao giọng nói: "Chắc hẳn mọi người đều đã gặp Tần Phi. Lần trước hắn có công bảo vệ Đường gia. Hôm nay, ta có vài chuyện muốn tuyên bố!"

"Thứ nhất, Tần Phi đã từ hôn, tục ngữ nói, dưa xanh mà hái ắt không ngọt. Chuyện này, ta đồng ý. Mai này vào triều, ta sẽ tâu lên Bệ hạ."

Sắc mặt Đại Nhi biến đổi đưa ánh mắt thê thảm nhìn về phía Tần Phi, lại chứng kiến Lôi Lôi cợt nhả tóm cánh tay Tần Phi nên trong nội tâm càng đau khổ.

"Thứ hai, Tần Phi là nhân tài mới xuất hiện, ta rất yêu thích hắn. Hắn và Thành Tín đều là cô nhi, lẻ loi hiu quạnh, ta có ý nhậnTần Phi làm nghĩa tử. Ta Đường Ẩn sẽ đối đãi hắn như con ruột! Sau này, Tần Phi cũng là người Đường gia!"

Đường Ẩn nhìn Thành Tín nói khẽ: "Ngươi thân chìm hắc đạo, ta không thể chính thức nhận ngươi làm nghĩa tử, nhưng trong lòng của ta cũng sẽ đối đãi ngươi giống với Tần Phi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play