Tình huống trên đường rất kỳ lạ, đất trời một màu trắng xóa, phía trước có ba nam tử sóng vai giục ngựa phía sau hơn mười trượng là ba nữ tử mặc áo bông dày cưỡi ngựa nhỏ lẽo đẽo bám theo.

"Đừng quay đầu nhìn." Thấy Chu Lễ Uyên có vẻ muốn quay đầu, Quý Phong vội vàng quát bảo ngưng lại: "Công chúa Vũ Dương Công chúa đúng là cảm giác mình là một nhân vật nhưng vụ thông gia này cũng chỉ là con cờ phục vụ cho toan tính chính trị của hai nước mà thôi. Cho dù đúng là làm Thái Tử Phi cũng sẽ không có thực quyền Thái Tử Phi. Sở Quốc sao có thể để nữ nhân đến từ Ngô quốc nắm trong tay đại quyền? Lần này không cho nàng chút giáo huấn hẳn nàng cho là mình là chủ thượng, hừ!"

Chu Lễ Uyên kiên quyết không quay mặt lại nhìn nữa mà thuận miệng khen: "Tần Trấn đốc, ta thật phục ngươi. Vừa rồi không nể mặt mũi công chúa điện hạ, ta toát mồ hôi thay ngài!"

Tần Phi miễn cưỡng nói: "Vấn đề lớn nhất của nữ nhân luôn là thế, các nàng luôn quên quyền thế của mình tới từ nam nhân. Rất hiếm nữ nhân tự có thực lực của chính mình! Một con ký sinh trùng làm sao có tư cách gì đến coi rẻ ta?"

Vẫn còn một câu tiếp theo mà Tần Phi vẫn để trong lòng không nói ra miệng, Thái Tử tuy không phải là hùng tài đại lược nhưng cũng không phải người ngu. Y sẽ không vì nữ nhân mà tới hỏi tội Sát Sự Thính, chọc giận Dịch Tổng đốc, làm cho lão nhân gia ủng hộ Sở Trác hoặc là Sở Ly. Nếu điều này xảy ra, Thái Tử sẽ phải hối hận chết mất.

Con ngựa từ từ tiến lên, Tần Phi đột nhiên nhíu mày. Ở cách đó không xa có một người khoác cẩm bào màu hồng đứng thẳng giữa trời tuyết. Khuôn mặt gã nhìn đám Tần Phi dường như còn lộ vẻ mỉm cười.

"Chú ý!" Tần Phi thấp giọng quát nói, bàn tay co duỗi một cái đã nắm Đoạn Ca trong tay.

Bàn tay Chu Lễ Uyên đã đặt trên chuôi kiếm, Quý Phong nheo mắt lại đánh giá cẩn thận đối phương.

Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, dần dần đã nhìn rõ ngũ quan đối phương. Đột nhiên, Quý Phong biến sắc: "Là Niệm công công. . ."

"Quý Đồng tri, lâu thế rồi mà ngươi vẫn còn nhớ ta. Thật không ngờ." Hai tay Niệm công công vỗ vào nhau, trường bào bay lên. Y cười ha hả nhìn mọi người chậm rãi nói: "Từ lúc các ngươi rời Tam Thủy trấn, tìm hành tung của các ngươi thật đúng là khó khăn."

"Tề Vương Điện hạ có ý gì?" Quý Phong cẩn thận hỏi. Sở Ly tuy muốn tranh đoạt quyền kế thừa cùng Thái Tử, nhưng gã không xúc động đến mức phải phái ra Niệm công công đến sát hại mọi người.

Niệm công công đáng sợ thế nào, người khác có lẽ không biết nhưng Quý Phong đã nghe nói vài lần. Khi Niệm công công còn là một tiểu thái giám, dưới cơ duyên xảo hợp được một vị Đại Tông Sư đã tạ thế chỉ điểm, từ đó về sau bước vào đường tu hành. Y dùng thân phận thái giám gia nhập đại nội thị vệ trở thành phó tổng quản, là một trong mấy người được đề cử cho chức tổng quản. Có thể sau này Bàng Chân ngang trời xuất thế, tài năng quá lớn làm người trong thiên hạ thất sắc. Niệm công công dạn dày kinh nghiệm cho rằng không có cơ hội tranh đoạt chức tổng quản nên giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Y nhận nhiệm vụ bảo vệ Tề Vương cho tới hôm nay.

Ngày xưa Sở Ngụy đại chiến, Niệm công công cùng một đám cao thủ Sở Quốc đã từng lập nhiều công lao hãn mã. Y từng lấy thủ cấp của một trong bốn vị đại tướng thống lĩnh binh mã Ngụy Quốc. Bốn người kia đều được rất nhiều cao thủ bảo vệ thế mà bị Niệm công công cường sát. Trên thân y vết thương chồng chất, mỗi một vết sẹo đều là chứng tích chiến công khi xưa của y. Nếu như liệt kê mười người đáng sợ nhất Sở Quốc, Niệm công công chắc chắn sẽ có tên trên bảng. . .

Năm nay, Niệm công công đã sắp bảy mươi tuổi. Nếu thoạt nhìn chỉ y mặt mày hồng hào, nếu như không phải là không có chòm râu, nói chuyện lại hơi ẻo lả thì không khác gì một nam tử chừng năm mươi tuổi. Y kéo cổ áo cẩm bào lên như thể sợ hãi trời đông giá rét : "Quý Đồng tri, việc này cùng các ngươi không có quan hệ. Ta chỉ cần mỗi một mình Tần Phi mà thôi."

Tần Phi ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn Niệm công công. Theo như mấy lời Quý Phong cùng y nói chuyện thì hắn đã đoán được bởi vì chính mình đắc tội Tề Vương mà rước lấy họa sát thân. Chỉ có điều, nếu đầu Tần Phi dễ lấy như thế thì không biết đã bị bao người giết chết.

Quý Phong ngạc nhiên nói: "Sát Sự Thính cùng Tề Vương phủ gần đây nước giếng không phạm nước sông, nếu như Tần Phi có đắc tội Tề Vương thì mấy người cứ giải thích với nhau là được, sao lại phiện đến Niệm công công tự mình đi như vậy? Lại nói, Dịch Tổng đốc hết sức coi trọng Tần Phi , hắn chính là người mà Sát Sự Thính chúng ta chuẩn bị dốc hết sức tài bồi mình, Niệm công công tự mình ra tay làm hậu bối thật khó xử. Nếu Dịch Tổng đốc biết thế nào cũng rất tức giận."

Lão nói những lời này ngoài mềm trong cứng, dù sao lúc này Niệm công công cũng là cường đại nhất, một mình hắn cũng đủ để tiêu diệt cả sáu người. Nếu Niệm công công muốn giết người diệt khẩu, giết chết công chúa Ngô quốc sắp gả cho Thái Tử thì lão cũng không thấy nhiều áp lực. Quý Phong không thể không nhắc nhở y, ở Sở Quốc có thể dập được lửa giận của Dịch Tổng đốc không có quá ba người. Nhưng trong ba người này tuyệt đối sẽ không có y. . .

Niệm công công khẽ cười nói: "Ta không tính sẽ kết thâm cừu đại hận với Sát Sự Thính. Nhưng Tần Phi đắc tội với vương gia nếu không giáo huấn hắn một chút thì sau này phủ Tề Vương còn vững vàng ở Đông Đô thế nào được? Ta không lấy tính mạng của hắn mà chỉ nghe dân chúng đồn Tần Phi đã đột phá Tiên Thiên chi cảnh, hiện giờ tu vi đã là trung phẩm, có lẽ sau chuyến rèn luyện này hắn lên thượng phẩm cũng chưa biết chừng. Ta chỉ tự tay thử bản lĩnh của hắn một chút. . ."

Quý Phong dở khóc dở cười, lão thái giám tu vi tới trình độ nào? Khi đương kim Sở Đế chào đời thì lão thái giám này đã ở bên giường hầu hạ. Y phục thị hai đời Sở Đế, hôm nay bởi vì y lựa chọn thủ hộ Tề Vương phủ. Nói cho cùng thì những nhân vật như Niệm công công đến như Sở Đế cũng phải nể mặt vài phần. Y nói dễ nghe chỉ là luận bàn, kỳ thực y sẽ thừa cơ lúc động thủ mà phế tu vi của Tần Phi để hắn không thể trở thành tâm phúc đại họa Tề Vương phủ.

"Niệm công công nói đùa, Tần Phi có tài đức gì, làm gì có tư cách so chiêu với Niệm công công?" Quý Phong nói khẽ: "Niệm công công, ngài là tiền bối đức cao vọng trọng ở Sở Quốc cả đời phục vụ hai vị đế vương cần gì phải để ý Tần Phi?"

Niệm công công không nói gì cánh tay phải thò ra khỏi ống tay áo bày ra thế Lan Hoa chỉ, đầu ngón tay nhếch lên, chỉ về phía Tần Phi, khí thế cường đại tập trung trên người Tần Phi rồi khẽ cười : "Tần Phi, ngươi dám cùng ta đánh một trận hay không?"

"Đừng vọng động. . ." Quý Phong vội vàng quát Tần Phi: "Đánh là chết. . ."

Niệm công công nhìn thấy Quý Phong khẩn trương như thế, trong lòng rất buồn cười, tay trái đưa ra sau lưng, thân hình đang lom khom bỗng thẳng tắp, thân thể gầy yếu phảng phất bành trướng. Thân hình chấn động, khí thế bành trướng, lại bành trướng. Khí thế bá vương phát ra, phảng phất như vô số đứa nhỏ, hức, không đúng là vô số tiểu thái giám dập đầu bái lạy...

"Chúng ta đánh cuộc đi." Tần Phi thản nhiên nói: "Niệm công công, ngươi là tiền bối, ta là hậu bối đương nhiên không dám nói bừa nói ẩu là đánh cho ngươi răng rơi đầy đất."

Niệm công công cười lạnh một tiếng: "Trong vòng ba chiêu, nếu không đánh tan đan điền khí hải của ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được."

"Cứ vậy đi!" Lông mày rậm rạp của Tần Phi nháy nhẹ, hắn cười đùa: "Trong vòng ba chiêu nếu là bị ngươi phá khí hải, cho dù ta thất bại. Khi đó, vô luận là cửu thúc Trần Hoằng Dận, hay là các vị Đề đốc Sát Sự Thính, hoặc giả là Dịch Tổng đốc muốn báo thù, tự ta sẽ gào khóc mà đi ngăn đón bọn họ tuyệt không làm phiền ngươi."

"Nếu trong vòng ba chiêu, ngươi phá không được của ta khí hải. Ta muốn thiến ngươi lần thứ hai!" Ngữ khí Tần Phi chuyển sang nghiêm túc, lạnh như băng tựa như gió lạnh.

Sắc mặt Niệm công công kịch biến, y trải chuyện nhân thế đã nhiều lòng dạ sớm đã thâm bất khả trắc. Nhưng Tần Phi nhắc đến chính là chuyện đau lòng nhất của y.

Thuở thiếu thời nhà Niệm công công nghèo lắm, vì miếng cơm cứu sống cả gia đình y phải nhắm mắt đi tìm thợ để tịnh thân để vào cung làm thái giám. Lệ của Sở Quốc đã cắt là cắt tận gốc. Nhưng rất nhiều người không biết là, tuy cắt đến gốc nhưng rất nhiều thái giám có thể vẫn sẽ có lần thứ hai phát dục, của quý lại dài ra một chút. Thời cổ đã từng phát sinh chuyện thái giám đã thiến vẫn có thể dâm loạn cung đình. Cho nên, hoàng tộc định kỳ kiểm tra bọn thái giám nếu phát hiện phát dục lần thứ hai, lại cắt một lần nữa triệt để cắt đứt ý nghĩ bọn chúng.

Niệm công công vận khí tốt, mới vào cung không lâu đã là một nhân vật phong vân bên trong nội cung nước Sở. Thảm cảnh bị thiến lần thứ hai tất nhiên y không bị.

Nhưng bây giờ Tần Phi điên cuồng như vậy, ngạo mạn như vậy nói muốn cắt y một lần. Cái này so với chuyện trước mặt hòa thượng mắng hói đầu còn ác độc hàng trăm lần!

Niệm công công biết rõ trước khi đối địch nhất định phải bình tâm tĩnh khí nhưng lão không thể bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt y đỏ bừng, hai mắt lộ hung quang, bàn tay xuất thế lan hoa chỉ hướng mi tâm Tần Phi nghiêm giọng quở trách: "Muốn chết!"

Nếu Quý Phong không phải đang ngồi ở trên lưng ngựa thì đã dậm chân ầm ầm, Tần Phi sao lại vọng động như thế? Chẳng những đáp ứng cùng với Niệm công công ra tay mà còn vạch vết sẹo đau nhất của người ta. Lần này, thật sự là thần tiên đến đây cũng khó cứu. . .

"Chịu chết đi!" Niệm công công điên cuồng hét lên một tiếng, cẩm bào màu hồng không gió mà bay phần phật, thân thể gầy ốm tựa như con dơi lăng không bay múa.

Quý Phong hoảng sợ thất sắc, quả nhiên là có thể xếp trong mười đại cao thủ của Sở Quốc, lão không phải là mục tiêu của Niệm công công mà đã thấy chân lực cường đại chân lực không ngừng đè nén không gian, huyết khí trong lồng ngực quay cuồng cơ hồ ói máu ra thoải mái hơn. . . Có thể thấy, Tần Phi ở trong trận đã phải nhận áp lực lớn đến mức nào.

Tu vi của Chu Lễ Uyên kém nhất rốt cuộc ngăn cản không nổi kêu thảm một tiếng ngã xuống ngựa, nhổ ra một ngụm máu tươi rồi nằm im trên mặt tuyết, hôn mê bất tỉnh.

Tần Phi chợt cảm giác không khí quanh mình tựa hồ bị Niệm công công hét một tiếng hút hết rất quỷ dị. Hắn vô thức muốn rút ra Đoạn Ca, nhưng chợt nghĩ Đoạn Ca đã xuất nếu không giết được Niệm công công thì chẳng phải bại lộ thân phận Tôn Hạc sao?

Tần Phi kiềm chế suy nghĩ muốn rút ra Đoạn Ca, chân lực phát ra, hai chân đạp lên bàn đạp, nhất phi trùng thiên!

Nhưng trên đầu của hắn dường như có thái sơn áp đỉnh, áp lực vô cùng khổng lồ làm thân hình hắn trì trệ, thân hình chỉ mới nhảy lên cao hơn một trượng đã hết lực, hắn kinh hãi trong lòng biết y không phải là chỉ có cái danh hão. Khi hắn cúi đầu nhìn đã thấy thủ chưởng khô gầy của Niệm công công đã gần đến khí hải, chỉ cần thủ chưởng đánh tới thì chắc chắn khí hải sẽ bị phá. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play