CHƯƠNG 24
Nghe Lạc Tư
nói, ngữ điệu khô khốc mang theo lửa nóng dục vọng làm thân thể Thiên Ái cũng
phát nhiệt, biết Lạc Tư là đang quan tâm mình, trong ngực cậu tràn ngập ngọt
ngào, “lạc…. xin lỗi… đều do thân thể em quá yếu nhược…nếu không…
em có thể… . . .”
Thiên Ái tự
trách nói, nếu như không phải vì thân thể mình quá kém… Lạc cùng Lý sẽ không
phải một lần lại một lần liều mạng nhẫn nhịn…. mình lại một lần lại một lần đều
thoát lực… . . .
“Tiểu Ái…
Cho nên em phải hảo hảo bồi bổ thân thể, như vậy chúng ta mới có thể thỏa thích
ở trên giường lớn này “ái ái” em!”
Lạc Tư luôn
tương đối trầm ổn lại nói ra loại lời trêu đùa này làm Thiên Ái có chút ngốc
lăng, biểu tình ngơ ngác làm Lạc Tư không nhịn được phá lên cười, vừa cười vừa
đứng lên, ôm lấy Thiên Ái đang nằm trên giường, đỡ cậu ngồi dậy rồi đi tới tủ
quần áo, lấy một bộ đồng phục cùng quần lót sạch, cẩn thận giúp cậu mặc vào.
Trong quá trình
mặc quần áo, Lạc Tư thấy Thiên Ái vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt chăm chú mang
theo cảm tình, không nhịn được hôn lên mặt cậu, đôi mắt thâm tình đối diện làm Thiên
Ái xấu hổ cúi đầu, Lạc Tư lắc đầu cười cười, có một người vợ ngây thơ như thế
này không biết là tốt hay không tốt nữa… . . .
Mặc quần áo, thấy
gương mặt ửng hồng của Thiên Ái sẽ không cầm lòng được yêu thương hôn lên mặt cậu,
tiếp đó kiểu gì cũng sẽ là một nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng, đợi đến lúc Lý Ân trở
về, nhìn thấy chính là cảnh Thiên Ái xụi lơ trong lòng Lạc Tư.
“Lạc, em rất
không công bằng! Ở chỗ này cùng Ái Ái hôn nồng nhiệt còn anh lại phải đi mua đồ,
thật là!”
Lý Ân bất mãn
oán giận, bỏ đồ ăn trong tay lên bàn trà, Lạc Tư xấu xa cười, “Ai kêu Tiểu
Ái ngon miệng như thế, được rồi! Công tác uy Tiểu Ái ăn nhường cho anh, được
chưa!?”
“Hừ, thế
còn tạm được! Được rồi! Tha cho em!”
Thiên Ái ngồi một
bên nghe đối thoại của hai người họ, bất lực đến cực điểm, bất quá chỉ là ăn
chút đồ ăn, có cần phải dùng đến cái loại “đút ăn” này không? Hơn nữa,
đút em ăn thì có chỗ nào tốt hả? Thật là… Thiên Ái nghĩ thầm, vừa bó tay vừa
buồn cười nhìn hai người họ.
Lý Ân bỏ đồ ăn
ra, Thiên Ái cũng tự động ra ngồi trên sô pha, vừa muốn ngồi xuống lại nghe
thanh âm bất mãn của Lý Ân, “Ái Ái, lại đây, không nên ngồi sô pha, tới,
ngồi lên đùi anh, ngoan!”
“Cái, cái
gì? Có, có cần phải thế không?”
“Đương
nhiên là cần rồi, em là vợ của anh, ngồi trên đùi anh thì có cái gì sai? Đúng
không? Lạc?”
“Tiểu Ái,
ngoan, ngồi đi, thật là…. Lý, lần này tiện nghi anh!”
“Không phải
là em cho sao? Ha hả….”
Lý Ân vừa ngồi
vừa quay ra cấp cho Thiên Ái một nụ cười mị hoặc, trên gương mặt tuấn mỹ là vẻ
chăm chú. Nghe hai người nói năng không coi ai ra gì, trên mặt Thiên Ái tràn đầy
hắc tuyến cũng không biết nói gì, thập phần bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi ngồi
xuống đùi Lý Ân, dựa vào trong ngực đối phương, ngửi mùi hương quen thuộc của
nam nhân, Thiên Ái trong khoảng thời gian ngắn có chút mông lung…
“Đúng ~
Đúng là như vậy, thật ngoan! Ái Ái là ngoan nhất… ha ha…”
Lý Ân vui vẻ
nói, vừa nói vừa không ngừng hôn lên mặt cậu, thấy anh vui vẻ, cậu cũng thật
cao hứng, nhưng mà… . . .
“… . . .
Em không phải là sủng vật… . . . Lý… . . .”
“Ha ha
ha…”
“Em đương
nhiên không phải sủng vật, em là vợ của chúng ta, đúng không, Lý?”
“Đương
nhiên, Ái Ái, em không nên nghĩ nhiều, chúng ta là yêu mọi cử động của
em!”
Hai người một
đáp một xướng, Lạc Tư tới ngồi đối diện Lý Ân, nhìn Lý Ân ôn nhu uy Thiên Ái ăn,
đồ ăn hết phân nửa, vốn không ăn nhiều, Thiên Ái lập tức cự tuyệt tiếp tục ăn
cơm, “Lý, em no rồi! Đừng uy em nữa, còn có… không phải em đã biến đổi
giống với các anh rồi sao? Vì sao các anh không cần ăn cái gì lại bắt em ăn? Thật
không công bằng ~~~!”
“Không được,
Tiểu Ái, thân thể của em quá kém, phải ăn nhiều một chút, Lý, anh phải uy Tiểu
Ái ăn hết chỗ này mới được dừng. Tiểu Ái, ngoan, ăn xong rồi ngủ trưa một lúc,
buổi chiều chúng ta đưa em đi học, buổi tối lại đưa em đi mua quần áo, được
không?”
Lạc Tư không nhịn
được chen vào nói, tuy rằng chỉ ngồi một chỗ nhìn hai người nhưng Lý Ân cùng Thiên
Ái lập tức cảm giác được một cỗ áp lực không cho phản kháng, Thiên Ái cũng chỉ
biết cam nguyện chậm rãi ăn, Lý Ân thì mang theo cảm giác buồn cười, ôn nhu tiếp
tục công tác “uy thực”.
Qua hồi lâu, Thiên
Ái thực sự nghĩ mình sẽ bội thực mà chết, “Lạc, Lý, em thực sự ăn không vô
nữa, còn ăn nữa em sẽ ói ra, em không ăn nữa có được hay không?”
Đôi mắt đen láy
ánh lên khẩn cầu, vẻ mặt đáng yêu làm Lý Ân kìm lòng không đậu hôn lên, cướp đoạt
đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng. Vô pháp ngăn cản, cũng không muốn chống lại,
Thiên Ái xụi lơ trong lòng Lý Ân, mọi ngóc ngách trong miệng đều bị Lý Ân tinh
tế liếm qua, mơ hồ gương mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, trong ngực nổi lên cảm
giác ngọt ngào như mật.
Một lúc lâu sau
Lý Ân mới thả Thiên Ái, cậu dùng đôi mắt phủ sương mờ mông lung nhìn Lý Ân, thật
lâu không có cách nào hồi phục tinh thần, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu làm hai người
đều bật cười.
Thú ái – chương 25